Sau một hồi, Annabeth cảm thấy chân mình nhão ra như nhớt Titan. Cô bước đi, theo sau Bob, lắng nghe tiếng lập bập đơn điệu của chất lỏng trong bình cọ rửa của hắn.
Đề cao cảnh giác, cô tự nói với bản thân, nhưng nó thật sự quá khó. Suy nghĩ của cô dường như cũng tê dại như đôi chân. Hết lần này đến lần khác, Percy đều nắm lấy tay cô hoặc nói với cô những lời khích lệ, nhưng giờ cô có thể thấy vùng đất bóng tối cũng đang giết dần giết mòn cậu. Đôi mắt cậu trở nên xám xịt – giống như tinh thần cậu đang dần xuống zero.
Cậu đã nhảy xuống Tartarus để được ở bên cô, giọng nói trong đầu cô vang lên. Nếu cậu chết, đó hoàn toàn là lỗi nơi cô.
“Ngừng lại,” Cô nói lớn.
Percy cau mày. “Chuyện gì thế?”
“Không, không phải cậu.” Cô cổ nở một nụ cười an ủi, nhưng có vẻ chẳng thể khá hơn. “Mình tự nói với bản thân thôi. Nơi này … dường như khiến tâm trí mình loạn hết lên. Khiến mình có những suy nghĩ đen tối.”
Nét lo lắng ánh lên trong đôi mắt xanh màu biển của Percy. “Này, Bob. Chính xác thì chúng ta đang đi đến đâu vậy?”
“Phu nhân,” Bob nói. “Màn Sương Chết.”
Annabeth bắt đầu đấu tranh với sự bực bội cáu gắt của bản thân. “Bob, ý ông là gì? Ai là phu nhân đó?”
“Tên bà ta?” Bob ngoái lại. “Không phải ý hay đâu.”
Annabeth thở dài. Gã Titan nói đúng. Cái tên ẩn chứa sức mạnh, và nói tên một ai đó ở Tartarus đều hết sức nguy hiểm.
“Ít nhất ông có thể nói là còn bao xa không?” cô hỏi.
“Tôi không biết,” Bob thừa nhận. “Tôi chỉ có thể cảm nhận nó. Chúng ta phải đi cho tới khi bóng tối trở nên tối hơn. Sau đó chúng ta sẽ đi về một bên.”
“Một bên,” Annabeth lẩm bẩm. “Thật là tự nhiên.”
Cô rất nóng lòng muốn nghỉ, nhưng cô không muốn dừng lại. Không phải tại đây nơi lạnh lẽo và tối tăm như vậy. Màn sương đen thấm vào cơ thể cô, biến xương cô thành một lớp xốp cách nhiệt nhớp nháp.
Cô tự hỏi liệu tin nhắn có tới được chỗ Rachel Dare không. Nếu Rachel có thể chuyển lời của cô tới Reyna mà không bị giết trong quá trình đó…
Một hy vọng tức cười, giọng nói trong đầu cô vang lên. Ngươi chỉ đưa Rachel vào chỗ chết. Thậm chí nếu cô ta có tìm thấy người La Mã, tại sao Reyna phải tin ngươi sau ngần đấy chuyện đã xảy ra?
Annabeth cố gào lại giọng nói, nhưng cô ngăn lại điều đó. Thậm chí nếu cô đang trở nên điên rồ, cô cũng không muốn trông cô như thể đang phát điên.
Cô cần lắm một thứ gì đó có thể vực dậy tinh thần mình. Một cốc nước thực sự. Một chút ánh nắng. Một chiếc giường ấm áp. Một lời nói dịu dàng từ mẹ cô.
Bỗng nhiên Bob dừng lại. Hắn giơ tay lên: Đợi.
“Chuyện gì thế?” Percy thì thầm.
“Suỵt,” Bob cảnh báo. “Phía trước, có gì đó đang di chuyển.”
Annabeth dỏng tai lên nghe. Từ đâu đó trong đám sương có tiếng lộp cộp nhẹ, nghe như tiếng nghỉ của động cơ của một cỗ máy xây dựng lớn. Cô có thể cảm nhận được độ rung từ đôi giày mình.
“Chúng ta sẽ vây quanh nó,” Bob thì thầm. “Mỗi người, tự chọn lấy một cánh.”
Lần thứ một triệu, Annabeth ước cô có cây dao găm của mình trong tay. Cô lượm một cục đá đen sắc cạnh và rón rén bước về phía trái. Percy đi sang phải, gươm sẵn sàng.
Bob nhận hướng giữa, múi giáo hướng về phía đám sương.
Tiếng bước chân nghe lớn dần, làm rung cả những hòn sỏi dưới chân Annabeth. Tiếng động dường như đến từ ngay phía trước họ.
“Sẵn sàng?” Bob lẩm bẩm.
Annabeth thu mình, chuẩn bị lao tới. “Đếm tới ba?”
“Một,” Percy thầm thì. “Hai _”
Một vật lao ra từ phía làn sương. Bob giơ cao cây giáo của hắn.
“Đợi đã!” Annabeth thét lên.
Bob dừng lại vừa kịp lúc, đỉnh mũi giáo chỉ còn cách đầu của chú mèo con một inch.
“Rrow?” chú mèo lên tiếng, rõ ràng không hề nhận biết được về kế hoạch tấn công của họ. Nó dụi đầu vào chân Bob và ư ử kêu.
Tưởng như không thể, nhưng tiếng ầm ầm phát ra lúc nãy đều xuất phát từ chú mèo con này. Khi nó rên ư ử, mặt đất xung quanh rung lên và các hòn sỏi nhảy lộp độp vào nhau. Chú dán chặt đôi mắt vàng như sao sáng của mình vào một hòn đá ngay giữa hai chân Annabeth, và lăn tới.
Con mèo này có thể là một con quỷ hay thậm chí là một con quái vật kinh khủng ở Thế Giới Ngầm này. Nhưng Annabeth chẳng thể cưỡng lại. Cô bế nó lên và âu yếm nó trong tay. Con vật bé nhỏ gầy trơ xương dưới lớp lông của nó, ngoài ra trông nó hoàn toàn như những chú mèo bình thường.
“Làm sao mà…?” Cô chẳng thể nào định hình ra được một câu hỏi. “Một con mèo con làm gì…”
Chú mèo trở nên mất kiên nhẫn và quằn mình khỏi tay cô. Nó đáp đất nhẹ nhàng bằng chân trước và chạy về phía Bob rồi bắt đầu rên ư ử trong khi cọ mình vào đôi giày của hắn.
Percy cười. “Có người thích ông đó, Bob.”
“Nó chắc hẳn là một con quái vật tốt.” Bob ngước nhìn lo lắng. “Đúng không?”
Annabeth như thấy ngẹn lại trong cổ. Nhìn thấy tên Titan khổng lồ và chú mèo nhỏ bé ở bên nhau, cô bỗng thấy thật vô nghĩa khi so sánh với sự đồ sộ của Tartarus. Nơi này không hề nể nang bất cứ thứ gì – tốt hay xấu, nhỏ hay to, đúng hay không đúng. Tartarus nuốt chửng những tên Titan, các Á thần và những chú mèo con chẳng phân biệt ai.
Bob quỳ xuống và nhấc chú mèo lên. Nó nằm gọn trong lòng bàn tay Bob, nhưng nó quyết định sẽ khám phá nhiều thứ hơn. Nó trèo lên cánh tay tên Titan, tự nằm lọt thỏm ở vai hắn và nhắm mắt, rên ư ử như một chú giun đất. Bỗng nhiên bộ lông nó phát sáng, chú mèo con bỗng biến trở thành một bộ xương ma, như thể nó vừa bước qua một máy chụp X quang. Rồi sau đó lại biến trở lại thành một chú mèo bình thường.
Annabeth chớp mắt. “Cậu có thấy không…?”
“Có,” Percy nhíu lông mày. “Ôi, trời… mình biết con mèo này. Nó là một trong số những con mèo đến từ Smithsonian.”
Annabeth cố hiểu. Cô chưa bao giờ tới Smithsonian cùng với Percy… Và cô bỗng nhớ lại vài năm trước, khi tên Titan bắt được cô. Percy và Thalia đã mở một cuộc tìm kiếm nhằm giải cứu cô. Trên đường đi, họ đã nhìn thấy gã Atlas gọi lên những chiến binh xương từ răng rồng ở Viện Bảo Tàng Smithsonian.
Theo lời Percy, nỗ lực đầu tiên của tên Titan đã không thành công. Hắn đã trồng những chiếc răng của hổ nanh kiếm sai và gọi lên một đám mèo con từ đất.
“Đó là một trong số chúng?” Annabeth hỏi. “Làm thế nào mà chúng tới đây được?”.
Percy mở cánh tay cậu ra chiều vô vọng. “Atlas đã lệnh cho đám hầu của hắn đưa lũ mèo đi. Có thể chúng đã tiêu hủy lũ mèo và chúng đã được tái sinh ở Tartarus? Mình không rõ nữa.”
“Nó thật dễ thương,” Bob nói, khi chú mèo vểnh tai lên.
“Nhưng nó có an toàn không?” Annabeth hỏi.
Tên Titan gãi cằm chú mèo. Annabeth chẳng biết đó có phải ý kiến hay, khi đưa một chú mèo mọc lên từ một chiếc răng thời tiền sử đi loanh quanh, nhưng rõ ràng giờ nó chẳng quan trọng nữa. Gã Titan và chú mèo đã có mối liên kết với nhau.
“Bob sẽ gọi nó là Bob Bé,” Bob nói. “Nó là một con quái vật tốt.”
Kết thúc tranh luận. Gã Titan thu ngọn giáo lại và họ tiếp tục tiến sâu vào bóng đêm.
Annabeth bước đi loạng choạng, cố không nghĩ tới pizza. Để không bị rối trí, cô chăm chú nhìn Bob Bé nằm dọc trên vai Bob rên ư ử, thỉnh thoảng lại biến thành một bộ xương mèo phát sáng và rồi biến trở lại thành một cục bông tam thể.
“Ở đây,” Bob tuyên bố.
Hắn dừng một cách đột ngột, khiến Annabeth suýt nữa thì lao vào người hắn.
Bob lườm trừng trừng về bên trái, như thể đang suy nghĩ sâu điều gì đó.
“Đây có phải là chỗ đó?” Annabeth hỏi. “Nơi chúng ta sẽ bước sang một bên?”
“Phải,” Bob đồng ý. “Chỗ tối hơn, rồi sau đó đi sang bên.”
Annabeth cũng không thể nói liệu nó có tối hơn không, nhưng bầu không khí rõ ràng đang trở nên lạnh hơn và dầy hơn, như thể họ vừa bước vào một vùng khí hậu khác vậy. Một lần nữa nó gợi cô nhớ tới San Francisco, nơi mà bạn có thể bước từ vùng này sang ngay vùng lân cận và nhiệt độ có thể chênh nhau tới mười độ. Cô băn khoăn không biết liệu những tên Titan có xây cung điện của họ ở đỉnh Tamalpais bởi vì Bay Area sẽ gợi nhớ họ tới Tartarus hay không.
Thật là một suy nghĩ tồi tệ. Chỉ có những tên Titan mới có thể nhìn những cảnh đẹp như thế thành một nơi định cư tiềm năng của vực thẳm – một chỗ ở địa ngục này so với chỗ địa ngục khác.
Bob đi về phía bên trái. Họ theo sau. Không khí rõ ràng đang lạnh hơn. Annabeth đứng sát lại gần Percy cho ấm. Cậu choàng tay qua người cô. Thật tuyệt khi được ở gần cậu, nhưng cô không thể thư giãn được.
