Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 2: Con Trai Thần Neptune

BÊN TRONG VIỆN NGUYÊN LÃO trông giống giảng đường trường trung học. Một dãy ghế được xếp theo hình bán nguyệt đối diện với cái bệ cùng cái bục và hai cái ghế. Các ghế trống không, nhưng trên một cái lại có một gói vải nhung nhỏ.

Percy, Hazel và Frank ngồi ở mé trái hình bán nguyệt. Mười nguyên lão và Nico di Angelo ngồi kín các ghế ở dãy trước. Các dãy ghế phía trên được lấp đầy bởi vài tá hồn ma và một đoàn cựu binh đến từ thành phố, tất cả đều mặc toga thật trang trọng. Octavian đứng phía trước với một con dao và một con sư tử Beanie Baby, chỉ để phòng trường hợp có ai đó cần hỏi ý vị thần của các món đồ vật sưu tầm đáng yêu. Reyna bước về phía bục và giơ tay lên để thu hút sự chú ý.

"Đúng vậy, đây là một cuộc họp khẩn," cô ta nói. "Chúng ta không cần tuân theo các nghi thức."

"Tôi yêu thích các nghi thức!" một con ma than phiền.

Reyna bực bội nhìn ông ta.

"Trước hết," cô ta nói, "chúng ta có mặt ở đây không phải để bầu chọn người thực thi cho nhiệm vụ. Thần Mars Ultor, người bảo trợ của Rome, đã ủy thác nhiệm vụ này. Chúng ta sẽ làmmuốn của ngài ấy. Chúng ta cũng không đến đây để tranh luận về việc lựa chọn bạn đồng hành của Frank Trương."

"Cả thảy ba người đều nằm trong Đội Số Năm sao?" Hank của Đội Số Ba lên tiếng. "Thế là không công bằng."

"Và không được sáng suốt," một cậu nhóc kế bên cậu ta lên tiếng. "Chúng ta thừa biết Đội Số Năm sẽ làm hỏng mọi chuyện. Họ nên mang theo ai đó khá hơn."

Dakota đứng phắt dậy, làm đổ nước Kool-Aid khỏi chai. "Chúng tôi đã làm khá tốt vào tối qua khi chúng tôi quét sạch mông cậu đấy, Larry!"

"Đủ rồi, Dakota," Reyna nói. "Hãy bỏ qua chuyện cái mông của Larry đi nào. Với tư cách là người dẫn đầu nhiệm vụ, Frank có quyền chọn bạn đồng hành. Cậu ta đã chọn Percy Jackson và Hazel Levesque."

Một con ma ở hàng ghế thứ hai hét lớn, "Ngu ngốc! Frank Trương thậm chí còn chưa phải là thành viên chính thức của quân đoàn! Cậu ta đang ở trong giai đoạn thử thách. Một nhiệm vụ phải được ai đó thuộc hàng đội trưởng hoặc cao hơn dẫn dắt. Việc này hoàn toàn..."

"Cato," Reyna cắt ngang. "Chúng ta phải tuân theo ước muốn của thần Mars Ultor. Việc đó chắc chắn... có thể điều chỉnh."

Reyna vỗ tay và Octavian bước lên phía trước. Anh ta đặt con dao và con sư tử Beanie Baby xuống và lấy cái gói nhung trên ghế lên.

"Frank Trương," anh ta nói, "bước lên đây nào."

Frank lo lắng liếc nhìn Percy. Rồi cậu ấy đứng dậy và đi lên chỗ tên thầy bói.

"Thật là... vinh hạnh," Octavian miễn cưỡng nói, "cho tôi khi ban tặng cậu Vương miện Thành vì đã là người đầu tiên leo qua các bức tường trong cuộc vây hãm." Octavian trao cho cậu ấy một huy hiệu bằng đồng trông như một vòng nguyệt quế. "Ngoài ra, theo mệnh lệnh của Pháp quan Reyna, tôi thăng chức cho cậu lên hàng đội trưởng."

Anh ta đưa Frank một huy hiệu khác, hình trăng lưỡi liềm bằng đồng, và cả viện nguyên lão bùng lên ph

"Cậu ta vẫn chỉ là một tên nhóc!" ai đó hét lên.

"Không phải chứ!" một người khác nói.

"Khẩu súng phun nước đã bắn nước vào mũi tôi!" người thứ ba hét lớn.

"Trật tự!" Giọng của Octavian vang lên uy nghiêm hơn nhiều so với lúc ở trên chiến trường tối hôm qua. "Pháp quan của chúng ta nhận ra rằng chẳng ai ở dưới hàng đội trưởng có thể dẫn dắt một nhiệm vụ. Tốt xấu gì Frank cũng phải chỉ huy nhiệm vụ này – vì thế pháp quan đã ra lệnh rằng Frank Trương được phong làm đội trưởng."

Percy đột nhiên hiểu ra Octavian là một diễn giả có ảnh hưởng như thế nào. Anh ta nói nghe hợp lý và đầy cảm thông, nhưng nét mặt của anh ta lại phiền muộn. Anh ta cẩn thận sắp xếp từ ngữ để đổ hết trách nhiệm lên Reyna. Đây là ý của cô ấy, dường như anh ta muốn nhắn nhủ như thế.

Nếu sự việc trở nên xấu đi, Reyna sẽ là người bị đổ lỗi. Giá như Octavian là người chịu trách nhiệm, mọi việc sẽ được tiến hành hợp lý hơn. Nhưng chao ôi, anh ta đã không có lựa chọn nào khác ngoại trừ phải nghe theo Reyna, vì Octavian là một chiến binh La Mã trung thành.

Octavian đã truyền đạt được tất cả những điều đó mà không cần phải nói ra, đồng thời làm các nguyên lão bình tĩnh và thông cảm với họ. Mãi đến giờ, Percy mới nhận ra rằng cái gã gầy nhẳng trông giống một con bù nhìn kia là một kẻ thù vô cùng nguy hiểm.

Reyna hẳn cũng đã nhận ra điều đó. Một vẻ cáu kỉnh xuất hiện chớp nhoáng trên khuôn mặt cô ta. "Có một chỗ đội trưởng bị trống," cô ta nói. "Một trong số các đội trưởng của chúng ta, đồng thời cũng là một nguyên lão, đã quyết định rút lui. Sau mười năm gắn bó với quân đoàn, cô ấy sẽ lui về thành phố và vào đại học. Gwen của Đội quân Số Năm, chúng tôi xin cảm ơn sự phụng sự của cô trong thời gian qua."

Mọi người quay về phía Gwen, người đang mỉm cười thật dũng cảm. Sau thử thách đêm hôm trước, trông cô mệt mỏi, nhưng cũng vừa có vẻ nhẹ nhõm. Percy không thể trách cô. So với việc bị một ngọn lao móc pilum đâm xuyên qua người, đại học nghe có vẻ tốt hơn rất nhiều.

"Là một pháp quan," Reyna nói tiếp, "tôi có quyền thay thế các đội trưởng. Tôi thừa nhận rằng hiếm khi một trại viên đang ở trong giai đoạn thử thách trực tiếp tiến vào hàng ngũ đội trưởng, nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể đồng ý... đêm qua là một đêm khác thường. Frank Trương, phù hiệu của cậu."


Frank tháo cái bảng chì quanh cổ ra và đưa cho Octavian.

"Tay của cậu," Octavian nói.

Frank giơ cẳng tay ra. Octavian đưa hai tay lên trời. "Chúng tôi chấp nhận Frank Trương, con trai của thần Mars, đến với Quân đoàn Mười hai Fulminata, năm phục vụ đầu tiên. Cậu có nguyện dâng hiến đời mình cho viện nguyên lão và người dân La Mã không?"

Frank lẩm bẩm gì đó như thể "Ừ-ừm". Rồi cậu ấy hắng giọng và nói: "Tôi nguyện ý."

Các nguyên lão hét lớn, "Viện nguyên lão và nhân dân La Mã!"

Lửa cháy sáng rực trên cánh tay Frank. Trong khoảnh khắc, đôi mắt cậu ấy tràn ngập sợ hãi, và Percy sợ rằng bạn mình có thể sẽ ngất đi. Rồi khói và ngọn lửa tắt ngúm, những dấu mới được đốt lên trên da Frank: SPQR, hai ngọn giáo bắt chéo nhau và một vệt ngang duy nhất, tượng trưng cho năm phục vụ đầu tiên.

"Cậu có thể ngồi xuống." Octavian liếc nhìn khán giả như thể muốn nói: Đây không phải là ý của tôi đâu, các cậu ạ.

"Giờ thì," Reyna nói, "chúng ta sẽ thảo luận về nhiệm vụ."

Các nguyên lão rục rịch và lầm bầm khi Frank quay lại ghế ngồi.

"Có đau không?" Percy thì thầm hỏi.

Frank nhìn cẳng tay vẫn còn bốc khói. "Ừm. Rất đau." Dường như cậu ấy thấy bối rối vì mớ huy hiệu trên tay – biểu tượng của chức đội trưởng và Vương miện Thành – như thể cậu không chắc mình sẽ làm gì với chúng.

"Đưa đây." Đôi mắt Hazel ánh lên niềm tự hào. "Để em đeo giúp cho."

Cô ấy gắn các huy hiệu lên áo sơ mi

Percy mỉm cười. Cậu chỉ mới biết Frank được một ngày, nhưng cậu cũng có cảm giác tự hào về cậu ấy. "Cậu xứng đáng, anh bạn," cậu nói. "Những gì cậu đã làm tối qua ư? Một khả năng lãnh đạo bẩm sinh."

Frank cau có. "Nhưng đội trưởng..."

"Đội trưởng Trương," Octavian gọi. "Cậu có nghe câu hỏi không?"

Frank chớp mắt. "Ừm... xin lỗi. Sao cơ ạ?"

Octavian quay ra phía nguyên lão và cười mỉa như thể, Tôi đã nói gì với mọi người nhỉ?

"Tôi đang hỏi," Octavian nói cứ như đang nói chuyện với một đứa trẻ lên ba, "liệu cậu có kế hoạch nào cho cuộc tìm kiếm chưa. Cậu có biết là mình sắp đi đâu không?"

"Ừm..."

Hazel đặt tay lên vai Frank và đứng dậy. "Tối qua anh không nghe gì sao, Octavian? Thần Mars đã nói khá rõ mà. Chúng tôi sẽ đi đến vùng đất ngoài tầm kiểm soát của các vị thần – Alaska."

Các nguyên lão vặn vẹo người trong những chiếc toga. Vài con ma tỏa sáng lờ mờ và biến mất. Thậm chí những con chó kim loại của Reyna cũng giãy đành đạch và rên rỉ.

Cuối cùng, Nguyên lão Larry đứng lên. "Ta biết rõ những gì thần Mars đã nói, nhưng điều đó thật điên rồ. Alaska đã bị nguyền rủa! Phải có lý do thì người ta mới gọi nó là vùng đất ngoài tầm kiểm soát của các vị thần. Nó nằm quá xa về phía bắc, các vị thần La Mã bất lực ở đó. Nơi đó nhung nhúc quái vật. Không một á thần nào sống sót quay trở về kể từ khi..."

"Kể từ khi các anh đánh mất con đại bàng," Percy nói.

Larry giật mình đến nỗi ngã phịch mông xuống đất.

"Nghe này," Percy nói tiếp, "tôi biết mình là người mới ở đây. Tôi biết các anh không thích nhắc đến thảm bại trong những năm 1980 đó..."


"Cậu ta đã nhắc đến nó!" một trong số các con ma thì thầm.

"... Nhưng mọi người không hiểu sao?" Percy tiếp tục. "Đội quân Số Năm đã dẫn dắt cuộc viễn chinh đó. Chúng tôi thất bại, và chúng tôi phải chịu trách nhiệm sửa sai. Đó là lý do thần Mars cử chúng tôi đi. Tên khổng lồ đó, con trai của Gaea – là người đã đánh bại đội quân của mọi người ba mươi năm về trước. Chắc chắn đấy. Giờ này hắn đang yên vị ở Alaska với một thần chết bị xiềng xích, cùng với tất cả vũ khí trước đây của mọi người. Hắn sẽ tập hợp quân lính và phái chúng về phía nam tấn công trại này."

"Thật vậy sao?" Octavian nói. "Xem ra cậu biết khá nhiều về kế hoạch của kẻ thù đấy, Percy Jackson."

Percy sẽ xem nhẹ những lời xúc phạm – như bị gọi là đồ yếu ớt, ngu ngốc hay bất cứ gì khác. Nhưng cậu nhận ra rằng Octavian đang gọi mình là gián điệp – một kẻ phản bội. Đó là một khái niệm xa lạ với Percy, cậu không phải là người như vậy, nên suýt nữa thì cậu không bỏ qua câu nói xúc phạm đó. Hai vai cậu căng cứng. Cậu những muốn đánh vào đầu Octavian lần nữa, nhưng cậu ý thức được anh ta đang bẫy mình, cố làm cho cậu dao động.

