Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký

Tác giả: Mạn Bộ Trường An

Chuyển ngữ; ( Soái – Đào Quân Trang 28.02.2019)

Lúc Thường Viễn Hầu nhận được ý bệ hạ truyền triệu, Mai quận chúa còn nhỏ giọng trách, không biết trễ như vậy còn triệu hầu gia tiến cung là vì chuyện gì?

Trong lòng cũng tự an ủi nói chuyện năm đó không có khả năng có ai tra được trên đầu bà ta, chết vô đối chứng với lại vật đổi sao dời, bệ hạ dù có bản lĩnh thông thiên cũng không có khả năng tìm được chứng cứ. ( Soái – Đào Quân Trang 28.02.2019)

Thường Viễn Hầu để tùy tùng thay quần áo, trong lòng cũng suy đoán, không biết bệ hạ tra ra được cái gì, Củng thị có oan uổng không?

Bên ngoài tuyết đã dày hơn, trên mặt đất tích tụ một tầng, tiếng giày dẫm lên kẽo kẹt, ông ta duỗi tay tiếp nhận dây cương, xoay người lên ngựa, giơ roi quất, con ngựa liền dùng sức chạy đi, áo khoác đen bị gió thổi tung bay, lạnh đến xương tủy.

Trong cung vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, Kỳ Đế còn ngồi trong điện, bốn phía đều là bếp đồng chạm rỗng khắc hoa, bên trong có than cháy đỏ bừng, trong điện vốn có đốt địa long, trên dưới ấm như xuân hạ.

Khi Thường Viễn Hầu tiến vào, Kỳ Đế cũng không nâng đầu, thỉnh an xong bị ném ở một bên. ( Soái – Đào Quân Trang 28.02.2019)

Ước mười lăm phút sau, Kỳ Đế mới như là nhìn thấy ông ta:

"Bình ái khanh, ngươi biết trẫm suốt đêm triệu ngươi là vì chuyện gì chứ?"

"Vi thần không biết, thỉnh bệ hạ minh kỳ."

Kỳ Đế ném hồ sơ ám vệ tra được ở dưới chân Thường Viễn Hầu, ông ta lập tức quỳ xuống sát đất nhặt lên, nhìn thật kỹ nội dung trong đó.

Sau một lúc lâu, ông ta mới khiếp sợ ngẩng đầu.

"Bệ hạ, là vi thần trách oan nàng ấy."

Kỳ Đế lạnh lùng nhìn ông ta:

"Bình ái khanh, chuyện năm đó Củng thị xác thật là bị oan uổng, mã quan kia thèm nhỏ dãi sắc đẹp vợ khanh, nhân cơ hội đi trộm hương, vừa lúc bị ngươi gặp được, mới có trường hợp ngươi đã thấy."

"Đa tạ bệ hạ thay nàng tẩy sạch oan khuất, thần vô cùng cảm kích, hối hận vạn phần."

Thường Viễn Hầu có lẽ đã sớm dự đoán được kết quả này, cũng không ngoài ý muốn, có cảm giác mơ hồ.

"Ngươi thân là trọng thần trong triều, năm đó anh dũng giết địch, chiến công hiển hách, thế nhưng ngươi lại nhìn không ra chuyện người khác sử dụng kế ly gián, không tin vợ mình, tùy ý để người ấy lưng đeo ô danh, lưu lạc tha hương, chuyện này vốn là chuyện nhà của ngươi, trẫm vốn không nên hỏi đến, nhưng người đó đã là mẹ ruột Hoàng Hậu, trẫm muốn thay bà ấy hỏi một câu, nay chân tướng đã rõ ràng, ngươi muốn làm thế nào?"

Thường Viễn Hầu quỳ rạp trên đất, liền khấu đầu ba cái:

"Việc này là vi thần có lỗi với mẹ con nàng ấy, năm đó nếu là hiểu lầm, vi thần tất nhiên sẽ vì Củng thị chính danh, tái lập con vợ cả."


Kỳ Đế nhìn xuống ông ta, thật lâu sau mới nói:

"Chuyện cũ đã qua rồi, việc cấp bách là vì bà ấy chính danh, đem Hoàng Hậu sửa làm con vợ cả, còn vợ Triệu phu nhân dựa vào sinh thần có thể đối chiếu được, nàng ta cũng là đích nữ Thường Viễn Hầu phủ, nhưng trẫm nghe ý nàng là muốn tuân lệnh mẫu thân, sẽ không sửa họ, nhưng vô luận nàng họ Bình hay không, có nguyện ý nhận tổ quy tông không thì nàng vẫn là Bình gia đích nữ, các ngươi thua thiệt nàng cũng nên bồi thường."

"Thần tuân chỉ."

Thường Viễn Hầu lại quỳ sát đất dập đầu, Kỳ Đế ánh mắt phức tạp nhìn ông ta, nếu năm đó ông ta theo thực tế như vậy Hoàng Hậu vào cửa liền là chính phi, cần gì phải ủy khuất làm trắc phi, sinh ra nhiều sự tình như vậy.

Làm như không muốn gặp lại ông ta, Kỳ Đế có chút không kiên nhẫn mà phất tay, Thường Viễn Hầu khom lưng cáo lui.

Vừa ra khỏi điện, gió lạnh ập vào trước mặt, cả người ông ta rùng mình một cái, bước nhanh ra cung.

Khánh Vương tới khi Thường Viễn Hầu vừa đi, nhìn Mai quận chúa giật mình, sắc mặt của ông ta càng thêm bất đắc dĩ, đối với nữ nhi ông ta có chút thất vọng, năm đó nhiều thế gia đệ tử như thế lại không gả, cố tình nhìn trúng mãng phu giống Thường Viễn Hầu, còn vì nam nhân đó tạo nghiệt, chuyện tới giờ, cái mặt già của lão xem như mất hết trước mặt bệ hạ.

Mai quận chúa nhìn thấy phụ vương, rất là khiếp sợ, ban đêm thế này phụ vương sao lại vô thanh vô tức, không phái người thông truyền lại xuất hiện ở hầu phủ. ( Soái – Đào Quân Trang 28.02.2019)

"Phụ vương, trễ như vậy sao lại đến hầu phủ?"

Khánh Vương không nói một lời mà vào nhà, cho bọn hạ nhân ra ngoài hết.

"Mai nhi, bệ hạ đã biết chuyện năm đó về Củng thị là do ngươi làm, vuốt mặt nể mũi, bệ hạ sẽ không truy cứu việc này, nhưng ngươi cần lập tức chính danh cho Củng thị, đem hài tử người ta sinh ra sửa thành con vợ cả, còn có nữ nhi lưu lạc bên ngoài kia, hãy cho nhận tổ quy tông."

"Phụ vương, không phải nữ nhi làm, là Củng thị tự cam hạ tiện, cùng người tư thông, bôi đen hầu gia thôi."

Mai quận chúa gào lên, vẻ mặt ủy khuất.

Khánh Vương lắc đầu thở dài, "Biết con có ai bằng cha, ngươi làm hay không làm, chẳng lẽ phụ vương còn nhìn không ra sao? Hay là ngươi hoài nghi bệ hạ, muốn đi vào trong cung giáp mặt hỏi rõ ràng?"

Mai quận chúa trầm mặt, Khánh Vương mềm giọng vài phần, ngồi ở trên ghế, lời nói thấm thía:

"Ngươi cùng hầu gia nói chuyện này sẽ tốt hơn, chủ động đề nghị nhận thân, trước hết là mặt mũi cũng đẹp, thứ hai Hoàng Hậu cũng sẽ niệm tình ngươi mà không bức đến trên đầu ngươi, không đến nỗi phản thành thù."

"Đã biết, mới vừa rồi trong cung cho người tới triệu hầu gia tiến cung, có lẽ cũng là việc này, chờ hầu gia trở về, con liền nói."

Bà ta nói trong tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng bệ hạ đã mở miệng, vô luận có chứng cứ hay không, bà ta đều không thể xông vào trong cung cùng bệ hạ đối chất, cũng may bệ hạ cho Khánh Vương phủ mặt mũi, chưa đem việc này công khai.

" Ngày chính danh nhận thân đó, ngươi phải làm lễ của thiếp đối với bài vị Củng thị mới thể hiện thành tâm."

"Cái gì!" Mai quận chúa kêu to ra tiếng, bảo bà ta làm lễ thiếp với tiện nhân kia, há chẳng phải là ô nhục bà ta: (ko biết ai mới là tiện nhân, đồ giật chồng)

"Không được, con đường đường là quận chúa, sao có thể làm thiếp lễ."


Khánh Vương tức giận đến mức chòm râu rung lên, giọng lạnh lùng sắc bén:

"Ngươi không muốn cũng phải làm, luận danh phận nàng ta tới trước, ngươi ở phía sau, từ xưa đến nay, vợ kế phải làm thiếp lễ với nguyên phối, dù đó là công chúa cũng giống nhau, đến ngươi lại không được sao, ngươi cũng đừng quên, nếu không phải bệ hạ bận tâm mặt mũi hoàng gia, ngươi cho rằng ngươi còn có thể đảm đương chức hầu phu nhân này?" ( Soái – Đào Quân Trang 28.02.2019)

Trên mặt Mai Quận chúa xanh trắng đan xen, trong cơn giận dữ cắn răng đáp ứng. Khánh Vương thất vọng nhìn con gái thở dài, chắp tay sau lưng, quay thân rời đi, bông tuyết rơi trên vai ông càng lúc càng nhiều.

Ông ta vừa đi, Mai quận chúa giận dữ đem đồ vật trên bàn quét toàn bộ xuống, tiện nhân đó thật là âm hồn không tan, chết cũng đã chết, còn sinh ra nữ nhi, nếu không phải nữ nhi đó làm Hoàng Hậu khả nghi, thì sao lại kinh động đến bệ hạ, lòi ra chuyện năm đó. Bà ta dám khẳng định chuyện năm đó làm rất kín kẽ, bệ hạ sẽ không tìm thấy chứng cứ xác thực, nhưng đó là thiên tử, khi hoàng đế nói bà làm, thì dù không phải cũng phải nuốt vào, còn không thể có nửa điểm oán trách. Trái lo phải nghĩ, lửa giận giằng xéo bà ta đi ra khỏi phòng, ở trong sân đi tới đi lui, cũng không biết bệ hạ triệu hầu gia đi có phải vì việc này không, sao lâu như thế còn không trở lại? ( Soái – Đào Quân Trang 28.02.2019)

Quá giờ Hợi một chút, Thường Viễn Hầu bước đi trầm trọng tiến vào, Mai quận chúa lập tức ra đón.

"Hầu gia, không biết bệ hạ tìm ngài có chuyện gì, có phải vì chuyện Củng tỷ tỷ, kỳ thật mấy ngày nay ta cũng suy nghĩ việc này, nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ lúc trước Củng tỷ tỷ có nổi khổ, hiện giờ thời gian đã lâu, xem mặt mũi Hoàng Hậu, chúng ta cũng không thể để Hoàng Hậu lại bị ô danh, không bằng vì nàng chính danh, làm Triệu phu nhân cũng nhận tổ quy tông."

Thường Viễn Hầu thần sắc cô đơn, đầy mặt ủ rũ, nghe vậy gật đầu, "Theo ý ngươi."

" Được, ngày mai ta đi làm." ( Soái – Đào Quân Trang 28.02.2019)

Thường Viễn Hầu đẩy tay bà ta, đi đến thư phòng, lưu lại Mai Quận chúa sững sờ ở đó, tay còn ngừng ở giữa không trung, may mắn không có người thấy, bà ta oán hận rút tay lùi về, chậm rãi tạo thành quyền, móng tay đâm vào thịt để lại dấu vết thật sâu.

Tuyết còn rơi, nhưng bà ta chỉ cảm thấy thân lạnh không bằng tâm lạnh.

Thực mau, thường xa phủ sự lại truyền ra chuyện nhất phẩm phu nhân hầu phủ bị oan, trong kinh thành chuyện đại sự, lớn nhỏ thế gia đều nghe được tin tức, hỏi thăm Triệu phu nhân từ Độ Cổ huyện tới là thần thánh phương nào, thế nhưng trong một đêm trở thành hầu phủ đích nữ.

Lại cảm thán người họ Triệu có phúc khí, bất quá chỉ là thất phẩm tiểu quan, thế nhưng có thể cưới được đích nữ Thường Viễn Hầu phủ làm vợ, nghe nói đích nữ này còn từng là thiếp thất, quả thực là phần mộ tổ tiên mạo khói xanh, mới có thể gặp đại vận thế. ( Soái – Đào Quân Trang 28.02.2019)

Phương gia cũng nghe thấy tin tức này, đích nữ Phương gia được gả đến trong kinh cũng thất kinh, mấy người họ hai mặt nhìn nhau, sắc mặt rất khó coi, hai vị phu nhân Phương gia và tiểu thư cùng Củng thị từ Độ Cổ đồng hành đến trong kinh, bởi vì tưởng Củng thị là thứ nữ Phương gia, nên mấy người họ không để trong lòng.

Vào kinh đã một thời gian, cũng không cho mời mẹ con Củng thị tới cửa làm khách, hiện tại truyền ra chuyện Củng thị nguyên là hầu phủ đích nữ, em gái ruột Hoàng Hậu, bọn họ đều có chút hối hận, không nên đánh cuộc khẩu khí kia, khi biết được Triệu gia cùng Tư gia kết thân nên tới cửa chúc mừng.

Nhưng Phương Đại phu nhân một lòng muốn gả nữ nhi vào Tư gia, mới xúi giục đệ muội cùng nhau tới kinh thành, nào biết đâu việc hôn nhân lại bị Triệu gia đoạt mất.

Củng thị lại là mẹ ruột Triệu Tam tiểu thư, nguyên bản Phương đại phu nhân chướng mắt Củng thị từ thiếp biến thành thê nên ngăn cô em chồng không cho đi đến Triệu gia chúc mừng, muốn vì vậy mà làm mẹ con Củng thị cúi đầu. ( Soái – Đào Quân Trang 28.02.2019)

Nào biết sự tình ngoài dự đoán của mọi người, hiện giờ Củng thị căn bản không phải là thứ nữ Phương gia bọn họ, mà là đích nữ Thường Viễn Hầu phủ, cái đảo người này làm các nàng ghét hận không nguôi.

Củng thị chưa bao giờ nghĩ tới cùng Phương gia nhấc lên quan hệ, trong lòng nàng biết rõ ràng, mình không phải thứ nữ Phương gia, bất quá chỉ là tiên sinh thương hại nàng, mới đối với bên ngoài nói nàng là con gái Phương gia, vào kinh rồi nàng cũng không dám đi quấy rầy người Phương gia, khiến các nàng ấy không vui.

Củng thị ngồi ở phòng trong, thần sắc đau thương, Trĩ Nương nhẹ nhàng tiến vào, ngồi đối diện:

"Nương, hầu phủ phái người tới nói cho chúng ta biết ngày mai muốn tới nghênh bài vị bà ngoại." ( Soái – Đào Quân Trang 28.02.2019)


Củng thị sáng sớm đã được người của Hoàng Hậu truyền tin sẽ phái người làm bài vị cho mẫu thân, mẫu thân khi trên đời thân phận không rõ, lại bị ngộ nhận là ngoại thất của Phương tiên sinh, sau khi chết tất nhiên là an táng ở ngoài thành Lâm Châu đầu núi Vô Danh.

Khi Củng thị rời Lâm Châu, lại trở thành thiếp thất nào dám cho mẫu thân một bài vị, kể cả phần mộ cũng chưa trở về xem một lần, cũng may Hoàng Hậu nói cho nàng biết là đã phái người đi đến Lâm Châu dời mồ, đem thi cốt mẫu thân nghênh hồi đế đô, đến lúc đó sẽ an táng ở phần mộ Bình gia. Cũng không biết mẫu thân có nguyện ý trở lại Bình gia không, nàng nhìn tới bài vị gỗ đàn sơn đen, không cầm được mà lệ rơi lã chã.

Trĩ Nương thắp cho bài vị một nén hương, lại quỳ xuống khấu ba cái.

Củng thị đã khóc không thành tiếng, Trĩ Nương đỡ mẫu thân, nhẹ giọng hỏi:

"Ngày mai là ngày bà ngoại được chính danh, nương có nhận hầu phủ không?" ( Soái – Đào Quân Trang 28.02.2019)

"Trĩ Nương, nương cũng không biết, nhưng nương nhớ rõ Phương tiên sinh từng nói qua, mẫu thân di mệnh chính là muốn nương họ Củng, nương họ Củng thì cùng Bình gia có quan hệ gì."

Triệu Thư Tài ở bên ngoài nghe thế, nóng nảy:

"Phu nhân, nàng đừng phát cáu, nhận tổ quy tông là chuyện thường tình, khi đó nhạc mẫu bị oan chỉ có thể để nàng họ Củng, hiện tại chân tướng rõ ràng, phu nhân là đích nữ hầu phủ, theo lý nên sửa thành họ Bình."

Trĩ Nương nhấp môi, "Nương, nếu nương đổi họ Bình, liền phải nhận kẻ thù làm mẹ, bà ngoại có khả năng là đề phòng ngày này, mới để nương mang họ Củng."

"Ngươi tiểu hài tử, thì biết cái gì, đi ra ngoài, ta và nương ngươi nói chuyện." ( Soái – Đào Quân Trang 28.02.2019)

Triệu Thư Tài đem Trĩ Nương đuổi ra cửa, tận tình khuyên bảo Củng thị. Trĩ Nương đi ra cửa nhìn mây trên trời, tuyết đã ngừng rơi, mây phá mặt trời, dương quang tưới xuống đất mang theo hơi ấm, cây hòe trong sân sớm đã bị tuyết phủ giờ theo băng tuyết hòa tan rơi xuống đất.

Trong phòng Củng thị khăng khăng lặp lại di mệnh của mẫu thân, Triệu Thư Tài vẻ mặt nôn nóng, nữ nhân ngày xưa ôn nhu như nước, như thế nào khi quật lên lại khó khuyên bảo thế, Bình gia là hầu phủ, nhạc mẫu đã chính danh, vì sao không nhận Bình gia?

"Liên Tú, chuyện năm đó đã qua đi, vì sao phu nhân phải nắm mãi không bỏ?"

Củng thị kiên định mà nhìn ông ta: " Lão gia sẽ tha thứ cho Đổng thị chứ?"

Triệu Thư Tài cả kinh lui ra phía sau một bước, ánh mắt bắt đầu trốn tránh. Sẽ không! dù là Đổng thị đã vì hắn sinh nhi dục nữ, hắn vẫn sẽ không tha thứ cho bà ta, đến chết cũng sẽ không.

"Ta hiểu được, phu nhân cứ làm theo ý mình đi."

Trĩ Nương ở bên ngoài ngây người nửa ngày, đẩy cửa đi vào, hai vợ chồng nhìn nàng:

"Cha, nương, nữ nhi đột nhiên nhớ tới một chuyện, nếu hầu phủ muốn nhận nương, nương vì sao không hỏi ý Hoàng Hậu nương nương?"

Củng thị vừa nghe, thấy rất là có đạo lý, lập tức phái người vào trong cung truyền tin, hiện tại nàng là em gái Hoàng Hậu nương nương, nhận được tin thái giám một khắc cũng không dám trì hoãn vội bẩm báo lên Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu đoán chút là biết vì chuyện hầu phủ nhận thân.

Xem xong tin Hoàng hậu nói với Cầm ma ma:

"Ngươi phái người đi đến Triệu gia một chuyến, cứ nói lệnh mẫu không thể trái, mặc khác ngươi đi đến tư khố của bổn cung chọn mấy bộ đá quý cùng trang sức trân châu, còn có vải vóc mấy năm nay tiến cống, lại tuyển thêm chút đồ bổ mang đi Triệu gia." ( Soái – Đào Quân Trang 28.02.2019)

Cầm ma ma tức khắc đi làm. Một mặt phái người đưa đến Triệu gia, Củng thị được tin từ Hoàng Hậu, mày giãn ra nói với Triệu Thư Tài:

"Nương nương nói không sai, mẫu thân có di mệnh là không thể trái."

Triệu Thư Tài nhíu mày suy nghĩ sâu xa.


Hoàng Hậu cho người đưa đồ trang sức cùng vải vóc tất nhiên không phải vật phàm, Củng thị cân nhắc vừa lúc cho Trĩ Nương làm của hồi môn, thị bảo Lan bà tử đem đồ vật cẩn thận ghi vào trong danh sách, sau đó để vào nhà kho.

Ngày Thường Viễn Hầu phủ nhận thân, Hoàng Hậu sáng sớm liền tới Triệu gia, hẻm Chu gia nhỏ bé đã sớm bị ngự vệ quân bao vây chật như nêm cối, láng giềng cũng không dám mở cửa, lại muốn nhìn phượng nhan của Hoàng Hậu, ở trong phòng tìm mọi cách vò đầu bứt tai.

Người Triệu gia quỳ đầy đất, cung nghênh Hoàng Hậu giá lâm, Hoàng Hậu thực bình đạm cho bọn họ đứng dậy.

Triệu Thư Tài khẩn trương đến mức tay chân không biết đặt đâu cho phải, cuộc đời ông ta người lớn nhất gặp qua chính là tri phủ cùng muội phu, tuy nói là cùng Thường Viễn Hầu phủ có quan hệ thông gia, nhưng vợ chồng Thường Viễn Hầu chưa bao giờ tới cửa Triệu gia, ông ta cũng không tiện đến cửa hầu phủ. ( Soái – Đào Quân Trang 28.02.2019)

Tuy rằng biết thê tử cùng Hoàng Hậu là thân tỷ muội, nhưng nghe nói chỉ là nghe nói, khi thật sự nhìn thấy Hoàng Hậu ông ta vẫn là sợ tới mức không dám thở ra.

Hoàng Hậu nhàn nhạt nhìn ông ta, diện mạo quá bình thường, nếu không phải ăn mặc không tồi, thì nhìn tựa thôn phu. Người như vậy, thế nhưng có thể cưới được thân muội muội Hoàng Hậu, muội muội trước kia lại là thiếp thất hắn ta, nếu không có chuyện của nhiều năm trước, muội muội cũng là ngàn kiều vạn sủng một hầu phủ tiểu thư, thôn phu như thế nào có khả năng mơ tưởng.

Thần sắc hoàng hậu lạnh lùng, mũ phượng áo bào thâm tím càng làm cho nhan sắc thêm cao quý lãnh diễm, Củng thị cùng hoàng hậu đi thắp cho mẫu thân một nén hương: ( Soái – Đào Quân Trang 28.02.2019)

" Lam Tú bất hiếu mong mẫu thân tha tội, nếu không phải ông trời mở mắt, cho nữ nhi gặp được muội muội, chỉ sợ đến khi chết nữ nhi cũng không biết mẫu thân là ai, cũng không biết mẫu thân oan khuất cỡ nào, hôm nay mẫu thân được giải oan, nữ nhi mong mẫu thân ở dưới chín suối an giấc ngàn thu."

Nói đến đoạn sau, ngữ khí hoàng hậu có chút nghẹn ngào, hốc mắt rưng rưng, hôm nay trên mặt không trang điểm, nhưng khí thế nguyên bản làm dung nhan kiều mỹ càng thêm khí phách, tuy tương tự mẹ con Củng thị nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng.

Củng thị ở phía sau đã rơi lệ đầy mặt, Hoàng Hậu khom lưng thật sâu, sau đó đem bài vị lấy xuống, ôm trong lòng ngực, túc mục đi ra ngoài.

Củng thị cùng Trĩ Nương theo ở phía sau. Triệu thị cùng Phượng Nương, Yến Nương muốn đuổi theo. Cầm ma ma ngăn Triệu Thư Tài, Triệu thị, Phượng Nương lại: ( Soái – Đào Quân Trang 28.02.2019)

"Đoạn phu nhân, huyện chủ, Hoàng Hậu có lệnh, chuyện này là chuyện Bình gia, các ngươi xin dừng bước."

Triệu thị vội vàng cúi đầu lui ra phía sau vài bước, Yến Nương ở sau lưng bất mãn bĩu môi, bị Phượng Nương hung hăng trừng mắt một cái.

Hoàng Hậu ôm bài vị mẫu thân đứng ở giữa Triệu trạch, bên ngoài người của Thường Viễn Hầu phủ cũng đã tới, Mai quận chúa mang theo nhi tử, tức phụ, cháu trai, cháu gái đến đợi.

Nghe được thái giám gọi đến, Mai quận chúa mới dám bước vào cửa Triệu gia, vừa tiến vào đại môn, liền thấy Hoàng Hậu trang nghiêm đứng ở trong viện, trong tay ôm bài vị mẫu thân. ( Soái – Đào Quân Trang 28.02.2019)

Mai quận chúa không dám mặc màu nổi, chỉ mặc áo thêu màu tối, áo choàng cũng chưa mặc, cúi đầu bước vào, khuất thân hành lễ.

"Thiếp Kỳ thị Mai Nương tới đón phu nhân trở về nhà."

Hoàng Hậu lạnh mặt, lẳng lặng mà nhìn bà ta, chậm rãi đi đầu ra ngoài, ngồi trên phượng liễn, nghi thức khai đạo, khí thế đi đến Thường Viễn Hầu phủ.

Củng thị cùng Trĩ Nương đi cỗ kiệu phía sau, đám người Mai quận chúa đi sau cùng.

Chờ tới hầu phủ, Mai quận chúa đứng ở cửa nghênh đón, lại làm thiếp lễ, đầu thấp, eo cũng cong, Hoàng Hậu không nói một lời, ôm bài vị mẫu thân vào cửa, Thường Viễn Hầu đi phía trước dẫn đến từ đường, hoàng hậu trịnh trọng đem bài vị mẫu thân bày biện ở trên cao.

Mai quận chúa lại ở bài vị trước dâng hương làm thiếp lễ, nội tâm bà ta cảm thấy thập phần khuất nhục, mình đường đường là quận chúa, lại làm lễ thiếp với một nữ nhi tú tài, kiểu gì cũng cảm thấy thẹn. ( Soái – Đào Quân Trang 28.02.2019)

Hoàng Hậu liền lẳng lặng nhìn, thần sắc nghiêm nghị, toàn bộ từ đường lặng ngắt như tờ, mọi người đều nín thở, phía sau là Củng thị cùng Trĩ Nương. Củng thị mặt mày bi thiết, nhớ tới mẫu thân suốt ngày không vui, còn có những năm tháng hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, yên lặng không tiếng động rơi lệ.

Nguyên phối hầu phu nhân là mẹ cả, bệ hạ đã khôi phục nhất phẩm cáo mệnh cho bà. Con của Mai quận chúa sinh ra là thế tử cùng cháu trai cháu gái đều phải tới dâng hương hành lễ, thế tử cùng thế tử phu nhân trước dâng hương, sau đó đến Bình Triều cùng Bình Tương, hai người tuổi nhỏ nhất nhưng trên mặt vẫn mang vẻ kháng cự.

Hoàng Hậu lạnh mặt bình tĩnh nhìn. ( Soái – Đào Quân Trang 28.02.2019)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận