Các Anh Trai Tôi Hối Hận Rồi!


Đương nhiên, bệnh của Mạc Dịch Thần không thể chữa chỉ bằng một cây kim bạc, càng không nói đến bệnh ở chân, cần rất nhiều dược liệu.

Túi y tế của Tần Âm vẫn còn ở Quân gia , cô phải quay lại lấy nó.
Sau bữa trưa ngắn ngủi , Tần Âm gọi Chu Phúc, vệ sĩ bên cạnh Mạc Dịch Thần đi cùng.

Rốt cuộc, ở Mạc gia, ngoại trừ Mạc Dịch Thần, cô chỉ biết anh ta một chút.

Mặc dù ở kiếp trước , Chu Phúc có ý kiến rất ​​​​lớn với cô nên ít cho cô một sắc mặt tốt.
Nhưng sau khi cô hóa thành tro , chính anh ta là người giúp Mạc Dịch Thần đặt cô lên bàn thờ, thỉnh thoảng lại ngẩn người nhìn chiếc bình , thở dài: “Phu nhân, Mạc tổng vẫn luôn coi cô là vợ”
Một tiếng sau , chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen dừng trước cổng nhà Quân gia.

Thấy là xe của Mạc gia , cửa mở ra , xe lái vào.Con đường quanh co, xe dừng lại bên ngoài một sân nhỏ có phần vắng vẻ, phải đi bộ thêm vào bên trong .
Tần Âm xuống xe và nói với Chu Phúc: "Anh đợi tôi ở ngoài"
Sau đó cô khéo léo bước vào sân nhỏ
Đủ các loại thảo mộc và hoa trông rất ấm áp.

Tần Âm vừa bước vào , một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi ăn mặc giản dị đi ra nói : " Tiểu thư , rốt cuộc con cũng đã trở về rồi.

Để dì Trương xem, con có bị người ta khi dễ hay không?"
Thanh âm người phụ nữ nhẹ nhàng có chút khàn khàn, nghẹn ngào tự trách:" Đều là tại dì không có khả năng bảo vệ con"
Trái tim của Tần Âm ấm áp , cô đột nhiên ngã vào vòng tay của dì Trương, đôi mắt cô đẫm lệ.


Kiếp trước, cô đã bị bỏ tù vì bị Quân gia đổ lỗi.

Quân gia đến gặp cô gần như mỗi năm một lần , nhưng dì Trương sẽ đến thăm cô hầu như mỗi tháng đều sẽ mang cho cô đồ ăn ngon , quần áo ấm và thỉnh thoảng là đồ chơi để cô vui lòng ...!
Khi cô 16 tuổi và lần đầu tiên trở lại Quân gia , căn phòng của cô đã trở thành một phòng chứa đồ .Nhưng cả gia đình đều xoay quanh Quân Đường Nguyệt, người bị đau tim
Cô được bảo mẫu Trương mang đến cái sân nhỏ này ngủ cùng.

Mùa đông lớn , dì Trương đau đớn ôm cô vào trong chăn, tức giận kêu lên : " Tiểu thư của chúng ta nên được ôm trong lòng bàn tay"
"Làm sao không ai nhớ tới, Tiểu Âm cũng là Quân tiểu thư"
Nhưng cô trở về nhà năm 16 tuổi , và kết hôn với Mạc Dịch Quân ở tuổi 20.

Sau 4 năm chờ đợi tròn 4 năm , không ai trong Quân gia nghĩ đến việc đổi họ và chuyển cô về hộ khẩu.
Nhưng lúc đó , cô như người đờ đẫn, cô muốn được sự chấp thuận của Quân gia , cô thầm nghĩ sẽ cố gắng hết sức vì họ , đến cuối cùng, cô giống như một trò đùa
Nỗi ám ảnh đó khiến cô không để ý đến gia đình dì Trương và chú Trương , những người luôn đối xử tốt với cô.

Cho dù không phải thân nhân, cũng so với thân nhân còn tốt hơn.

