Trong bệnh viện, Gia Gia mờ mịt nhìn các bác sĩ vội vã qua lại, tụ tập rồi sì sầm gì đó, khuôn mặt ca ca trắng bệch ngồi dưới ngọn đèn tràn ngập bối rối.
Mẹ nó thì đứng tựa vào tường mà không ngừng run rẫy. Đoan Chính Nghĩa đang được cấp cứu, không ai biết ông ta có thể hay không tỉnh lại lần nữa.
Gia Gia đi đến bên cạnh mẹ nó, ôm lấy cơ thể đang phát run của bà nhỏ giọng nói: “ mẹ, người ngồi xuống đi. Sẽ không việc gì đâu”.
Trong tâm Gia Gia cũng không khái niệm nổi rốt cuộc phát sinh cái dạng gì sự tình, nhưng một cảm giác bối rối vô danh cũng đang khống chế nó. Đôi tay dùi mẹ nó ngồi xuống cũng chẳng kìm được cơn run rẩy.
Thím Hứa ngồi trên ghế dài, run run co về một cục. Chuyện thình lình xảy ra, thật làm người ta không có lấy một chút chuẩn bị trước, mà giờ đây cũng là vô lực gánh lấy.
Lắp bắp đem sự tình nói một lần cho Gia Vĩ, Đoan Chính Nghĩa trong khi ăn cơm tối có uống một chút rượu, sau đó đi ra phòng khách xem TV. Ngay khi quay trở về phòng ngủ thì đột ngột xuất huyết não đến bất tỉnh.
Đoan Chính Nghĩa cho dù tính tình không hảo, nhưng tốt xấu gì cũng đã ở cùng nhau mấy năm, mặc dù vợ chồng không mấy hạnh phúc ngọt ngào, cơ mà vẫn là trụ cột chiếu cố hai mẹ con bà, vạn nhất bây giờ ông ấy bước đi không quay về, sau này bà biết làm sao? Thím Hứa nghẹn ngào đứng lên.
Gia Vĩ ngồi ngay ngoài của phòng cấp cứu, thủy chung nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt ngưng trọng. bước chân bác sĩ dồn dập cứ như đang đánh thẳng vào trái tim anh, anh thật chịu không được nữa rồi.
Gia Gia chần chừ, ngẩng đầu nhìn cửa sổ phía trên lầu, giấy báo danh đang nằm trong ba-lô vài ngày rồi, phí báo danh hôm nay cũng phải nộp lại cho Minh Thạch.
Nhưng trong bệnh viện người kia vẫn còn chưa có vượt qua được giai đoạn nguy hiểm, ca ca vẫn cứ canh chừng trong đó, cũng đã mấy ngày rồi ca ca còn chưa đảo qua nhà.
Mẹ thì mặt mày suốt ngày lo lắng, bệnh viện vớ bên nhà chạy qua chạy lại như thoi đưa. Bây giờ tình huống như thế này làm sao mở miệng xin tiền giờ. Gia Gia vặn xoắn đai lưng ba-lô, lo sợ gõ vài tiếng lên cửa.
Nghe được tiếng gõ cửa, đang nấu thang ( canh) trong phòng bếp, Thím Hứa vội vàng đi ra mở cửa cho con mình, rồi lại vội vã chạy lại vào phòng bếp.
“ Con tới vừa đúng lúc, cơm cũng vừa nấu xong, con đưa đến cho ca ca ở bệnh viện đi, mẹ đi mua vài thứ rồi cũng vào luôn.” Thím Hứa một bên vừa bận rộn vừa nói.
Gia Gia nhìn lại, kia mẹ nó cả mặt toàn là mồ hôi, thực sự khó mà mở được miệng.Từ khi sự tình xảy ra đến giờ nó chưa bắt gặp lấy một nụ cười vui vẻ nào trên mặt mẹ nó nữa.
Trên bếp nồi canh sôi đến mức muốn trào, Thím Hứa đứng một bên, cầm vá canh ngây người không phát hiện. Gia Gia đứng một bên sửng sốt giật gọi: “ mẹ, canh trào!” Thím Hứa như từ trong mơ tỉnh lại, nhanh chóng tắt lửa, ngẫm lại không đúng lại bật bếp, chỉnh lửa nhỏ chậm rãi nấu.
“ Mẹ, người làm sao vậy?”Gia Gia kéo cánh tay mẹ nó, nhìn khuôn mặt lo lắng đến phát vàng của bà. Thím Hứa miễn cưỡng cười: “ Không có việc gì, mẹ ổn mà”
Gia Gia chần chừ một hồi lâu, rốt cuộc cũng mở miệng: “ mẹ, người cho con ít tiền”. “ A, dùng làm gì?”
“ Con muốn nộp phí báo danh, con muốn tham dự cuộc khảo thí vào trường học vũ đạo” Thím Hứa nhìn Gia Gia, hồi lâu không có lấy một phản ứng.
“ Còn có chính là….. cha của con, con không nhớ rõ ông ấy nữa rồi…”
Gia Gia từ trong ba- lô đưa ra tờ giấy báo danh đưa qua, thấp giọng nói: “ con muốn báo khảo vũ giáo, đó là cần phải điền vào danh tính nghề nghiệp của cha mẹ. Mẹ tự xem”
Thím Hứa đưa tay tiếp nhận tờ giấy báo danh, vội nhìn sơ một chút, rồi lại nhìn thẳng vào Gia Gia: “ con thật muốn học cái trường này? Muốn cả đời nhảy múa?” Gia Gia gật đầu.
“ Không được!” Gia Gia kinh ngạc nhìn khuôn mặt bi phẫn của mẹ nó: “ mẹ, vì cái gì lại không được?”
Thím Hứa run rẩy cầm tờ bán danh trong tay: “ Gia Gia, con như thế nào lại nghĩ muốn những thứ này? Có biết học ở đây một năm tốn hết bao nhiêu không? Con nên học tốt ở trường rồi sau này tìm một công việc tốt nuôi sóng chính mình đi, nhảy múa có thể không? Con như thế nào lại không hiểu chuyện thế này hả!”
Gia Gia cắn môi: “ Mẹ, cái này người không cần lo lắng, ca ca sẽ cho con tiền học mà, anh ấy đã nói qua”.
“ Con! thật là!. Con không hiểu chuyện gì sao?” Thím Hứađột nhiên rơi lệ, nhanh chóng dùng tạp dề lau đi dòng nước rơi xuống từ hai mí mắt, nói: “ Gia Gia, mẹ không có bản lĩnh, không nuôi nổi con. Chúng ta từ bây giờ nên biết tiến lùi.
Mẹ biết ca ca con là người tốt, cậu ấy cũng vì con mà tốn không ít tiền rồi. Tại sao, không phải bởi vì một cái danh phận, con là đệ đệ của cậu ấy. Bây giờ cha con còn nằm trong trong bệnh viện, sống chết đã là không thể quản.
Vạn nhất….vạn nhất nếu có chuyện không hay xảy ra, chúng ta sẽ không còn là người một nhà, con hiểu chưa? Đến lúc đó con có thể hay không tiếp, mẹ cũng không chắc chắn, con đừng nên mơ mộng như vậy nữa”
Gia Gia trong tâm như đau như bị trùy đâm: “ mẹ, người đừng lo lắng. cho dù có thật vậy, ca ca vẫn sẽ dưỡng ta, người yên tâm đi!” Có điểm khủng hoảng đến cấp bách, thanh âm Gia Gia rất lớn, chính là không biết muốn thuyết phục mẹ mình hay để an ủi chính nó.
“ Con muốn ta như thế nào yên tâm? Con là ai chứ? Con có điểm gì tốt? vì cái gì phải tốn tiền, hao tâm dưỡng người ngoài, con là cái gì của cậu ấy? Con có thể cho cậu ấy cái gì? Thím Hứa uẩn nộ lớn tiếng.
Là cái gì, cho lại cái gì, nó chưa từng nghiêm túc nghĩ đến một lần, Gia Gia ngẫm lấy hai vấn đề này mà đau đớn: “ Mẹ, người đừng hỏi nữa, chuyện này con biết nên làm thế nào”
Thím Hứa cần trong tay giấy báo, đang muốn xé ra rồi ném xuống đất, Gia Gia hoảng sợ hét lớn, nhảy vội tới đoạt lại: “ mẹ, cho con, cho con”.
Nhìn đứa vội vàng hoảng sợ nhảy tới, Thím Hứa khóc lên, đem giấy báo danh ném lại vào lòng Gia Gia: “ Hảo, cho con! Con lớn mẹ chẳng trông nom nổi nữa rồi. Con tự biết lo cho chính mình đi”
Khóc một hồi thì cơm canh cũng đều đã chín, Thím Hứa đẩy bả vai Gia Gia, bước ra phòng ngoài, còn một mình Gia Gia tựa vào cánh cửa tủ bếp mỏng manh, chỉ như là tìm một nơi để chóng đỡ thân mình.
Bước đi vài bước Gia Gia lại ngập ngừng, Gia Gia mệt mỏi, hạ thấp đầu, con đường nhỏ đến phòng tập vũ đạo lần đầu tiên lại khó đi như vậy.
Có nên đi tiếp không? Thiên Hoa là giấc mộng đẹp của nó, chỉ để giấc mơ này thành hiện thực nó đã nổ lực cố gắng biết bao chứ. Bây giờ đã đứng trước cánh cửa, nó chỉ cần vươn tay là với tới được,chẳng lẽ nó phải lùi chân về phía sau sao?
Không nỡ cũng là không cam lòng,nhưng lo lắng này có biện pháp gì sao. Bất an cùng khó xử. Nhưng đâu chỉ thế, tận đáy lòng nó rất đau, rất nặng, như có cái gì đè chặt, bóp lấy trái tim nó vậy, nơi nào đó như đã rơi vỡ mất rồi, không dám đụng vào, không dám nghiêm túc hỏi rõ một lần.
Người nhà cái gì chứ? Con có thể cho cậu ấy cái gì chứ? Câu hỏi của mẹ nó không ngừng vang lên, từng chút từng chút cắt vào lòng nó, rốt cuộc giữa chúng ta lúc đó là cái gì đây? Hắn đã từng nói qua đúng không, không phải là tình thương ca ca dành cho đệ đệ, mà là yêu.
Đúng rồi, chúng ta nguyên bản không phải là huynh đệ, cái đó chỉ là quan hệ miễn cưỡng là ràng buộc lên nhau vừa đứt, nên cái này quan hệ là không đúng đi. Hắn còn có thể yêu nó, mà nó đối với hắn cũng là thương, nhưng làm sao là yêu đây? Mà có thể yêu trong ao lâu đây?
Nó không có gì để cho, nó chính chỉ là không ngừng muốn, không ngừng nhận từ hắn. Có một ngày hắn mệt mỏi thì sao, hắn sẽ thấy phiền, như vậy có phải không sẽ thành lạnh nhạt, khi mà nó lại khát cầu ấm áp không ngừng….
Gia Gia đột nhiên rùng mình. Tại ven đường ngồi xuống, chính là chân nó giờ đây chẳng còn chút khí lực nào.
Minh Thạch nhìn thấy Gia Gia chậm rãi tiến vào, không hiểu làm sao lại lắc đầu: “ Em làm cái gì vậy! thúc dục mấy lần rồi sao còn không nộp lai giấy báo danh cho thầy?” Gia Gia xoa nắm dây đai ba-lô, hai hàng lông mày bất giác khổ sở nhíu lại. Rốt cuộc nó vẫn không thắng được sức hấp dẫn của vũ đạo,rốt cuộc là nó vẫn tiến tới.
Thím Hứa cẩn thận nắm chắc lấy hộp cơm bước vào thang máy, đột nhiên nhìn thấy trước của phòng bệnh có rất nhiều y tá, bác sĩ vây quanh, nhưng lại chỉ đứng bất động.
Một trận ngất huyễn, Thím Hứa bi thương lảo đảo chạy tới phía trước như muốn trốn chạy, bà muốn ngăn lại muốn phủ nhận đi cái điềm xấu trong ý niệm.Không có khả năng, ông ấy chính là vừa mới chuyển biến tốt một chút mà!
Đứng ở trước giường, Gia Vĩ khom lưng, động tác như đang thay Đoan Chính Nghĩa mặc lại áo quần. Kia một khối thân thể già nua đã không còn linh hồn, vừa quen thuộc mà cũng là xa lạ.
Hộp cơm trong tay Thím Hứa rơi đổ trên mặt đất, dựa vào cánh cửa trượt dần xuống đất gào khóc tức tưởi.
Gia Vĩ không khóc, chỉ là cảm giác chết lặng đi. Nhìn cha mình ở bên bờ vực sinh tử khước từ cái chết không ít lần, hắn cũng đã hy vọng, cũng đã ảo tưởng là có thể vượt khỏi, có thể bình an mà sống, cuối cùng vẫn là phải tiếp nhận sự thật này. Đối mặt với tất cả, Gia Vĩ chỉ đờ đẫn, không có chút biểu tình.
Linh đường nhanh chóng được sắp xếp di thể của Đoan Chính Nghĩa được đặt vào đó, khung hình màu đen như đang nhìn tất thảy đang xảy ra trước mặt. Có thể ông ấy đang rất tiếc nối đây, không được như trong phim nói di ngôn cuối cùng, hay cũng có thể là bất ngờ ra đi.
Dựa theo tập tục nơi này, hiếu tử phải thức trắng một đêm túc trực bên linh cửu. Gia Vĩ một thân đồ tang đờ đãn quỳ ở đó, trong tay là giấy vàng giấy bạc được dần bỏ vào trong hảo lò lặp lại vô hồn. Hỏa quang có một chút toát ra, chỉ là không xóa nhoà đi hắc ám từ bốn phía.
Hết thảy với Gia Vĩ đều quá bất ngờ, đột ngột phát sinh, không một dấu hiệu báo trước. Gia Vĩ cơ bản là không thể chấp nhận, không thể thích ứng. trong đầu chỉ là một mảng hổn loạn, nghe người cùng trong thân tộc vây quanh hắn, cần hắn quyết định rất nhiều.
Mọi chuyện đều là hắn gánh vác, cứ theo trình tự tang lễ mà tiến hành, dĩ nhiên không có thời gian cho hắn bi thương.
Bây giờ lặng lẽ ngồi quỳ ở đây, có rất nhiều chuyện tưởng như rất củ rồi bất chợp lại hiện ra trông đầu. Khi nhỏ còn ở nhà, cha hắn ngồi một bên hút thuốc, mẹ hắn vất vả chuẩn bị gì đó,ngôi nhà khi đó cũng chẳng lấy gì làm rộng nhưng lại chính là cuộc sống mà hắn đắc ý nhất, thời gian hắn hạnh phúc bên gia đình nhất.
Cước bộ rất nhẹ chậm rãi bước lại gần, cách chổ hắn ngồi không xa. Gia Vĩ mootj hồi lâu mới ngẫng đầu, là Gia Gia đang đứng đó. Hai tay buông thỏng bên người, đôi đồng tử trống trơn yên lặng nhìn hắn.
Gia Vĩ nhìn nó, đôi mày có chút giương lên, chua xót theo dòng nước mắt mất khống chế tràn khẽ bờ mi.một chút khói tỏa ra theo gió phân tán là khoảng cách hai người lúc này.
Xuyên qua chút khói mờ, Gia Gia bước tới,chậm rãi tại bên người hắn quỳ gối.Dùng cả thân thể ôm lấy hắn, đôi tay lặng lẽ xiết chặt tay hắn: “ ca, đứng lên nghỉ ngơi chút đi, để em thay cho”
Gia Vĩ không kìm nổi lấy bàn tay che miệng lại, Gia Gia quỳ thẳng người càng ra sức ôm lấy hắn, nhẹ nhàng gọi: “ Ca ca….” Một giọt lệ liền rơi xuống.
Trong phòng, Thím Hứa cuộn mình lại trong góc. Từ khi gặp chuyện không may đến bây giờ, bà chẳng có lấy một ý niệm nào trong đầu,chỉ có trống rỗng cùng trống rỗng. Bà co mình lại,như đang chờ số mệnh phủ xuống đời mình.
Đoan Chính Nghĩa không phải là nam nhân tốt, càng không phải là người cha tốt, nhưng ông cũng đi rồi, trời đất với bà cũng như sụp đổ theo. Cái nhà này không còn là chổ để hai mẹ con bà dung thân.
Không có cái gì là của bà. Chưa một người bước tới an ủi bà, chưa một người liếc mắt tới, khóc không dám khóc,tố không dám tố, nghe đến tiếng khóc của những người đến phúng viếng, bà ngay đến cả bi thương cũng không có tư cách biểu đạt, cái gì cũng không.
Ngày mai, vốn sẽ là cái tương lai có dạng thế nào đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...