Gió đêm khẽ thổi.
Nhìn Ninh Tiêu, Diêm Liệt chỉ biết đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Không ai biết được ngay lúc này đây, nhịp tim trong lòng anh đang đập vô cùng mạnh mẽ.
Anh chỉ bỗng quay đầu lại một chút, thời điểm Ninh Tiêu xuất hiện lại quá đúng lúc.
Đúng lúc đến nỗi anh không thể khống chế được nhịp tim của mình, đúng lúc đến nỗi khiến anh bắt đầu không tự chủ được mà nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Đó là một ngày mưa.
Anh vừa tới thành phố Thiển Xuyên này không lâu, mỗi ngày đều không quá vui vẻ, thậm chí còn có chút bực bội khó chịu, quãng thời gian đó cũng là thời gian mà anh thường xuyên đi đánh nhau nhất, trên mặt có vết thương cũng là chuyện như cơm bữa.
Dù sao thì lúc đó anh cũng chẳng xem ai ra gì, lúc đi đường toàn hất mặt lên trời, khoảng thời gian đó cũng là khi danh tiếng xấu của anh lan truyền rất xa.
Mà hôm trời mưa ấy, lúc anh vừa đến cổng trường thì chợt nghe thấy giọng của một người đang gọi tên của một nữ sinh vô cùng lớn.
“Ninh Tiêu!”
Giọng nói ấy lớn đến mức khiến anh không muốn chú ý cũng không được, vì vậy trong lúc nhàm chán, anh cũng nhìn theo hướng của chủ nhân giọng nói đang nhìn, sau đó ở vị trí cách đó mười mét, anh nhìn thấy một nữ sinh mặc chiếc váy màu xanh lam, tay cầm dù đi mưa trong suốt quay đầu lại, làn da của cô trắng hệt như sữa bò thuần khiết, tóc mái trước trán hơi bị ướt nước mưa, đôi mắt nhẹ nhàng, đôi môi khẽ cong, trông còn đẹp gấp trăm lần hoa cẩm tú cầu đang nở rộ dưới mưa bên đường.
Chỉ với một ánh mắt, Diêm Liệt đã giống hệt như bây giờ, tim đập nhanh đến nỗi chính anh cũng không thể khống chế được.
Không chỉ có như vậy, khoảnh khắc cô quay đầu lại mỉm cười như thế này cũng giống hệt như trong giấc mơ lần trước của anh.
Cho nên chỉ có trời mới biết, khi được tình cờ gặp lại Ninh Tiêu hết lần này đến lần khác, trong lòng anh đã kích động đến nhường nào, lúc giả vờ như không quan tâm đến lời tỏ tình để cô trở thành bạn gái anh, trong lòng anh lại lo lắng đến thế nào.
Anh thật sự rất thích, rất thích cô gái tên Ninh Tiêu ấy!
Nhưng bây giờ, mặc dù trong lòng anh đang gào thét rằng hãy đến gần cô nữa đi nhưng đôi chân vẫn bị đóng chặt trên mặt đất như cũ, không thể động đậy.
Anh không thể tiến tới gần cô được.
Đầu lưỡi Diêm Liệt nghiến chặt vào hàm trên nhưng anh vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích như trước.
Có lẽ do chờ quá lâu, Ninh Tiêu vừa cầm hai ly trà sữa vừa bước tới gần anh dưới tán cây long não, cô vừa đi vừa cười yếu ớt hỏi: “Trà sữa này, cậu có muốn uống không?”
Lúc cô chỉ còn cách hai bước là đã có thể đi tới trước mặt anh, giọng của một con vịt đực nghe vô cùng chói tai bỗng vang lên.
“Diêm Liệt, Diêm Liệt, mày kỳ cục quá đấy, tao ở sân bóng bị mày ngược lên ngược xuống, vất vả lắm mới… À, lão Diêm, có phải tôi đến không đúng lúc lắm không?”
Đó chính là nam sinh họ Cao vừa mới ở phòng bi-a, trên mặt cậu ta đầy vẻ như đang muốn xem kịch vui.
Lúc này đây, Diêm Liệt không biết rốt cuộc tâm trạng của anh là đang có chút mất mát hay là đang thở phào nhẹ nhõm nữa, nếu Ninh Tiêu thật sự đưa trà sữa cho anh, anh cũng không biết mình có nên nhận lấy hay không.
Cứ như bây giờ là tốt nhất.
“Không được, trễ lắm rồi, tao không chơi nữa đâu, mày tự chơi đi!”
Nói xong, Diêm Liệt vẫy tay với nam sinh họ Cao, không thèm để ý Ninh Tiêu có đi theo hay không đã nhấc chân đi về hướng khác.
Thấy vậy, Ninh Tiêu khẽ mỉm cười với nam sinh họ Cao, sau đó cầm trà sữa đi theo.
Trên mặt nam sinh họ Cao ở lại lúc này chỉ toàn là vẻ hâm mộ và ghen tỵ!
Tên họ Diêm kia, vẻ ngoài đẹp trai thôi thì cũng được đi, thế mà còn đánh bóng rổ hay, đánh bóng rổ hay thì cũng coi như được đi, đã vậy còn đánh nhau giỏi, đánh nhau giỏi cũng coi như được đi, thế mà bạn gái cậu ta còn đẹp như tiên nữ, tôi khinh, vẻ ngoài như kia còn kém hơn các tiểu hoa đán đang nổi trong giới giải trí sao?
Ghen tỵ đến nỗi khiến cậu ta hoàn toàn thay đổi.
Phía bên kia, Diêm Liệt sải bước đi về phía trước, Ninh Tiêu vừa đi vừa chạy ở đằng sau.
Lúc đi đường, Diêm Liệt phát hiện bây giờ cũng không còn sớm nữa, nếu về muộn hơn thì ký túc xá của trường sẽ đóng cửa, anh không còn cách nào khác ngoài dừng lại, xoay người, nhẹ giọng hỏi: “Chẳng phải cậu có chuyện muốn nói với tôi sao? Sao cứ đi theo sau tôi mãi vậy? Muốn nói gì thì cứ nói đi, tôi nghe đây.”
Thấy vậy, Ninh Tiêu cũng dừng bước, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt đối phương, cắn môi dưới, sau khi đặt hai ly trà sữa lên trên một bậc thang, cô mở cặp sách vẫn luôn đeo ở sau lưng ra, lấy ra một xấp tiền màu đỏ từ trong cặp rồi xoay người đưa nó tới trước mặt Diêm Liệt.
“Tiền này thay cho những món đồ hiệu mà mình muốn trả cho cậu, dù sao thì cậu cũng không mặc được, mình cảm thấy trả lại bằng tiền sẽ tốt hơn, mình đã tính lại hết toàn bộ số tiền mà cậu đã chi cho mình, tổng cộng khoảng hơn năm mươi ngàn, trong đó mình không tính tiền lãi, số này là tiền mình trả trước cho cậu, mỗi tháng mình sẽ trả một ít, cố gắng tranh thủ trả hết cả vốn lẫn lời cho cậu trong ba năm cấp ba này.”
Ninh Tiêu nói một cách nghiêm túc, Diêm Liệt lại suýt chút nữa bị số tiền cùng những lời của cô chọc cười.
Sau đó anh bật cười thật.
Cười xong, anh mới phát hiện trước ngực mình như bị rỗng một lỗ lớn, gió lạnh lùa vào, lạnh đến nỗi khiến hai hàm răng hơi lập cập nhẹ.
Nhưng anh vẫn cắn răng chịu được, anh cúi đầu nhìn vào mắt nữ sinh xinh đẹp đứng cách anh một bước xa, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng.
Thế mà anh còn tự mình đa tình, cho rằng đối phương muốn tìm anh để giảng hòa nên mới ngồi bên cạnh anh, hẹn anh ra ngoài vào buổi tối, anh thì vẫn đang suy nghĩ xem có nên đồng ý với đề nghị của cô hay không, ha ha, bây giờ nghĩ lại, da mặt của anh đúng là dày, cô ngồi bên cạnh anh chỉ vì không tiện từ chối chủ nhiệm lớp, hẹn anh ra ngoài càng là vì muốn vạch rõ giới hạn với anh.
Sau khi vạch rõ rồi thì sao? Có phải là có thể nhẹ nhõm đi tìm Quý Thiên Minh kia không?
Nghĩ đến đoạn ghi âm tối qua khiến lòng anh nóng như lửa đốt, Diêm Liệt không hề nghĩ ngợi đã hất cánh tay Ninh Tiêu đưa đến trước mặt mình.
Một tiếng “ba” giòn dã.
Cả người Ninh Tiêu bị hất thậm chí còn lảo đảo một chút, trên mu bàn tay trắng nõn lập tức xuất hiện một mảng bị đỏ.
“Ninh Tiêu! Tôi nói cho cậu biết! Muốn vạch rõ giới hạn với tôi ư, cả đời này cậu cũng đừng hy vọng nữa! Tôi muốn cậu thiếu nợ tôi suốt đời này, Ninh Tiêu, đó đều là do cậu nợ tôi!”
Diêm Liệt hét to, hốc mắt cũng khẽ ửng đỏ.
Gào xong, anh siết chặt nắm tay, xoay người bước nhanh về phía trước.
“Không phải, Diêm Liệt…”
Ninh Tiêu bước lên hai bước muốn kéo tay đối phương nhưng chưa kịp bắt lấy, đối phương đã tránh né, sau đó anh không đi nữa mà chuyển sang chạy, thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi chạy nhanh như thỏ, không bao lâu đã biến mất tăm.
Thấy đối phương chạy biến đi đâu mất, lúc này Ninh Tiêu mới chậm rãi thở dài.
Đúng là giống hệt như một thùng thuốc nổ, mới có một chút, cô còn chưa nói hết lời mình nữa.
Nhưng bộc phát hết ra ngoài như thế này cũng tốt, nếu cứ giấu trong lòng, cô càng không biết phải dỗ dành anh như thế nào hơn.
Cô cũng không để ý nhiều, chỉ cúi người bắt đầu nhặt những tờ tiền đang rơi tán loạn trên mặt đất.
Nhặt một hồi, Ninh Tiêu đang khom người bỗng không nhịn được mà phải mím môi cười.
Vì cô chợt phát hiện Diêm Liệt lúc nãy vẫn còn nổi giận đùng đùng chạy đi mất đang âm thầm chạy trở lại, thế nhưng anh chỉ núp sau một góc quan sát cô, giống như đang lo lắng vì trời đã quá muộn, một cô gái xinh đẹp như cô đi bên ngoài sẽ không an toàn, cái này không đúng lắm, tức đến nỗi sắp phồng lên như một con cá nóc nhưng vẫn có thể chạy về, thậm chí cả quá trình này diễn ra chưa đến một phút nhưng vì tự ái mà anh không xuất hiện trước mặt cô, chỉ tìm chỗ trốn âm thầm đứng nhìn.
Nếu không phải do thần hồn Ninh Tiêu mạnh mẽ, sợ là cũng khó phát hiện đối phương đang trốn trong một cái góc nhỏ.
Nghĩ tới đây, Ninh Tiêu không khống chế được cơn buồn cười của mình.
Cô không hiểu tại sao trên đời này lại có người ngốc đến như vậy chứ?
Tuy nhiên nếu anh thật sự không ngốc đến như vậy, ở trong sách, anh cũng sẽ không thèm đi thích một người con gái không tim không phổi như Ninh Tiêu.
Nghĩ đến đôi mắt đen như mực của đối phương, Ninh Tiêu sao có thể để anh nhịn cơn tức quay trở về như vậy được, nếu làm vậy thì cô chắc chắn sẽ không thể ngủ ngon giấc.
Nếu cảm giác của cô không sai, lát nữa sẽ có một chiếc xe hơi chạy qua, ừ, tốc độ còn rất nhanh.
Vì vậy, cô không cần nghĩ ngợi đã tiến thẳng ra ngoài đường xe chạy để nhặt tờ tiền kia.
Đúng lúc ấy…
“Két…”
“Cẩn thận!”
Khoảnh khắc ấy, Diêm Liệt làm gì còn nhớ nổi tự ái hay không tự ái, toàn thân anh phóng ra ngoài như một mũi tên rời cung, anh kéo Ninh Tiêu đang nhặt tiền về, hét to.
“Cậu có bị điên không vậy? Không thấy xe tới sao, sao còn đứng đó nhặt tiền, cậu cần tiền chứ không cần mạng à!”
Ninh Tiêu có thể cảm nhận được cánh tay mà đối phương đang dùng để siết chặt tay cô có chút run rẩy, anh chỉ đang cố nén nỗi sợ của mình xuống, một giây sau, Ninh Tiêu mê diễn xuất ngẩng đầu, nước mắt bắt đầu rơi.
“Hu hu, Diêm Liệt ơi, mình sợ quá…”
Thấy cô như vậy, Diêm Liệt còn nhớ gì được đến chuyện la cô, anh vội ôm cơ thể nhỏ bé của cô vào trong ngực: “Đừng sợ, đừng sợ, không sao rồi, không sao hết, đừng sợ, đừng sợ nữa nhé!”
Vừa dỗ vừa vỗ vào sau lưng cô.
Không biết qua bao lâu, âm thanh khóc sụt sùi của Ninh Tiêu cuối cùng cũng nhỏ xuống nhưng cơ thể đang được Diêm Liệt ôm trong ngực vẫn không chịu rời đi.
Sau khi thấy cô đã bình tĩnh trở lại, Diêm Liệt nghĩ mà thấy trong lòng toàn là lúng túng, người giận dỗi chạy đi lúc nãy là anh, người bây giờ chạy lại cứu cô cũng là anh, đúng là… Không còn mặt mũi gì nữa rồi.
Vì vậy, anh đẩy Ninh Tiêu ra khỏi ngực của anh, gương mặt lạnh lùng nói: “Biết sợ là tốt, tính mạng vẫn quan trọng hơn tiền bạc, lần sau đừng như vậy nữa, trễ lắm rồi, cậu mau về nhà đi, tôi cũng phải về…”
“Không phải…”
“Được rồi, đêm đã khuya rồi…”
“Mình không phải là muốn vạch rõ giới hạn với cậu, Diêm Liệt.” Nói tới đây, Ninh Tiêu ngẩng đầu, kiên định nhìn vào mặt Diêm Liệt.
Nghe vậy, hai mắt nam sinh hơi rụt lại.
“Mình chỉ muốn xin cậu cho mình một cơ hội.
Trước kia là do mình làm sai, bây giờ mình biết sai rồi, cho nên mình muốn xin cậu một cơ hội, cơ hội có thể bắt đầu lại từ đầu với cậu.
Nếu vậy thì sao có thể bắt đầu với tư cách là người thiếu nợ với chủ nợ được chứ? Cho nên mình mới quyết định trả tiền lại…”
Vừa nói, Ninh Tiêu vừa kéo lấy tay đối phương, nhét tất cả tiền của mình vào trong tay của anh: “Chờ đến khi mình trả hết nợ cho cậu, đến lúc đó nếu cậu vẫn đồng ý, liệu có thể cho mình thêm một cơ hội nữa được không? Diêm Liệt…”
Nói xong, Ninh Tiêu đóng bàn tay của đối phương lại, lùi về sau hai bước, nở một nụ cười.
“Ừ, có lẽ sẽ rất chậm.
Vậy thì Diêm Liệt cậu ngủ ngon nhé, mình về trường đây, ngày mai gặp lại.”
Nói xong, cô xoay người đi về phía trường học.
Cho đến khi bóng dáng cô sắp biến mất trên đường phố, toàn thân Diêm Liệt bây giờ mới phản ứng lại, sau đó không thèm nhìn số tiền được nhét vào túi mình, anh chạy theo cô.
Anh không bị những lời lúc nãy của cô thuyết phục, anh chỉ thấy đã trễ thế này, một cô gái đi một mình bên ngoài như vậy rất không an toàn, nếu xảy ra chuyện gì, cả đời này của anh cũng sẽ không yên lòng, cho nên chuyện này không liên quan đến những lời của cô lúc nãy chút nào, thế nhưng…
Tại sao Ninh Tiêu phải nói với anh những lời như vậy, cô trả tiền không phải vì muốn vạch rõ quan hệ với anh, mà là… Mà là…
Diêm Liệt chỉ cảm thấy bây giờ đầu óc anh đã sắp rối loạn như tơ vò.
Tuy cũng vui vui nhưng anh chỉ đi sau lưng Ninh Tiêu một đoạn không xa không gần, đến tận khi nhìn thấy cô đi vào ký túc xá, anh mới thở phào một cái.
Chỉ là khẩu khí lúc nãy của anh có vẻ hơi lớn, một giây kế tiếp, điện thoại trong túi quần anh khẽ rung.
Lấy ra nhìn xem thử…
Ninh Tiêu: Cảm ơn cậu đã đưa mình về.
Vừa nhìn, anh đã bị dọa sợ đến mức thiếu chút nữa ném điện thoại xuống đất, sau đó trong lòng tràn đầy phiền muộn, anh đạp một phát lên bụi cây long não ở bên đường.
“Mẹ nó!”
Anh mắng một tiếng.
Ban đêm.
Nằm trên giường, Diêm Liệt bắt đầu nhớ đến chuyện tối hôm nay, trằn trọc trở mình.
Lăn qua lăn lại một hồi, anh không nhịn được lấy điện thoại ra nghe đoạn ghi âm mà Quý Thiên Minh đã gửi cho anh.
—— Quý Thiên Minh, em thích anh, nếu có thể, em có thể trở thành bạn gái anh được không?
—— Hả? Cậu có biết cậu đang nói gì không vậy?
—— Vâng… Tất nhiên.
—— Vậy thì bạn trai của cậu, Diêm Liệt thì sao? Chuẩn bị chia tay với cậu ta rồi à? Hay là hoa khôi Ninh của trường muốn một chân đạp hai thuyền?
—— Cái gì? Sao anh…
—— Sao tôi biết à? Tôi không chỉ biết có chuyện này thôi đâu, cho nên có thể rút lại lời tỏ tình rẻ tiền của cô được không?
—— Không, không phải vậy, Quý Thiên Minh, anh nghe em giải thích đã!
—— Buông tay ra!
—— Không phải vậy…
—— Hay là cô muốn làm lớn chuyện lên cho mọi người cùng xem?
Đoạn ghi âm đến đây là dừng.
Anh lại nhớ đến câu Ninh Tiêu nói lúc nãy “Em chỉ muốn xin anh cho em một cơ hội”.
Rốt cuộc là vì cô bị Quý Thiên Minh từ chối, danh tiếng xấu đi nên mới diễn với anh như vậy? Hay cô thật sự nghiêm túc? Anh có thể tin tưởng cô được không? Anh có nên tin tưởng cô không?
Rõ ràng cô có thể làm cả chuyện lừa dối anh, nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt nghiêm túc lúc nãy của Ninh Tiêu, anh…
A a a!
Diêm Liệt cảm giác đầu của mình sắp nổ tung rồi!
Anh vội kéo chăn che đầu lại.
Ngày hôm sau, Diêm Liệt với quầng thâm mắt đen xì bước đến trường, lúc anh vừa đến trước cửa phòng học, anh mới chợt nhận ra trong tay anh đang cầm đồ ăn sáng ở nhà ăn Hồng Kông mà trước kia anh vẫn thường hay mua cho Ninh Tiêu.
Lúc nào mà anh…
Bịch…
Anh vội vàng ném đồ ăn sáng ấy vào trong thùng rác.
Điên rồi, anh đúng là điên rồi!
Bọn họ rõ ràng đã chia tay rồi!
Nhưng trong giờ giờ học, ngồi bên cạnh, anh lại nghe tiếng bụng của Ninh Tiêu kêu vì đói hết lần này đến lần khác.
Có lẽ thấy anh nghe thấy tiếng, trên mặt Ninh Tiêu khẽ hồng, lát sau cô đưa một tờ giấy qua.
“Xin lỗi, trước kia đều do anh mang bữa sáng cho em nên đã thành thói quen, anh yên tâm, sau này em sẽ ăn trước ở nhà ăn rồi mới đến lớp.”
Trên tờ giấy viết như vậy.
Chuyện cô chưa ăn sáng không liên quan đến anh.
Không, liên, quan, chút, nào!
Diêm Liệt nằm xuống ngủ bù.
Chốc lát sau, cả người anh lại đứng bật dậy, anh cắn răng nhìn Ninh Tiêu đang ngồi bên cạnh, dưới ánh mắt nghi ngờ của đối phương, anh siết chặt tay lại: “Đứng dậy, tôi muốn đi ra ngoài.”
“Hả? À.”
Ninh Tiêu vội vàng tránh ra.
Sau đó Ninh Tiêu mới phát hiện đối phương đã ra ngoài suốt hai tiết liền, đến khi cô vừa về lớp sau tiết thể dục, cô mới nhìn thấy Diêm Liệt đang nằm ngủ trên bàn học, không biết anh đã đi đâu làm gì mà tóc đều bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.
Nhưng ngay sau đó, Ninh Tiêu đã biết đối phương đi đâu làm cái gì.
Vì cô tìm thấy một chiếc túi giấy ở trong hộc bàn của mình, trên đó có viết bảy chữ cái đỏ thẫm của nhà ăn Hồng Kông trông vô cùng nổi bật.
Sờ vào vẫn còn rất ấm.
Mở túi giấy ra, cô lấy một chiếc sủi cảo tôm, cắn một cái.
Ôi, ngọt quá!
Tác giả có lời muốn nói:
Ha ha ha, tui viết mà còn cảm thấy ngọt quá đi này ~~ rất thích nam sinh như thế này ~~
Diêm Liệt: Sao cậu lại trẻ con đến thế này chứ? [tức đến nỗi phồng như cá nóc.jpg]
Ninh Tiêu: Em đói…
Diêm Liệt: Đi mua ngay đây..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...