Tần Âm ổn định tâm trạng và nói với dì Trương : "Dì Trương, con đã nói với dì rất nhiều lần, hãy gọi con là Tiểu Âm"
"Con trở lại để chuyển đồ đạc của mình đến Mạc Viễn"
"Dì Trương, con đã có nhà mới.


"
Tần Âm mỉm cười, đôi mắt mơ màng trong veo, khóe miệng khi cười lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ.

Mọi người không khỏi bị cảm xúc của cô lây nhiễm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Dù sao thì Mạc Dịch Thần cũng là chồng của cô, cô nhất định sẽ hạ gục được anh, từ nay Mạc Viễn sẽ trở thành nhà mới của cô!
Dì Trương đã bị sốc bởi những lời này , bà sợ rằng Tần Âm sẽ bị tổn thương nếu cô quá ngây thơ, nhưng bà thật lòng mừng cho cô: " Được rồi , được rồi , dì Trương sẽ chuyển đến cho Tiểu Âm"
Dù sao , Quân gia là một gia đình giàu có thuộc tầng lớp trung lưu , Tần Âm vẫn phải sống trong biệt thự chính khi cô đã 18 tuổi.

Nhưng cô đặt rất ít đồ ở đó , lập kế hoạch cho anh cả thức khuya , nghiên cứu cổ thư và làm thuốc cho anh hai, sáng tác và biên đạo âm nhạc cho anh ba, thắp hương cho anh tư để xoa dịu thần kinh , và may quần đùi cho anh năm.

Tất cả mọi việc cô làm trong mảnh sân nhỏ này
Thế nên cô gọi Chu Phúc và chuyển hầu hết mọi thứ vào trong xe.
Nhưng gói châm cứu của cô vẫn ở trên lầu trong biệt thự chính, cô vẫn phải lên lấy nó.
Tần Âm bước vào biệt thự chính một mình .
"Không phải xe của nhà họ Mạc đã vào nhà chúng ta rồi sao ? Tại sao Tần Âm còn chưa đến nhận lỗi? Quân Minh, em có bảo Tần Âm trả lại bản kế hoạch cho Đường Đường không ?"
"Làm sao một người chị lại làm như thế.

Em ấy có biết xấu hổ là viết như thế nào không?"
Góc nghiêng của anh cả Quân Hạo sắc nét và rõ ràng, dáng người to lớn và cao, mặc vest và giày da, vai rộng và eo hẹp, phong thái điềm tĩnh và có năng lực.


Lúc này, đôi mắt anh đen và sâu, có một nốt ruồi nhẹ trên mí mắt trái của anh.

Tần Âm cũng có một nốt ruồi giống như vậy nhưng ít người để ý đến.
Lông mày của người đàn ông đầy tức giận khiến khí chất của anh càng thêm dữ dội và lạnh lùng.

Quân Đường Nguyệt đang mặc một chiếc váy dài màu hoa oải hương, đen và thẳng, với những đường nét thanh tú và căng tràn.
Cô ta có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lông mày và đôi mắt ốm yếu vì bệnh tim, trông có vẻ mong manh và gầy yếu.
Cô ta vội vàng tiến tới và nắm lấy cổ tay của anh cả Quân Hạo , nở một nụ cười hồn nhiên : "Anh , anh không cần tức giận, chị không có ăn cắp kế hoạch của em, chị tự mình có thực lực..."
Anh ba Quân Minh vừa mới bị Tần Âm chặn số điện thoại , đã tức giận đến không khỏi nghẹn ngào:" Cô ta thì làm được trò trống gì? Chẳng lẽ là bị đuổi ra khỏi đại học Thanh Bắc?"
"Điểm số không cao , nhân cách cũng vậy.

Đã thế còn gian lận trong kỳ thi, bị nhà trường đuổi học, đó gọi là có thực lực sao?
Quân Minh nói xong , khuôn mặt của mọi người trở nên xấu xí , cảm thấy xấu hổ vì Tần Âm.
Làm sao họ có thể có một cô em gái như vậy? Cô ta thua kém Đường Đường về mọi thứ!
Mặc dù Đường Đường mắc bệnh tim, nhưng em ấy đã làm việc chăm chỉ để gia nhập làng giải trí và đóng phim, bây giờ em ấy đã được nhiều người biết đến.

Nhưng Tần Âm ...!không thể làm gì được ngoài ăn bám!
Quân Đường Nguyệt tỏ ra bối rối , cau mày nhìn người anh thứ ba, không hài lòng nhưng nhẹ nhàng khiển trách :"Anh ba , nhất định có hiểu lầm gì đó.

Thành tích của chị ấy vẫn luôn cao, Đường Đường luôn đố kỵ..."
" Không giống em, em vì sức khoẻ không tốt nên không thể tiếp tục học hành.

Em cũng không thể khiêu vũ vì bệnh tim của em"
Giọng điệu của Quân Đường Nguyệt tiếc nuối, lông mày cô ta nửa cau lại, gợi lên sự thương hại.


Tần Âm nghe thấy câu này ngay sau khi bước vào cửa.

Quân Hạo và Quân Minh đang định an ủi Quân Đường Nguyệt, nhưng đột nhiên nhìn thấy Tần Âm cuối cùng cũng xuất hiện ở cửa , mặt họ bỗng dưng đen lại.

“Tần Âm, em còn biết trở về?”
Anh cả Quân Hạo đôi môi mỏng cong lên .Một vòng cung đầy châm biếm
Người anh ba Quân Minh cong môi và quay mặt sang một bên tỏ vẻ không hài lòng , như thể đang đợi Tần Âm tiến tới và thừa nhận sai lầm của mình
Quân Đường Nguyệt nhìn Tần Âm, nhếch môi cười gian xảo, bước từng bước nhỏ về phía cô:" Chị, cuối cùng chị cũng về rồi sao? Người nên gả vào Mạc gia đáng lẽ là em, chị đừng giận em nhé"
Vừa nói, cô ta vừa định bước tới nắm tay Tần Âm, nhưng lần này, Tần Âm nhẹ nhàng tránh đi
Những lời của Quân Đường Nguyệt đã nhắc nhở thành công người anh cả và người anh thứ ba rằng Tần Âm đã đổ lỗi cho Đường Đường vì đã cố tình đánh cắp ổ USB flash kế hoạch tài chính của cô ta
Quân Hạo nhìn chằm chằm vào mặt Tần Âm, cau mày, ngữ khí lại trở nên nghiêm khắc: "Tần Âm, mau trả lại kế hoạch cho Đường Đường!"
Tần Âm mặt không chút thay đổi nhìn ba người trước mặt, cảm thấy thật nực cười
Lại là như thế này , bừa bãi muốn cô nhận lỗi.

Chuyện này kiếp trước cô đã trải qua quá nhiều lần.
Nhưng lần này, tâm trạng của cô không giao động chút nào.

Tần Âm mím môi, nhìn chằm chằm vào Quân Hạo và nói: " Tôi là người làm trong suốt năm ngày năm đêm "
"Hà cớ gì anh lại muốn tôi đưa nó cho cô ta?"
Lông mày của Quân Minh trở nên tức giận, không thể tin được và thất vọng, bước tới véo đôi vai mảnh khảnh của cô và nói một cách hung dữ:" Tần Âm, cô đúng là người không biết xấu hổ"
"Đường Đường sẽ không nói dối, em ấy không thể nói dối, tôi và Quân Hạo đã tận mắt nhìn em ấy thức trắng năm đêm, lại bị cô trong một phút ích kỷ cướp đi, sao cô lại trở nên độc ác như vậy?"
Tần Âm cười vì tức giận, cô tránh khỏi bàn tay của Quân Minh, lùi lại một bước và mở rộng khoảng cách: "Tôi hung ác?"
"Dù tôi có như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không kinh tởm như anh".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận