Editor: HD
Mặc dù không có võ công huyết sát, nhưng lại có được thân thể huyết sát, tốt xấu gì cũng có thể làm ra vài động tác võ thuật đẹp mắt.
Cho nên Điền Mật cảm thấy, mấy cái này không làm khó được cô.
Kết quả khi cô bị treo lên rồi xoay tròn trên không trung, cô mới biết, cơ thể rất khó khống chế nha.
Được võ sư chỉ hơn mười phút, mới tốt hơn một chút.
Đạo diễn Tây thấy cô đã khống chế được, liền bắt đầu bấm máy.
Chính thức quay, Điền Mật chỉnh sửa lại biểu cảm, sau đó các thao tác sư di chuyển cô. Cô ‘vù’ đến chỗ Minh Giác và mọi người đang tranh đấu, tay phải vung lên, càn quét càn quét càn quét, ám khí phóng vào yết hầu, đánh chết toàn bộ nhóm người đuổi theo Minh Giác.
Minh Giác ngồi dưới đất, ôm ngực, sững sờ nhìn Ám Yết rơi xuống trước mặt hắn.
Ám Yết quay đầu đánh giá Minh Giác, bờ môi tự động kéo lên, mang theo một cỗ hương vị thị huyết, trong ánh mắt tràn đầy tự nhiên cùng lạnh lùng.
“Ngươi trúng độc rồi à?” Ám Yết cúi người nhìn, tới gần Minh Giác một chút, nhẹ nhàng mở miệng, đôi môi đỏ mọng hơi thở như hoa lan, vô cùng mê người.
“Đinh --- hảo cảm nam chủ +10, độ hảo cảm 20. Kí chủ cố lên!”
Dịch Tử Sâm không ngờ Điền Mật có thể dễ dàng nhập vai như vậy, hắn đã nghiên cứu tất cả nhân vật diễn cùng hắn.
Hắn biết nhân vật Ám Yết cực kì khó diễn, bởi vì cô là một cá thể mâu thuẫn, phải thay đổi rất nhiều.
Khi biết Điền Mật diễn vai Ám Yết, lúc đó hắn thật sự không tin Điền Mật có thể diễn tốt vai Ám Yết.
Nhưng giờ phút này, hắn không thể không thừa nhận, hắn quá coi thường cô nhóc này rồi.
May mà ảnh đế không phải chỉ có tiếng thôi, Dịch Tử Sâm nhanh chóng hoàn hồn, sau đó gật đầu: “Phải, vừa rồi, đa tạ cô nương đã ra tay giúp đỡ.”
Ám Yết không chút để ý lời cảm ơn của hắn, liền nói: “Ta có thể giải độc cho ngươi.”
Nàng giơ ngón tay nhỏ nhắn, nhẹ nhàng chỉ vào ngực Minh Giác, dường như không có một chút sức lực, nhưng lại khiến Minh Giác đau đến nhe răng.
Ám Yết vui vẻ cười cười, trong mắt hiện lên vẻ tùy ý: “Có điều, ta có điều kiện ~ sau khi giải độc xong, ngươi phải đi theo ta, một mình ta, quá buồn chán rồi.”
Ám Yết quả thực vì quá buồn chán, cho nên mới rời khỏi ma giáo, tới chỗ này, đúng lúc gặp phải Minh Giác.
Sau khi nói xong không đợi Minh Giác trả lời, lập tức lấy trong ngực ra một bình sứ tinh xảo, đổ ra một viên thuốc màu đen.
Cũng mặc kệ Minh Giác có đồng ý hay không, bỏ thẳng vào miệng Minh Giác.
Viên thuốc vừa vào miệng liền tan, Minh Giác muốn phun ra cũng không kịp nữa, tuy rằng không biết vị cô nương trước mặt này là tốt hay xấu. Nhưng hắn không thể chết được, hắn vẫn còn phải trả thù, mối thù diệt tộc giết cha mẹ vẫn chưa xong, hắn không thể chết.
“Cắt ---” Đạo diễn Tây hô một tiếng, Điền Mật lập tức đứng thẳng người, vẻ mặt thay đổi, quay trở về bộ dạng điềm đạm. Sau đó nhìn Dịch Tử Sâm đứng lên, nhíu mày, nhếch môi cười: “Thế nào, tiền bối? Thông qua hay chưa?”
“Đinh – hảo cảm nam chủ +10, độ hảo cảm 30, kí chủ thật tài giỏi!”
“Đâu chỉ là thông qua! Tôi nói Mật Mật! Cô thực sự quá tuyệt vời! Lần đầu tiên diễn xuất, đã vượt qua, chậc chậc, tôi thật là may mắn! Vai Ám Yết kia hoàn toàn bị cô diễn sống lại rồi!”
Không đợi Dịch Tử Sâm mở miệng, đạo diễn Tây vẻ mặt hưng phấn chạy đến không ngừng khen ngợi Điền Mật, thật sự không ngờ diễn xuất của Điền Mật lại tốt như vậy.
Dịch Tử Sâm gật gật đầu: “Tốt tốt, mặc dù trẻ tuổi, nhưng lần đầu quay phim lại không bị NG, quả thực không tệ!” Trong ánh mắt đầy vẻ tán thưởng, Điền Mật lần đầu quay đã rất tốt, thực sự vô cùng không tệ, so với hắn, cô giỏi hơn rất nhiều.
Mà diễn xuất xuất sắc như vậy, nghĩ tới, tiền đồ của cô nhóc này là không thể đo được nha!
Được người ta khen ngợi, Điền Mật có chút đỏ mặt, cười cười: “Cứ tưởng tượng mình là Ám Yết, sau đó diễn cho tốt là được rồi.”
Diễn cho tốt?! Những diễn viên khác cũng đứng coi Điền Mật diễn, lại thấy cô nói như vậy, tất cả đều kinh ngạc.
Bọn họ không phải là chưa từng nghiên cứu nhân vật Ám Yết, diễn tà mị không khó, cái khó chính là phải diễn loại tà mị này thấm vào trong xương cốt.
Kết quả Điền Mật nói, diễn cho tốt?!
“Tốt, cảnh tiếp theo quay ở bờ sông, Mật Mật cô cần đọc lại kịch bản không?” Giọng nói của đạo diễn Tây vô cùng ôn hòa.
Điền Mật lắc đầu: “Không cần đâu, đã học thuộc lời thoại rồi.”
Mọi người chuyển qua bờ sông, tiếp tục quay.
Minh Giác uống xong thuốc giải liền bị Ám Yết kéo tới bên cạnh bờ sông, Minh Giác vô lực nằm trên mặt đất, Ám Yết ngồi bên cạnh hắn: “Ôi, này, tiểu ử, ngươi tên gì? Ừm, chi bằng, ta đặt tên cho ngươi.” Ám Yết xoa cằm, có chút thích thú muốn đổi tên cho Minh Giác.
Minh Giác trợn mắt nhìn nàng: “Không không không! Ta có tên rồi, gọi là Minh Giác!”
Minh Giác là một chàng thiếu niên nhiệt huyết, tuy rằng ưng đeo huyết hải thâm thù, nhưng vẫn là một thiếu niên hành hiệp trượng nghĩa.
Trước khi gặp Ám Yết, hắn vừa chia tay sư phụ, để bước chân vào giang hồ.
Hắn đơn thuần lương thiện, cho dù trong lòng có chấp niệm, nhưng vẫn là thiếu niên tốt chưa bị méo mó.
Bị người ta đuổi giết là do hắn thay người không quen đòi lại công bằng, do đó đắc tội kẻ khác.
Bộ dạng hắn ngọc thụ lâm phong, khuôn mặt trắng trẻo, ánh mắt trong suốt.
Đổi lại Ám Yết, đây là lần đầu tiên nàng ra tay cứu người.
“Minh Giác.” Ám Yết nhẹ nhàng nhắc lại tên hắn, sau đó cười nói: “Tên này không tệ. Cứ gọi là vậy đi.”
Minh Giác có chút không biết nói gì, chống thân thể ngồi dậy, sau đó nhìn Điền Mật: “Cô nương, hôm nay thật sự rất cảm ơn cô nương ra tay cứu giúp, Minh mỗ không có gì báo đáp, nếu như ngày sau, có chỗ nào cần Minh mỗ, Minh mỗ nghĩa bất dung từ. Hiện giờ, Minh mỗ có việc trong người, xin đi trước một bước.” Nói xong, Minh Giác dự định rời đi.
Ám Yết không nói gì, cũng đứng dậy theo, đi phía sau Minh Giác.
Minh Giác trợn mắt, có chút khó hiểu: “Cô nương đi theo ta làm gì?”
Ám Yết có chút không vui, khuôn mặt trầm xuống, ánh mắt tối sầm, sát ý đột nhiên dâng lên, khiến Minh Giác ngẩn người.
Hắn hơi phòng bị nhìn Ám Yết, mặc dù hiện tại đã được giải độc, nhưng nội lực vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
Vừa rồi chứng kiến thân thủ của Ám Yết, đừng nói là nội lực chưa khôi phục, cho dù hồi phục rồi, hắn cũng không phải đối thủ của nàng.
“Cô nương?” Hắn cẩn thận gọi nàng một tiếng.
“Không phải đã nói rồi sao? Ta giúp ngươi giải độ, ngươi đi theo ta!” Ám Yết lạnh lùng mở miệng.
Đầu Minh Giác tràn đầy hắc tuyến, ai nói với cô nương chứ? Rõ ràng tự cô nói.
Lại nói, độc trên người hắn không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ khiến hắn không thể sử dụng nội lực trong một thời gian.
Nhưng mà, hắn vẫn cảm tạ Ám Yết cứu hắn.
“Cô nương, Minh mỗ có chuyện quan trọng trong người, không thể bồi cô nương được.” Minh Giác nhìn Ám Yết, hai tay ôm quyền, hi vọng Ám Yết có thể thông cảm cho.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...