Diệp Vãn Vãn ánh mắt chú ý tới hai người triền miên thân cận , sắc mặt biến đổi, hung hăng siết chặt ngón tay.
Triệu Bạch cũng có chút kinh ngạc, từ khi hắn biết Sơ Ngôn Mặc, từ trước đến nay đều là người thanh lãnh khắc chế, không nghĩ tới cũng sẽ có một mặt như vậy.
Tuy nói là trò chơi, nhưng hai người tạo ra một bầu không khí không bình thường.
Bị Sơ Ngôn Mặc hôn, cô ở trong lòng ngực đứng không vững, dã thú ở chỗ sâu trong lòng hắn có chút ngọ nguậy.
Tưởng tượng đến vừa rồi người đàn ông xa lạ chạm vào cô, Sơ Ngôn Mặc trong lòng dâng lên một cổ nồng đậm tức giận cùng lệ khí.
Cô là của hắn, cô vốn là nên thuộc về hắn.
Vô số đêm, dục vọng tới quá mãnh liệt, hắn thậm chí ảo tưởng cô nằm ở dưới than mình, hắn dùng vật thật mà xỏ xuyên qua cô, cùng cô thân mật mà hòa hợp.
Hắn mơ ước được có cô, suy nghĩ dơ bẩn, tình cảm dị dạng, từng ngày trở nên mãnh liệt, mà cô không có thể phát hiện.
Hắn trở nên vô pháp khắc chế, cũng không hề giống chính mình.
Giờ khắc này, phảng phất chỉ có như vậy hung hăng mà hôn cô, mới có thể phát tiết ra những tình cảm mãnh liệt trong lòng.
Sơ Sinh Sinh cảm giác chính mình sắp không thể thở nổi, cô theo bản năng giãy giụa.
“Ngô…… Ngô……”
Cô đưa tay cố gắng đẩy cơ ngực kiên cố của hắn, trong lúc Sơ Ngôn Mặc đang ngây người, bị cô đẩy ra.
“Hô ——”
Sơ Sinh Sinh thở phì phò, khuôn mặt phiếm hồng, kiều diễm mê người.
Triệu Bạch nhịn không được đem tầm mắt dừng ở gương mặt kiều nộn của cô, yết hầu bỗng dưng nuốt khan.
“Khụ khụ ——”
Một lát sau, trong đám người không biết ai ho nhẹ một tiếng, Triệu Bạch lập tức thu hồi tầm mắt, làm bộ dường như không có việc gì mà nhìn nhìn bốn phía.
Sơ Ngôn Mặc nhấp môi, thần sắc đen tối không rõ, không có người nào chú ý tới hắn hạ thân dị thường.
Hai phút thực mau liền đi qua.
Bởi vì Sơ Sinh Sinh kháng cự dẫn tới hôn môi gián đoạn, hai người ở lần cuối cùng này thua cuộc, bởi vậy nên sẽ bị trừng phạt uống rượu.
“Yên tâm, rượu này số độ không cao, uống một chút sẽ không say.
” Triệu Bạch mở miệng nói.
Sơ Sinh Sinh nghe vậy, cầm lấy chén rượu để sát vào môi nhấp một ngụm, hương vị có điểm sáp sáp, cô cổ vũ trong lòng, đang chuẩn bị đem số còn dư lại uống sạch, lúc này, bên cạnh duỗi qua một bàn tay, đem cái ly đoạt đi.
“Tôi thay chị ấy uống”
Sơ Ngôn Mặc nhàn nhạt nói, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.
Mọi người ngươi nhìn một cái, ta nhìn một cái, cảm thấy giữa hai người này không khí có chút quái quái, không giống như là chị em bình thường.
Triệu Bạch tự nhiên cũng cảm nhận được loại không khí càng ngày càng quỷ dị này, vì thế nhanh chóng kết thúc tình huống khó xử này, tiếp tục trò chơi.
Rất nhanh, trò chơi chơi càng ngày càng hăng say, các nam sinh đều lớn tiếng mà thét to lên.
Sơ Sinh Sinh giờ phút này lại an tĩnh mà ngồi ở trên sô pha, cũng không nói lời nào, một đôi mắt xinh đẹp ngơ ngác mà nhìn phía trước.
Một lát sau, bên cạnh phảng phất có người ở kêu tên của mình.
“Chị, chị làm sao vậy?” Triệu Bạch phất phất tay, lo lắng hỏi.
Sơ Sinh Sinh nghe được thanh âm thong thả mà quay đầu lại, ánh mắt mê ly mà nhìn hắn, trên mặt đã phiếm hồng.
“Xong rồi, này, chị không phải là say đi.
” Triệu Bạch kinh ngạc nói, hắn rõ ràng thấy cô chỉ uống một chút rượu, như thế nào liền say thành như vậy.
Sơ Ngôn Mặc nhíu mày, cúi đầu nhìn cô biểu tình ngốc lăng, nói: “Tôi trước đưa chị ấy trở về.
”
“Được.
” Triệu Bạch cũng không nghĩ tới cô uống rượu nhanh say như vậy, lo lắng gật gật đầu.
Sơ Ngôn Mặc đứng lên, nâng cô dậy, nói: “Chúng ta về nhà.
”
Sơ Sinh Sinh ngẩng đầu, ngơ ngác mà nhìn hắn một hồi lâu, mới bắt lấy ống tay áo của hắn, ngây thơ lại nghe lời gật gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...