Các Người Cứ Tiếp Tục Tôi Chỉ Đứng Xem Là Được

Nguyên Phượng rất có tố chất không trực tiếp cười thẳng vào mặt Phạm Thiên, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được câu lên đã bán đứng hắn.

Nguyên Phượng hít sâu một hơi mới mỉm cười dịu dàng nói " tiểu chủ gọi thuộc hạ đến là vì chuyện gì? "

Tuy rằng rất muốn trực tiếp chửi thẳng mặt lão thiên nhưng vẫn phải nhịn xuống, lão thiên là kẻ mạnh nhất, mà Ma Quân lại là kẻ có sức chiến đấu đấu hạng nhất trong đám tu sĩ trên hồng hoang giới, huống hồ y vừa đột phá chí tôn.

Phạm Thiên tuy không hiểu vị cường giả này vì sao lại nhìn mình cười quỷ dị như vậy nhưng vẫn rất ngoan ngoãn chỉ tay về hướng đang đánh nhau nói " lục sư huynh của ta bị người vây giết, chỉ vì một gốc ngạn sương hoa mà thôi còn giết đến giờ không bỏ, ngươi đi ngăn cản họ đi"

Nguyên Phượng khẽ híp mắt, hắn là thủy tổ của phượng hoàng tộc, chỉ cần hắn muốn một ngọn lửa có thể đốt cháy cả một vùng trời, vậy mà ma quân lại bảo hắn giải vây, mà đối tượng còn là một vài tên tu sĩ hoá thần cảnh.

" thôi, nghe lời ngài "

Một ngọn lửa màu đỏ hiện lên trong tay Nguyên Phượng, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng phất tay, ngọn lửa nhỏ chia ra thành mấy ngọn bay về phía đám người kia.

Nguyễn Phong vừa nhìn thấy không khỏi híp híp mắt, hình như hệ thống của đối phương còn lợi hại hơn của hắn.


lửa phượng hoàng vừa chạm vào người lập tức cháy mạnh, dù có dùng linh lực ngăn cản cũng không được, thậm chí nó còn cháy to hơn.

Tiếng gào thét vang lên không ngừng trong khu rừng này.

Phạm Thiên cũng cạn lời, rõ ràng y chỉ bảo dạy dỗ không bảo giết người mà, thôi người cũng không phải y giết sau này khi độ kiếm cũng sẽ không ảnh hưởng đến y.

Lúc người bị thiêu thành tro bụi Phạm Thiên cũng đi ra từ dưới gốc cây cười hì hì " lục sư huynh không phải huynh nói huynh rất lợi hại nha"

phạm Thiên sẽ không nói lục sư huynh đến giờ mới được giúp đỡ là do y quên không triệu hồi cường giả đâu.

Diệp Mặc ngồi xuống đất khuôn mặt xinh đẹp có vài vết xước nhỏ, hắn lấy ra đan dược trực tiếp nuốt vào miệng bắt đầu vận chuyển tâm pháp.

Nguyên Phượng nhìn thấy không khỏi lắc đầu, thiên phú quá kém đến giờ mới chỉ là tu sĩ hoá thần, thật đáng thất vọng.

Phượng Hoàng vừa sinh ra đã là tu vi chân tiên, sau này chỉ cần tu luyện một chút khi thiên kiếp đến chỉ cần may mắn sống sót là sẽ trực tiếp phi thăng, thực lực từ đó tăng mạnh, Phượng Hoàng vừa sinh ra đã có tu vi chân tiên nhưng không có nghĩa là có thể đánh thắng được một tu sĩ cùng cảnh giới, vậy nên mới nói một khi những yêu thú độ kiếp thành công thực lực sẽ là một khái niệm mới, phượng hoàng, long tộc, hồ tộc…

Nguyên Phượng thấy không còn việc gì nữa nên đã hỏi Phạm Thiên khi được đồng y hắn lập tức hoá thành dải sáng trực tiếp bay đi.

Nguyễn Phong cũng đã rời đi, chỉ có Phạm Thiên là ngôi xếp bằng dưới đất yên lặng hộ pháp cho Diệp Mặc.

Nhàm chán quá y tùy ý nhặt lên một hòn đá chơi chơi, đến khi Diệp Mặc mở mắt thì hớn hở đứng dậy.

" huynh tỉnh rồi? Ta ngồi đây hơn một giờ rất là buồn ngủ "

Diệp Mặc đang định nói gì đó lại chú ý đến cục đá trong tay y khẽ nói " tiểu thập nhất đệ lấy cục đá này ở đâu?"

Phạm Thiên khó hiểu nhưng vẫn nói " ta tùy tiện nhặt a, có gì à "


Diệp Mặc không giải thích trực tiếp lấy nhận lấy cục đá trong tay y khẽ xoa, một lớp đen trên đó tan ra bên trong là một viên linh thạch hệ mộc thuần khiết cực phẩm "

Phạm Thiên hơi mở to mắt, bình thường linh thạch thượng phẩm đã hiếm có rồi vậy mà đây lại là linh thạch cực phẩm đã thế còn là thuộc ngũ hành mộc thuần khiết.

" lục sư huynh có khi nào dưới bãi tha ma này có một khoáng linh thạch không?"

Diệp Mặc khẽ híp mắt tự nhủ" rất có thể "

Bình thường linh thạch cực phẩm là chỉ có thể khả ngộ bất khả cầu, trong tu chân giới nếu một khi phát hiện một mạch khoáng linh thạch dù là hạ phẩm cũng bị đám tông môn học cung chiếm đoạt.

Nhưng mà nếu nói ở đây có khoáng mạch thì không thể nào không có chút động tĩnh nào được.

Phạm Thiên một mình đi trước còn Diệp Mặc vừa theo sau vừa xuy nghĩ, hắn không để ý đến hướng đi của Phạm Thiên không đúng lại vô tình quên mất Phạm Thiên không nhớ đường, hai người cứ đi hoài đi, đến khi hắn không thấy phạm Thiên đâu mới giật mình.

" Tiểu thập nhất, đệ ở đâu … Tiểu thập nhất …"

" lục sư huynh đệ ở đây, đệ bị rớt xuống hố rồi "


Diệp Mặc " … "

Diệp Mặc đến trước vài bước thấy quả thật có một khe nứt khá lớn trẻ con rất dễ rơi cũng nếu không để ý kỹ, hắn cúi đầu xuống thấy tiểu sư đệ đang ngửa đầu nhìn hắn với ánh mắt đáng thương.

Phạm Thiên vui mừng đến mức sắp khóc " lục sư huynh ở dưới này có thật nhiều linh thạch nha "

Diệp Mặc nghe thấy vậy cũng trượt chân ngã xuống đất đầu cắm xuống dưới.

Khi hắn nhìn kỹ không khỏi hít ngược một hơi trực tiếp kéo tay sư đệ nói " nhân lúc chưa ai chú ý chúng ta lén đào một ớt làm của riêng rồi báo với sư phụ"

Phạm Thiên mở to mắt không nghĩ tới lục sư huynh gian xảo như vậy, y cười hì hì trực tiếp lấy linh kiếm ra đào a đào thu a thu linh thạch, thật nhiều linh thạch thượng phẩm, dù một trăm cái linh thạch thượng phẩm mới có một cái cực phẩm những y đã rất mừng rồi.

Hai huynh đệ đặt một cái trận pháp ngăn chặn khí tức linh lực tán ra lập tức hù hục đào linh thạch.

đến tối Diệp Mặc mới chuyền âm cho lão sư phụ Thanh Vân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui