Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo


Không biết hai người đã nhìn nhau bao lâu, cuối cùng Ninh Tiêu cười ra tiếng.
Trong phòng bệnh một mảnh trắng như tuyết, bởi vì hơi cúi đầu cười, một sợi tóc trên trán cô thoáng xõa xuống dưới.

Mặc dù đã chăm sóc Diệp Đình suốt ba ngày, Ninh Tiêu cũng không xấu xí tiều tụy.

Lúc này cười lên lại điềm đạm, mềm yếu động lòng người.
Nhưng vừa nhìn một cái, Diệp Đình lập tức nghe thấy tim mình đập mạnh lên, từng nhịp lại từng nhịp, không giống như không khí trầm lặng, cái xác không hồn của Ninh Tiêu ở trong giấc mơ, Ninh Tiêu lúc này sinh động, vui tươi, hoạt bát, sẽ cười tươi.
Chỉ điểm này, từ tận nơi sâu thẳm trái tim anh nảy sinh một sự cảm kích không nói thành lời, bởi vì ánh mắt của Ninh Tiêu cũng ngày càng chuyên tâm.
Cũng đúng lúc này, Ninh Tiêu đang đứng cửa phòng bệnh cuối cùng ngừng cười, nhìn thẳng về phía Diệp Đình.
"Bạn bè? Anh chắc chắn?"
Anh...!chắc chắn, đương nhiên chắc chắn.
Dưới tình huống anh còn không biết khi nào bệnh hoang tưởng của mình tốt lên, việc anh quá hoang tưởng giống như một con dao sắc bén, không biết khi nào sẽ có thể đâm bị thương cô gái mà anh yêu thương nhất.

Đã nhìn thấy kết cục thê thảm rõ ràng đời trước của hai người họ, sao anh có thể không sợ? Dưới tình huống anh chưa học được cách không chế những cảm xúc cực đoan, cực kỳ dữ dội của bản thân, rời xa Ninh Tiêu, trở thành bạn bè với cô, mới là việc anh nên làm nhất.
Cho tới bây giờ, anh luôn muốn Ninh Tiêu là người hạnh phúc nhất, hạnh phúc hơn bất cứ người nào!
Có trời mới biết, anh hy vọng người đem lại hạnh phúc đó cho cô là anh bao nhiêu.

Nhưng dựa vào chuyện anh tận mắt nhìn thấy đời trước của hai người, còn có đời này, tất cả chuyện mà anh làm, quả thật anh sợ rồi, cũng không có lòng tin với bản thân.

Anh luôn sợ hãi, bản thân hoang tưởng gay gắt như vậy, nếu nhỡ không cẩn thận lần nữa hại Ninh Tiêu, thật sự dù hai người làm lại lần nữa, chắc chắn Ninh Tiêu ngay cả cười như vậy cũng chôn vùi vỡ nát cùng nhau.
Đúng vậy, anh sợ rồi...
Cho dù trong quá trình anh cố gắng khống chế tất cả cảm xúc của bản thân, Ninh Tiêu...!có yêu người khác.

Nhưng chỉ cần nhân phẩm của người đó thật sự tốt, Ninh Tiêu cũng thật sự thích, anh sẽ cố gắng học cách...! Chúc phúc!
Hơn nữa, với tình huống anh vì cô đỡ phát đạn như bây giờ, mở miệng nói cô ở bên anh, thì anh còn là loại người gì chứ...

Anh sẽ cho Ninh Tiêu không gian, thời gian nhiều nhất, để cô suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc muốn lựa chọn cuộc sống như thế nào, có nguyện ý...!ở bên anh hay không...
Nghĩ đến đây, trong lòng anh nháy mắt nhíu chặt lại, anh đè ép kiềm chế cảm xúc khó mà chịu được của bản thân, chăm chú nhìn Ninh Tiêu.
Lúc này, Ninh Tiêu thấy rõ sự nghiêm túc trong mắt Diệp Đình cuối cùng không cười nữa, trong lòng tức giận đối với Diệp Đình khiến cô không nghĩ ngợi nói ngay tại chỗ: "Được, là anh nói, làm bạn tốt, đừng đổi ý!"
Vừa nói xong như vậy, Ninh Tiêu kéo cửa phòng bệnh trước mặt, đi ra không quay đầu lại.
Còn lại một mình Diệp Đình ngẩn người nhìn Ninh Tiêu khép cửa phòng một tiếng "ầm" trong vô vọng.

Không biết qua bao lâu, vành mắt của người đàn ông hơi khô khan dần dần đỏ lên, anh ngẩng đầu vội vàng, ngăn nước mắt đã sắp tràn ra hốc mắt trở lại, lúc này mới nhìn rèm cửa màu vàng nhạt bị gió sớm thổi đến bên cạnh người.
Không biết đã nhìn bao lâu, cửa phòng chợt bị người bên ngoài vặn ra.
Ngay từ đầu, Diệp Đình cũng không có ý quay đầu lại, bởi vì khi anh nhìn thấy Ninh Tiêu thở phì phì rời đi như vậy chắc hẳn là sẽ không quan tâm anh mấy ngày.
Cho đến khi một hương vị không thể quen thuộc hơn tiến vào xoang mũi anh, lúc này Diệp Đình mới mạnh mẽ quay đầu lại.

Bởi vì quay đầu quá vội, cổ còn phát ra một tiếng rắc giòn giã, khiến người nghe được thấy ê chua.
Nét mặt Diệp Đình kinh ngạc nhìn vẻ mặt không thay đổi, bận rộn kéo chân anh qua bàn bên, sau đó, bắt đầu điều chỉnh đầu giường của anh cao lên, để anh có thể dựa vào thoải mái hơn.

Tiếp theo đặt một túi nhựa ở bàn nhỏ bên cạnh lên bàn ăn, mở ra gọn gàng, cũng mở hộp đựng cháo, thậm chí còn tách đôi đũa dùng một lần, đồng thời cầm thìa nhựa màu đen, đưa qua cho anh.
Nhưng lúc này, Diệp Đình vẫn đang ngẩn người nhìn cô, Ninh Tiêu đưa thìa và đũa trong tay về phía trước, Diệp Đình vẫn ngây ngốc như cũ.
Cái dáng vẻ này khiến Ninh Tiêu ngước lên kiêu ngạo khó coi: "Ăn đi, không phải nói vẫn làm bạn sao? Nếu là bạn, anh nằm viện, em mua cháo cho anh, chắc không phải việc gì lớn chứ? Có ăn hay không?"
Nghe vậy, Diệp Đình vội vàng cầm đũa và thìa trong tay Ninh Tiêu, bắt đầu ăn từng miếng.
"Anh vừa mới khỏi bệnh nặng, em đã hỏi bác sĩ rồi, bây giờ không thể ăn nhiều thứ, tạm thời chỉ có thể ăn cháo, chịu uất ức trước một chút..."
Nhìn dáng vẻ anh như vậy, Ninh Tiêu nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc này mới bổ sung thêm một câu: "Ăn chậm thôi, không ai cướp với anh đâu.

Thật sự muốn làm bạn với em sao?"
Nói câu ấy một lần đã đủ khiến anh đau lòng như bị xoắn lại, anh thật sự không có dũng khí để lặp lại một lần, vì vậy Diệp Đình không trả lời.
Ninh Tiêu ở một bên đã bắt đầu kỳ vọng về cuộc sống sau này: "Thực ra, ban đầu em có hơi tức giận, nhưng sau này nghĩ lại, hai người chúng ta làm người yêu luôn gặp chuyện không tốt.

Ví dụ như 5 năm trước anh vào tù, 5 năm sau lại gặp phải tên điên Tiêu Văn Hạo kia.


Có thể hai người chúng ta không hợp bát tự, hợp lại thì họa, mà tách ra thì vượng.

Ôi, anh có chú ý không, mặc dù 5 năm đó anh vào tù, nhưng sự nghiệp của chúng ta lại lên như diều gặp gió.

Đây chứng tỏ cái gì, chứng tỏ suy đoán của em đúng rồi! Hai người chúng ta nên tách ra, anh nói có đúng không!"
Diệp Đình bị Ninh Tiêu nói đến suýt nữa hộc ra máu, ngoài việc gật đầu, còn có thể làm gì khác...
Bởi vì tâm trạng quá tồi tệ, Diệp Đình thậm chí cảm thấy cháo vừa mới đưa vào miệng giống như đang ăn cát, khi nuốt xuống cổ họng bị ma sát rất đau.
"Được thôi, vậy chúng ta cứ làm bạn đi!" Ninh Tiêu cực kỳ vui vẻ phút chốc quyết định như vậy, sau đó dường như đột nhiên vang lên: "Ồ, nếu chúng ta quyết định trở lại làm bạn, vậy tìm thời gian dùng Weibo của khoa học kỹ thuật Lôi Đình và phòng làm việc của em đăng một thông báo chính thức đi.

Dù sao anh cũng biết, bởi vì những việc rối loạn kia của anh, bây giờ hai chúng ta có rất nhiều fan trên mạng, lại còn cực kỳ chân thành tình cảm, nếu sau này em hay anh có chiều hướng bị chụp ảnh với người khác giới, chỉ sợ có thể bị làm rối lên, vì vậy nói rõ sớm chút mới tốt, anh thấy đúng không?"
Nghe đến đây, Diệp Đình cảm thấy mùi vị tanh ngọt trong cổ họng càng đậm.
Không ngờ chưa qua bao lâu, Ninh Tiêu đã nhanh chóng tiếp nhận việc hai người thành bạn bè, thậm chí đã bắt đầu suy nghĩ về mối quan hệ tiếp theo của mình.

Bởi vì mối quan hệ tiếp theo, cô thậm chí còn nói phải thông báo chính thức đến mọi người, thực ra hai người họ vốn dĩ chỉ là mối quan hệ bạn bè.
Mặc dù Diệp Đình đã sớm chuẩn bị chúc phúc cho cô trọn vẹn, nhưng vẫn cảm thấy không ổn, nghẹn ngào trong tim.

Trong lúc nhất thời, ngay cả hương vị vốn dĩ ngọt ngào của cháo cũng không ăn được.
Nhưng Ninh Tiêu ở một bên lại giống như không nhìn thấy vẻ khác thường của anh, đột nhiên gọi một tiếng: "Ây, đừng đừng đừng..."
Nghe đến đây, đôi mắt Diệp Đình hơi sáng lên.
Chỉ là không đợi mắt anh sáng lên bao lâu, Ninh Tiêu đã vui vẻ phấn chấn nói: "Đừng tìm thời gian phiền phức như vậy nữa, em cũng không có nhiều thời gian cho việc này.

Đây là lúc nào rồi, không bao lâu nữa em phải đi chụp "Hoang đảo - Không người sống sót" của đạo diễn Lý rồi.

Đến lúc đó, sợ là ngay cả thời gian cầm điện thoại cũng không có.


Chọn ngày không bằng gặp ngày, cứ chọn hôm nay đi, em biết, điện thoại và máy tính anh đều rất nhanh, cứ gọi cho lão Khâu một cái, sau đó cứ hack vào tài khoản Weibo của Khoa học kỹ thuật Lôi Đình, bây giờ tuyên bố đi? Này, em gọi điện cho lão Khâu rồi, nhanh nhận nhanh nhận..."
Giật mình nhìn khuôn mặt Ninh Tiêu hiện lên lúm đồng tiền như hoa đang đưa điện thoại đã đổ chuông trong tay vào tay mình, Diệp Đình quả thật cảm thấy, bây giờ chỉ sợ anh mở miệng, thật sự có thể nôn ra một ngụm máu.
Bởi vì đã nghe thấy giọng của lão Khâu ở đầu bên kia, Diệp Đình thật sự không muốn tiếp điện thoại cũng không được.
Ngón tay hơi run cầm điện thoại đưa lên tai mình, cổ họng Diệp Đình khàn khàn nói: "Lão Khâu, ừm, là tôi đây.

