Các Đại Lão Đều Sủng Ta


Dung Hoặc không kìm nén được mừng rỡ, trước tiên liền lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho nhóm anh em bệnh viện tâm thần số 1 Cửu Châu gọi điên cuồng:[Wow wow wow, tôi gặp được mẫu thượng đại nhân! Mẫu thượng đại nhân vừa rồi nhìn tôi! Cô ấy nhìn tôi! Ha ha ha, mấy người liền hâm mộ ghen tị đi! 】Trong nhóm đầu tiên là một trận trầm mặc, chợt nổ tung ——Dung Nịch: [Mẹ nó! Lão tam anh một chút cũng không thành thật! Anh lại dám cõng bọn tôi đi gặp mẫu thượng đại nhân! Không phải đã nói là phải chờ mẫu thượng đại nhân tròn 18 tuổi mới gặp mặt sao? Anh là vi phạm thỏa thuận đúng không? 】Dung Chước: [Ai vi phạm thỏa thuận, giết! 】Dung Tranh:【! Anh có thể không cần trở về nữa, đoạn tuyệt quan hệ, không thể thương lượng! 】Dung Lân: [Các anh trai, chúng ta thương lượng một chuyện? Em cũng muốn gặp mẫu thượng đại nhân, em chỉ nói chuyện với cô ấy, cam đoan không bại lộ thân phận có được không? 】Tập thể: [Không được! 】Mặc dù tập thể phản đối, nhưng nội tâm của mọi người đã sớm rục rịch, bởi vì bọn họ nằm mơ đều muốn gặp mặt mẫu thượng đại nhân, muốn nghe giọng nói của cô, muốn nói chuyện với cô cùng làm bạn bè.

Nhưng lại rất thấp thỏm bất an, sợ mẫu thượng không tiếp nhận được sự tồn tại của năm anh em bọn họ.

Dù sao bọn họ căn bản cũng không thuộc về thế giới này, mà là đến từ thời gian không gian song song tương lai, lúc bọn họ xuyên qua, mẫu thượng đại nhân mới lên tiểu học.

Bởi vì nắm giữ tiên cơ, hiện giờ một đám hỗn loạn chính là phong sinh thủy khởi.

Chẳng qua mấy năm nay, bọn họ cũng không có đi quấy rầy mẫu thượng đại nhân, mà là ở sau lưng yên lặng bảo vệ cô.


Đã sớm ước định tốt, nhất định phải chờ mẫu thượng đại nhân tròn mười tám tuổi, bọn họ mới có thể chính thức cùng cô gặp mặt, cũng nói cho cô biết một sự thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi cùng khó có thể tiếp nhận.

Nhưng bây giờ nếu lão tam đã phá lệ, như vậy bọn họ cũng không cần tuân thủ ước định chứ?Dung Hoặc lại oan uổng kêu: "Tôi là vô tình gặp phải mẫu thượng đại nhân, cũng là mẫu thượng đại nhân tự mình nhìn tôi, ai bảo tôi lớn lên anh tuấn tiêu sái chứ? Tôi không vi phạm thỏa thuận! 】Nhưng vào lúc này, Lam Kiều Kiều đã nhận ra hắn, ánh mắt sáng ngời, bắn ra một tia hào quang rực rỡ chói mắt, rất là kích động.

Đây là siêu sao châu Á, thiên vương của làng nhạc, là thần tượng của cô ả.

Không nghĩ tới sẽ ở chỗ này nhìn thấy hắn, tim không ngừng đập thình thịch, bất quá rất nhanh cô ả liền khôi phục danh phủ thục nữ nên có rụt rè.

Nhưng một giây sau, ánh mắt cô ả lại thay đổi, ánh mắt dừng lại ở trên người chàng trai bên cạnh thần tượng, trực tiếp nhìn ngây người!So với ả ta, Lam Cận có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, đầu tiên chỉ là tùy ý đánh giá Dung Hoặc vài lần, liền dời ánh mắt dừng lại trên bóng dáng cao ngất bên cạnh, không thể tránh khỏi giật mình một chút.

Chỉ vì người nọ ngũ quan quá mức tinh xảo, như điêu khắc thâm thúy lại cứng rắn, tựa như tạo hóa tỉ mỉ chế tạo.

Tư thái quá mức lười biếng dựa vào bên cửa, trên mặt lộ ra một nụ cười nửa miệng, vừa có vẻ lưu manh, vừa có chút điên cuồng, lại có chút xấu xa.

Áo sơ mi sẫm màu được xắn nhẹ, cổ tay mảnh khảnh và mạnh mẽ dưới nửa ống tay cũng đồng dạng đang chơi một cái bật lửa tinh xảo.

Anh nghiêng đầu, miệng ngậm một điếu thuốc, tay phải mở bật lửa lên, từ từ châm lửa.

Mái tóc trước trán hơi dài che nửa mặt, nhưng thế nào cũng không che được ngạo khí quý phái cả người anh.


Đây là một người đàn ông vương giả, khí thế quá mức cường đại và lạnh lùng.

Chiều cao của anh ta so với Dung Hoặc là 185 cm còn cao hơn một chút.

Cảm giác đầu tiên cho người ta là! nguy hiểm, áp bức, không dễ chọc, nhưng cực kỳ hấp dẫn chết người.

Ngay cả Lam Cận cũng nhịn không được nhìn thêm vài lần, cũng may cô rụt rè, khắc chế lực ẩn nhẫn cũng rất mạnh, rất nhanh thu hồi tầm mắt.

Ngón tay lấy từ trong túi áo ra một cây kẹo mút, lột lớp vỏ bên ngoài rồi cho vào trong miệng, vị ngọt tràn ngập khiến cô nheo mắt lại.

Không biết, khi cô thu hồi tầm mắt, người nọ cũng vừa vặn đem ánh mắt hướng về phía tay cô.

Vị nào đó vẻ mặt chuyên chú, ánh mắt dần dần trở nên u ám cực nóng, không chớp mắt nhìn chằm chằm hai bàn tay mảnh khảnh của Lam Cận, phảng phất như nhìn si ngốc.


Một lát sau, giống như là vô ý thức khẽ lẩm bẩm ——"Bàn tay nhỏ, còn rất trắng.

"Muốn chạm vào.

Muốn chiếm làm của riêng mình.

Muốn giấu đi.

#Edit: Liêm sỉ anh ơi =))).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận