Một hồi lâu, Gia Vĩ bất vi sở động. Tâm tình cũng chậm rãi hồi phục, Gia Vĩ nắm lấy tay Gia Gia: “Gia Gia, có một số việc anh phải nói với em. Công ty hiện nay đang đứng trước nguy cơ đóng cửa. Anh có khả năng….phá sản. Đi tới bước đường này phân nữa là lỗi của anh, sở dĩ là anh thật có lỗi với người của mình( nhân viên)”
Đang chìm trong sợ hãi, vẫn là không dám trực tiếp đối mặt. Kinh tế không vững vàng anh có thể phải nhượng Gia Gia li khai! Không hề muốn liên lụy đến nó là lí do tốt nhất.
Mấy ngày nay, Gia Vĩ đều vô tình mà tưởng tượng đến cái kết cục mà anh vô pháp thừa nhận: khoảnh khắc gọi điện về nhà sẽ không có ai tiếp nhận, về đến nhà sẽ không còn bóng người!
Cái kết cục kia anh không chịu nổi, vô luận thiết tưởng thế nào anh vẫn là không cách nào tiếp thu.
Ôn nhu niết nhẹ những ngón tay Gia Gia, Gia Vĩ có chút gian nan nói tiếp: “Anh trước giờ vẫn cho rằng mình có đủ khả năng để tiếp tục nuôi dưỡng em, cho em một mái ấm không cần sầu lo.
Thế nhưng hiện tại… Gia Gia, nếu như ca ca không có khả năng …. cho em một cuộc sống có điều kiện sinh hoạt tiện nghi, không có năng lực dưỡng em. Em sẽ…”
“ Em nuôi anh!” Gia Gia gần như là hét lên. Tuy rằng ngay lập tức lại bị chính đại não mình khẳng định là một câu nói ngu ngốc mà đỏ mặt.
Gia Vĩ dương miệng, giật mình nhìn vẻ mặt đỏ bừng vì kích động của Gia Gia, trong ánh mắt quang mang lưu chuyển ngày càng đậm.
“ Em sẽ đi làm công, em biết phải làm sao để sống mà, còn nữa em.. em..em…. ô—” Gia Gia kích động mình cho mình một chút căn cứ cho câu nói vừa rồi, nhưng đột nhiên môi bị chặn. Thân mình bị một đôi tay to lớm dùng sức kéo vào trong lòng ngực. Gắt gao mà ôm lấy.
Gắt gao mà ôm, Gia Vĩ đem mặt mình chôn ở trên vai Gia Gia hahaha nở một nụ cười. Mặt Gia Gia càng đỏ hơn, giãy dụa: “ Anh cười cái gì? Em nói chính là sự thật!”
“ Anh biết, anh biết” Gia Vĩ cười, đồng tử lóe lên một chút thủy quang. Gia Gia chỉ lấy tay nhẹ nhàng lau đi chút nước vương ở khóe mắt ca ca, Gia Vĩ cầm lấy bàn tay ấy đặt trên môi mình, mỉm cười nói: “ Gia Gia, anh yêu em”
Nguyên lai chỉ cần trong lòng nắm giữ bảo bối tối quý giá thì về sau phù hoa căn bản là không đáng để lo lắng.
Ngọn đèn chiếu vào trên giường mông lung, chăn màn hổn độn bị đẩy qua một bên. Bên chân bị thương của Gia Gia được cẩn thận nâng lên, ngoan ngoãn nằm trên cánh tay Gia Vĩ.
Cơ thể Gia Vĩ toàn bộ đặt trên tấm thân trần trụi của Gia Gia, từng đường cong bị bao vây đến rõ ràng. Khóe miệng Gia Gia còn lộ ra một đường chỉ bạc tinh tế, đôi mắt khép mở hững hờ trần ngập sương mù hòa chung thủy quang.
Tiến vào thật sâu, si mê mà giao triền, hai con người chìm đắm giữa khoái hoạt vô cùng mà quên hết tất thảy.
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua bức màn mà tiến vào. Gia Vĩ đi đến phía trước cửa sổ mà mở rộng bức màn, ánh nắng mặt trời càng nhiệt tình tiến vào phòng.
Thần phong ( gió sáng sớm) mang theo hơi thở tươi mát của sương sớm như vỗ về mà ùa đến. Gia Gia mở to hai mắt, dưới dương quang màu vàng rực rỡ, thân hình rắn chắc của Gia Vĩ được nhuộm thên một tầng quang huy.
Phát giác nó đã tỉnh, Gia Vĩ mỉm cười quay đầu, đi đến bên giường ngồi xuống. nhìn sâu vào con ngươi trong suốt của Gia Gia, Gia Vĩ đem chính mình kề khíp trên trán nó: “ Biết không? tối qua ở trên giường anh đã trộm cho phép mình một cái ý nguyện, chỉ cần hôm nay dương quang chiếu rọi chúng ta, hết thảy sẽ hảo đứng lên. Gia Gia, không có gì phải lo lắng, chúng ta vẫn còn được hưởng thụ ánh mặt trời a!”
Dương quang chiếu vào bọn họ dính nhau tại cái trán cùng chung một chổ. Giữa không gian ánh sáng lưu động rực rỡ. còn có hai con người hiểu ý mỉm cười.
========================================================
Minh Thạch đang cầm lấy thông báo trúng tuyển mà chính mình cũng nghĩ là không tưởng xuất hiện trước mặt Gia Gia cùng Gia Vĩ, ba người cùng vui sường như cuồng.
Minh Thạch đang vui mừng cố gắng an tĩnh, thuật lại mọi chuyện trong lời nói lắp bắp: “Ta nhìn thấy đây là hài tử toàn tâm theo đuổi vũ đạo, ta xem nó khát vọng đến thống khổ, nó sinh ra là vì vũ đạo, là tối quý giá”
Minh Thạch xoa nắn khuôn mặt còn chưa lấy lại tri giác của Gia Gia, hưng phấn mà nói: “ Gia Gia, em biết không? lần này là Hồ Cương lão sư chính mình điểm danh đến tên của em. Hồ Cương lão sư là thầy giáo có địa vị tối ảnh hưởng trong học viện, Gia Gia nhĩ hảo lợi hại nha!”
Gia Gia trong sương mù mông lung gật đầu. Hồ Cương lão sư, chính là vị giám khảo ngồi ở giữa đối diện mình sao? Là chủ nhân của ánh mắt như có thể xuyên qua linh hồn người khác phải không?
Tiếp nhận phong thư thông tri rồi mở ra, Gia Gia nhìn đến tên mình đoan đoaan chính chính viết trên đó, rốt cuộc trong ngây ngô bừng tỉnh, chính mình trúng tuyển, thánh điện đã xuất hiện vô số lần trong mơ rốt cuộc cũng thành sự thật!
Gia Gia nhếch môi cười, nước mắt từng viên từng viên thật lớn rơi xuống. Gia Vĩ ôm lấy Gia Gia, hôn nó, ôn nhu nhìn vào hài tử ôm trong mình giấc mộng đã thành hiện thực khóc đến nước mắt liên liên( giàn dụa).
Một lần nữa đứng ở trước đại môn nguy nga của học viện Thiên Hoa, Gia Gia hướng đến cuộc sống vì vũ đạo sẽ từ nơi này bắt đầu. Cánh tay Gia Vĩ vẫn nắm ở bả vai Gia Gia, cảm nhận hài tử này bởi vì kích động mà thân thể run nhè nhẹ.
“Vào thôi. Giấc mộng của em ở bên trong” Gia Vĩ thấp giọng nói, trong lòng ẩn ẩn đau, Gia Gia đi vào sau cánh của này, anh liền có ý nghĩ bọn họ phải chia ly.
Sáu năm a, chờ đợi rất dài. Gia Vĩ nhìn ngắm hài tử bên mình, nó sẽ lột xác, sẽ lớn dần, sẽ biến thành bộ dáng nào anh không đoán được.
Tại đại môn, nơi nơi hoa tươi nở rộ, hoan nghênh học viên mới có vô số tranh hay chữ viết, nhiệt tình mà đón gió tung bay.
Tiến tiến lùi lùi là từng nhóm nam hài nử tử duyên dáng yêu kiều, dáng người cao cao thon thả, bất kể cười hay không cười đều lộ ra khí chất thanh nhã của nghệ thuật hun đúc thành một chút cao ngạo.
Gia Gia mím chặt môi, cuộc sống với tất thảy đều mới mẻ. Nó muốn đi vào, từng tưởng chỉ là ảo mộng không có khả năng trở thành hiện thực thế mà giờ đây tất cả đều hiện hữu trước mắt nó.
Cái kia vịt con xấu xí tham lam nắm lấy song sắt nhìn vào thế giới xinh đẹp không thuộc về nó, đến cuối cùng nghiêng ngã lảo đảo(chân đông đá chân xiêu*) thế nào lại bước vào cung điện.
(* không biết em lạc bước cách nào mà nhảy vào đc thế giới ba lê)
Hướng đến bên người ca ca nhích lại gần, Gia Gia cho chính mình oa sâu càng sâu vào trong vòng tay của ca ca.
Đi vào tân kí túc xá, một mảnh hổn loạn. Cùng Gia Gia cùng chung phòng ngủ là một vài hài tử, trong phòng đã an bài sẳn giường và tủ quần áo, cha mẹ bọn họ cũng rất bận rộn sắp đặt.
Dù sao những hài tử này đều còn nhỏ, ở trong nhà thì vẫn nâng nui trên tay tựa như tiểu bảo bối, hiện tại lại phải sống tự lập. Nhìn bọn họ tiến vào, mọi người đều khách khí gật đầu tiếp đón, đã từng cùng tham dự cuộc thi, có một vài người là có thể nhận thức.
Cùng những người đã từng cùng nhau so chiêu, giờ giúp đỡ Gia Gia an bài tốt giường chiếu. Gia Vĩ nhìn không gian trong phòng không lớn, Gia Gia sẽ ở trong này vượt qua những khoảnh khắc thanh xuân đẹp nhất cuộc đời.
Những hài tử cùng phòng so với Gia Gia có vẻ nhỏ hơn một chút, khi cùng đi ra Gia Gia có vóc dáng cao nhất, nhìn dáng vẻ cũng đã ra chút hiểu biết lễ nghĩa, hoàn toàn thoát ly dáng vẻ nhi đồng mượt mà đáng yêu, đã muốn trở thành thiếu niên thanh thanh tú tú.
Có lẽ trong thế giới của những đứa trẻ này, so sánh khờ dại, có lẽ lo lắng của anh là vô cớ, Gia Gia ở chung với mấy nhóc này có vẻ là khá hòa hợp đi. Gia Vĩ trở lại nhìn xem Gia Gia, Gia Gia cũng đang nhìn anh, trong ánh mắt không hề che dấu nổi kích động.
Những gì cần làm đều đã làm xong, sắc trời cũng dần đổ về hoàng hôn, anh phải đi, anh phải đi rồi đúng không?
Nhìn cha mẹ những người khác lưu luyến chia tay, trong phòng dần dần xuất hiện những khoảng không càng nhiều, Gia Gia sớm đã đem hưng phấn vất ra ngoài trời, ca ca phải đi!!!
Gia Vĩ mỉm cười thay nó vuốt khẽ tóc phất phất bên trán, thấp giọng nói: “Yên tâm, nhiều như vậy bạn học em sẽ không cô đơn, trước kia em vẫn ở chung với những người bạn tại phòng tập vũ đạo rất tốt mà, hiện tại em cũng thế. Về sau phải sống tự lập, việc của mình phải tự chú ý, ấm lạnh cơ khát phải tự dựa vào chính mình. Sinh bệnh thì phải nói với lão sư, phải nghỉ ngơi”
Gia Vĩ dừng lại, biết mình rốt cuộc nói không được, một cổ chua xót nhưng thủy triều dâng lên chặn ngang yết hầu. Gia Gia vẫn chung thủy cíu đầu, hai tay cần lấy vạt áo chính mình.
Gia Vĩ thương cảm vuốt ve tóc Gia Gia, thời điểm hài tử này bên người có thể dùn mọi cách để sủng ái, hiện tại, chính là nó ngoài tầm tay với. Hít một ngụm khí thật sâu, cần phải đi.
Chậm rãi đi ra khỏi kí túc xá, Gia Vĩ dừng lại khoảng đất trống trước tòa nhà. Nhìn vào đỉnh đầu Gia Gia: “Trở lại đi, anh phải về rồi. Mặc kệ là khi nào nếu muốn, hay có thể thì gọi điện cho anh. Buổi tối, anh sẽ gọi điện cho em. Gia Gia có hơn bốn tháng, 135 ngày. Chờ em được nghỉ đông, chúng ta liền cùng một chổ! Xốc lại tinh thần nào, hảo hảo đến trường, ca ca cũng sẽ cố gắng. Anh ở nhà, chờ em!”
Gia Gia dùng sức gật đầu, không dám ngẩng lên. Gia Vĩ quyết tâm cuồng liệt xoay người đi ra ngoài, phía sau, Gia Gia chần chừ theo sát đi lên.
Gia Vĩ quay đầu lại, là ánh mắt thê lương của Gia Gia: “Ca, em tiễn tiễn anh!!”.Bị một bàn tay bóp chặt trái tim, Gia Vĩ không dám lên tiếng, quay đầu chậm rãi tiêu sái.
Hai người vai so vai, yên lặng hướng đại môn học viện đi tới, một đoạn đường không dài nhưng đi thời gian thật lâu.
Tới cửa lớn, Gia Gia không thể tái bước lên trước. Đúng là vẫn phải chia lìa, mới rồi thời điểm đi vào trong lòng tràn ngập vui mừng hân hoan đều đã tan thành mây khói, chỉ còn lại một bụng thê lương.
Gia Gia hạ đầu đứng yên, gấp rút che giấu mi tiêm dưới tóc, bả vai co lại để lộ ra tình tự đau thương.
Gia Vĩ đỡ lấy bả vai nó, muốn nói rất nhiều nhưng cái gì cũng không có nói, chậm rãi hạ thấp thân mình ngồi xổm trước mặt nó, hảo hảo buộc lại dây giày Gia Gia đang mang.
Thân thủ Gia Gia bắt lấy được vạt áo ca ca. Gắt gao giữ lấy, nước mắt nín nhịn nữa ngày cuối cùng cũng tuôn trào mạnh mẽ: “Ca ca, anh đừng đi”.
Tiếng khóc khàn khàn như tiếng đá đập vào nhau, từng chút từng chút nện xuống tâm tình Gia Vĩ. Đau đớn tưởng chừng vô pháp áp chế, bất chấp mọi người chú ý, thân thủ đem Gia Gia ôm vào lòng ngực.
Dán vào một bên tóc mai Gia Gia, Gia Vĩ nhẹ nhàng cọ cọ: “Gia Gia, đừng khóc. Phải dũng cảm, ca ca chờ em”
Gia Gia không ngẩng đầu, chính là dùng sức chặn lên ngọn lửa thương tâm. Cổ họng Gia Vĩ có chút nghẹn ngào, cười: “ Tốt lắm. anh phải đi. Buổi tối phải ngủ sớm. việc gì cũng cần chú ý”
Luôn phải chia lìa, Gia Vĩ biết chính mình cần phải quyết đoán thêm nửa. Xoay người bước về phía trước, anh không có quay đầu, nhưng anh biết, thân hình đơn bạc ấy vẫn đứng im bên cạnh đại môn học viện, nó vẫn sẽ nhìn theo bóng mình xa dần, Gia Gia đừng khổ sở. Em cần lớn lên. Chúng ta có thời gian rất nhiều.
Đi qua giao lộ, Gia Vĩ dừng lại, nơi này Gia Gia đã không còn nhìn thấy, anh hẳn nên về nhà. Nâng cổ tay mình xem giờ, xe lửa thời gian này chắc đã đến rồi. Từ nay về sau tất thảy sẽ lại bắt đầu. Ta cần phải chạy nhanh hơn, bởi trên lưng còn gánh trách nhiệm.
Bổng nhiên điện thoại vang lên, Gia Vĩ lấy ra nghe. Là thanh âm của nam hài đang cúi đầu nào đó:
“ Ca, em yêu anh”
Gia Vĩ chậm rãi hạ điện thoại dán tại ngực, Gia Gia anh cũng yêu em. Hài tử mà anh yêu à, anh sẽ dùng cả đời để bảo hộ em.
Gập lại điện thoại, Gia Vĩ hưng phấn bước qua giao lộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...