Percy hít sâu.

"Chúng tôi sẽ đương đầu với con trai của Gaea," cậu nói, cố giữ bình tĩnh. "Chúng tôi sẽ mang con đại bàng về cho các người và giải thoát cho vị thần đó..." Cậu liếc nhìn Hazel. "Thanatos, đúng không?"

Cô ấy gật đầu. "Thần Letus, theo cách gọi La Mã. Nhưng tên Hy Lạp cổ của ông ấy là Thanatos. Khi nói đến Tử Thần... mọi người thích để tên ông ấy bằng tiếng Hy Lạp."

Octavian bực tức thở dài. "Tốt thôi, các cậu muốn gọi ông ta bằng tên nào cũng được... các cậu tính làm tất cả chuyện đó và quay lại vào ngày Lễ hội Fortuna như thế nào? Đó là vào đêm hai mươi bốn. Giờ đã là ngày hai mươi. Các cậu có biết tìm kiếm ở đâu không? Các cậu có biết con trai Gaea là ai không?"

"Có." Hazel nói với sự chắc chắn mà thậm chí cả Percy cũng lấy làm ngạc nhiên. "Tôi không biết chính xác nơi cần tìm kiếm, nhưng tôi có một ý khá hay. Tên của gã khổng lồ là Alcyoneus."

Cá đó dường như khiến nhiệt độ trong phòng hạ xuống còn mười độ. Các nguyên lão run lẩy bẩy.

Tay Reyna nắm chặt lấy bục. "Sao em biết được điều đó, Hazel? Vì em là con của thần Pluto ư?"

Nico di Angelo lặng lẽ đến mức Percy gần như quên mất rằng cậu ta cũng có mặt ở đây. Giờ thì cậu ta đứng lên trong bộ toga màu đen.

"Pháp quan, cho phép tôi nhé," cậu ta nói. "Hazel và tôi... chúng tôi biết chút ít về các gã khổng lồ từ cha chúng tôi. Mỗi gã khổng lồ được sinh ra với mục đích cụ thể là đối đầu với một trong số mười hai vị thần trên đỉnh Olympus – để chiếm đoạt lãnh địa của vị thần đó. Vua của bọn khổng lồ là Porphyrion, kẻ chống lại thần Jupiter. Nhưng tên khổng lồ lớn tuổi nhất là Alcyoneus. Hắn ta được sinh ra để đối chọi với thần Pluto. Đó là lý do vì sao chúng tôi biết cụ thể về hắn ta."

Reyna cau mày. "Thực vậy ư? Nghe có vẻ cậu khá quen thuộc với hắn ta."

Nico cầm một góc áo toga lên. "Dù sao thì... cũng khó kết liễu các tên khổng lồ lắm. Theo lời tiên tri, chúng chỉ bị đánh bại khi các vị thần và các á thần hợp sức lại với nhau."

Dakota ợ to. "Xin lỗi, có phải cậu vừa nói các vị thần và các á thần... sát cánh bên nhau cùng chiến đấu không? Không bao giờ có điều đó đâu!"

"Điều đó đã từng xảy ra," Nico nói. "Trong cuộc chiến với các tên khổng lồ lần đầu tiên, các vị thần đã kêu gọi các anh hùng cùng tham gia với mình, và họ đã chiến thắng. Liệu chuyện đó có tái diễn hay không thì tôi không biết. Nhưng với Alcyoneus... hắn ta khá khác biệt. Hắn ta hoàn toàn bất tử, các vị thần hay á thần gì cũng không thể giết hắn, khi mà hắn ta còn ở trong khu vực quê nhà của mình – nơi hắn được sinh ra."

Nico ngừng lại để mọi người hiểu rõ. "Và nếu Alcyoneus đã được tái sinh ở Alaska..."

"Thì hắn ta không cách nào bị đánh bại ở đó," Hazel nói tiếp. "Mãi mãi. Bất khả chiến bại. Đó là lý do mà cuộc viễn chinh vào những năm tám mươi của chúng ta đã bị thất bại."

Tiếng tranh cãi và la hét lại vang

"Nhiệm vụ lần này là không khả thi!" một nguyên lão hét lớn.

"Chúng ta sẽ tiêu tùng!" một con ma kêu lên.

"Thêm Kool-Aid nào!" Dakota hét vang.

"Trật tự!" Reyna gọi lớn. "Các nguyên lão, chúng ta phải hành xử như những người La Mã. Thần Mars đã giao nhiệm vụ này cho chúng ta, và chúng ta phải tin là nó khả dĩ. Ba á thần này nhất định phải đến Alaska. Họ phải giải thoát cho Thanatos và quay trở về trước Lễ hội Fortuna. Nếu khi đang thực hiện nhiệm vụ mà họ lấy lại được con đại bàng bị mất thì quá tốt. Tất cả những gì chúng ta cần làm là cho họ lời khuyên và chắc chắn rằng họ có một kế hoạch."

Reyna nhìn Percy với ánh mắt không đặt nhiều hy vọng lắm. "Các cậu có kế hoạch chứ?"


Percy muốn dũng cảm bước lên phía trước và nói, Không, tôi không có! Thật vậy, nhưng khi nhìn vào những khuôn mặt lo âu xung quanh, Percy biết mình không thốt nổi câu đó.

"Đầu tiên, tôi cần hiểu rõ một vài điều." Cậu quay về phía Nico. "Tôi cứ ngỡ thần Pluto là thần chết. Giờ tôi lại được nghe về một người khác, Thanatos, và Các Cánh Cửa Của Tử Thần từ lời tiên tri đó – Lời Tiên Tri Về Nhóm Bảy. Hết thảy những điều đó nghĩa là gì?"

Nico hít thật sâu. "Được rồi. Thần Pluto là thần cai quản Địa ngục, nhưng thần chết thật sự, người chịu trách nhiệm đảm bảo rằng các linh hồn sẽ đến cõi âm và ngụ lại đó – là trợ lý của thần Pluto, Thanatos. Ông ta giống... ừm, hãy tưởng tượng như Cõi Sống và Cõi Chết là hai xứ khác nhau. Mọi người sẽ thích được ở Cõi Sống, đúng không? Vì thế có một đường biên giới được canh gác để mọi người khỏi vượt qua khi chưa được cho phép. Nhưng đường biên ấy rất lớn, với nhiều lỗ trên hàng rào. Thần Pluto cố lấp đi các lỗ thủng nhưng những cái mới vẫn luôn xuất hiện. Đó là lý do tại sao ông cần sự trợ giúp từ Thanatos, người có nhiệm vụ tuần tra đường biên giới, một cảnh sát."

"Thanatos bắt các linh hồn," Percy nói, "và trục xuất chúng trở lại Địa ngục."

"Chính xác," Nico nói. "Nhưng giờ Thanatos đã bị bắt và bị xích lại."

Frank giơ tay lên. "Ừm... làm thế nào xích được Tử Thần?"

"Việc đó từng xảy ra rồi," Nico nói. "Xưa kia, một gã tên là Sisyphus đã lừa được Tử Thần và trói ông ta lại. Một lần khác, Hercules cũng đã vật ông ta xuống đất."

"Và giờ một gã khổng lồ bắt được ông ta," Percy nói. "Vì thế nếu chúng ta có thể giải thoát cho Thanatos, thì người chết sẽ quay trở lại cõi chết sao?" Cậu liếc nhìn Gwen. "Ừm... tôi không có làm mếch lòng cô đâu."

"Sự việc còn phức tạp hơn thế," Nico nói tiếp.

Octavian đảo tròn mắt. "Sao điều đó không làm tôi ngạc nhiên nhỉ?"

"Ý cậu là Các Cánh Cửa Của Tử Thần," Reyna nói, lờ Octavian. "Trong Lời Tiên Tri Về Nhóm Bảy có nhắc đến, những người được phái đến Alaska..."

Con ma tên Cato khịt khịt mũi. "Chúng tôi biết được chuyện này rốt cuộc sẽ kết thúc như thế nào! Các Lar chúng tôi đều nằm lòng!"

Những con ma khác lầm bầm tranh cãi.

Nico đặt một ngón tay lên môi. Đột nhiên tất cả Lar im thin thít. Vài người trông hoảng hốt, như thể miệng họ đã bị keo dán kín. Percy ước gì mình cũng có sức mạnh như vậy đối với những người còn sống nào đó... như Octavian chẳng hạn.

"Thanatos là giải pháp duy nhất," Nico giải thích. "Các Cánh Cửa Của Tử Thần... ừm, đó là một khái niệm mà kể cả tôi cũng không hoàn toàn hiểu rõ. Có rất nhiều cách để đi vào Địa ngục – như Sông Styx, Cánh Cửa Orpheux – cùng với các lối thoát nhỏ hơn thỉnh thoảng lại được mở ra. Thanatos bị cầm tù rồi nên toàn bộ các lối thoát đó sẽ dễ sử dụng hơn. Đôi khi nó có thể mang lại lợi ích và để những linh hồn thân thiện quay trở về – như đã làm với Gwen. Thông thường, nó sẽ có lợi cho các linh hồn xấu xa và lũ quái vật, những đối tượng vụng trộm tìm đường trốn thoát. Giờ thì đến lượt Các Cánh Cửa Của Tử Thần – đó là những cánh cửa cá nhân của Thanatos, con đường nhanh nhất của ông ta giữa Cõi Sống và Cõi Chết. Người ta cho là chỉ có Thanatos mới biết vị trí của chúng, và vị trí đó thay đổi qua các thời đại. Nếu tôi hiểu đúng thì Các Cánh Cửa Của Tử Thần đã bị buộc phải mở ra. Tay sai của Gaea đã chớp lấy cơ hội kiểm soát chúng..."

"Nghĩa là Gaea sẽ nắm quyền hồi sinh những ai chứ gì," Percy đoán.

Nico gật đầu. "Bà ta có quyền quyết định chọn ai để thả ra – những con quái vật kinh khủng nhất, những linh hồn xấu xa nhất. Nếu chúng ta giải cứu Thanatos thành công, điều đó có nghĩa là ít nhất ông ta có thể bắt lại các linh hồn đó và đưa chúng xuống bên dưới. Lũ quái vật sẽ tiêu đời khi chúng ta ra đòn kết liễu, như thông thường vậy, và chúng ta sẽ có chút ít thời gian nghỉ xả hơi. Nhưng nếu chúng ta có giành lại được Các Cánh Cửa Của Tử Thần nữa thì kẻ thù của chúng ta cũng sẽ không ở yên lâu đâu. Chúng sẽ có cách dễ dàng quay trở lại với thế giới loài người."

"Vậy là chúng ta có thể bắt và trục xuất chúng," Percy kết luận, "nhưng chúng lại sẽ xuất hiện lần nữa."

"Thông qua một nơi bé nhỏ đến nản lòng, đúng thế," Nico nói.

Frank gãi gãi đầu. "Nhưng Thanatos biết vị trí các cánh cửa, đúng không? Nếu chúng ta thả ông ấy ra, ông ấy có thể giành lại chúng."

"Tôi không nghĩ thế," Nico nói. "Một mình ông ấy thì không thể. Ông ấy không phải là đối thủ của Gaea. Việc đó cần có một cuộc tìm kiếm quy mô lớn... một đội quân á thần giỏi nhất."

"Kẻ thù hướng các cánh quân về phía Các Cánh Cửa Của Tử Thần," Reyna nói. "Đó là Lời Tiên Tri Về Nhóm Bảy..." Cô ta nhìn Percy và trong khoảnh khắc cậu có thể nhìn thấy cô ta sợ hãi như thế nào. Cô ta rất giỏi che giấu điều đó, nhưng Percy tự hỏi liệu có phải cô ta cũng đã gặp những cơn ác mộng về Gaea không – liệu cô ta có nhìn thấy các cảnh mộng về những gì sẽ ập đến khi trại bị lũ quái vật bất tử xâm chiếm. "Nếu chuyện này mở đầu cho lời tiên tri cổ xưa, chúng ta không đủ người để đưa một đội quân đến Các Cánh Cửa Của Tử Thần và bảo vệ trại. Tôi không tưởng tượng nổi việc hoang phí đến bảy á thần..."

"Điều gì quan trọng thì nên làm trước." Percy cố tỏ ra tự tin, mặc dù cậu có thể cảm nhận mức độ hoảng loạn trong phòng đang gia tăng. "Tôi không biết nhóm bảy đó là ai hay lời tiên tri cổ xưa ám chỉ điều gì. Nhưng đầu tiên chúng ta cần phải giải thoát cho Thanatos. Thần Mars đã nói chúng ta chỉ cần ba người cho nhiệm vụ ở Alaska. Chúng ta hãy tập trung hoàn thành tốt việc đó và quay v Lễ hội Fortuna. Rồi chúng ta hãy lo vụ Các Cánh Cửa Của Tử Thần."

"Đúng thế," Frank nhỏ giọng nói. "Việc đó chắc mất một tuần."

"Vậy các cậu thực sự có một kế hoạch chứ?" Octavian hoài nghi hỏi.

Percy nhìn các bạn đồng hành của mình. "Chúng tôi sẽ đến Alaska bằng cách nhanh nhất có thể..."

"Và chúng tôi có thể ứng biến," Hazel nói tiếp.

"Rất nhiều cách," Frank phụ thêm vào.

Reyna chăm chú nhìn họ. Cô ta trông như đang âm thầm viết lời cáo phó cho chính mình.

"Rất tốt," cô ta nói. "Không còn chuyện gì để làm ngoài việc sẽ bỏ phiếu xem xem chúng ta ủng hộ được gì cho cuộc tìm kiếm – phương tiện di chuyển, tiền nong, phép thuật và vũ khí."

"Pháp quan, cho phép tôi được nói," Octavian lên tiếng.


"Ồ, tuyệt," Percy lầm bầm. "Đến giờ rồi đấy."

"Trại đang ở trong tình trạng nguy hiểm," Octavian nói. "Hai vị thần đã cảnh báo rằng, tính từ thời điểm này, chúng ta sẽ bị tấn công trong bốn ngày nữa. Chúng ta không được dàn trải nguồn lực của mình quá mỏng, đặc biệt là đối với các dự án tài trợ mà cơ hội thành công cực kỳ mong manh."

Octavian nhìn ba người họ đầy tiếc nuối, như thể muốn nói, Ôi những đứa bé tội nghiệp. "Thần Mars rõ ràng đã chọn lựa các ứng viên có vẻ như kém nhất cho cuộc tìm kiếm này. Biết đâu là vì ông đã xem họ là vật hy sinh. Hoặc là thần Mars đang nghĩ có thể cơ hội của họ là rất nhỏ. Dù có thuộc trường hợp nào đi chăng nữa, ông ấy đã khôn ngoan khi không yêu cầu một cuộc viễn chinh có quy mô lớn, cũng không yêu cầu chúng ta tài trợ cho chuyến phiêu lưu này. Ý tôi là chúng ta sẽ giữ lại tài sản và bảo vệ trại. Đây là nơi mà cuộc chiến sẽ thành hay bại. Nếu ba người họ thành công, tuyệt! Nhưng họ nên làm thế bằng chính tài năng của mình."

Những tiếng rì rầm băn khoăn lan khắp đám đông. Frank nhảy dựng lên. Trước khi cậu đầu đánh nhau, Percy nói, "Tốt thôi! Không vấn đề gì. Nhưng ít nhất cũng phải cho chúng tôi phương tiện di chuyển. Gaea là nữ thần đất, đúng không? Đi bằng đường bộ, đi trên mặt đất... tôi nghĩ chúng ta nên tránh. Ngoài ra, đi như thế quá chậm."

Octavian cười lớn. "Thế các cậu muốn chúng tôi thuê một chiếc máy bay sao?"

Ý tưởng đó khiến Percy buồn nôn. "Không. Di chuyển trên không... Tôi có linh cảm rằng ý đó cũng chẳng tốt lành gì. Nhưng một con thuyền thì được. Chí ít các người giúp cho chúng tôi một con thuyền được không?"

Hazel lầm bà lầm bầm. Percy liếc nhìn cô. Cô lắc đầu và nhép miệng, Ổn. Em ổn.

"Một con thuyền!" Octavian quay về phía các nguyên lão. "Con trai thần Neptune muốn một con thuyền. Di chuyển bằng đường biển chưa bao giờ là cách của người La Mã, nhưng cậu ta cũng chẳng giống người La Mã là mấy!"

"Octavian," Reyna nghiêm khắc nói, "một con thuyền là yêu cầu vừa phải rồi. Và việc không cung cấp thêm sự trợ giúp nào dường như rất..."

"Truyền thống!" Octavian kêu lên. "Nó rất truyền thống. Hãy cho chúng tôi thấy ba người thực hiện nhiệm vụ lần này có khả năng sống sót mà không cần đến sự giúp đỡ nào xem nào, như những người La Mã thực sự ấy!"

Thêm nhiều tiếng rì rầm vang lên trong khán phòng. Ánh mắt các nguyên lão chuyển qua chuyển lại giữa Octavian và Reyna, dõi theo trận đấu ý chí giữa hai người.

Reyna ngồi thẳng người lại trên ghế. "Tốt lắm," cô ta nói, giọng nghẹn lại. "Chúng ta sẽ bỏ phiếu. Các nguyên lão, đề xuất đưa ra như sau: Đội thực hiện nhiệm vụ sẽ đi đến Alaska. Viện nguyên lão sẽ trao toàn quyền sử dụng chiến hạm La Mã đóng tại Alameda. Sẽ không có thêm trợ giúp nào. Ba nhà thám hiểm sống sót hay thất bại tùy thuộc vào sự xuất sắc của bản thân họ. Mọi người có đồng ý không?"

Tất cả nguyên lão đều giơ tay lên.

"Đề xuất đã được thông qua." Reyna quay sang Frank. "Đội trưởng, đội của cậu đã được cấp phép. Viện nguyên lão còn có chuyện cần thảo luận. Và, Octavian này, liệu tôi có thể hội ý với anh một lát không.

Percy vô cùng vui mừng khi nhìn thấy ánh mặt trời. Trong căn phòng tối tăm với những con mắt cứ chiếu vào người vừa rồi, cậu có cảm giác như cả thế giới đang đè nặng trên hai vai mình – và cậu khá chắc rằng trước đây mình đã từng trải qua tình huống như thế.

Cậu lấp đầy phổi bằng những luồng không khí trong lành.

Hazel nhặt một viên ngọc lục bảo lớn từ mặt đường lên và nhét vào túi. "Vậy... chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn ấy nhỉ?"

Frank khổ sở gật đầu. "Nếu ai trong số hai người muốn rút lui, tôi sẽ không trách người đó đâu."

"Anh đùa sao?" Hazel nói. "Và phải làm nhiệm vụ canh gác trong cả một tuần sao?"

Frank cố mỉm cười. Cậu ấy quay sang Percy.

Percy đang dõi mắt nhìn khắp quảng trường. Ở nguyên tại đó, trong giấc mơ, Annabeth đã dặn như vậy. Nhưng nếu cậu cứ ở lại thì trại này sẽ bị tiêu diệt. Cậu nhìn lên những ngọn đồi và hình dung ra khuôn mặt Gaea đang mỉm cười trong bóng râm và đường lằn gợn nhấp nhô. Ngươi không thắng được đâu, tên á thần nhóc con kia, dường như bà ta nói thế. Phục vụ ta bằng cách ở lại, hoặc phục vụ ta bằng cách ra đi.

Percy thầm thề: Sau Lễ hội Fortuna, cậu sẽ đi tìm Annabeth. Nhưng giờ, cậu phải hành động. Cậu không thể để Gaea chiến thắng.

"Tớ sẽ đi cùng cậu," cậu bảo Frank. "Ngoài ra, tớ muốn xem qua chiến hạm của người La Mã."

Họ đang băng qua được nửa quảng trường thì ai đó gọi lớn, "Jackson!" Percy quay lại và nhìn thấy Octavian đi về phía này.

"Anh muốn gì?" Percy hỏi.

Octavian mỉm cười. "Đã coi tôi là kẻ thù của cậu sao? Lựa chọn thiếu suy nghĩ đấy, Percy. Tôi là một người La Mã trung thành."

Frank hầm hè. "Anh là đồ đâm sau lưng kẻ khác, đồ gian xảo..." Cả Percy và Hazel phải giữ cậu

"Ối trời," Octavian nói. "Thật là cách cư xử đúng đắn của một đội trưởng mới nhỉ. Jackson, tôi đi theo cậu chỉ vì Reyna muốn tôi báo cho cậu một tiếng. Cô ấy muốn cậu trình diện ở bộ chỉ huy mà không có, à, hai kẻ tay sai, này của cậu. Reyna sẽ gặp cậu ở đó sau khi tan họp với nguyên lão. Cô ấy muốn nói chuyện riêng với cậu trước khi cậu rời đi thực hiện nhiệm vụ."

"Nói chuyện gì?" Percy nói.

"Chắc chắn là tôi vô can." Octavian mỉm cười ranh mãnh. "Người cuối cùng cô ấy muốn nói chuyện riêng là Jason Grace. Và đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy cậu ta. Chúc may mắn và tạm biệt, Percy Jackson."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui