Lúc hửng sáng, Du Tứ đánh thức Du Thiên Linh: “Thiên Linh, ,thức dậy, đi tảo mộ thôi.”
Du Thiên Linh mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy sắc trời bên ngoài mới tờ mờ sáng, có chút không vui nói: “Sớm như vậy ?”
Du Tứ lấy xiêm y đã được ủ ấm lại đây cho nàng : “Tảo mộ đều phải đi sớm, trời chưa sáng Bạch Dung đã dậy, lăn lộn được một hồi lâu rồi.”
Du Thiên Linh thống khổ trầm ngâm một tiếng, mới xoay người đứng lên, chỉ huy hắn nói: “Đi lấy nước rửa mặt cho muội!”
Du Tứ chậc một tiếng: “Rốt cuộc ta là ca ca hay là nô bộc của muội ?” tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng Du Tứ vẫn thành thật đi múc nước cho muội muội .
Chờ mọi người chuẩn bị xong, trời đã sáng choang, phần mộ của mẫu thân Dung Tranh cách ngôi nhà này cũng không tính là quá xa, cưỡi ngựa ước chừng một chén trà nhỏ là tới nơi.
Ở địa phương này có rất nhiều ngôi mộ, phần lớn là tốp năm tốp ba, phần mộ của mẫu thân Dung Tranh là một ngôi mộ cô đơn, nhìn hết sức thê lương.
Tuy nhiên bởi vì An bá thường xuyên giúp đỡ, nên trước mộ không có cỏ dại mọc thành cụm, nhìn qua cũng không quá thê thảm.
Rốt cuộc Du Thiên Linh không phải tức phụ của Dung Tranh, nên việc quét tước phần mộ nàng sẽ không tự tay làm, mà giao cho người dưới làm, cũng coi như là có ý tứ.
Trước sau Dung Tranh đều không nói một lời, nửa ngồi nửa quỳ ở trước mộ lau dọn bia mộ cho mẫu thân, thần sắc trên mặt không vui không buồn.
Đám người bày biện trái cây tế bái cùng lư hương xong, Du Thiên Linh tiếp nhận nén hương đã được đốt, quỳ gối trước mộ: “Bạch phu nhân, ta là Du Thất mà Bạch Dung đã từng nhắc qua trước mặt ngài, hôm nay mới được gặp ngài, thật là khiến người tiếc hận.
Ngày xưa ta và Bạch Dung từng nảy sinh tình cảm với nhau, chỉ là duyên phận còn thấp, không tật mà chết, hiện giờ ta đã gả cho người khác làm thê tử, phu quân không phải hắn, lần này ta đến đây cáo tội cho lỗi lầm ngày xưa, cũng cầu nguyện ngài trên trời có linh thiêng phù hộ cho Bạch Dung sớm ngày tìm được lương duyên.” Dứt lời nàng chắp tay trước ngực thành tâm đã lễ bái, cắm hương, sau đó nhìn về phía Dung Tranh đang đứng một bên.
Dung Tranh nhìn chằm chằm vào nén hương đang cháy , không nói nên lời, Du Thiên Linh không khỏi đẩy hắn một cái, hắn mới hoảng hốt hoàn hồn nhìn về phía bia mộ , trong mắt là một tia sáng rõ.
Hắn mở miệng nói: “Mẫu thân, con đã tìm Tiểu Thất về rồi, chỉ là chậm hơn người khác một bước, nàng đã gả cho người khác làm thê tử.
Người nọ con đã gặp, tính tình ôn hòa, đối xử với mọi người rất chân thành, đối xử với nàng cũng rất tốt, so với con còn tốt hơn…… Ngày xưa mỗi lần con tới đều cầu xin ngài phù hộ cho Tiểu Thất bình an, sớm ngày đoàn tụ với con, từ nay về sau ngài không cần lo lắng về điều đó nữa, nàng rất tốt, con cũng rất tốt……”
Du Thiên Linh nhìn hắn, thần sắc có chút kinh ngạc: “Ngươi…… Khôi phục?”
Dung Tranh quay đầu nhìn về phía nàng, gương mặt đang cười, nhưng mặt mày lại lộ ra một loại đau thương khó có thể miêu tả thành lời: “Tiểu Thất, ta muốn nói chuyện riêng với mẫu thân một lát.”
Bộ dáng này của hắn khiến Du Thiên Linh rất không đành lòng, nàng lẩm bẩm lên tiếng đứng dậy, mới vừa xoay người muốn đi lên phía trước , thì bước chân bỗng dưng trở nên trống rỗng, lung lay muốn ngã.
Du Tứ đứng từ xa nhìn thấy, hô to một tiếng: “Thiên Linh!”
Bên cạnh Dung Tranh nghe được tiếng la quay đầu lại, thấy Du Thiên Linh lung lay muốn té ngã, hắn vội vàng đứng dậy đỡ lấy nàng, Du Thiên Linh ngã thật mạnh vào trong lòng hắn, hôn mê bất tỉnh.
Du Tứ nhanh chóng chạy tới, thấy hai tròng mắt Du Thiên Linh nhắm chặt, ngay lập tức luống cuống: “Thiên Linh! Tiểu Thất!”
Dung Tranh cũng bị hoảng sợ, nhanh chóng bế nàng lên, nói một câu: “Mau trở về tìm thái y.” Sau đó hắn liền ôm Du Thiên Linh lên ngựa, kẹp bụng ngựa phi trở về.
Trở lại ngôi nhà, thái y cùng quân y đi theo nhanh chóng tiến lên chẩn trị, tiếp theo, một kết luận đã được đưa ra sau khi bắt mạch : “Công chúa điện hạ có hỉ, đã ba tháng.”
Du Tứ nhất thời mở to hai mắt nhìn: Có hỉ?! Không phải muội phu là đồ đệ của thần y sao? Tại sao tức phụ có thai ba tháng mà hắn cũng không biết! Nương, ta muốn đổi muội phu!
Vẫn là Dung Tranh tương đối trấn định, hỏi thái y nói: “Không biết vì sao điện hạ đột nhiên té xỉu, thai nhi trong bụng có vấn đề gì không ổn sao?”
Thái y lắc đầu: “Không phải, chủ yếu là mấy ngày gần đây công chúa điện hạ làm lụng vất vả quá độ, cơ thể có chút yếu đuối, hoàn toàn phải dựa căn cơ tốt mới kiên trì được đến ngày hôm nay, những ngày kế tiếp phải tĩnh dưỡng thật tốt, chớ nên làm lụng vất vả.”
Du Tứ nhíu mày nói: “Ta đã nói gần đây Tiểu Thất rất không thích hợp, đang êm đẹp đột nhiên lại thích ngủ? Muội phu làm phu quân kiểu gì thế, đã ba tháng rồi mà hắn cũng không biết!”
Không ai để ý tới Du Tứ đang bực tức, Dung Tranh nói với thái y : “Thỉnh thái y đi chuẩn bị chút thuốc an thai, sau khi điện hạ tỉnh sẽ dùng luôn.”
Thái y và quân y nhận lời sau đó lui ra ngoài, trong phòng còn lại Du Thiên Linh đang hôn mê cùng Du Tứ và Dung Tranh.
Du Tứ nhìn về phía Dung Tranh, đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Tiểu tử ngươi thật đúng là biết giả bộ, tại sao ngươi lại trấn định như vậy? Thật sự muốn buông tay? Từ bỏ muội muội ta?”
Dung Tranh lấy ghế ngồi xuống mép giường, đôi mắt nhìn về phía Du Thiên Linh trên giường, hắn nói: “Ta cũng mới khôi phục, nhưng sự việc xảy ra lúc thần chí của ta không rõ ràng ta đều nhớ.
Tiểu thất là người trượng nghĩa, tuy rằng nàng vô tình với ta, nhưng vẫn nguyện ý bôn ba vì ta, ta rất cảm kích, cũng hiểu rằng đoạn tình cảm này đã trở thành hồi ức, không có cách nào níu kéo……”
Du Tứ cũng chuyển ghế đến bên cạnh hắn: “Ai, loại chuyện này không có cách nào miễn cưỡng, ngươi đã suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi, nha đầu Tiểu Thất này từ nhỏ đã ương bướng, vấn đề mà nàng đã nhận định thì rất khó sửa đổi, nếu nàng đã thành thân, thì sẽ không vì ngươi tái giá một lần nữa, huống chi muội phu kia của ta tính tình thành thật kiên định, lại là người ôn nhu săn sóc rất được nàng yêu thích, thật sự không có lý do để phụ bạc người đó.”
Dung Tranh ủ rũ mặt mày, che dấu cảm xúc, hắn nói: “Ta biết, Khi công tử là người tốt, mặc dù ta đối xử với hắn thập phần không tốt, nhưng ở phủ Phò mã nhiều ngày, hắn luôn chăm sóc ta, rất ẩn nhẫn, người có lòng dạ phi thường như vậy ta khó có thể so sánh được, ta cũng rất khâm phục con người hắn.”
Du Tứ gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Muội phu thật đúng là nam nhân có tính tình tốt nhất mà ta từng gặp, rất thích hợp với Tiểu Thất bá đạo lại quái đản .”
