Cá Voi Cô Đơn


Sáng sớm chín giờ, vòng đeo tay rung lên khiến Lạc Tĩnh Ngữ tỉnh giấc.

Anh mở mắt, nằm một lúc rồi mới đứng lên mặc quần áo, lấy vòng tay ra đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Vòng tay này có rất nhiều tính năng, nhưng Lạc Tĩnh Ngữ chỉ dùng nó như một đồng hồ báo thức, nó nhỏ nhắn nên lúc đeo khi ngủ cũng không có cảm giác.

Có đôi lúc, anh cảm thấy may mắn vì mình sống trong thời đại này, có máy tính, smart phone, đồng hồ đa năng, Internet 5G, còn có thể mua đồ trên mạng, gọi xe, đặt phòng, order thức ăn...!Đối với người câm điếc như anh mà nói, cuộc sống tiện lợi hơn rất nhiều.

Ba mẹ lúc còn trẻ thì khá chật vật, chỉ giương mắt nhìn điện thoại chỉ có tính năng nghe và gọi.

Ba anh nói có một lần ông muốn đi dạo công viên cùng mẹ, đạp xe nửa giờ đến nhà của mẹ để gọi người đi, nhưng kết quả là mẹ đi thăm người thân, ba chỉ đành u uất đạp xe trở về.

Đứng trước gương trong WC, Lạc Tĩnh Ngữ phát hiện tóc mình hơi dài, tóc mái đã chạm đến mắt, anh nghĩ nên cắt tóc rồi.

Tóc anh rất dày, cứng cáp, có phần hơi dễ rối nên lúc gội xong sấy khô liền đi ngủ, qua một đêm liền trở thành chú chó lông xù.

Nhưng hôm nay anh không có kế hoạch ra ngoài, trong nhà còn đồ ăn, còn vài đơn đặt hàng chưa làm xong nên anh quyết định thứ hai sẽ ra ngoài mua thức ăn, thuận tiện đến tiệm cắt tóc.

Lúc ăn sáng, Phương Húc gửi tin nhắn đến, hỏi đơn hàng trang sức Giáng Sinh đã làm đến đâu rồi.

Lạc Tĩnh Ngữ trả lời sẽ xong nhanh, dựa vào tiến độ sẽ hoàn thành tất cả trước ngày 20.

Phương Húc biểu thị OK, rồi nói với anh chuyện khác.

[Phương Húc]: Cá này, tôi nói với cậu một việc, tối hôm qua có một khách hàng mới liên hệ với tôi, muốn làm một tác phẩm hoa đặc chế.

Cậu không biết khủng đến mức nào đâu! Tôi nghe thật sự choáng váng.

[Cá Cực Lớn]: Có ý gì?
[Phương Húc]: Ông ấy muốn làm một thân cây! Một gốc cây! Cây anh đào! (ngất)
[Cá Cực Lớn]: (kinh ngạc) (kinh ngạc) (kinh ngạc)
[Phương Húc]: Xưa nay tôi chưa từng nghe một yêu cầu điên loạn đến thế, một cái cây đó! Điều này có thể làm không?
[Cá Cực Lớn]: Cây lớn bao nhiêu?
[Phương Húc]: Giống như cây thật, loại anh đào này nhỏ hơn loại thường một chút, thuộc chủng Yoshino, thân cây sẽ làm từ xốp và giàn thép, phun thuốc màu lên, còn hoa thì toàn bộ làm từ vải.

[Cá Cực Lớn]:...!
[Cá Cực Lớn]: Thật sự rất điên.

[Phương Húc]: Cực kỳ điên! Vậy cậu có thể làm không?
[Cá Cực Lớn]: Đủ tiền, đủ thời gian, có thể làm.

[Phương Húc]: Ông ta muốn dùng nó trong một buổi tiệc Tết nguyên tiêu năm sau, còn khoảng 2 tháng, đủ không?
[Cá Cực Lớn]: Đủ rồi.

[Phương Húc]: Tôi không dám báo giá, cậu tính toán đi, một cái cây đó! Như thế cũng khoảng 10 vạn nhỉ?
[Cá Cực Lớn]: Nhất định rất cao, tôi sẽ tính nhanh rồi báo cho cậu.

[Phương Húc]: Được, tôi chờ tin của cậu.

Tắt điện thoại, Lạc Tĩnh Ngữ cúi đầu cắn một miếng bánh mì, trong đầu nghĩ đến loài cây này.

Hoa anh đào Yoshino là loài thường gặp nhất ở Nhật Bản, cũng là loại các đại sư tạo hoa thường chọn làm tác phẩm nhất, nhưng không sánh bằng Kawazu.

Có lẽ đối phương cũng cảm thấy làm gốc hoa anh đào Kawazu cũng quá làm khó người rồi.

Là khách hàng của cô giáo Trứng Gà giúp anh kéo đến sao? Chủ nhân của bồn "Vận may tới"?
Phương Húc không nói, Lạc Tĩnh Ngữ cũng không đoán ra, muốn nói chuyện này cho cô Trứng Gà nhưng đột nhiên anh nhớ lại, hình như...!anh không thể tùy tiện nhắn WeChat cho cô nữa rồi.

Uống một ngụm canh hoành thánh, sau khi Lạc Tĩnh Ngữ dùng xong bữa sáng liền tính giá cả một chút, môn toán của anh không giỏi, ngàn vạn không thể tính sai, loại đơn hàng lớn này anh vẫn chưa từng gặp phải.

***
Buổi chiều, Chiêm Hỉ buồn ngủ rũ rượi, uống hai ly café mới chống đỡ được cơn buồn ngủ.

Cô lại cảm, nước mũi chảy ra không ngừng, có thể là do đêm trước đứng trước gió quá lâu, buổi tối cũng không ngủ ngon.

Lúc nghỉ trưa Viên Tư Thần còn chọc cô nhìn qua là một người rất khỏe mạnh, không ngờ thể chất kém như vậy, vừa hết sốt chưa tới nửa tháng lại cảm mạo.

Chiêm Hỉ lấy khăn giấy xoa mũi đỏ ửng, nghĩ thầm, lần này cô làm thật tốt, tự làm tự chịu.

Tiểu Ngư vẫn chưa gửi tin nhắn cho cô, đã 24h trôi qua rồi!
Tin nhắn cuối cùng của anh vẫn là tin chiều hôm trước: (Tán gẫu, khoảng 7, 8h)
Chiêm Hỉ rất khó chịu, sau khi tan tầm rời khỏi công ty, lúc đi ngang qua một chiếc gương dưới sảnh, phát hiện lỗ mũi mình đã đỏ như một tên hề.

Cô nhướn mày suy nghĩ một lúc, mở điện thoại selfie một tấm, sau khi chặn xem tất cả người trong nhà, đăng lên vòng bạn bè.


[Bánh Pudding Trứng Gà]: Lại cảm mạo! (đáng thương)
Hình kèm theo: Mặt khổ qua mũi đỏ.jpg
Thật ra Chiêm Hỉ rất ít khi đăng ảnh selfie, càng không bao giờ chỉ mới đau đầu một chút đã than khổ trên vòng bạn bè, lần trước bị sốt đến bệnh viện truyền nước cô cũng không nói lời nào.

Có điều lần này, cô nhìn dáng vẻ thảm thương của bản thân, thật thỏa mãn, tiếp đó bắt đầu chờ tin tức.

Chỉ là, mãi đến khi cô về tới Thanh Tước Giai Uyển, vào 802 vẫn không chờ được tin mình muốn.

Chỉ nhận được mấy tin nhắn của bạn học, đồng nghiệp comment mấy cái, còn có mấy tên khốn share.

[Lâm Nham]: Chú ý nghỉ ngơi, uống nhiều nước ấm.

[La Hân Nhiên]: Bảo bối à, đây là gửi cho ai xem thế?
[Triệu Tình Tình]: Bảo bối à, đây là gửi cho ai xem thế?
[Diêu Dĩnh]: Bảo bối à, đây là gửi cho ai xem thế?
Ba người bạn cùng phòng đều hiểu Chiêm Hỉ, đặc biệt là La Hân Nhiên, Chiêm Hỉ nhìn tin nhắn đồng loạt của bọn họ, rất chột dạ.

Cô liền nghĩ, rõ ràng như vậy sao? Vậy thì...!Người kia có thể nhìn ra được hay không?
Kết quả, cho đến 10h tối, người đó vẫn không comment, cũng không gửi tin nhắn.

Chiêm Hỉ mở WeChat ra vô số lần, nghĩ đến có nên chủ động nhắn với anh hay không, lại cảm thấy hơi ngại, do dự nửa ngày liền bỏ điện thoại qua một bên.

Người này làm sao thế!
Cô đã cho anh cơ hội an ủi, tại sao một chút tinh ý cũng không có chứ?
Hay là...!Anh không hiểu ý của cô?
Chiêm Hỉ chui vào ổ chăn, nắn nắn cá voi nhỏ trong lòng, hỏi nói: "Trứng Cá, em nói xem, anh của em đang nghĩ thế nào vậy? Anh ấy nói không giận, có phải đã gạt chị không? Thật ra là anh ấy đang tức giận."
"Trứng Cá" là tên của cá voi nhỏ, và nó không thể trả lời vấn đề của Chiêm Hỉ.

Hơn 11h, Chiêm Hỉ từ bỏ, thân thể không thoải mái lại thêm đêm trước thiếu ngủ, cô tắt đèn bàn, ôm Trứng Cá đi vào mộng đẹp.

Lúc này tầng 15, Lạc Tĩnh Ngữ vẫn chưa ngủ.

Anh chỉnh sửa trang sức Giáng Sinh còn lại, thời gian Phương Húc đến lấy hàng chỉ còn 2 ngày, anh còn cần phải chỉnh lại phần đuôi, ngày mai có thể hoàn thành.

Lúc chiều, anh báo giá cây anh đào cho Phương Húc, 15 vạn, trong đó bao gồm chi phí nguyên liệu, công sức, thời gian và thuê thêm nhân công.

Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ, nếu nhận đơn đặt hàng này, anh sẽ yêu cầu tìm thêm hai phụ tác giúp mình hoàn thành.

Không phải anh không thể tự làm một mình, thật ra là do quy trình làm rất phức tạp, cánh hoa và phiến lá rất nhiều, một mình anh chỉ có thể hộc máu thôi.

Anh không để ý đến thời gian, không xem điện thoại, sợ mình sẽ thất vọng.

Đã qua 11h, anh mở điện thoại xem tin nhắn, quả nhiên cô Trứng Gà không gửi tin nhắn cho anh.

Lạc Tĩnh Ngữ không xem danh sách bạn bè của mình, trong danh sách đa số là bạn bè cao trung, có mấy người bạn làm kinh doanh, một ngày gửi tới mấy chục tin nên anh không thèm xem.

Dù sao, anh cũng không xứng nằm trong vòng bạn bè của cô giáo Trứng Gà.

Tối nay anh ăn tương vịt Lạc Minh Tùng đưa, bốn con nhưng không lớn, ăn cực kỳ ngon.

Lạc Tĩnh Ngữ đói bụng, lấy tương vịt còn dư cắt ra, nấu một nồi súp ăn kèm với tương vịt.

Sau khi ăn xong, anh không còn chuyện gì, nhưng chưa muốn ngủ.

Lạc Tĩnh Ngữ ngồi tự hỏi trước bàn làm việc, lấy bút chì phác họa sơ đồ thiết kế trên giấy.

Anh muốn thiết kế cho cô giáo Trứng Gà một bộ trang sức độc nhất vô nhị, tuy rằng chưa nói cho cô biết nhưng trong lòng anh đã từng thề.

Dù cho hiện tại cô Trứng Gà không để ý tới anh, anh vẫn muốn làm ra bộ trang sức này đưa cho cô, xem như để lại một chút điểm nhấn cho duyên phận ngắn ngủi này đi.

Khi phác họa, Lạc Tĩnh Ngữ nhớ tới dáng vẻ của đối phương.

Như bây giờ thật tốt, dáng vẻ cô trở nên cụ thể hơn, tóc dài nhu thuận, cùng đôi mắt lông mày, mũi miệng đều rất sống động xuất hiện trong đầu của anh.

Trí nhớ của người câm điếc rất tốt, chỉ cần quan tâm thì bất kỳ thứ gì cũng nhớ rõ rất lâu.

Cô thật xinh đẹp.

Lạc Tĩnh Ngữ nhớ lại, chẳng trách cô xem mắt ba lần nhưng chưa xem trong người nào trong đó.

Cô gái đẹp như thế, còn học giỏi, tính cách ôn nhu kiên nhẫn, một người đàn ông phải ưu tú đến mức nào mới xứng đôi được với cô?
Anh cười khổ, tiếp tục tập trung phác họa.

***
24h tiếp theo lại trôi qua!

Tựa như Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ đang phân cao thấp, không ai chủ động gửi WeChat cho đối phương.

Sau thứ năm tan tầm, Chiêm Hỉ trở về tiểu khu, lấy đến điểm tập kết hàng chuyển phát để lấy hàng.

Cô nhân dịp giảm giá 20% đặt mua một tủ giày, nhưng hàng giao hơi chậm, hôm nay mới đến.

Tủ không lớn, vật liệu và đinh ốc đều phải tự mình lắp ráp.

Chiêm Hỉ thấy hai thùng lớn ở điểm tập kết, ước lượng một chút, cái nào cũng nặng, đặc biệt là thùng chứa vật liệu vách ngăn, lớn hơn thùng còn lại.

Cô nhấc thùng đựng ngăn tủ đi về nhà, đung đưa đi vào tòa nhà, đặt ở một bên của thang máy.

Nơi đây có camera theo dõi, điểm tập kết hàng cũng không xa, Chiêm Hỉ không sợ có người trộm thùng.

Sau khi dựa thùng vào tường, cô trở lại điểm tập kết lấy thùng còn lại.

Lạc Tĩnh Ngữ cắt tóc xong, anh đến siêu thị mua một ít đồ ăn, rồi trở về Thanh Tước Giai Uyển.

Đi vào tòa nhà, anh nhìn thấy một thùng giấy lớn đặt bên cạnh thang máy.

Anh liếc mắt một cái, liền dừng lại trên hàng chữ màu đen của nhân viên chuyển phát trên thùng giấy: 5m2 căn hộ 802, Chiêm Hỉ.

Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
Anh nhìn xung quanh không có ai, sau đó đi khắp tòa nhà tìm kiếm.

Trời đã tối, đèn đường tiểu khu sáng lên, Lạc Tĩnh Ngữ nhanh chóng nhìn cách đây khoảng chục mét có một người đang ôm thùng giấy lắc lư đi tới.

Thùng này rất nặng, lúc này cô thả xuống đất hít thở một chút.

Lạc Tĩnh Ngữ không do dự đến nửa giây, dùng tốc độ trăm km chạy đến.

Chiêm Hỉ còn chưa kịp ngẩng đầu, chỉ thấy được một bóng đen lướt tới, đã thấy người đứng trước mặt mình.

Cô ngạc nhiên nhìn anh, Lạc Tĩnh Ngữ không dám đối mặt với cô, khom lưng nhấc thùng giấy trên mặt đất, xoay người đi về phía tòa nhà.

Chiêm Hỉ ở đằng sau gọi anh: "Này..."
Bỗng nhiên nhớ tới anh không nghe được, Chiêm Hỉ thu hồi tiếng gọi, chạy theo.

Hai cái thùng đặt ở bên cạnh thang máy, Lạc Tĩnh Ngữ đứng sóng vai cùng Chiêm Hỉ chờ thang máy xuống.

Chiêm Hỉ lặng nhìn anh, anh vẫn như trước, quần đen áo đen khẩu trang đen, điều khác biệt là trong tay anh đang cầm một túi thức ăn, hơn nữa mái tóc dày xõa tung đã được cắt ngắn lên không ít, lộ ra đôi mắt và lông mày, phía gáy cũng đã cắt sạch sẽ.

Anh vẫn không nhìn cô, tránh ánh mắt giao nhau.

Chiêm Hỉ khịt khịt mũi, lén đến gần anh ngửi một chút.

Không ngờ, anh dịch vào một chút, duy trì khoảng cách an toàn với cô như cũ.

Chỉ là trong một chớp mắt ở gần anh, Chiêm Hỉ ngửi thấy được hương thơm trên người anh, hương cây cỏ hơi nồng, rất thơm.

Cô bị cảm nên mũi hơi nghẹt, nhưng hương thơm đó vẫn thâm nhập vào hơi thở của cô.

Cô nhịn không được hít một hơi thật sâu, muốn ngửi được hương thơm này đến cùng là gì, kết quả mũi xót lên, "hắt xì" hai cái.

Cuối cùng Lạc Tĩnh Ngữ quay sang nhìn cô, Chiêm Hỉ lấy khăn giấy lau nước mũi, sau đó vứt vào thùng rác, yên lặng lui về vị trí ban đầu.

Thang máy tới, cửa còn chưa mở ra, Lạc Tĩnh Ngữ đã đặt túi đồ trên mặt đất, nhấc thùng giấy lên, khi nhìn thấy Chiêm Hỉ muốn nhấc cái còn lại, anh giơ tay chặn lại.

Chiêm Hỉ ngẩng đầu nhìn anh, anh chỉ vào thùng giấy kia, rồi chỉ vào mình, ý là để anh vác.

Anh thật thân sĩ mà! Chiêm Hỉ bị anh đoạt mất đồ, giúp anh lấy túi đồ trên mặt đất rồi ngăn cửa thang máy, nhìn Lạc Tĩnh Ngữ đem hai thùng giấy vào.

Ấn nút tầng 8, hai người tiếp tục đứng trong thang máy như bị phạt.

Lạc Tĩnh Ngữ thấy chữ tủ giày trên thùng, anh hơi chần chừ một chút, lấy điện thoại gõ chữ đưa cho Chiêm Hỉ xem, rồi chỉ vào thùng giấy: [Đây là gì?]
Chiêm Hỉ cũng nhanh chóng đánh chữ trên điện thoại: [Ngăn tủ để làm tủ giày]
Lạc Tĩnh Ngữ: [Tự mình lắp ráp tủ à?]
Chiêm Hỉ gật đầu.

Tới tầng 8, Lạc Tĩnh Ngữ giúp Chiêm Hỉ mang hai thùng giấy đến trước cửa 802.

Chiêm Hỉ lấy chìa khóa mở cửa, Lạc Tĩnh Ngữ không đi mà chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh.


Chiêm Hỉ mở cửa đem một thùng vào, sau đó quay đầu nhìn anh, không biết anh đang suy nghĩ điều gì.

Chiêm Hỉ cười rộ lên, đánh chữ trên điện thoại: [Tiểu Ngư, anh giúp tôi lắp ráp tủ được không? Tôi không biết lắm.]
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn màn hình điện thoại của cô, Chiêm Hỉ thấy mặt anh đỏ lên, đến tai cũng hơi hồng hồng.

Cuối cùng, anh gật đầu, lấy điện thoại ra: [Bây giờ? Buổi tối?]
Chiêm Hỉ đánh chữ: [Ngay bây giờ.]
Cô mở cửa rộng hơn, cười cười làm dáng "Mời vào", Lạc Tĩnh Ngữ nhanh chóng nhìn cô một cái, rồi cúi đầu suy nghĩ nửa ngày mới khom lưng nhấc thùng giấy vào 802.

Sau hai tuần Chiêm Hỉ chuyển nhà, ngoại trừ Chiêm Kiệt, căn hộ nhỏ này không có ai bước vào, Lạc Tĩnh Ngữ là người đầu tiên.

Anh đứng sững trước cửa, Chiêm Hỉ lấy cho anh một đôi dép lê, anh lặng lẽ thay rồi mới ngẩng đầu đánh giá căn hộ này.

Phòng khách sắp xếp rất gọn gàng sạch sẽ, vừa vào cửa là bàn ăn, bên cửa sổ là bộ sofa và bàn trà, cạnh cửa bếp có một tủ lạnh, không còn vật nào khác.

Ánh mắt của Lạc Tĩnh Ngữ dừng trên bàn ăn, nơi đó bày trí một bình thủy tinh chứa đóa hoa Bách Hợp mà anh làm.

Bàn ăn làm từ gỗ thô, trang trí lên cũng khá đẹp, đôi mắt Lạc Tĩnh Ngữ hơi cong cong, ngón tay chạm tới cánh hoa bằng vải, tựa như đang nói: Này, lại gặp nhau rồi.

Chiêm Hỉ thấy hành động của anh, đi đến bên cạnh, cả gạn kéo ống tay áo của anh, Lạc Tĩnh Ngữ quay đầu nhìn cô, Chiêm Hỉ đưa điện thoại đến trước mặt anh: [Vào đi, còn đứng ngẩn người ở cửa làm gì?]
Lạc Tĩnh Ngữ đặt túi đồ lên bàn ăn, rồi nâng hai thùng giấy đến nơi rộng hơn, Chiêm Hỉ lại gõ chữ trên điện thoại: [Anh ngồi đi, muốn uống gì? Chỗ tôi có café, sữa và nước ấm.]
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn hàng chữ, suy tư một lúc rồi tựa như hạ quyết tâm gõ chữ: [Cô có thể nói chuyện, nói chậm một chút, khẩu hình rõ ràng, tôi sẽ đọc được.]
"Hả?!" Chiêm Hỉ chấn động, giỏi vậy sao? Cô nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh, Lạc Tĩnh Ngữ nhẹ nhàng gật đầu với cô.

Chiêm Hỉ không biết nói chậm một chút là chậm như thế nào, mở miệng thở ra, tựa như không nói.

Hơn nửa ngày mới mở miệng, nói từng chữ rõ ràng: "Anh, sao, không nói, sớm! Anh, biết, tôi, đang nói, gì, không?"
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn đôi môi thay đổi của cô, đôi mắt cong lên, quay đầu đi cười lén, rồi gõ chữ trên điện thoại đưa cô xem: [Biết, cô làm quá rồi.

Không cần chậm như vậy.]
Wow! Anh thật sự có thể đọc khẩu hình môi sao? Chiêm Hỉ thật kích động, đây là kỹ năng trâu bò gì thế!
Cô liền nóng lòng hỏi lại anh: "Anh muốn uống gì?"
Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu, chỉ vào thùng giấy.

Chiêm Hỉ hỏi: "Anh đang nói trực tiếp lắp ráp tủ ngay cho tôi à?"
Lạc Tĩnh Ngữ lại gật đầu.

Chiêm Hỉ nhún vai: "Được rồi, vậy anh bắt đầu đi, tôi đi rửa dâu tây cho anh."
Cô đưa kéo cho Lạc Tĩnh Ngữ, mở điều hòa trong phòng khách, cởi áo khoác, trên người chỉ còn một áo len mỏng và quần nỉ dài.

Lạc Tĩnh Ngữ ngồi trên mặt đất mở thùng, Chiêm Hỉ đi qua vỗ lên vai anh, anh ngẩng đầu nhìn cô.

Chiêm Hỉ nói: "Tiểu Ngư, cởi áo khoác ra, một chút nữa sẽ nóng đó." Cô chỉ vào mặt bản thân, "Còn nữa, anh có thể tháo khẩu trang được không?"
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
Anh đứng lên cởi áo khoác đen lông vũ, Chiêm Hỉ nhận lấy, giúp anh treo trên móc treo trên vách tường.

Nhân lúc Lạc Tĩnh Ngữ quay lưng với mình, cô lấy chiếc áo ngửi cẩn thận, hương thơm cay nồng của cây cỏ càng rõ ràng hơn.

Chiêm Hỉ không dám hít sâu, sợ sẽ hắt xì, treo lên trước.

Quay người lại, cô phát hiện Lạc Tĩnh Ngữ đã tháo khẩu trang xuống.

Phía trong áo khoác của anh không phải màu đen!
Đây là lần đầu tiên Chiêm Hỉ nhìn thấy Lạc Tĩnh Ngữ trong một màu sắc khác ngoại trừ màu đen, vui vẻ đánh giá một chút.

Anh mặc một áo len xanh biếc, rất giống màu dưới bụng của Trứng Cá, ôn hòa lạnh nhạt tương xứng với dáng cao gầy của anh, làn da trắng nõn, gương mặt anh tuấn, còn cả mái tóc ngắn vừa mới cắt.

Chiêm Hỉ cảm thấy anh tựa như một nam sinh viên ôn tồn lễ độ, trên người không có một chút khí chất trưởng thành thuần thục, toàn thân đơn thuần đến lạ.

Lạc Tĩnh Ngữ tiếp tục ngồi xuống đất dỡ thùng, lấy từng tấm gỗ và đinh ốc ra, cuối cùng lấy sách hướng dẫn xem tỉ mỉ.

Chiêm Hỉ trong bếp rửa một bát dâu tây, bưng đến khay trà, ngồi xổm xuống bên cạnh anh, cùng anh xem.

Hai người cách nhau rất gần, tóc dài của cô rơi xuống trên đầu gối của anh, Lạc Tĩnh Ngữ mất tự nhiên dịch sang bên cạnh một chút.

Chiêm Hỉ khịt khịt mũi, wow! Trên áo len của anh có hương thơm rất dễ chịu.

Cô biết, có lẽ ở nơi nào đó trong tủ đồ của anh có huân hương.

Nhìn Lạc Tĩnh Ngữ, Chiêm Hỉ thầm nghĩ: Nhìn không ra nha! Tiểu Ngư là một người thật tinh tế, còn biết dùng huân hương!
Lạc Tĩnh Ngữ vẫn chăm chú lật xem sách hướng dẫn, Chiêm Hỉ ngồi xổm bên cạnh anh, ánh mắt bất giác nhìn trên tay của anh.

Ôi...!Nhìn đôi tay này ở khoảng cách gần như thế, cảm giác càng đẹp hơn!
Trên mu bàn tay có gân xanh, ngón áp út tay phải có một nốt ruồi đỏ, móng tay gọn gang sạch sẽ, ngón tay dài mạnh mẽ...!Từng cái đều đẹp đến thế! Ôi...!Thật hâm mộ!
Lạc Tĩnh Ngữ đột nhiên quay đầu nhìn cô, Chiêm Hỉ giật mình, chân không vững liền đặt mông xuống sàn nhà, "Ối" một tiếng.

Người đàn ông nở nụ cười, đến bả vai cũng run lên, nhưng không phát ra tiếng động.

Chiêm Hỉ xấu hổ bò dậy, tiếp tục ngồi xổm, cô không dám nhìn tay của anh, đôi mắt không còn nơi nào khác đành phải đặt lên gương mặt anh.