Họ đã tiến vào một nơi trông như một khu rừng. Những cây tháp đen nhô ra từ bóng tối, những tán cây tròn và trơ trụi, trông như những nang tóc kì quái. Mặt đất thì trơn trượt và nhợt nhạt.
Nếu may mắn, Annabeth nghĩ, có lẽ họ đang đi qua nách của Tartarus.
Bỗng nhiên, các giác quan của cô cảnh giác cao độ, như thể có ai đó đang buộc một sợi dây cao su quanh cổ cô. Cô dựa tay mình vào thân của cái cây gần nhất.
“Chuyện gì thế?” Percy giơ cao thanh gươm của cậu.
Bob xoay người quay lại, bối rối “Chúng ta dừng lại?”.
Annabeth giơ tay cô ra hiệu im lặng. Cô không chắc điều gì khiến cô làm thế. Không có gì khác lạ cả. Và rồi cô nhận ra thân cây cạnh cô đang rung lên. Cô băn khoăn không biết có phải tiếng rên từ Bob Bé không, nhưng Bob Bé vẫn đang ngủ ngon lành trên vai Bob Lớn.
Một vài yard phía trước, một cái cây lại rung lên.
“Có thứ gì đó đang di chuyển phía trên chúng ta,” Annabeth thì thầm. “Tập trung lại.”
Bob và Percy đứng sát phía bên cô, lưng đối lưng.
Annabeth căng mắt nhìn, cố tìm kiếm thứ gì đó trong bóng tối phía trên họ, nhưng không có gì di chuyển.
Cô gần như nghĩ rằng mình bị hoang tưởng thì con quái vật đầu tiên rơi xuống nền đất trước họ có năm feet.
Suy nghĩ đầu tiên của Annabeth: Lũ Furies.
Sinh vật này trông gần như giống với lũ đó: một mụ già xấu xí với đôi cánh dơi, móng vuốt đồng và cặp mắt đỏ rực. Mụ ta mặc một chiếc váy rách rưới bằng lụa đen, và mặt mụ ta trông thật nhăn nhúm và ghê gớm, trông như thể một bà già quái vật đang trong tâm trạng chém giết.
Bob cằn nhằn khi một con quái vật khác rớt xuống trước mặt hắn, và một con khác xuống trước mặt Percy. Sau đó có tới nửa tá vây quanh họ. Và nhiều hơn thế thì lủng lẳng ở trên các nhánh cây.
Chúng không thể là lũ Furies được. Chỉ có ba con quái vật như thế, và lũ già có cánh này không cầm theo roi. Điều đó cũng chẳng khiến Annabeth thoải mái hơn. Móng vuốt của chúng trông còn nguy hiểm hơn nhiều.
“Các ngươi là thứ gì?” Annabeth lên tiếng.
Arai, tiếng nói cất lên. Những kẻ nguyền rủa!
Annabeth cố xác định nơi cất ra tiếng nói, nhưng không ai trong số lũ quái vật mở miệng cả. Đôi mắt chúng toát ra vẻ chết chóc, nét mặt lạnh băng, như lũ búp bê. Tiếng nói chỉ đơn giản trôi nổi trên đầu như giọng của một người tường thuật film, như thể một ý nghĩ duy nhất điều khiển tất cả lũ quái vật.
“Các ngươi – các ngươi muốn gì?” Annabeth hỏi, cố gắng lấy giọng thật tự tin.
Giọng nói cất lên khúc khích một cách hiểm độc. Để nguyền rủa các ngươi, dĩ nhiên rồi! Để phá hủy các ngươi hàng nghìn lần nhân danh Mẹ Bóng Đêm.”
“Chỉ có ngàn lần thôi à?” Percy chế giễu. “Ôi, tuyệt thật…ta cứ nghĩ chúng ta gặp rắc rối hơn thế cơ.”
Vòng vây lũ quái vật khép dần lại.