Nhưng Dung Tranh lại tiếp tục nói: “Nhưng ta không cam lòng, nhiều năm tìm kiếm cùng chờ đợi như vậy, ta không cam lòng……”
Du Tứ thở dài vỗ vai hắn: “Huynh đệ , tứ ca hiểu, tứ ca cảm thấy ngươi cũng không tồi, chỉ là duyên phận thì không thể cưỡng cầu, ngươi xem muội muội ta ngay cả hài tử cũng có rồi, trái tim lại càng không thể hướng về phía ngươi.”
Dung Tranh vươn tay, khẽ chạm lên gương mặt Du Thiên Linh, trong mắt có níu kéo, có giãy giụa, cuối cùng hắn vẫn thu tay trở về, nắm chặt: “Ngày mai hai người hồi kinh đi thôi, ta ở chỗ này mấy ngày sẽ hồi kinh sau.” Dứt lời hắn đứng lên đi ra ngoài.
Du Tứ nhìn theo hắn, lại xoay người nhìn về phía tiểu muội nhà mình đang nằm hôn mê trên giường, không khỏi duỗi tay nhéo nhéo mặt nàng: “Từ nhỏ đến lớn muội chính là tiểu tai họa, khi còn nhỏ thì gây họa cho sáu huynh đệ chúng ta, đến khi trưởng thành lại gây tai họa cho nam nhân bên ngoài, thật đúng là không khiến người khác bớt lo!”
Trong lúc ngủ mơ Du Thiên Linh nhíu mày, Du Tứ vội rụt tay về, thì thầm: “Tiểu Thất ngoan nhà ta, ngủ ngon, tứ ca đi xem dược đã được chưa.” Nói xong chạy ra ngoài nhanh như chớp , chạy đến bên ngoài còn tự vỗ ngực mình , một bộ dáng thực kinh sợ.
*
Thời điểm Du Thiên Linh tỉnh lại đã là giữa trưa, canh giữ bên người chính là thái y, thái y thấy nàng tỉnh lại, đứng dậy chúc mừng nói: “Chúc mừng điện hạ, chúc mừng điện hạ, điện hạ ngài có hỉ, đã ba tháng.”
Du Thiên Linh mới vừa tỉnh lạị , có chút ngốc, hỏi ông: “Cái gì có hỉ?”
Thái y cười ha hả giải thích nói: “Ngài có thai, thai nhi trong bụng rất tốt, chỉ là thân thể ngài có chút suy yếu, cần phải nghỉ ngơi và tẩm bổ thật tốt.”
Du Thiên Linh lập tức sửng sốt, cúi đầu nhìn về phía bụng nhỏ bằng phẳng của mình , nàng cứ mang thai như vậy? Tại sao một chút cảm giác nàng cũng không có?
“Ta thực sự có? Tại sao ta không cảm giác được?”
Thái y kiên nhẫn giải thích nói: “Số tháng còn nhỏ, ít nhất phải bốn năm tháng mới có thể cảm nhận được thai động, không cần gấp gáp.”
Không phải Du Thiên Linh gấp gáp, nàng chỉ cảm thấy không chân thật, dường như có thứ gì đó không thể hiểu được đang nằm trong bụng nàng, nàng lại hoàn toàn không biết nó tới từ khi nào , lại càng không biết nên làm cái gì.
Vốn dĩ nàng đã vạch sẵn kế hoạch cho tương lai, nhưng vật nhỏ lại bất thình lình phá vỡ kế hoạch của nàng, nhưng đây là cái thai đầu tiên của nàng , nàng không thể không cần, thật đúng là khiến nàng u sầu.
Nàng hỏi: “Chuyện ta mang thai có những ai biết?”
Thái y thấy trên mặt nàng không có sự vui mừng, trong lúc nhất thời ông có chút sợ hãi nói: “Tứ hoàng tử, Dung đại nhân, cùng với thần và hai vị quân y.”
Du Thiên Linh lạnh mặt ra lệnh cho ông: “Ngươi đi nấu cho ta một chén thuốc phá thai, phải cho tất cả mọi người đều biết!”
Thái y vừa nghe câu này vội vàng quỳ xuống đất khuyên nhủ: “Điện hạ , không được! Đây chính là thai đầu của ngài, hơn nữa đã ba tháng, làm không tốt sẽ lưu lại bệnh căn.”
Du Thiên Linh hét lên nói: “Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi đi! Đâu cần phải nói nhảm nhiều như vậy! Nếu ngươi không đi , hiện tại ta sẽ khiến đầu ngươi rơi xuống đất!”
Thái y không còn cách nào khác đành phải nghe lời đi ra ngoài, Du Thiên Linh gọi ông lại : “Chậm đã, trước tiên đừng cho Tứ hoàng tử cùng Dung đại nhân biết , chuyện qua rồi mới được nói cho bọn họ.”
Thái y đang định đi xin viện binh đồng ý một cách đau khổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...