Tôi gọi đến chủ yếu là..."
Cũng không trở về, rời khỏi phòng bệnh.
Tốc độ cực nhanh khiến Diệp Đình ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, đã không thấy bóng dáng của Ninh Tiêu.
Bởi vì vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, anh vội vàng vịn tường đến bên cửa sổ, đợi một lát, nhìn thấy bóng lưng Ninh Tiêu.

Có thể vì tâm trạng rất tốt, cô gái nhỏ vẫn trẻ con nhảy từng bước nhỏ dọc đường, nhảy đến trước xe bảo mẫu đang đợi trước cửa bệnh viện, lên xe.
Đúng vậy, anh muốn Ninh Tiêu vui vẻ, thật sự muốn cô vui vẻ, nhưng nhìn cô vui vẻ như vậy, không biết tại sao, trong lòng anh không biết nói cái gì mới tốt.

Cuối cùng chỉ có thể bám víu nhìn xe bảo mẫu chở Ninh Tiêu dần dần đi xa, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng nữa, anh mới suy sụp thu hồi ánh mắt, khuôn mặt chán nản ngã ngồi trên giường.
Mà lúc này, đám người bảo mẫu, Lạc tỷ trong xe, không thể tin nổi mà gào lên: "Cái gì? Bạn bè? Anh ta nguyện ý chắn đạn cho em, nguyện ý vì em mà chết, hai người vẫn chỉ là bạn bè?"
Vẻ mặt của Lạc tỷ và Tô San nhìn về phía Ninh Tiêu với biểu cảm "Mẹ nó em đang đùa à".
"Bạn bè là anh ấy nói, cũng không phải em nói, anh ấy muốn làm bạn bè chứ gì? Vậy để anh ấy làm vậy đi."
Ninh Tiêu khẽ cười một tiếng.
Rõ ràng là nụ cười vui tươi vô cùng, nhưng lại kiên định khiến mấy người Lạc tỷ không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Luôn cảm thấy có người sẽ phải xui xẻo, ai? Dù sao cũng không phải bọn họ!
Sau một khoảng thời gian, Diệp Đình phát hiện Ninh Tiêu nói ngoài miệng thì dễ nghe, nhưng cho đến khi anh xuất viện cũng chưa từng nhìn thấy cô.

Nhưng ngược lại thường xuyên thấy cô xuất hiện trên TV và điện thoại.

Mà chỉ cần cô vừa xuất hiện, các bạn bè phóng viên đều lao đến cô như ong vỡ tổ, hỏi những câu hỏi cũng rập khuôn như nhau, đều là hỏi sao cô và anh đột nhiên tuyên bố là bạn bè, có phải tình cảm xuất hiện vấn đề gì không? Đã xảy ra vấn đề gì? Vẫn có thể hòa giải chứ?
Đối với những câu hỏi này, câu trả lời của Ninh Tiêu luôn là không có, không có vấn đề, không cần hỏi có tranh cãi hòa giải gì đó, họ chính là bạn bè tốt, bạn bè rất tốt.

Mà hầu như mỗi lần nghe ba từ bạn bè tốt, Diệp Đình đều nóng lòng muốn ói ra máu ngay tại chỗ.
Nhưng đành vậy, lời là anh tự mình nói, Ninh Tiêu cũng chỉ là đáp ứng yêu cầu của anh.


Theo nghĩa nào đó, cho dù anh có đau khổ bao nhiêu khi nghe thấy lời này, cũng chỉ là tự làm tự chịu.
Đợi sau khi xuất viện, Diệp Đình mới nhận ra, hóa ra từ ngày anh xuất viện, Ninh Tiêu đã đáp ứng yêu cầu của đạo diễn Lý, tham gia vào đoàn kịch kín của ông, bắt đầu quay bộ phim mới của ông ấy, nhưng anh lại không biết gì cả.
Cho đến buổi tối gần 12 giờ đêm, anh mới nhận được hình ảnh và tin nhắn mà Ninh Tiêu gửi tới, nói là không thể đón anh xuất viện được, vô cùng xin lỗi, bởi vì cô đã vào đoàn kịch, hôm nay là ngày đầu tiện không thể đi muộn.
Những thứ này không phải là trọng điểm, mà trọng điểm chính là mấy bức hình mà Ninh Tiêu đã gửi cho anh.
Bên trên có một người mà anh vốn dĩ không đoán trước, thậm chí còn khoát tay lên sau ghế của Ninh Tiêu không dấu vết, nhìn từ xa xa, giống như ôm cả người cô vào trong lòng.
Mà người này vốn là anh không biết, nhưng sau khi đi theo Ninh Tiêu cả đời như linh hồn, cho đến khi trải qua cái chết của cô khiến anh chỉ cần nhìn một cái cũng biết người này rốt cuộc là ai.
Sau khi anh qua đời ở kiếp trước, ảnh để họ Lưu kia đã tỏ tình với Ninh Tiêu, Lưu Văn Thành.
Không chỉ có anh ta, đứng bên phải Ninh Tiêu, người đàn ông có mái tóc bạch kim, khuôn mặt kiêu ngạo dường như là ca vương sau này đã từng tỏ tình với Ninh Tiêu, chỉ là cậu ta vẫn còn trẻ, vẫn chưa có dự tính, vì vậy sau khi tỏ tình vài lần, thấy Ninh Tiêu phớt lờ, cậu ta lại chuyển mục tiêu.

Nghe nói người này năm nay mới 19 tuổi, vừa trưởng thành, là một người thích lái máy bay, thích những người lớn tuổi hơn mình, vừa khéo Ninh Tiêu lớn hơn cậu ta.

Tên của cậu ta, anh cũng nhớ, Ôn Phi Tinh.

Tên và người đều kiêu ngạo giống nhau!
Chỉ là thiếu niên trong bức hình này giống một con sói nhỏ, có thể bởi vì dựa gần với Ninh Tiêu, khuôn mặt hơi ửng đỏ, ánh mắt còn giả vờ không để ý mà nhìn Ninh Tiêu, vừa nhìn đã biết chắc chắn hắn có ý đồ xấu!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Diệp Đình bỗng chốc trừng lớn.
Chờ khi anh phản ứng lại, điện thoại trong tay đã gọi đến điện thoại của đạo diễn Lý, rất nhanh truyền đến giọng chào của người đàn ông đang say.
"Ha ha ha, anh hỏi Lưu Văn Thành và Ôn Phi Tinh hả, ha ha, vai diễn của họ là do tôi sớm quyết định rồi, còn quyết định trước cả Ninh Tiêu.

Ợ...!ha ha tôi vẫn muốn uống, sao tôi có thể say được, tôi không say, không say..."
Sau những lời say xỉn của đạo diễn Lý, Diệp Đình phiền lòng cúp máy.
Sau đó, vội vàng muốn thu dọn hành lý, đợi hành lý gần như đã thu dọn xong, anh lại suy sụp ngồi xuống nền nhà, rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy?
Là anh nói muốn làm bạn tốt, nói muốn chúc phúc cho Ninh Tiêu cũng là anh, bây giờ anh lại kích động chạy đến đó làm gì? Quấy rối vận đào hoa của Ninh Tiêu sao?
Chưa kể anh đã quan sát hai người trong đời trước, trong làng giải trí, đều là thuộc loại người giữ mình trong sạch, rất phù hợp với Ninh Tiêu.

Hơn nữa bây giờ anh là thân phận gì, có tư cách gì mà đi ngăn cản hạnh phúc của Ninh Tiêu?
Rất nhanh anh liền vò đầu bứt tai, ngẩn người nhìn vali đã thu dọn xong, một hồi lâu mới chậm rãi đứng lên, cất về nơi sâu nhất trong tủ quần áo, hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế sự xúc động của bản thân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận