Editor: ღDuღ
“Nhiệm vụ hoàn thành 100, cho điểm nhiệm vụ 90. Đạt được 90 tích phân. Hoàn thành tâm nguyện ký thể đạt được 15 điểm phân phối số liệu. Xin hỏi ký chủ, muốn phân phối điểm số liệu không?”
“Cho 3 điểm vào dáng vẻ, 10 điểm vào thể lực, 2 điểm vào sức quyến rũ.”
Tư liệu ký chủ:
Tên: Điền Mật
Giới tính: Nữ
Tuổi: 30
Cấp bậc: 10
Hình dạng: 90 (100 điểm tối đa)
Màu da: 90 (100 điểm tối đa)
Dáng người: 84 (100 điểm tối đa)
Trí lực: 75 (100 điểm tối đa)
Thể lực: 88 (100 điểm tối đa)
Mị lực: 76 (100 điểm tối đa)
Sở trường: bác sĩ ngoại khoa.
Kỹ năng đặc biệt: ánh mắt thâm tình (sử dụng vĩnh viễn), thẹn thùng (sử dụng vĩnh viễn), hoa lê đái vũ (sử dụng vĩnh viễn), ách ngữ (sử dụng vĩnh viễn), quá mục bất vong (sử dụng vĩnh viễn), bản đồ siêu cấp (sử dụng vĩnh viễn)
Đạo cụ đặc biệt: Không gian
Tích phân: 154
“Ký chủ muốn nghỉ ngơi một chút không?”
“Không cần, trực tiếp truyền tống nhiệm vụ đi!”
“Được, đang tiếp thu nhiệm vụ —— nhiệm vụ tiếp thu thành công —— bắt đầu truyền tống ký chủ ——”
“Truyền tống thành công ————”
——
“Không, Vương gia —— cầu xin ngài, thiếp oan uổng! Thiếp không có làm chuyện có lỗi với vương gia!”
Cả người Điền Mật mềm nhũn vô lực, đầu còn rất đau, khi nghe được giọng nói của nữ nhân kia, nước mắt liền chảy xuống, trong lòng dâng lên chút bi thương.
Điền Mật cố gắng mở mắt ra, đánh giá bốn phía, người ở đây trang điểm theo kiểu cổ đại.
Nghĩ đến, nhiệm vụ lần này của nàng ở cổ đại.
Nơi này là đại sảnh, một người nam nhân anh tuấn đang ngồi trên ghế. Vẻ mặt rất tức giận, trừng mắt nhìn về phía dưới, nắm chặt cái ly trong tay.
Một phu nhân ung dung quý phái đang ngồi cạnh hắn, khóe miệng nhếch lên, cúi đầu đùa nghịch cái ly, dường như không chút để ý.
Trong phòng còn đứng rất nhiều người, Điền Mật chưa kịp nhìn kỹ hết.
Có lẽ ký thể vừa mới té xỉu, chẳng qua, hình như cũng không có người thỉnh đại phu cho nàng, cũng không để nàng nằm ở trên giường.
Lúc này nàng đang nằm trong ngực của một người, người nọ thấy nàng tỉnh, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, người tỉnh rồi?”
Điền Mật ngước mắt nhìn nàng ấy, là một tuổi tiểu cô nương khoảng mười ba, mười bốn tuổi, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, có lẽ hoàn cảnh lúc này đã dọa nàng ấy.
Lúc này nàng chưa kịp tiếp thu cốt truyện và ký ức, nên hoàn toàn không biết gì cả, nghe tiểu cô nương này nói, nàng cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Ngươi thật đáng chết! Bổn vương không chê ngươi là quả phụ! Không chê ngươi mang theo nhi tử, liền nạp ngươi làm thiếp, ngươi lại không biết cảm ơn, trái lại làm ra chuyện nhục nhã như vậy.” Nam nhân trung niên kia rống giận, nói xong còn chưa hết giận, trực tiếp ném cái ly trong tay về phía dưới.
Tiếp theo chính là tiếng than nhẹ của một nữ nhân.
Điền Mật nhìn về phía đó, ly trà nện vào trán của nữ nhân kia, chảy rất nhiều máu, bởi vì nước trà trong ly vẫn còn nóng, chảy xuống mặt làm làn da của nàng ấy đỏ bừng.
Tóc của nữ nhân kia rối bời, trâm trên đầu cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, quần áo có chút nhăn nhúm, ngay vạt áo còn có vết máu.
Cả người bà ấy run rẩy, tay ôm bụng quỳ gối ở đó.
Từ phía Điền Mật nhìn qua, ngoại trừ cái trán đang chảy máu, làn da bị nước nóng làm cho đỏ bừng, còn có một dấu tay, rất lớn.
Nhìn là biết tay của nam nhân mới có thể che kín cả nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhân kia, nam nhân đó chắc chắn đánh rất mạnh, làm cho nửa bên mặt bà ấy sưng lên, khóe miệng còn có vết máu.
Đột nhiên trái tim của Điền Mật đau nhói, nước mắt cũng theo đó chảy xuống.
Đây là phản ứng của ký thể, có lẽ do quan hệ của hai người không bình thuòng.
“Vương gia, không phải, thiếp thân oan uổng! Từ khi bước chân vào vương phủ, đã không gặp bất kỳ người nam nhân nào khác, càng không phản bội vương gia! Hôm nay, thiếp bị oan!” Nữ nhân kia không dám lấy tay sờ mặt mình, cũng không dám lớn tiếng giải thích, chỉ run rẩy kêu oan cho mình.
Đáng tiếc, lời nói của bà cũng không đổi được sự tha thứ và mềm lòng của nam nhân kia, ngược lại càng tức giận thêm: “Người tới, ban cho ả ba thước lụa trắng, treo cổ trước mặt mọi người.”
Nữ nhân kia ngẩng đầu, đôi mắt trừng lớn, lúc đó Điền Mật có thể nhìn rõ khuôn mặt thanh tú của nàng.
Nhìn thấy hạ nhân đã lấy vải trắng tới, Điền Mật chống người, muốn ngồi dậy, nhưng thân thể này lại rất yếu ớt.
Mắt thấy vải trắng quấn quanh cổ nữ nhân kia, hai tay bà ấy bị cầm chặt kéo ra phía sau, không thể giãy giụa.
Cuối cùng, bà ấy tuyệt vọng, không còn giãy giụa, vải trắng càng quấn càng chặt, từ từ cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn.
Ánh mắt bà nhìn về phía Điền Mật, nước mắt từ khóe mắt chảy ra, trong mắt mang theo luyến tiếc, không muốn rời xa.
“Không, đừng mà ——” Điền Mật lắc đầu, giãy giụa muốn đứng lên đi tới bên cạnh nữ nhân kia, nàng khóc không ra tiếng làm cho người xung quanh đồng tình rồi lại không đành lòng nhìn thẳng, đều quay mặt sang chỗ khác.
Nàng nhìn nữ nhân kia gần như không thể hô hấp, nàng đưa mắt nhìn về phía người nam nhân, mặc dù nàng không có ký ức nhưng nàng hy vọng người đó có thể sống sót.
“Vương gia, cầu xin ngài, tha cho nàng!” Điền Mật đứng dậy không nổi, đành phải bò về phía người nam nhân đó.
Nam nhân kia thấy nàng như vậy, chán ghét nhíu mày, hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải tin tưởng ngươi là nữ nhi của bổn vương, thì bổn vương cũng sẽ ban chết cho nguơi!”
Thù hận trong ngực mãnh liệt truyền tới.
Nàng không rõ, vì sao người nam nhân này lại tuyệt tình như vậy.
Nữ nhân kia, dù sao cũng là thị thiếp của hắn, không phải sao?
“Vương gia, Như phu nhân đã chết!” Một giọng nói từ phía sau Điền Mật truyền đến, đột nhiên nàng quay đầu.
Nữ nhân kia nằm trên mặt đất, trên cổ còn quấn lụa trắng, đôi mắt nhắm chặt, không có tiếng động.
Cả người Điền Mật run rẩy, hít một hơi thật sâu, sau đó hai mắt trắng dã, hôn mê bất tỉnh.
Nàng nằm mơ, trong mơ, nàng rất nhỏ, ngay cả đi đường còn không vững.
Một nữ nhân xinh đẹp nắm bàn tay nhỏ của nàng, cùng bắt bước trong vừơn, nhẹ nhàng đẩy xích đu cho nàng chơi, còn làm đồ ăn ngon.
Bà ấy cười rất đẹp, rất đẹp, làm cho nàng ngây người.
Còn có một tiểu nam hài, nhìn nàng cười, kêu nàng là muội muội.
Còn thả diều cho nàng xem, bắt chó con cho nàng chơi, trộm kẹo mạch nha cho nàng ăn.
Đột nhiên, hình ảnh thay đổi, nàng ngã xuống nước, vì nàng không biết bơi, rất nhiều nước chảy vào miệng, mũi của nàng.
Nàng không thể thở, không ngừng vùng vẫy ở trong nước.
Trong lúc mơ hồ nàng nhìn thấy một nữ hài, cả người run rẩy đứng cạnh bờ, giống như rất sợ hãi.
Điền Mật vươn tay về phía nàng ta, nhưng nàng ta lại xoay người bỏ chạy.
Dần dần, nàng không còn sức để vùng vẫy, tùy ý để cả người chìm xuống đáy hồ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...