Cánh cửa phòng tắm lại được he hé mở ra, Gia Gia chui đầu qua khe hở, ngước cổ nhìn về hướng phòng khách. Không xong rồi, ca ca đang ngồi ở trên bộ sa lon xem báo, từ TV hàng loạt âm thanh phát ra loạn thất bát tao, xem bộ là không thể lập tức rời đi rồi.
Thân thể được tẩy rửa sạch sẽ giờ có điểm lạnh, áo quần mang vào đã được máy giặt sạch rồi, nhưng là không thể mang áo quần ướt sũng trở về phòng. Thật là đồ đãng trí! Gia Gia tự mắng chính mình vài tiếng, thật là không thể tránh rồi.
Trước kia còn có thể không kiêng nể gì ở trước mặt anh trần như nhuộng dạo tới dạo lui, giờ thật chẳng thể, ngẫm lại chuyện củ thật xấu hổ chết được. Cũng chẳng hiểu tại sao lại như vậy, càng cùng anh chung một chổ, lại ngày càng dễ e thẹn đỏ mặt. Sao đây? Chẳng lẻ lại nhờ anh lấy đồ dùm mình. Gia Gia tức giận với chính mình mà dùng sức dậm chân một cái.
Gia Vĩ xem xong tin tức từ báo chí, nhìn thấy cửa phòng tắm vừa mở lại đóng, đóng xong lại mở, khéo miệng lộ ra nét cười. Chắc chắn là hài tử kia lại tập luyện đến đầu óc ngày càng u mê đến mức đi tắm lại quên mang theo đồ ngủ thay rồi, đã sạch sẽ mà vẫn chưa dám bước ra đây. Hơn một tháng trước còn hì hì để cho mình ôm nó chẳng mặc đồ đi tắm, bây giờ ngay cả một chút cũng không muốn lộ ra. Gia Vĩ đột nhiên có điểm mất mát, hài tử đã trưởng thành, cũng đã biết thẹn thùng với người khác rồi.
Cầm áo ngủ trên tay, muốn đẩy cửa phòng tắm, nhưng lại bị gắt gao giữ vững, bên trong truyền ra thanh âm bối rối: “ em còn chưa xong”.Từ chút khe hở nhìn thấy chiếc áo ngủ trên tay Gia Vĩ, Gia Gia có ý tứ mở rộng cửa một chút, đem áo ngủ kéo vào, hắc hắc cười. Gia Vĩ nở nụ cười yêu thương xao xao mặt nó: “ tiểu tử thúi, cũng biết thẹn rồi đấy”
Đem áo quần sạch mặc vào, Gia Gia tiến về phía phòng khách, tại bên cạnh người Gia Vĩ ngồi xuống. Trên bàn là đĩa hoa quả gọt sẳn cùng chén thuốc bổ, là do anh chuẩn bị. Gia Gia ngồi nghiêm túc, hít sâu vài hơi ổn định khí tức, bưng lấy chén thuốc, hai ngón tay bịt cái lổ mũi, mắt nhắm tít, cố nuốt cạn chén dược kia đi xuống. Uống xong lại nhanh chóng cầm ly nước hoa quả lên cạnh xúc miệng. Gia Vĩ không nhìn nó, nhưng vẫn không nhịn được mà nở nụ cười. Gia Gia không thích vị thuốc bổ anh biết, nhưng bây giờ lượng vận động mỗi ngày lớn như vậy nếu không chú ý bồi bổ thì làm sao được? Nên mỗi ngày với nó xử lý hết chén thuốc trở thành một nhiệm vụ gian nan. Sau khi dứt khoát ra lệnh, chính là không uống không được, miễn thương lượng.
Này là uống xong rồi. xem như là nhiệm vụ hoàn thành, Gia Gia kéo cả hai chân lên ghế, ôm lấy tay Gia Vĩ vừa nhấm nháp đĩa hoa quả vừa xem TV. Do mới tắm rửa xong thân thể có chút mát lạnh, thản nhiên tỏa ra chút hương thơm ngát lại nhẹ nhàng. Gia Vĩ cũng hít vài hơi thật sâu, trong thân thể lại bắt đầu có chút biến hóa. Gia Vĩ hạ tờ báo, hai mắt cố định trên màn hình TV. Trên màn hình TV đang chiếu là một đôi nam nữ đang khắc khẩu kịch liệt, khóc lớn gọi nhỏ đến khan giọng. Đột nhiên nam nhân kia lại đem nữ tử kia ôm chặt đặt lên giường hôn nồng nhiệt, đặc biệt là góc độ máy quay theo từng góc độ chuyển động của họ, môi lưỡi dây dưa hoàn toàn lộ ra.
Đột nhiên, cái đầu đang dựa trên vai có chút dịch chuyển, Gia Gia lặng lẻ đem mặt quay đi, chôn tại bờ vai của anh. Gia Vĩ thì hoàn toàn không động, ngay lập tức lại với điều khiển tắt ngay TV. Hết thảy còn lại là an tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp gia hòa. Trên vách tường là ngọn đèn mông lung và trên ghế kia là hai con người đang gắn bó.
Cái tay buông lơi trên ghế sa lon được nhẹ nhàng nắm lấy, tinh tế cẩn trọng mà vuốt ve. Nhiệt từ bàn tay lớn dạo qua mang theo dòng điện chạy dọc xuyên thấu tứ chi bách hài, cuối cùng tụ lại trong lòng. Gia Gia không nhúc nhích, khuôn mặt tại trên vai anh chôn thêm sâu.
Gia Vĩ nghiêng đầu, môi nhẹ nhàng chạm vào trán Gia Gia. Đây là hành động quá phận nhất mà anh có thể tha thứ cho chính mình, đơn giản là đáy lòng khát vọng đến cháy rực. Gia Gia bất động, trong đôi mắt ánh lên tia sợ hãi, không dám nhìn thẳng anh.
“ đi ngủ đi, ngủ ngon” thanh âm trầm thấp tại bên tai vang lên, Gia Gia khẽ cắn lấy môi dưới gật đầu. Gia Vĩ buông lỏng tay chính mình, nhìn thân ảnh mảnh khảnh của Gia Gia đang tiến vào phòng ngủ. Trước khi khép cửa lại, Gia Gia ngẩng đầu liếc anh một cái, ánh mắt muốn nói gì đó lại thôi, dưới đáy lòng hung hăng rung động.
Nằm trên giường, Gia Vĩ hoàn toàn không buồn ngủ. Gia Gia trong tâm rốt cuộc nghĩ trế nào? Có phải hay không đối với anh mở cửa tâm hồn? Có lẽ nào nó đã hiểu được tâm ý của anh, không, không có khả năng. Hài tử kia hoàn toàn không có khả năng nhận thức được cảm tình này. Nhưng trong ánh mắt nọ biểu tình kia gọi tên là gì? Yên lặng không nói gì, không muốn rời xa, rốt cuộc là gì? Gia Gia mỗi vẻ mặt, từng ánh mắt kia trong lòng đều đem ra xem xét, tỉ mĩ khảo chứng. Gia Vĩ chỉ hận không thể có một cái cân, có thể đem mọi ý niệm trong đầu ra mà đong đếm, thật cho tất cả đều rõ ràng.
Trong phòng tập, buổi học đã kết thúc, bọn nhỏ đều chuẩn bị dọn đồ rời đi. Gia Gia đi đến can nước trước mặt khom hạ thắt lưng mà uống, mỗi ngày dẫu kết thúc huấn luyện Gia Gia đều tìm cớ lưu lại, một mình tự luyện một hồi. Trong nhà hoàn cảnh dù tốt, nhưng không gia quá nhỏ, căn bản không đủ dùng. Huống chi còn ảnh hưởng đến lầu dưới, vài lần ca ca đã muối mặt đi xin lỗi hàng xóm rồi. Nghĩ đến ca ca, trái tim lại có những nhịp bất ổn, khéo miệng không tự chủ lại giương lên một độ cong.
Một bàn tay khoát lên vai: “ Gia Gia, làm sao vậy? mệt rồi à?” Gia Gia bất ngờ cả kinh, giật mạnh quay đầu lại,thầy Minh Hà mĩm cười đứng ngay sau lung nó “ hả a. thầy” Gia Gia đỏ mặt.
Minh Hà thương tiếc bắt lấy khăn bông trong tay đưa cho nó: “lau sạch đi, ra nhiều mồ hôi như vậy” Gia Gia cầm khăn lau đi mồ hôi, tâm tình thoáng thả lỏng. Minh Hà tại bên người nó ngồi xuống: “ Gia Gia, các trường dạy vũ đạo sắp bắt đầu chiêu sinh, em có suy nghĩ gì?” Gia Gia đột nhiên bị thuyết đến vấn đề này, mặt trong phút chốc đỏ bừng lên, khăn lông trong tay bị vò năng: “thầy, là em năng lực chưa đủ” Minh Hà cười: “ Tiểu hài tử thật là, lại khiêm nhường. Thầy nhìn ra được, em gần đây rất khổ công luyện tập, nhất định có chủ ý rồi. Thầy rất hi vọng em có thể tham gia khảo tại một trường chuyên nghiệp, bất quá nếu chọn con đường chuyên nghiệp tức là lấy vũ đạo làm mục tiêu cuối cùng, đây là lựa chọn trọng yếu của đời người, em đã nghĩ cặn kẽ? trong nhà đồng ý sao?”
Gia Gia cũng rõ ràng, một khi đã lựa chọn chuyên nghiệp, các cuộc thi bình thường ở trường học có thể không tham gia. Cái này chư từng cùng ca ca nói qua, nhưng chắc anh cũng đồng ý đi. Do dự một chút, Gia Gia trịnh trọng gật đầu.Thầy Minh Hà lấy ra một tập các tờ giản chương chiêu sinh đưa cho Gia Gia xem: “ đây là một số trường vũ đạo, bên trong có một số là trường chuyên nghiệp. Đều là các trường có yêu cầu cao, là nơi danh tiếng về dạy vũ, nơi chúng ta cũng có mấy hài tử lựa chọn, em đã có mục tiêu rồi sao?” Gia Gia không do dự rút ra tờ giản chương tinh xảo của học viện Thiên Hoa. Minh Hà ngạc nhiên nhìn Gia Gia, sau đó gật đầu: “ quả thầy không nhìn lầm, hảo hài tử, có chí khí.Nhưng em phải hiểu em bước chân muộn hơi người, tuổi tác cũng có chút chênh lệch. Năm nay là cơ hội cuối cùng của em, Thiên Hoa yêu cầu ngặt nghèo. Em có nắm chắc sao?”
Hai tròng mắt sáng ngời nhìn người trước mặt: “Thầy, em không sợ khổ” Thầy Minh Hà cười: “hảo, vậy từ hôm nay trở đi thầy cho em huấn luyện riêng. Bất quá thầy năng lực không đủ đưa em vào Thiên Hoa, nhưng sẽ tìm cho em một người huấn luyện tốt nhất”
Cầm trong tay tờ giản chương chiêu sinh, Gia Vĩ tâm trạng có chút tâm tình hỗn loạn. Gia Gia muốn báo khảo Thiên Hoa học viện, Gia Vĩ biết đó là học viện vũ đạo nổi danh, hài tử này thật có chí khó cùng tài hoa mới đưa ra lụa chọn này. Nhưng là, học viện này xây dựng cách xa thành phố này. Nếu Gia Gia thực có khả năng thì chỉ đến hết hè này thôi bọn họ phải sống xa nhau rồi. Gia Gia thưc say mê vũ đạo. nó muốn trưởng thành, muốn bay cao, khác biệt, đây đã là hiện thực cần tiếp nhận.
Gia Vĩ nhìn vào đôi mắt tràn ngập mong chờ của Gia Gia, mạnh mẽ nuốt khổ sở. mĩm cười cọ cọ cái trán nó: “ tiền đồ của Gia Gia, ca ca đương nhiên ủng hộ! cố gắng lên! chờ em thành công, anh thưởng cho món quà thật to” Gia Gia hưng phấn cực kì, nhào đến ôm trụ cổ Gia Vĩ cười thực tươi: “ sẽ thưởng em cái gì?” Gia Vĩ ôm lấy nó cười đáp trả: “ em nói đi, nghĩ muốn cái gì nào?” ngón tay Gia Gia níu vào trước ngực áo Gia Vĩ, nhỏ giọng nói: “ ta đi ra ngoài chơi đi, đâu cũng được” Gia Vĩ tại trái nhỏ hôn một cái: “ ân”
“Minh Hà thay em mời một thầy giáo đặc biệt phụ đạo, nghe nói vốn là một tài năng tốt nghiệp từ Thiên Hoa học viện, bây giờ là vũ công số 1 của đoàn ba lê. Anh xem, là người này!” Gia Gia hưng phấn lôi kéo sự chú ý của Gia Vĩ vào một bức tranh, trên đó là một vũ công đang tung bay thật sự, thân ảnh kia trong không trung lại càng xinh đẹp lưu loát hơn. Gia Vĩ ngạc nhiên: “ có thể mời được một người thầy bản lĩnh như vậy ư?” Gia Gia đắc ý híp mắt cười: “ chính là thế mà”
Gia Gia nhanh chóng thu lại nụ cười, tay ôm trụ tự hẳn vào ghế sa lon, nói: “ ca, cái kia, mời thầy dạy riêng này giá rất cao, mà nếu êm đậu thì học phí hàng năm cũng tốn rất nhiều tiền” Gia Vĩ cười với nó: “ vấn đề này chưa đến phiên em phải lo, chỉ cần cố gắng thi tốt là được rồi” Gia Gia trầm mặc nữa ngày, hai tròng mắt nhìn mũi chân, thanh ân nho nhỏ: “ca em sẽ báo đáp anh” Gia Vĩ chua xót trái tim, hai tay ôm xiết Gia Gia: “ đứa ngốc, nói cái gì là báo đáp?” Anh không cần cái gì báo đáp, anh chỉ hy vọng là em nhanh nhanh mà lớn đi, hội sẽ hiểu rõ tâm ý của ta.
Gia Gia đi tắm, Gia Vĩ một mình nằm tren giường xuất thần. Thử tưởng tượng lúc xa mình, chính là phải tự đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm, trái tim lại nhanh chóng đau đớn đến co rút. Gia Vĩ tự an ủi, hài tử tự lập một chút cũng là thói quen tốt đi. Cảm thấy thời gian Gia Gia tắm quá dài, Gia Vĩ lo lắng bước xuống giường. Đẩy mạnh cửa phòng tắm, trái tim lại lần nữa đau xót. Gia Gia đang ngồi trong bồn tắm, ngủ thiếp đi. Gần đây nó luôn rất mệt, ngủ quên trong bồn chẳng biết là lần thứ bao nhiêu. Gia Vĩ thở dài, đi qua ôm Gia Gia từ trong nước ra, tận lực dùng khăn mềm bao trụ lấy nó.
Đem Gia Gia đặt tại trên giường, nhìn hài tử trong mơ cũng hiện tia cười đắc ý, không nhịn được mà cúi đầu hôn khẽ lên khóe môi. Một hài tử say mê say mê những điệu vũ, trong giấc mơ cũng được những vũ khúc xinh đẹp vây quanh đi. Lập tức đứng dậy, Gia Vĩ bước nhanh về phòng mình. Khóa lại cửa phòng hay chính là khóa luôn khát vọng của mình đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...