Các Hoàng Chi Tử Của Thánh Hoàng
Nghe con trai trả treo, bà mẹ cũng nói không nên lời.
Trên quan điểm của cậu bé thì cậu không sai.
Do dự một hồi, người mẹ đành nói, “...Seong-jin à, giá trị của tình bạn đâu thể lấy ra so với vài cây bút màu được.
Từ giờ, khi bạn xin lỗi thì con cứ chấp nhận đi đã nhé.
Nếu trong lòng vẫn thấy không phục, thì sau đó mẹ con mình sẽ thảo luận xem nên làm thế nào.
Được không?”
Đứa trẻ dường như chưa hài lòng nhưng cũng miễn cưỡng gật đầu.
“Cơ mà, hộp màu sáp của con có 24 màu thôi mà.
Sao con lại lấy hộp 56 màu của Hyung-cheol?”
“Để đền bù cho tổn thất tinh thần của con.
Đương nhiên là phải lấy đồ tốt hơn chứ ạ?”
Cô không biết phải nói là đứa con trai này ranh ma hay sáng dạ nữa.
Sau tuổi thơ vô cùng độc đáo, Seong-jin lại trầm đi một cách thần kỳ khi lên trung học.
Cha mẹ cậu phải cẩn thận theo dõi xem đứa con trai hơi khác với bình thường của họ có thích ứng tốt với trường hay không.
Nhưng đồng phục và sách vở của cậu luôn gọn gàng, không có dấu hiệu bị bắt nạt.
Cuối cùng thì thằng bé cũng đã lớn.
Cha mẹ Seong-jin rất đỗi vui mừng.
Nhưng thực ra, sự yên ổn đó chỉ là bề nổi mà thôi, cuộc sống học đường của Seong-jin rất nhộn nhịp từ trong ra đến ngoài, nhưng cha mẹ cậu nào đâu hay.
Không thể có được kỹ năng xã hội bình thường mà cha mẹ mong muốn, nhưng cậu lại có đủ kỹ năng để che đậy sự cố và tai nạn khỏi tai mắt giáo viên chủ nhiệm và cha mẹ.
Chẳng hạn như lúc cậu không may bị bọn du côn ở trường nhắm đến, sau khi không ngừng công kích chỉ một tên trong số chúng suốt ba tháng, đám du côn cuối cùng cũng sợ run lên mà tuyên bố đình chiến.
Hay lúc cậu bám theo một thành viên ban kỷ luật đã vô duyên vô cớ gây sự với cậu suốt một tuần, khiến tên đó sinh chứng sợ xã hội và hoang tưởng rồi nghỉ học một thời gian dài ở trường.
Cuộc sống học đường của cậu là một cuộc phiêu lưu đầy lý thú chơi vơi giữa ranh giới của công lý và tội ác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...