Nhìn từ một bên mặt, mũi của anh thật đẹp, lông mi cũng rất dài!
Cô lại nhìn đến tai phải của anh, lỗ tai của Tiểu Ngư cũng rất đẹp, cực kỳ sạch sẽ, vành tai không lớn không nhỏ, còn nhìn thấy cả lông tơ.

Chiêm Hỉ nghĩ, không khác gì lỗ tai của mình, thật sự không nghe thấy gì sao?
Thấy anh đang cúi đầu phân loại tấm gỗ, Chiêm Hỉ thử gọi một tiếng: "Tiểu Ngư."
Lạc Tĩnh Ngữ không phản ứng.


Chiêm Hỉ hơi nao nao, vỗ cánh tay phải của anh.

Lạc Tĩnh Ngữ quay đầu nhìn về phía cô, Chiêm Hỉ ôm đầu gối hỏi: "Tiểu Ngư này, anh bao nhiêu tuổi?"
Lạc Tĩnh Ngữ mím môi cười, chỉ vào Chiêm Hỉ rồi chỉ lên đầu bản thân, ngón trỏ vẽ một vòng.

Đây không phải thủ ngữ tiêu chuẩn, nhưng Lạc Tĩnh Ngữ biết người thường có lẽ sẽ hiểu được.

Chiêm Hỉ quả nhiên nhìn đã hiểu: "Anh bảo tôi đoán à?"
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu.

Chiêm Hỉ nhìn kỹ gương mặt anh, wow! Da thật mịn, một chút tỳ vết cũng không có.

Cô nhìn kỹ, phát hiện vành tai của Lạc Tĩnh Ngữ hơi đỏ lên, đôi mắt cũng không dám nhìn cô.

Chiêm Hỉ đưa tay phải đến trước mắt anh, ngón tay biểu thị "Hai" rồi thêm "Ba", Lạc Tĩnh Ngữ nhướng mày nhìn cô, Chiêm Hỉ cười hì hì hỏi: "Hai mươi ba?"
Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu.

Chiêm Hỉ lại đoán: "Hai mươi hai?"
Sao càng đoán càng nhỏ thế này? Lạc Tĩnh Ngữ nói cho cô đáp án, tay phải đưa ra "Sáu", Chiêm Hỉ kinh ngạc thốt lên: "Anh hai mươi sáu lận? Không nhìn ra nha!"
Lạc Tĩnh Ngữ lại cười, hình như rất ngượng.

Chiêm Hỉ lại ôm lấy đầu gối, nghiêng đầu hỏi: "Vậy anh đoán tôi bao nhiêu tuổi?"
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cô chăm chú, hơi nhăn mày tựa như suy tư, tiếp đó anh vươn tay phải, ngón trỏ và ngón giữa duỗi thẳng giao nhau, ngón trỏ phía trước, còn ba ngón tay khác cong lại, ngón tay cái đặt trên ngón áp út và ngón út, sau đó làm ra số "Tám".

Chiêm Hỉ không hiểu liền hỏi: "Thoạt nhìn tôi như 28 à?"
Thấy mặt cô ngốc đi, Lạc Tĩnh Ngữ mới nhớ thủ ngữ của người câm điếc có số "Mười" những khác với số "Mười" của người thường.

Anh nhanh chóng lắc đầu, vươn hai ngón trỏ giao thành chữ thập, rồi tay phải đưa ra số "Tám".

Lúc này Chiêm Hỉ đã hiểu được, nhịn không được vỗ lên vai của anh, có chút hờn dỗi nói: "Anh đếm thiếu rồi! Tôi đã đi làm, đâu còn mười tám."
Lạc Tĩnh Ngữ đánh chữ: [Công chúa vĩnh viễn 18 tuổi!]
"Anh thật phiền mà!" Chiêm Hỉ mất tự nhiên, đánh nhẹ anh một cái.

Lạc Tĩnh Ngữ cười rất vui, bên môi mở nhẹ, chỉ là anh cười như thế nhưng không ra tiếng.

Chiêm Hỉ không biết anh khống chế dây thanh như thế nào.

Cô nghiêng đầu nhìn anh cười, anh cười thật đẹp, thanh thuần trong sáng tựa như một đứa trẻ không hiểu thế sự, đôi mắt sáng ôn nhu, đâu còn dáng vẻ lãnh khốc khi mặc đồ đen ngày thường nữa.

Lòng Chiêm Hỉ mềm nhũn, lúc ở gần anh liền cảm thấy an tâm đặc biệt, thoải mái, ấm áp.

Chiêm Hỉ dựa vào trí nhớ, học theo thủ ngữ của anh, ngón trỏ tay phải cùng ngón giữa duỗi thẳng giao nhau, ngón cái gác trên hai ngón tay cong lại.

Cô hỏi: "Đây là số mười trong thủ ngữ sao?"
Lạc Tĩnh Ngữ trong lòng cảm thán, quả nhiên cô giáo Trứng Gà rất thông minh!
Anh gật đầu, Chiêm Hỉ cười rộ lên: "Tôi đã học được."
Lạc Tĩnh Ngữ chỉ vào đầu của mình, rồi giơ ngón cái với Chiêm Hỉ, Chiêm Hỉ biết anh đang khen cô.

Sau khi trò chuyện mấy câu, cô không quấy rầy Lạc Tĩnh Ngữ lắp ráp ngăn tủ.

Chiêm Hỉ đi vào phòng lấy một gối ôm để anh ngồi xuống, còn mình ngồi trên sofa nghiêng người chống cằm nhìn anh.

Lạc Tĩnh Ngữ ngồi xếp bằng, vóc dáng anh rất cao, dù ngồi xuống cũng có thể cảm giác được.

Chiêm Hỉ nhìn anh xem sách hướng dẫn, nghiên cứu vị trí của vật liệu, sau khi phân loại xong liền bắt đầu lắp ráp.

Khả năng rất giỏi, tựa như Lạc Tĩnh Ngữ sinh ra đã có bản lĩnh sẵn, chuyện lắp ráp tủ giày này chỉ là một bữa sáng đối với anh thôi.

Chiêm Hỉ hỏi anh có muốn trợ giúp hay không, anh cười tủm tỉm lắc đầu, vỗ ngực bản thân rồi ra dấu "OK".

Chiêm Hỉ quan sát động tác của anh liền biết anh nhất định sẽ làm tốt, nhìn đồng hồ treo tường, 6h30, Lạc Tĩnh Ngữ mua đồ ăn về nhà, nhất định là muốn nấu ăn.

Bây giờ anh giúp cô lắp tủ, có phải cô nên mời anh ăn một bữa hay không đây?
Thế nên Chiêm Hỉ liền hỏi anh: "Tiểu Ngư, ăn cơm chiều ở chỗ tôi đi, anh muốn ăn gì? Chỗ này của tôi không có thức ăn, chúng ta order cơm hộp nha."
Lạc Tĩnh Ngữ ngơ ngác nhìn cô, duỗi cánh tay dài chỉ về phía bàn ăn, đó là đồ ăn anh mua về.

Chiêm Hỉ quay đầu nhìn một chút, nói: "Anh làm xong thì đã trễ rồi, còn phải về nhà nấu ăn à? Ở chỗ tôi ăn đi."
Lạc Tĩnh Ngữ chớp chớp mắt, lấy điện thoại đánh chữ cho cô xem: [Cô có thể làm đồ ăn của tôi]
Chiêm Hỉ: "..."
Mấy chữ này cảm giác có chỗ nào không đúng lắm.

Chỉ là Lạc Tĩnh Ngữ hình như chưa nhận ra được vấn đề, Chiêm Hỉ bật cười, biết anh có lẽ cũng chưa hiểu từ trên Internet, khác biệt giữa "đồ ăn cho tôi" và "đồ ăn của tôi".

Lạc Tĩnh Ngữ thực sự không hiểu tại sao cô cười, Chiêm Hỉ gãi đầu: "Tôi...!Thật ra...!Không biết nấu ăn lắm, tôi sợ sẽ làm hỏng đồ ăn của anh."
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
Anh buông một nửa tủ giày xuống, đứng lên phủi tay, gõ chữ đưa Chiêm Hỉ xem: [Cô có nồi không? Chảo? Gia vị?]
Chiêm Hỉ gật đầu như gà mổ thóc: "Có có có, có chảo, nồi cơm điện, dầu muối tương dấm cũng có, chén bát cũng có!" Vừa nói vừa khoa tay mua chân tạo ra thủ thế chiên xào.

Lạc Tĩnh Ngữ nhìn đã hiểu, gõ chữ: [Cơm hộp không tốt, để tôi nấu ăn.]
***
Tác giả:
Đóa Bách Hợp tuôn trào nước mắt: Ba ba! Ba ba! Rốt cuộc ba cũng đến thăm chúng con rồi!
Hoa nhỏ còn lại không biết nói chuyện, gào khóc theo.

Trứng Cá: Anh trai còn chưa thấy tôi nữa đó ~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui