Cá Vàng Ao Phấn


Món quà của Lương Quý Hòa là trong lúc Trần Tử Dạ vùi đầu chuẩn bị tài liệu visa, anh mới lấy ra.
"Em có máy tính." Trần Tử Dạ nhìn hộp đựng thì đã ý thức được là một chiếc máy tính xách tay mới tinh, cô dừng tay lại, không tiếp tục tháo hộp đựng, "Nếu có thể trả hàng thì trả đi, hoặc là để đó cũng được, sau này sử dụng."
"Mở ra xem thử, MacBook thích hợp làm việc và học tập, cho em để đem đến châu Âu mà dùng."
"Thật không dùng được, bình thường em sẽ không mang bên mình, cũng không nhiều chỗ sử dụng máy tính, có lúc giáo viên là đạo diễn dàn dựng kịch sẽ mang theo." Trần Tử Dạ trầm ngâm mấy giây, có mấy phần mơ hồ mà hỏi, "Có phải giờ học trước kia của các anh cũng mang theo máy tính không?"
"Ừ, máy tính không rời người, chẳng qua là khi đó anh cũng có công việc cần thiết."
"Đúng ha." Trần Tử Dạ chớp mắt mấy cái với anh, tán thưởng, "Quên là anh có thể vừa làm việc vừa đi học."
Trần Tử Dạ nhận được lời mời của đoàn kịch "Diêm Mai", tham dự chuyến lưu diễn toàn cầu vào tháng Tư.
Kỳ hạn ít nhất nửa năm, chủ yếu là diễn ở chuyên khu Âu Mỹ, tạm thời còn chưa quyết định mấy thành phố trọng yếu ở Bắc Âu.

Cô bị kéo vào nhóm WeChat của vai chính, căn cứ sắp xếp của trợ lý làm việc của Trần Kinh Trập mà cung cấp tài liệu thích hợp, dùng để đặt trước khách sạn và vé máy bay.
Trong số nhân viên đi theo có sắp xếp một sinh viên trợ giúp phiên dịch khoa tiếng Anh.
Trừ những thứ này, visa thương vụ cần thư mời của công ty đã ngỏ lời mời mà nằm ngoài biên giới, chú thích mục đích đi lại, thời gian dừng lại và sắp xếp hành trình, bao gồm việc xin người từ công ty xuất nhập cảnh và phiên bản phiên dịch, và các loại bảo hiểm du lịch quốc tế, cô ấy cũng sẽ trợ giúp hoàn thành.
Cô ấy chủ động thêm WeChat của mấy diễn viên nữ ở trong nhóm chat, giới thiệu rằng cô ấy tốt nghiệp khoa tiếng Anh của Đại học Thành Mộ, sắp đến Đại học Paris 8 để làm nghiên cứu sinh, thừa dịp nghỉ hè có rảnh thì tìm thấy công việc thực tập ngắn hạn này phiên dịch cho tổ phim.
Bảo Trần Tử Dạ đừng khách sáo, phụ trách điền thông tin xin visa của bản thân và chuẩn bị phỏng vấn là được, có vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể trao đổi với cô ấy.
—— Gọi chị July là được, chị sinh vào tháng Bảy, mong được đi cùng em đến châu Âu để làm việc! Chúc cho buổi biểu diễn thuận lợi!
Kết thúc công việc trao đổi ngắn ngủi, July gửi một câu này, Trần Tử Dạ nghiêm túc nhắn lại cảm ơn, cũng chúc cho cô ấy hoàn thành việc học hành và thực tập một cách thuận lợi, ngay sau đó mở mấy tệp thông tin mà cô ấy cung cấp ở trong điện thoại di động, bắt tay chuẩn bị visa ra nước ngoài.
Cô đứng bên cạnh bàn đọc sách của Lương Quý Hòa, máy vi tính cũng tháo được một nửa.
Không tuỳ ý động vào, chờ anh trở về phòng, hỏi anh có thể sử dụng máy in hay không.
Mấy tiếng trước, cô còn đang trong phòng ký túc xá trong rạp hát ngủ trưa thì nghe tiếng pháo thưa thớt, kể từ khi trải qua sự dịu dàng của đêm Ba mươi đó, Lương Quý Hòa hầu như hoãn lại tất cả bữa hẹn ăn cơm thương mại vào mùa xuân, buổi chiều mấy ngày liên tiếp bảo chú Lâm lái xe đến đón Trần Tử Dạ về nhà.
Đại đa số thời gian Trần Tử Dạ đều yên tĩnh xem sách trong thư phòng của anh.
Có lúc anh làm việc, có lúc ôm cô trong ngực, chỉ phơi nắng ngủ trưa, sẽ thức dậy rồi cùng tản bộ trong sân, loay hoay với mấy chậu hoa, có mấy bụi hoa cúc nhỏ mọc ở khe hở của đá, Trần Tử Dạ hỏi anh, "Anh biết loại hoa này tên là 'Phi Bồng' không?"
Thật ra Lương Quý Hòa biết.
Lúc mười mấy tuổi anh đã đọc "Tự bá chi đông, thủ như phi bồng [1]", anh tưởng tượng cỏ phi bồng nên có màu xanh thẳm nối liền với bầu trời, cảnh tượng gió thổi sóng biếc giống vậy, sở dĩ năm đó không nhịn được mà lên mạng tìm kiếm một chút, không ngờ chính là hoa cúc trắng nhỏ thường thấy.
[1] Tự bá chi đông, thủ như phi bồng trích từ bài thơ Bá Hề.
Lương Quý Hòa quay đầu đụng phải ánh mắt mong đợi của Trần Tử Dạ, anh cười nhạt, "Như vầy phải không?"
"Ừm!" Trần Tử Dạ ngồi xổm, chỉ vào ánh nắng trong kẽ hở, "Trước kia khắp biển hòe núi đào đều là loài hoa cúc nhỏ này, chờ ngày xuân đến rồi, em và bà ngoại sẽ đi hái, có thể giã nát rồi làm gia vị, cũng có thể nấu nước chữa phong thấp và sưng phù, anh đừng xem là cỏ dại mà diệt trừ nó."
Lương Quý Hòa rất kiên nhẫn nghe cô nói chuyện, "Vậy thì giữ lại, chờ ngày xuân hoa nở, chúng ta đến hái nữa."
Lúc cô nói chuyện, tốc độ nói chuyện thiên về chậm, khác với lúc biểu diễn.
Luôn chậm rãi gằn từng chữ, có một loại sức mạnh có thể khiến cho người ta tĩnh tâm, như thể gặp phải mọi vấn đề thì đều có thể nói cho thật tốt, không tranh cãi với người ta, trong lòng hiểu rồi lui đi, Lương Quý Hòa nghĩ thói quen này của cô có thể gọi là "con dao dịu dàng".
Hai người không cần tận lực tìm đề tài, luôn nghĩ đến cái gì, thấy cái gì thì trò chuyện vài câu, có lúc Trần Tử Dạ đọc được một phần có ý nghĩa trong sách thì cũng sẽ đưa cho anh xem, hỏi anh là có phải hiểu theo cách này hay không, cũng thử lật mấy quyển sách Vật lý, nhưng rất nhanh sẽ buồn ngủ.
Có mấy lần khi tỉnh lại, cô đã nằm ở trên giường của Lương Quý Hòa.
Hôm nay cũng là như vậy.
Tỉnh ngủ thì bắt đầu tháo món quà mà Lương Quý Hòa tặng cho cô.
"Đến uống một chút nước ấm." Lương Quý Hòa cầm ly nước và mấy viên thuốc cảm cúm đi vào phòng ngủ.
Trần Tử Dạ haiz một tiếng, nhíu mày chỉ vào viên thuốc con nhộng trên tay anh, nhẹ nhàng làm nũng, "Em có thể không uống không..."
"Giọng mũi của em có chút nặng, uống để phòng ngừa bị cảm."
"Vậy anh cũng phải uống." Trần Tử Dạ bất đắc dĩ nhích sang bên cạnh anh, cầm một viên đưa tới bên miệng anh, "A —— "

Lương Quý Hòa nghiêng đầu ra sau, bật cười nói, "Anh lại không bị bệnh, đến lúc đó người nào không thoải mái thì người đó biết."
"Vậy thì khó nói." Trần Tử Dạ cười nhắc nhở, "Bị cảm sẽ lây..."
"Lây như vậy à?" Lương Quý Hòa cúi đầu muốn hôn cô, bị Trần Tử Dạ linh hoạt tránh thoát, giơ thuốc trong tay, "Em phải uống thuốc rồi..." Hiếm khi chủ động khiêu khích, nhưng không ngăn được Lương Quý Hòa giỏi tương kế tựu kế, anh ồ một tiếng, trực tiếp ngậm lấy ngón tay của Trần Tử Dạ.
Yết hầu của anh nhúc nhích, giống như nuốt thuốc vào.
Trần Tử Dạ nhìn mà ngẩn ra, không dự đoán được sẽ là động tác như vậy, bị anh làm dính đầy hơi thở của cơn mưa trong lành, tầm mắt còn đang dừng lại trên nụ cười dễ dãi của anh, một giây kế tiếp anh rướn người, đẩy viên thuốc cảm cúm trở về.
Lớp bọc đường đã bị tan mất một nửa, hai người nếm được vị đắng trong khoang miệng.
Lương Quý Hòa cười xấu xa, "Cái này gọi là có khổ cùng chịu nhỉ?"
"Không phải đâu..." Trần Tử Dạ quở trách trừng mắt với anh, ngồi lại trước bàn đọc sách, tiếp tục mở máy tính mới, thờ ơ hỏi, "Có thể sử dụng máy in của anh không? Em muốn in một vài tài liệu làm visa." Tự nhiên lại nói một câu, "Em còn phải thừa dịp tháng Hai tập luyện cho thật giỏi thêm một chút nữa, nghe nói trả lời vấn đề không thích hợp là sẽ bị từ chối được ký tên, đến lúc đó nếu là không thông qua khảo hạch, vậy em làm lỡ việc rồi..."
Lương Quý Hòa đi ra sau cô, đặt hai tay lên vai cô, bảo cô yên tâm, "Không phải có anh sao? Anh sẽ đi với em."
Trần Tử Dạ xoay người lại ôm anh, thiếu tự tin mà lắc đầu một cái, trong lời nói tiết lộ sự lo âu, "Đó là em phải đi một thời gian dài mà, cũng không thể thời thời khắc khắc ở phía sau anh được, anh còn việc phải làm, nghe không hiểu tiếng Anh thì thật sự khiến cho người ta rất không có cảm giác an toàn..."
"Thật ra thì anh làm việc ở đất lạ cũng không phải là không được."
"Đừng ——" Trần Tử Dạ ngẩng đầu lên nhìn anh, kiên quyết nhíu mày, "Em phải tự vượt qua những khó khăn trong công việc."
Lương Quý Hòa cũng không miễn cưỡng, hiểu cô là một cô gái thực tế và cố gắng từ trong xương cốt, chỉ sờ đầu cô, bất đắc dĩ nói, "Em cố gắng hết sức là được, không nên khoe tài quá, thật ra thì có lúc bị người mình thích yêu cầu là một chuyện rất tốt, sẽ không trở thành gánh nặng của anh."
"Ừ, em biết." Trần Tử Dạ vui vẻ cười nói với anh, "Em có yêu cầu thì nhất định sẽ nhờ anh giúp đỡ, ví dụ như —— cái máy in này."
Lương Quý Hòa cũng khẽ cười, "Để anh."
Trần Tử Dạ ở bên cạnh tháo máy tính, thiết lập mật mã mở máy dựa theo quy trình của máy mới, đăng nhập tài khoản iCloud của mình, tải một số phần mềm cần thiết, vào thời gian nghỉ ngơi, Lương Quý Hòa cũng thay cô kết nối với máy in, thay cô tách ra rồi cất tài liệu đi.
Trần Tử Dạ đang nghiêm túc thích ứng với máy vi tính mới, phương hướng xê dịch của con chuột ngược với máy vi tính trước của cô, máy in lộp bộp run run, cô đang tìm kiếm chia sẻ kinh nghiệm nên trả lời phỏng vấn như thế nào, ánh mắt chuyên chú trên trang mạng.
Lương Quý Hòa khom lưng, một tay chống trên mặt bàn, gửi một phần tài liệu qua WeChat của Trần Tử Dạ, "Mở ra xem thử."
"Là cái gì?"
"Xem thì biết."
Trần Tử Dạ nghe theo chỉ thị của anh, là một tệp văn bản Google có thể cung cấp nhiều người biên tập ——
Sheet 1, tài liệu làm visa Schengen đã được sửa sang lại.
Vừa có câu trả lời tiêu chuẩn có thể học thuộc lòng, cũng có câu hỏi tổng hợp vụn vặt.
Sheet 2, xác nhận thay cô tất cả địa điểm của rạp hát đi lưu diễn, sắp xếp dừng chân, cùng với ăn uống và địa điểm phong cảnh xung quanh.
Một vài đánh dấu đề nghị đi dạo để thưởng thức, một vài tấm ảnh của tuyến đường chỉ dẫn được đính kèm, còn có lúc có thêm vài câu dặn dò của riêng Lương Quý Hòa, mua vé nhớ tải SBB trước, có một vài địa điểm đành phải chọn thời gian trước, đi đến trạm xe lửa mua vé trước.
Không tìm được lối vào là rất bình thường, không cần lo lắng, ngay cả cảnh sát cũng thường xuyên không tìm được.
Trời Grindelwald dễ dàng mưa, Malta có rượu dứa miễn phí, mặt biển của miền nam nước Pháp là màu xanh da trời như thủy tinh.
Nếu biển Aegea có rất nhiều người thì đi đến biển Adriatic xem thử, gần đó có chỗ mà George Bernard Shaw cảm thấy gần với thiên đường nhất.
Tên là Dubrovnik, nhưng anh cảm thấy rất bình thường, tùy tiện xem thử thôi.
Sheet 3, là sắp xếp chương trình học của nhiều trường học.
Chuyến này xuất hành ít nhất nửa năm, tiết tấu cuộc sống của Châu Âu là vô cùng rảnh rỗi thích chậm chạp, chắc hẳn sẽ không có quá nhiều buổi biểu diễn được sắp xếp, Lương Quý Hòa đã đánh dấu một vài chương trình học cảm thấy có ý nghĩa, văn học hí kịch, sáng tác tin tức, số học giới tài chính, công trình nhiệt năng, các loại thiết kế truyền thông mới, đại đa số nhắm vào môn học mới mở cho sinh viên năm một và năm hai, có vài môn học tự chọn Lương Quý Hòa đã từng học, cũng có vài môn học đơn thuần là nghe giảng mấy tiết học để giết thời gian.
Tìm thấy phương hướng cảm thấy hứng thú thì tốt hơn, không có cũng không sao.
Lạc đường vốn là một phần của con đường phía trước.
Nhắc nhở em nhé, đại đa số giáo viên vô cùng hoan nghênh học sinh đến nghe giảng bài, nhất là em đẹp đến mức quá nổi bật, cẩn thận bị đặt câu hỏi.
Đừng quay về khóc với anh.
Sheet 4 chỉ có một hàng chữ.
Nhớ phải nhớ anh.

Trần Tử Dạ hít một hơi thật sâu, rõ ràng chỉ đi nửa năm, trong lòng lại đột nhiên bắt đầu có mấy tiếng trống rút lui nổi lên, cô ngẩng đầu nhìn Lương Quý Hòa, trong ánh mắt trừ cảm động, còn có một chút sùng bái không nói ta được, "Những thứ này đều là anh sửa sang lại ư?"
"Ừm."
"Em không muốn ra nước ngoài nữa..."
Lương Quý Hòa dùng lời nói trêu chọc cô, "Vậy không ra nước nữa."
"Vậy không được ——" Trần Tử Dạ giảo hoạt thè lưỡi, "Vậy em vẫn phải cố gắng làm việc, từ tối nay em bắt đầu cẩn thận nghiên cứu tài liệu anh gửi cho của em, mỗi một chữ đều ghi nhớ kỹ, vả lại sẽ luôn luôn giữ gìn nó."
Lương Quý Hòa cười như trong dự liệu, phà hơi thở lên gương mặt của cô, để lộ ý tứ nhóm lửa, "Tối nay không được."
"...!Vì sao?" Một khắc Trần Tử Dạ hỏi rồi mới kịp phản ứng, lấy tay đẩy anh.
Lại bị anh tắt đèn, mới chỉ là chập tối, sắc trời mờ tối vào mùa đông đã ngầm cho phép mập mờ vào thời khắc này, hoàng hôn đánh trên hoa cúc, người và rượu gạo rót đầy sứ men xanh đều đã say, bàn tay của anh đặt ở gáy của cô, ôm chặt cô rồi để cô ở trên cả mặt tường tủ sách, sống lưng khẽ run lên, gió ngừng trên lông mi, ngay cả ánh trăng bạc cũng không so sánh được đường viền cổ áo của người trước mắt, anh đứng lên rồi hôn cô, mang theo ý tứ mãnh liệt không nỡ ly biệt.
Giữa hơi thở mang theo mùi hương dịu dàng trên người anh, cô không có cảm giác chân thật rơi xuống đất, giống như bổ nhào xuống sân chơi của thuyền hải tặc, trong lòng có cảm giác mất trọng lượng xông lên, lấp kín ngay miệng, cô không cầm lòng được mà nắm chặt cổ áo của anh, nhẹ nhàng than thở mà không nói nên lời.
...
Khiến cho sắc đêm nặng trĩu, có lẽ thiếu đi rượu trong trẻo, thiếu đi hoa hòe, bông liễu đầu mùa xuân đáng nhớ lại rơi đầy đất.

Thuận lợi làm xong visa Schengen, ngày đó cầm vé máy bay đi qua máy soát vé tự động, thầy Phạm dẫn mấy đàn chị đàn em đến sân bay.

tiễn
Trần Tử Dạ nói xong, lúc nghe dặn dò, ánh mắt lơ đãng bay sang Lương Quý Hòa bên kia, mặc dù mấy ngày nay đã thân mật tới đáy lòng, cũng không cản được ly biệt cuối cùng và không nỡ vào giờ khắc này, trong một chốc, cô cực kỳ muốn vọt vào trong lòng Lương Quý Hòa, nói với anh ——
Em sẽ nhớ anh.
Nhưng từ đầu đến cuối đều không thể, Trần Tử Dạ vẫy tay cười đi vào cửa lên máy bay, một giây xoay người mới rơi nước mắt.
Kể từ khi trúng tuyển rồi vào môn hạ của thầy Phạm, đã tám năm cô không một thân một mình rời rạp hát trong thời gian dài như vậy, cho dù July và Trần Kinh Trập ở bên cạnh, cô cũng vẫn không giấu được cảm xúc phức tạp trong lòng, nhìn thấy có người nhìn sang, cũng không biết là có phải nhìn bản thân hay không, vội vàng giơ tay qua loa lau nước mắt.
July an ủi cô, "Nửa năm là về nước rồi! Em xem như ra nước ngoài du lịch đi, có chuyện gì chị đều có thể giúp em, đến lúc đó thừa dịp nghỉ ngơi, hai chúng ta đi check in các địa điểm phong cảnh, chị có thể chụp cho em rất nhiều hình ảnh đẹp, còn có thể đăng lên vòng bạn bè!"
Trần Tử Dạ ừ một tiếng, để lộ vẻ mặt ngượng ngùng, hâm mộ dũng khí của cô ấy, "Một mình chị ra nước ngoài học, thật dũng cảm."
"Dù sao chị cũng là học ngôn ngữ mà, có cơ hội thì vẫn là tập luyện cho thật giỏi trong hoàn cảnh nước ngoài chứ! Chẳng qua là chị chắc chắn sẽ về nước làm việc, lý tưởng đời người của chị là trở thành một phiên dịch diên Bộ ngoại giao, đường đường chính chính đứng bên cạnh chàng trai mình thích, muốn kề vai tác chiến với anh ấy!"
Trần Tử Dạ nghe xong thì ánh mắt cũng trở nên sáng hơn, chân thành chúc phúc cô ấy, không nhịn được quay đầu nhìn một cái.
Trong lòng thầm nói cô cũng nhất định sẽ như vậy.
Trở thành người yêu dịu dàng chung thủy, đồng nghiệp sóng vai tác chiến, người bạn trải qua nghiệm chứng của năm tháng.
Là một chuyện mà bất luận là lúc nào và chỗ nào mà nhớ đến nó thì cũng sẽ được khích lệ.
Như chú thích Lương Quý Hòa để lại cho cô, tiết tấu của châu Âu luôn là những cơn mưa bất chợt, nhàn nhã những ngày nắng, mùa mưa thay nhau mà đến chẳng mấy chốc đã sang tháng Tư, ở trong nước, có lẽ là mùa đom đóm và chim sẻ.
Ở chỗ này, đường phố có thêm mấy phần trống trải và xa lạ, ít đi một vài lãng mạn uyển chuyển quen thuộc.
Nếu viết vào nhật ký thì phần lớn cũng là đã nói hết với Lương Quý Hòa ở trong điện thoại, đại đa số thời gian anh đều nghiêm túc nghe, mỗi một lần đều là đến khi cô không nhịn được nhắm mắt lại thì anh mới cúp máy, có lúc thậm chí luôn nối máy, có khi buổi sáng tỉnh dậy sẽ nghe thấy anh chào buổi sáng.
Kim đồng hồ dạo chơi một cách có ý nghĩa, chữ viết khen ngợi những đóa hoa hồng nhiệt liệt mà mù quáng.
Hôm qua.
Chúng em hạ cánh ở Zürich, đi trên con đường của nước Anh rồi lựa chọn xe lửa, em ngồi cạnh một bạn nhỏ Hồng Kông xinh đẹp, cô bé biết nói tiếng Anh, tiếng Quảng và tiếng Nhật, cô bé xấu hổ nhỏ tiếng hỏi em, "Chị, chúng ta có thể trò chuyện một ngày được không", em cảm giác em như đạp ở trên bánh Red Velvet, thật sự là quá đáng yêu, hoàn toàn không cách từ chối cô bé, cô bé dạy em hát một bài hát thiếu nhi tiếng Quảng.
Xoay đi chong chóng đỏ, để cho phúc vào nhà tôi.
Cầu cho được mùa, hạt mưa rơi xuống, hoa ơi đừng sợ, hoa hồng nở ra cười một cái đi.
Chúng em khẽ hát trên xe lửa rất nhiều lần, em cảm thấy nhạc tiếng Quảng rất dễ nghe, em đại khái có thể hiểu nguyên nhân anh thích nhạc tiếng Quảng rồi.


Em đang học đàn guitar với giáo viên âm nhạc của tổ phim, chỉ biết mấy cách điều khiển đơn giản nhất, chờ em luyện tập thêm mấy trăm lần nữa.
Em muốn hát bài "Yêu Nhất" cho anh nghe.
Hôm nay.
Có một tin tốt, rạp hát mới tăng thêm một buổi biểu diễn, địa điểm được đặt ở nước Áo.

Em nhớ lại rồi, đây là chỗ mà anh đã nói với em lần đầu tiên chúng ta xem phim điện ảnh "Before Sunrise", cũng là chỗ nhân vật nam nữ chính nảy sinh tình cảm với nhau.
Còn chưa quyết định được thời gian cụ thể, nếu có thể, em rất muốn cùng anh cùng nhau xuống xe ở Vienna.
Chạy nhanh trong mưa, đuổi theo ánh sáng trên đường phố, hôn môi ở chỗ không người.
Ngày mai.
Ngày mai em muốn đi thăm trường cũ của anh, vả lại em cố ý chọn giờ học của Học viện Vật lý, tuy em không đọc hiểu được, nhưng em chỉ cần nghĩ đến đây là chỗ anh từng đi học, thì em cảm thấy thời gian sẽ giống như như con thoi, chúng ta giống như biến thành bạn học giữa thời không song song.
Em không phải Trần Tử Dạ mất mẹ từ nhỏ, anh cũng không phải Lương Quý Hòa mất ba từ nhỏ.
Chúng ta sẽ nghiêm túc nghe giảng bài, anh sẽ giảng giải cho em chỗ em nghe không hiểu, em sẽ lén lút nhét một con gấu con vào balo của anh.
Ngày âm u.
Em ăn bánh mì đến mức chịu không nổi rồi, em và July tìm thấy một quán ăn Trung Quốc người Hàn mở, thật sự là khó ăn quá rồi, lần đầu tiên em được ăn đậu hủ ma bà có canh, vả lại vị cay có một chút kỳ lạ, nhưng chúng em không bỏ nó.
Đến tối, chúng em dựa theo chỉ dẫn của anh tìm thấy KwaFood Deep Fried Skewers, không hổ danh là ông hoàng chiên rán, thậm chí có món Malaban chính gốc, đây là bữa cơm em được ăn vui vẻ nhất từ khi đến nước Anh đấy, quả nhiên chỉ có thức ăn Trung Quốc mới có thể làm ấm dạ dày Trung Quốc!
Trước khi đi July hỏi ông chủ có thể bán cho chúng em một chai tương tê cay không, chúng em dự định dùng nó để trộn mỳ Ý những ngày kế tiếp.
Trời trong.
Hai tuần lễ này không có sắp xếp diễn xuất, em gần như đều ở phòng học và trong thư viện, ban ngày học đủ tất cả chương trình học.
Thích nhất vẫn là sau khi học xong năm tiết văn học hí kịch.

Lần đầu tiên em chủ động phát biểu trong lớp, nói về những nét chính của "Trường Sinh Điện", trong lớp có hai cô gái khác đến từ Trung Quốc, bọn họ giúp em bổ sung phiên dịch, giáo viên bảo em hát một đoạn, em cảm thấy vô cùng ngại.
Nhưng vẫn hát một đoạn ngắn, em nhìn dáng vẻ ngẩn ra của tất cả bạn học nước ngoài khi nghe hát, lập tức cảm thấy rất có cảm giác thành tựu.
Em muốn hát Côn khúc cho tốt, đây là một chuyện rất đáng để kiêu ngạo.
Ngày mưa.
Hôm nay em lại đi học giờ học của Học viện Vật lý các anh, em thật sự là càng chiến càng mạnh, lần trước trải qua cả một tiết học nghe mà không hiểu gì cả, lần này em gọi thêm July đi chung, đáng tiếc chị ấy cũng nghe không hiểu, chị ấy nói đổi một câu mà nói, đại khái chính là chữ nào chị ấy cũng quen biết, nhưng ghép chung với nhau thì chị ấy cũng không biết nó là ý gì.

Ví dụ như quark confinement, chữ này nghĩa là hạt quark.
Nhưng bởi vì tác động mạnh với nhau, hạt quark mang điện tích màu bị hạn chế ở cạnh hạt quark khác, hai hoặc ba hạt tạo thành một cặp, khiến cho tổng điện tích là số không.

Lực tương tác giữa các hạt quark tăng lên khi khoảng cách giữa chúng tăng lên, vì vậy không thể phát hiện ra được một quark đơn lẻ.
...
July nói xem như là vậy đi, mỗi ngành nghề có phương hướng nghiên cứu riêng, cái chúng em học là môn khoa học xã hội rất lãng mạn, giao nhiệm vụ đo đạc thế giới cho nhà khoa học vĩ đại đi.
Em cảm thấy nếu không thì quay về tìm anh nói cho em vậy.
Chắc là kiến thức vật lý có thể nghe hiểu của kiếp này chỉ có lời tỏ tình của anh thôi.
Hôm nay Trần Tử Dạ đi học xong, đeo túi xách đi trong sân trường, lúc đi ngang, nhìn kĩ mới phát hiện giống như Lương Quý Hòa đã nói, trường Kinh tế và Khoa học Chính trị London có phạm vi sân trường không hoàn chỉnh, tòa nhà học nằm rải rác mà lại chia nhóm theo thứ tự ở trong trung tâm thành phố London, rất nhiều người lui tới, biểu cảm khác nhau, màu da khác nhau, trò chuyện về chuyện khác nhau, có sinh viên phỏng vấn dọc theo con phố, làm một số cuộc điều tra nghiên cứu vì luận văn kỳ cuối của bản thân.
"Nhìn thử xe đạp." Lương Quý Hòa nhắc nhở nói.
Trần Tử Dạ nói xong, đột nhiên nghĩ đến hôm nay giáo viên trong lớp hỏi tên tiếng Anh của cô là gì, trước khi cô ra nước ngoài có thảo luận vấn đề này với Lương Quý Hòa, Lương Quý Hòa nói Midnight có thể thay thế "Tử Dạ", cũng có rất nhiều người sử dụng tên này làm biệt danh.
Trần Tử Dạ trực tiếp trả lời giáo viên.
Nghĩ đến chỗ này, Trần Tử Dạ có linh cảm hỏi anh, "Chú Lương, anh thì sao? Em mới phát hiện em không biết tên tiếng Anh của anh."
Lương Quý Hòa ở đầu bên kia điện thoại dừng động tác di chuyển con chuột trong tay.
Anh suy nghĩ rồi nói, "Phần lớn vẫn gọi anh là Liang, vì để nộp bài tập thì có thể sẽ bổ sung thêm Dowson."
"Là tên một nhà vật lý học ư?" Trần Tử Dạ theo bản năng mà suy đoán.

Lương Quý Hòa khẽ cười, "Đó cũng không phải, hình như là tên nhân vật trên bao bì viên sô-cô-la anh ăn lúc nhỏ."
Hai người đồng thời cười.
Lương Quý Hòa đột nhiên hỏi, "Em nhớ anh không?"
"...!Không nhớ." Lúc Trần Tử Dạ nói chuyện mũi đã có một chút cay cay.
"Không nhớ, anh liền bay đến London bắt em."
Trần Tử Dạ cười rồi làm nũng, "Vậy nếu em nói nhớ anh, anh sẽ không đến ư?"
"Có nhớ hay không, anh đều là lập tức bay đến gặp em."
"Anh nói thật không?" Phản ứng đầu tiên của Trần Tử Dạ hy vọng là thật.
Rõ ràng cũng chỉ là mấy tháng, nhưng nhiều lần nhìn thấy ở trong giấc mơ, cô tỉnh ngủ mở mắt ra, anh đang ở bên người.
Anh lại đáp một nẻo, nói thẳng, "Muốn hôn em."
Trần Tử Dạ nuốt xuống cổ họng, lỗ tai nhất thời đỏ lên, khẽ ừ một tiếng.
Đi qua đám người, có sinh viên Trung Quốc nhìn thấy cô sử dụng tiếng Trung gọi điện thoại, giống như tìm thấy cứu tinh, lập tức tiến lên, chỉ dùng miệng nói "Excuse me", không lên tiếng làm phiền cô, giơ bảng câu hỏi bằng giấy trong tay, tràn đầy sức sống mà cười tươi với cô.
Cô ta ở dưới ánh mặt trời, xem dáng vẻ thì hoàn toàn là dáng vẻ của người phương Đông, lại có thể trắng đến phát sáng.
Tất cả giữa mi mắt đều là sự hoạt bát tinh xảo, hai mắt như ngôi sao đom đóm có nước, tay chân thon gọn, nhỏ nhắn, tóc dài mà xoăn, cũng không ma mị, cả người tự tin lại tự nhiên mà chờ cô hỗ trợ, Trần Tử Dạ vội vàng nói, "Em về rồi gọi cho anh."
Vội vã cúp điện thoại, chuẩn bị hỗ trợ, rất khó từ chối cô gái đẹp như vậy.
Ngay cả lớn lên ở trong rạp hát, nhìn quen nhiều loại dung mạo, cô cũng cảm thấy đây là cô gái xinh đẹp nhất cô đã gặp.
"Cô cũng là người Trung Quốc sao?" Trần Tử Dạ nhỏ giọng hỏi.
"Đúng đấy! Tôi là người Thành Mộ, tôi đi học ở bên này."
"Tôi cũng thế, tôi lớn lên ở Thành Mộ." Trần Tử Dạ khó nén mừng rỡ, cuối cùng cũng xem như là thể nghiệm một lần cảm giác gặp đồng hương nơi đất khách.
"Có thể chiếm dụng một chút thời gian của cô không?" Cô ta đưa một tấm áp phích hoạt động đoàn hội, có liên quan đến chủ đề tình yêu, nhưng do Học viện Vật lý chủ trì, có một buổi diễn giảng liên quan đến sức hấp dẫn và tình yêu vào tuần tới, tuần tới có thể đi đến tòa nhà công nghiệp để treo khóa tình nhân, viết lời chúc.
Trần Tử Dạ rất hứng thú gật đầu, "Tôi muốn tham gia."
"Được, vậy cô thêm WhatsApp hoặc là WeChat của tôi đều được, tôi tên Jasmine."
Giọng nói và con người của cô ta tương xứng nhau, có cảm giác thân thiết không nói ra được, khiến cho người ta không cách nào từ chối.
Đi theo cô ta từ từ tới tòa nhà công nghiệp, trên vách tường lồi lõm tương tự mỏm đá đã treo đầy khóa đồng tâm, còn dán giấy chúc phúc có màu sắc rực rỡ với ngôn ngữ khác nhau, trừ tình yêu tốt đẹp, cũng có người cầu nguyện cho giáo viên cho bài tập làm việc trên cao, cho điểm cao để có một kỳ nghỉ tốt.
Trần Tử Dạ cũng cầm lấy một tấm, suy nghĩ một chút, chỉ viết ba chữ.
Chỗ tương đối thấp đều đã dán đầy chúc phúc, cô đành chờ bạn học khác dùng xong cái thang có thể di chuyển, cô lần nữa leo lên dán ở chỗ cao, lúc khóa ổ khóa, cái thang bị người ta đi qua rồi vô tình đụng một cái, bánh xe trơn trượt, mặc dù bị người ta lập tức đỡ lấy, Trần Tử Dạ đứng ở phía trên vẫn lảo đảo, lòng đầy sợ hãi thả tay ra, khóa tình nhân rơi khỏi chiếc thang dài, leng keng một con đường.
Trần Tử Dạ lập tức leo xuống, khẩn trương tìm khóa đồng tâm, nhưng không biết đã lăn đi đâu.
Cô hụt hẫng nhìn chung quanh.
Jasmine vốn đứng ở chỗ xa, nhìn thấy cái thang bị người ta đụng vào thì lập tức xông đến, là người thứ nhất đỡ lấy nó, cô ta đi qua ân cần hỏi, "Có ổn không?"
"...!Ừ, chỉ là khóa của tôi bị mất rồi."
Jasmine cởi mở xua tay với cô, "Chuyện này không sao, nhiều năm trước tôi tham gia hoạt động tương tự, lúc ấy treo khóa tình nhân bền chắc lắm, tôi lén lút treo ở chỗ cao nhất, giống như có thể đến gần thượng đế một chút, nhưng vẫn tách khỏi chàng trai mình thích thôi."
Trần Tử Dạ nhìn thấy cô ta nghiêm túc an ủi, thư thái cười, nói đùa với cô ta, "Chúng ta vẫn là chờ về nước rồi đi lạy miếu Nguyệt Lão thì sẽ linh nghiệm hơn."
Con gái nói về nhân duyên thì cùng nhau cười nói, nếu còn có thể cùng uống ly trà sữa.
Thì đúng là một loại tuyệt vời không hẹn mà gặp nhau.
Hai người nghĩ chung một chỗ.
Nhưng Jasmine nói, "Hiện tại tôi vội về phòng thí nghiệm, đến ngày diễn giảng, tôi lại mời cô uống cà phê, ăn bánh kem nhỏ."
"Ừ! Tôi nhất định sẽ đến."
"Được thôi!" Jasmine nhìn thời gian trong điện thoại di động, chuẩn bị rời đi.
Tựa như chợt nhớ ra, nói với Trần Tử Dạ còn chưa thêm phương thức liên lạc mà, "Tôi quét của cô."
Trần Tử Dạ quả quyết chuyển điện thoại di động sang cô ta, cười vẫy tay tạm biệt cô ta, vừa cầm điện thoại di động thì phát hiện một lời nhắc kết bạn mới.
Đồng ý xong, cô ta gửi câu nói đầu tiên.
—— Hihi, tôi là Jasmine, tên tiếng Trung là Thẩm Nhạc Phù..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui