Editor: Nguyễn Thủy
Cũng chưa nói thành câu.
Điền Mật nhíu mi, không hiểu.
" Khụ khụ....." Hạ Thiên Dật nửa ngày mới tìm được giọng nói của mình, uống ngụm nước cho đỡ căng thẳng lại bị sặc, ho khan liên tục.
Điền Mật đi đến phía sau vỗ lưng cho ông.
Thật vất vả trở lại bình thường, Hạ Thiên Dật biết Điền Mật là con gái ruột, cả người kích động nắm lấy tay cô.
Nếu không phải Điền Mật biết rõ hai người là cha con, chỉ sợ sẽ nghĩ rằng Hạ Thiên Dật đang trêu đùa mình: " Chú Hạ?"
Hạ Thiên Dật lúc này mới xấu hổ buông tay ra, vẻ mắt lấy lòng nhìn cô: " Như vậy, Mật Mật....."
Mật Mật? Điền Mật nhướng mày, gọi rất thân thiết: " Chú Hạ."
" Này... có khả năng chú.... là cha ruột của cháu...."
" Cái gì?" Điền Mật kinh ngạc đứng dậy, trong mắt không hề tin tưởng. Sau đó lắc đầu: " Không có khả năng, không thể được, mẹ cháu không phải tiểu tam phá hoại gia đình người khác!"
Hạ Thiên Dật cũng đứng lên xua tay liên tục: " Không phải! Không như con nghĩ! Lúc ta với mẹ con quen nhau ta vẫn còn độc thân, con xem, Hạ Chỉ nhỏ hơn con hai tuổi mà."
Điền Mật cố gắng duy trì tỉnh táo, cảm giác dần bình tĩnh ngồi xuống: " Như vậy, chú Hạ nói với cháu một chút đi."
Hạ THiên Dật đem tất cả chuyện xưa tiền căn hậu quả nói hết cho Điền Mật nghe.
Mãi đến lúc hai người ăn cơm xong mới nói rõ mọi chuyện của mẹ Điền.
Hạ Thiên Dật muốn Điền Mật về Hạ gia nhưng cô từ chối: " Chú Hạ, bây giờ chưa chắc chắn chú là ba ba cháu, huống chi chuyện năm đó là do người nhà chú ép mẹ rời đi. Cho nên chú đưa cháu về sẽ có nhiều người nghi ngờ thân phận của cháu. Không bằng trước tiên chúng ta đi làm xét nghiệm ADN."
Hạ Thiên Dật hoàn toàn khẳng định Điền Mật chính là con gái ông, nhưng mà Điền Mật không muốn cùng ông về nhà, yêu cầu xét nghiệm ADN. Ông vội vàng gật đầu, không có ý kiến gì, lúc này ông không biết mình đang ở trên đường nữ nhi khống càng ngày chạy càng xa.
Bởi vì thân phận của Hạ Thiên Dật, cho nên xét nghiệm ADN nhanh chóng có kết quả, kết quả báo cáo nằm trong tay ông. Bên trong ghi rõ quan hệ cha con là 99,9%.
Hạ Thiên Dật sung sướng cười ngây ngô với Điền Mật đưa báo cáo cho cô xem: " Con gái, con xem."
Điền Mật nhìn báo cáo, sau đó nhìn Hạ Thiên Dật đang lấy lòng mình, tuy rằng bên ngoài nghiêm túc. Nhưng mà trong lòng đã sớm cười vui, cô không ngờ ba ba ký thể lại đáng yêu như vậy.
" Ừ, xem ra ngài thật sự là ba ba ta!" Giọng nói Điền Mật lãnh đạm, giống như ông có phải ba ba cô hay không cũng chẳng thèm để ý.
Hạ Thiên Dật biết, ông có lỗi với mẹ Điền cùng Điền Mật, bây giờ Thư Diêu không còn nữa, Hạ Thiên Dật chỉ muốn bù đắp cho Điền Mật: " Vậy Mật Mật cùng ba ba về nhà nhé!"
Điền Mật lắc đầu từ chối: " Muốn tôi nhận chú?"
Hạ Thiên Dật liên tục gật đầu.
" Lúc trước mẹ phát bệnh không có tiền tôi bị buộc chia tay với Dung Vũ Thần. Hạ Chỉ tìm đến nói đồng ý cho tôi tiền, chỉ cần rời khỏi anh ấy. Mấy năm nay, tôi đem số tiền mượn Hạ Chỉ trả hết. Tôi nói với chú điều này không phải bảo ông không cho hai người họ kết hôn. Mà tôi muốn nói cho ông, lúc trước tôi rời bỏ Vũ Thần là do tôi không có tiền, chính là Dung gia coi thường tôi, cảm thấy tôi không xứng với anh ấy, Tôi muốn ông quang minh chính đại đem tôi giới thiệu với tất cả mọi người, tôi là con gái lớn của ông!"
Hạ Thiên Dật càng nghe càng đau lòng, liền càng hận bản thân. Lúc trước sao ông lại yếu đuối lựa chọn thỏa hiệp. Nếu ông kiên trì ở bên Thư Diêu, như vậy bà sẽ không ra đi sớm như vậy? Con gái của họ cũng không chịu nghèo khổ, bị cười nhạo, bị khinh thường!
" Con yên tâm, ngày mai ngay tối mai, ba ba sẽ tổ chức bữa tiệc, để giới thiệu con với mọi người, con là con gái lớn nhà họ Hạ!"
Điền Mật gật đầu, cũng không để ông đưa về, bản thân rời khỏi bệnh viện.
Trở lại phòng, Điền Mật rửa mặt trải đầu, sau đó nằm trên giường.
Tiến độ hôm nay không tệ, không chỉ giải trừ hiểu lầm với Dung Vũ Thần mà còn nhận ba ba, tiếp theo chính là thu thập Hạ Chỉ.
0051 quả thật sùng bái ký chủ đến không nói thành lời, quá tuyệt vời.
" 0051, chị muốn trước khi bữa tiệc ngày mai bắt đầu Dung Vũ Thần biết được chân tướng cuộc phẫu thuật!"
" Vâng ký chủ!"
Điền Mật lúc này nhắm mắt lại, một đêm ngủ ngon.
Ngày hôm sau tất cả những gia tộc lớn ở Q thị đều nhận được lời mời của tập đoàn Hạ thị đến dự tiệc, tuy rằng không rõ nguyên nhân nhưng vẫn đúng hẹn tới. Dù sao mấy năm nay Hạ thị càng ngày càng phát triển, không lâu nữa lại liên hôn với Dung thị. Cường cường liên thủ, bọn họ dám không cho mặt mũi ư?
Đến gần tối hôm đó Hạ phu nhân với Hạ Chỉ mới biết được nguyên nhân của bữa tiệc là công bố sự tồn tại của Điền Mật. Ngay cả Hạ gia gia cũng được mời ra.
Hạ phu nhân cùng Hạ Chỉ cắn răng, lúc này ngăn cản sao kịp nữa.
Tới buổi tối, mọi người đến tham dự bữa tiệc, ở trung tâm chuẩn bị một sân khấu.
Hạ Thiên Dật cầm microphone lên trên, Hạ Thiên Dật hôm nay khác lạ, người có mắt đều thấy được. Trên mặt nụ cười chân thành không có giả tạo miễn cưỡng, nụ cười hạnh phúc.
" Đầu tiên, tôi cảm ơn các vị đã đến tham gia bữa tiệc hôm nay, mục đích của bữa tiệc chính là để thông báo cho mọi người, Hạ Thiên Dật tôi còn có một đứa con gái. Ngày hôm qua tôi mới biết được mình còn đứa con gái bị thất lạc, 25 năm về trước, lúc đó tôi chia tay bạn gái mà không biết bà ấy đã mang trong mình dòng máu của tôi. Chỉ đáng tiếc bà ấy đã sớm qua đời, nhưng mà tôi rất cảm ơn bà, đã vì tôi mà nuôi dưỡng người con ưu tú như vậy." Giọng nói Hạ Thiên Dật vang lên, mọi người ồ lên, hóa ra trước kia Hạ Thiên Dật đã có con gái, hơn nữa lưu lạc 25 năm.
Mọi người tò mò, con gái thất lạc của ông là ai.
Hôm nay Điền Mật mặc bộ váy màu xám bạc, mái tóc cuộn sóng đen nhánh được xử lý cẩn thận, rũ trước ngực, đem dáng ngươi xinh đẹp hiện ra.
Đêm nay cô trong sáng lại mang theo vũ mị.
Cô mỉm cười bước lên bục, mọi người ngơ ngác nhìn cô, trong mắt mang theo kinh diễm. Thật đúng với câu, mỉm cười bách mị sinh.
Editor: Cuộc sống là một vở kịch, mỗi người đeo một mặt nạ khác nhau. Dù đeo bao nhiêu lớp mặt nạ cũng không che được vẻ mặt xấu xí đáng thương của tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...