Editor: Nguyễn Thủy
Giọng nói Thái tử trầm ấm, rất êm tai.
Trần Tương Nghi cong môi, cười nhạo: " Thái tử nói đùa! Đây là nhà của Tương Nghi, không biết thần thiếp còn chỗ nào để về?"
" Ta sẽ gặp Ninh Viễn Hầu đòi giấy hòa ly, nàng yên tâm, ta không ngại nàng mang thai con hắn, ta sẽ đem đứa nhỏ trở thành con mình, nàng vẫn là trắc phi của ta."
Trần Tương Nghi không hiểu, vì sao Thái tử luôn nói mình là trắc phi của hắn, dù kiếp trước cũng chỉ làm thiếp mà thôi.
" Thái tử điện hạ! Ta là phu nhân Ninh Viễn Hầu! Không phải trắc phi của ngài, ngài tỉnh lại đi!" Giọng nói Trần Tương Nghi mang theo tức giận.
Thái tử tiến lên nắm tay nàng: " Nếu ta là nước sôi
Ngươi là lá trà
Như vậy ngươi hương úc
Cần thiết ỷ lại ta vô vị
Làm ngươi khô khốc
Nhu nhu
Ở ta bên trong triển khai
Hoạt động gân cốt
Làm ta thấm vào giãn ra ngươi dung nhan
Ta cần thiết nhiệt
Thậm chí sôi trào
Lẫn nhau mới có thể tương dung
Chúng ta cần thiết giấu ở trong nước nhìn nhau tương triền(*)"
(*) Bài này là một đoạn quảng cáo cảu nước trà trung quốc.
Trần Tương Nghi không hiểu nhìn hắn.
Thái tử kích động tay nắm lấy tay nàng dùng sức: " Đây là nàng nói với ta! nàng không nhớ sao? Nàng bảo đây là thơ hiện đại, còn nói bài thơ gọi là " thơ tình trà", là do Trương Thác viết! Nàng không nhớ sao?"
Trần Tương Nghi đương nhiên không nhớ rõ! Nàng còn không hiểu Thái tử đang nói cái gì: " " Ta không biết ngài đang nói gì! ta cũng chưa từng nghe thấy bài thơ kỳ lạ đó, ngài thả ta ra đi!"
Thải tử ngẩn người chậm rãi buông lỏng tay nàng ra, trong mắt không thể tin tưởng: " Cô không phải là nàng? Cô không phải là nàng?"
Hắn lui vài bước ra sau, trong mắt mê mang thống khổ, làm sao, làm sao có thể....
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt mang theo tàn nhẫn, hắn nhớ rõ, cô từng nói, cô chết một làn rồi mới trở thành Trần Tương Nghi, cho nên, Trần Tương Nghi này, phải chết!
Tay trái hắn vận công vung lên, Trần Tương Nghi bị hắn đánh ngã xuống đât, phun một búng máu, liền không có hơi thở. Nàng đã chết, đến chết cũng không biết vì sao mình lại chết.
Thấy Trần Tương Nghi đã không còn hơi thở, Thái tử mỉm cười, ôm Trần Tương Nghi rời khỏi phủ Ninh Viễn Hầu.
Chờ lúc mọi người phát hiện Trần Tương Nghi không thấy đã là ngày hôm sau.
Người ở trong Tương trúc viện, không cánh mà bay.
Lúc đầu Bàng thị phái người tìm kiếm, kết quả tìm không được, đành phải báo quan.
Tám tháng sau vẫn không thấy Trần Tương Nghi, người trong Ninh Viễn phủ cũng không hy vọng gì, lại không biết người họ tìm kiếm đang ở trong mật thất phủ Thái tử.
Trần Tương Nghi nằm trong quan tài bằng băng, thân hình vẫn như lúc đang sống. Thái tử không chấp nhận được, Trần Tương Nghi vĩnh viễn không tỉnh lại. Nếu không phải nhờ băng quan, thân thể nàng không thể bảo trì được, giống như thi thể bình thường, chậm rãi hư thối.
Thái tử vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Trần Tương Nghi, cười dịu dàng lại thâm tình: " Không sao Tương Nghi, ta sẽ chờ nàng, chờ đến lúc nàng tỉnh lại!"
Điền Mật sinh con trai, độ hảo cảm nam chủ liền tăng đến 100, nhiệm vụ hoàn thành.
TRở lại không gian, Điền Mật vẫn không rõ Trần Tương Nghi đi đâu.
" Nàng ta bị Thái tử giết, mang đi."
" Cái gì?" Điền Mật ngạc nhiên " Vì sao thái tử muốn giết Trần Tương Nghi? Lại còn mang xác cô ta đi nữa?"
" Bởi vì linh hồn Thái tử kia đến từ thế giới song song, nơi đó cùng Cảnh nguyên triều ở đây giống nhau, chẳng qua ở thế giới song song đó, Trần Tương Nghi lấy Ninh Viễn Hầu sau đó hòa ly, rồi gả cho Thái tử làm trắc phi, Trần Tương Nghi kia là xuyên từ hiện đại về. Sau đó Thái tử chết, linh hồn bay đến nơi này, hắn cho rằng mình trọng sinh, lúc này nhận định Trần Tương Nghi là trắc phi của hắn."
Điền Mật hiểu ra nhưng là: " Chị tò mò suốt tám tháng nữ chủ đi nơi nào? Em! vậy mà lại nhịn không nói cho chị! Lúc này mới nói ra."
" Em, không có ý muốn giấu~ Chính là em cũng vừa mới biết được~" Giọng nói 0051 nhỏ dần, lần này hệ thống có trục trặc, có tin tức nó cũng không nhận được. May mắn ký chủ vẫn hoàn thành nhiệm vụ. Nghĩ đến đây 0051 vô cùng tự hảo, ký chủ của nó quá tuyệt mà!
" Nhiệm vụ hoàn thành 100%, nhiệm vụ tặng 84 điểm. Đạt được 84 tích phân, hoàn thành tâm nguyện ký thể nhận được 9 điểm phân chia số liệu. Xin hỏi ký chủ, điểm số liệu cho vào đâu?"
" 5 điểm cho vào gương mặt, 4 điểm vào mị lực."
Màn hình xuất hiện.
Nhập lại tư liệu ký chủ:
Tên: Điền Mật
Giới tính: Nữ
Tuổi: 30
Cấp bậc: 6
Gương mặt: 82 (100 mãn phân)
Làn da: 78 (100 mãn phân)
Dáng người: 80 (100 mãn phân)
Trí lực: 70 (100 mãn phân)
Sức khỏe: 60 (100 mãn phân)
Mị lực: 59 (100 mãn phân)
Năng khiếu: Bác sỹ khoa ngoại.
Kỹ năng đặc biệt: Ánh mắt thâm tình ( sử dụng vĩnh viễn), tiểu thẹn thùng ( sử dụng vĩnh viễn), lê hoa đái vũ ( sử dụng vĩnh viễn), ngôn ngữ ký hiệu ( sử dụng vĩnh viễn)
Tích phần: 0
" Ký chủ muốn nghỉ ngơi không?"
" Không cần."
" Vâng, đang tiếp nhận nhiệm vụ ----- tiếp nhận nhiệm vụ thành công-------- truyền tống ký chủ-------"
" Truyền tống thành công------- đang sao chép nội dung nhiệm vụ------"
______________
( Phiên ngoại nhỏ)
Lần đầu tiên Thái Tử chú ý tới Trần Tương Nghi là do gương mặt của cô.
Trước nay hắn đều yêu thích mỹ nhân, mà cô lại còn là một mỹ nhân đặc biệt.
Cô tự tin, mặc kệ ánh mắt mọi người, hòa ly với Ninh Viễn Hầu, cô dựa vào của hồi môn mà làm ăn, mặc kệ mọi người nghĩ thế nào, cô vẫn làm theo ý mình. Sau đó hắn chủ động tiếp xúc với cô, hai người làm bằng hữu.
Trần Tương Nghi là cô nương rất đặc biệt, kiến thức rộng rãi, cách giải thích độc đáo.
Dần dần nảy sinh tình cảm, hắn cưới cô làm trắc phi.
Ban đầu cô không đồng ý, cô nói rằng cô muốn một người một đời một kiếp.
Chính là lúc đó hắn không thể cho cô. Vì vậy hắn không đồng ý, hắn biết cô yêu mình, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Lại không nghĩ rằng cô ở trong lúc tranh đấu trạch viện, mất mạng.
Hắn hối hận, cuối cùng tương tư thành bệnh, cô rời đi 2 năm hắn cũng đi theo. Hắn nghĩ, nếu như đường xuống hoàng tuyền cô đi chậm một chút, có lẽ hắn sẽ đuổi kip.
Ông trời cho hắn cơ hội, khiến cô xuất hiện trong sinh mệnh của hắn, chính là nàng ta không phải cô. Hắn nhớ đến, cô nói, cô đi vào nơi này do đã chết một lần, vì vậy hắn giết nàng, muốn cô lần nữa đi vào thế giới này, nhưng cô không tỉnh lại.
Bộ Liên Triệt thật lòng thích Điền Mật, tình cảm này khác với tình cảm với Trần Tương Nghi. Ở bên cạnh Tương Nghi, là loại tình cảm bình yên như nước. Mà cùng Điền Mật ngay cả không khí cũng trở nên ngọt ngào, hắn vừa thấy cô liền vui vẻ. Bộ Liên Triệt ôm con trai mới tập nói của mình, cười hạnh phúc, tiếc nuối duy nhất chính là không thể tự mình dạy con nói.
Nhưng mà không sao, Mật Nhi nói chờ con trai lớn lên, sẽ dạy ký hiệu cho con, như vậy hai người có thể nói chuyện. Hắn còn muốn dạy con trai vẽ tranh, làm thơ chơi cờ! Nghĩ đến xuất thần, hắn cảm thấy trước người nóng lên, cúi đầu liền thấy. Nhíu mày, con trai đi tiểu~
ười hạnh phúc, tiếc nuối duy nhất chính là không thể tự mình dạy con nói.
Nhưng mà không sao, Mật Nhi nói chờ con trai lớn lên, sẽ dạy ký hiệu cho con, như vậy hai người có thể nói chuyện. Hắn còn muốn dạy con trai vẽ tranh, làm thơ chơi cờ! Nghĩ đến xuất thần, hắn cảm thấy trước người nóng lên, cúi đầu liền thấy. Nhíu mày, con trai đi tiểu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...