Hiện nay thân mình Dung Tranh không thể thức đêm, không lâu sau liền ngủ rồi, Du Thiên Linh duỗi lưng có chút đau nhức đi ra ngoài, lại thấy ánh nến trong phòng ngủ của bọn họ vẫn chưa tắt.
“Phò mã chưa trở về sao?”
Hạ nhân hầu hạ trong viện trả lời: “Vẫn chưa.”
Du Thiên Linh nhíu mày, đã canh giờ này rồi còn không trở lại, chẳng lẽ hắn muốn thắp nến tâm sự suốt đêm cùng sư phụ sao? Cho dù là sư phụ, nhưng nam nữ khác biệt.
Du Thiên Linh cảm thấy chuyện này không ổn, nàng chuyển bước chân đi về phía sân viện mà quản gia sắp xếp cho Văn Bách Linh, mới vừa bước vào , liền nghe được thanh âm bất đắc dĩ của Thời Hoài Kim: “Sư phụ, đây là lần thứ hai người đi lại.”
Văn Bách Linh không nói lý : “Ngươi nói nhường ta ba lần, lần này mới là lần thứ hai , Ngươi gấp cái gì.”
Du Thiên Linh dừng bước chân, từ xa xa nàng đã trông thấy hai người kia ngồi đối diện nhau trong đình hóng gió, bên cạnh có người hầu đốt đèn thêm than, trông có vẻ không hề hiu quạnh.
Cũng không biết có phải vì tránh tị hiềm nên hai người mới ngồi ở bên ngoài hay không, nhưng hiện nay trời lạnh, chơi cờ trong đình hóng gió tất nhiên cũng rất lạnh, trên người Văn Bách Linh khoác một chiếc áo choàng màu trắng, trên cổ quấn một chiếc khăn lông bạch hồ, khiến gương mặt chỉ bé bằng bàn tay kia lại càng nhỏ xinh.
Đây không phải là chiếc khăn lông bạch hồ nàng săn được trong lần đi săn thú sao? Lúc đó Thời Hoài Kim luôn nói không bỏ được, thế nhưng hắn lại đưa cho sư phụ ……
Gió đêm thổi qua chiếc áo choàng màu trắng trên người Văn Bách Linh, nàng nắm thật chặt áo choàng, hít hít cái mũi.
Đối diện Thời Hoài Kim đã nhận ra, hắn bỏ chén trà lạnh kia đi, lại rót một chén trà nóng cho nàng ( tại vì Du Thiên Linh tưởng sư phụ là nữ nên ta sẽ để là nàng, còn nếu trong đoạn văn chỉ có THK và sư phụ ta sẽ để là ông nhé ): “Uống chút trà nóng cho thân mình ấm áp.”
Văn Bách Linh nhìn chằm chằm vào bàn cờ, tùy tiện tiếp nhận phủng trong lòng bàn tay, hơi nóng lan tỏa lên khuôn mặt nàng, trong làn sương khói mờ mịt ấy gương mặt đó lại càng trở nên tuyệt sắc.
Lại nhìn lên Hoài Kim, ánh mắt hắn nhìn nàng đều là sủng nịch cùng dung túng, thật đúng là một đôi bích nhân.
Du Thiên Linh chưa bao giờ nhìn thấy loại thần sắc này trên gương mặt Thời Hoài Kim , đó là một loại thân mật chưa từng từng có.
Gió lạnh thổi qua, nàng cảm giác lạnh thấu xương, trong lòng là sự cô đơn nói không nên lời.
Nàng cũng không muốn tiến lên quấy rầy bức tranh tuyệt mỹ này, thậm chí có thể nói là chùn bước, bước chân nàng thay đổi, nàng không muốn quay về chủ viện , nhưng đi đâu đây? Mặc dù phủ Phò mã rất lớn, thế nhưng nàng lại cảm thấy không có chỗ cho nàng dừng chân.
Trong suy nghĩ hỗn loạn , Du Thiên Linh rời khỏi phủ Phò mã, đi dạo không bờ bến.
Đêm khuya, trên đường cái đã không còn nửa bóng người, bên đường có chút ánh sáng từ đèn lồng được treo ngoài cổng của mấy nhà giàu, nhưng đi sâu vào trong thì đèn lồng của những gia đình có gia cảnh bình thường đều không sáng, đập vào mắt là một mảnh đen nhánh.
Du Thiên Linh chưa bao giờ có loại cảm giác này, thiên hạ to lớn là thế nhưng lại không có chỗ cho nàng dừng chân, nàng cũng không biết nơi nào mới nhà của nàng.
Mặc dù ở bên trong hoàng cung nguy nga kia có những người cùng chung huyết mạch với nàng, nhưng Du Thiên Linh đối với nơi đó cũng không có lòng trung thành, nàng không cảm thấy cái hoàng cung kia thuộc về mình, nàng nhớ những ngày tháng tùy ý làm bậy ở Bắc Cương, những ngày tháng như vậy mới được xem là thật sự làm càn, từ lúc vào kinh trong tay nắm quyền lực lớn, nàng lại cảm thấy bó tay bó chân.
Đang xuất thần, phía trước đột nhiên có bóng người xẹt qua, trong lòng Du Thiên Linh hồ nghi, theo bản năng đi theo, ẩn mình ở nơi tối tăm sợ bị người nọ phát hiện.
Khinh công của người nọ rất tốt, có bóng dáng của nhân sĩ trên giang hồ, sau mấy lần lên xuống người nọ tiến vào một phủ đệ rộng lớn qua một cánh cổng nhỏ.
Du Thiên Linh cẩn thận đi theo, lúc này nàng mới phát hiện nơi này là phủ đệ của Lưu Tiếp, người nọ tiến vào một sân viện, bên ngoài sân có cao thủ canh giữ, Du Thiên Linh không tiện theo vào , liền ẩn thân cách đó không xa, trong lòng không khỏi hoài nghi là người nào sẽ đến phủ Thừa tướng gặp Lưu Tiếp vào đêm khuya.
Người nọ ở bên trong hơn nửa canh giờ mới ra ngoài, khi ra ngoài Lưu Tiếp tự mình đưa tiễn, hình như hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ, cũng không giống quan hệ chủ tớ, càng giống như đồng bọn hợp tác?
Người nọ vẫn rời đi bằng cửa nhỏ, Du Thiên Linh thả chậm hơi thở bám theo, tìm cơ hội nhìn một chút xem người nọ rốt cuộc là người phương nào.
Tốc độ của người nọ rất mau, Du Thiên Linh có chút cố sức bảo trì khoảng cách nhất định mới không bị hắn phát hiện, cuối cùng hắn dừng lại trước một ngôi nhà.
Lần này người nọ đi vào bằng cửa lớn, có người mặc xiêm y của quản gia đón hắn vào nhà, trước khi đi qua cổng người nọ quay đầu lại nhìn thoáng qua , mặc dù nửa khuôn mặt bị che kín bởi miếng vải đen , nhưng cặp mắt kia Du Thiên Linh lại rất quen thuộc, nàng nhìn lên trên biển hiệu—— Hướng phủ, người này là Hướng Trạch?!
Tại sao hắn lại đi gặp Lưu Tiếp vào đêm khuya, hai người còn trò chuyện với nhau thật vui vẻ?
Du Thiên Linh đứng tại chỗ thật lâu, nàng không biết nên đi vào hỏi cho rõ ràng, hay là rời đi trước sau đó âm thầm phái người điều tra, nhưng kỳ thật việc này cũng không dễ dàng, bản thân Hướng Trạch làm công việc này, đương nhiên hắn rất biết cách phòng bị, chỉ sợ sẽ không dễ dàng điều tra được mối quan hệ giữa hắn và Lưu Tiếp.
Suy nghĩ một lúc, Du Thiên Linh quyết định vào phủ tìm hiểu thực hư.
Nàng vòng qua mấy mấy con đường, sau đó mới đi về phía phủ của Hướng Trạch một lần nữa, nàng đứng trước cổng lớn gõ cửa.
Bên trong nhanh chóng có người ra mở cửa, quản gia vừa thấy nàng, vội vàng nghênh đón vào bên trong: “Điện hạ đêm khuya tới chơi.
Đại nhân nhà ta đã nghỉ ngơi, thỉnh điện hạ chờ một lát, lão nô cho người đi đánh thức đại nhân dậy.”
Du Thiên Linh xua tay nói không cần: “Trực tiếp dẫn ta đi gặp hắn.”
Quản gia nhanh chóng phái một gã sai vặt đi trước thông báo, sau đó ông ta dẫn Du Thiên Linh về hướng hậu viện : “Lão nô thấy điện hạ không cưỡi ngựa, một đường đến đây rất khát nước đi? Không bằng ngài uống tạm ly trà trước, đại nhân sẽ nhanh chóng tới đây.”
Du Thiên Linh nhíu mày nói: “Gặp đại nhân nhà ngươi rồi uống cũng không muộn.”
Quản gia thấy thật sự không có biện pháp, chỉ có thể đưa Du Thiên Linh qua.
Du Thiên Linh mới vừa tiến vào trong sân, Hướng Trạch đã khoác áo choàng đi ra, bên trong là áo lót màu trắng đơn bạc, một bộ dáng nhập nhèm giống như đang ngủ mơ thì bị đánh thức, hắn vừa ngáp vừa hỏi: “Hơn nửa đêm sao điện hạ lại tới đây?”
Du Thiên Linh mắt lạnh nhìn hắn: “Ngươi nói đi?”
Hướng Trạch nắm thật chặt áo choàng trên người, liếc mắt đánh giá từ trên xuống dưới nàng một lần, thấy nàng mang bộ dáng hưng sư vấn tội, hắn bừng tỉnh đại ngộ nói: “Điện hạ, chẳng lẽ ngài tới hưng sư vấn tội ?”
Du Thiên Linh híp mắt nhìn hắn: “Vậy ngươi nói cho ta nghe, ngươi có tội gì?”
Hướng Trạch chà xát cánh tay: “Điện hạ, ngoài trới quá lạnh, chúng ta tiến vào trong phòng rồi nói.”
Du Thiên Linh nhìn bộ dáng thoải mái của hắn, hình như trong lòng cũng không có quỷ, trong lúc nhất thời nàng có chút hồ nghi, đi theo hắn vào trong phòng.
Trong phòng đốt than rất ấm áp, Hướng Trạch lại rót cho nàng một chén trà nóng: “Nhìn ngài xem, chuyện cũng đâu có gì ghê gớm ?”
Du Thiên Linh hỏi hắn: “Không có gì ghê gớm?”
Hướng Trạch nhấp ngụm trà : “Còn không phải sao, mới đầu ta thấy sư phụ của Phò mã gia là đại mỹ nhân, cũng rất hoảng sợ, tuy nhiên suy nghĩ một chút liền biết nàng lớn tuổi hơn Phò mã không ít, nhiều lắm là biết cách bảo dưỡng, công chúa điện hạ của chúng ta là thiên chi kiêu nữ, chính trực lại xinh đẹp như hoa, ngài còn sợ không bằng người kia?”
Thì ra hắn cho rằng nàng “Hưng sư vấn tội” về vấn đề này, xem ra hắn cũng không tính toán thẳng thắn với nàng về chuyện liên quan đến Lưu Tiếp, một khi đã như vậy Du Thiên Linh cũng không thể đề cập tới.
“Ngươi biết rõ lại không nói sớm cho ta, khiến ta trở tay không kịp?”
Hướng Trạch lắc đầu: “Ta chỉ biết sớm hơn ngài mấy canh giờ, đã phát sinh chuyện gì? tại sao lại khiến ngài trở tay không kịp?”
Du Thiên Linh hừ lạnh một tiếng, có vẻ buồn bực nói: “Hiện giờ bọn họ thầy trò tình thâm, ta ở trong phủ lại có vẻ dư thừa.”
Hướng Trạch là người thông minh, vừa nghe lời này liền rõ ràng, hắn nói: “Ngày xưa điện hạ là người thông minh, tại sao vừa dính tới Phò mã lại trở nên hồ đồ như vậy? Cũng không phải ngài không biết thanh danh bên ngoài của mình, mà người làm sư phụ biết đồ nhi duy nhất của mình bị ủy khuất, đương nhiên nàng sẽ giúp đồ đệ của mình xả giận? Đó là chuyện thường tình.”
Du Thiên Linh nhướng mày nhìn hắn: “Chuyện thường tình? Vậy ngươi nói xem ta phải làm như thế nào , hào phóng để bọn họ thắp nến tâm sự suốt đêm?”
Hướng Trạch lắc đầu: “Đương nhiên là không được, ngài có thể thoải mái hào phóng gọi Phò mã trở về thị tẩm mà, nhưng trốn ra ngoài như hôm nay là trăm triệu không thể, đặc biệt là trốn đến nơi giống như ‘ ngoại thất ’ này, lại càng không được, như thế không phải người đang nói với sư phụ của Phò mã rằng, người không thiếu một tên Phò mã này, ngài cũng không thèm để bụng đến Phò mã hay sao.”
Hướng Trạch thấy nàng không nói lời nào, lại tận tình khuyên bảo nói: “Điện hạ , ngài nên suy nghĩ lại, Phò mã là loại người sớm ba chiều bốn sao? Phẩm hạnh đoan chính, lại đối xử với ngài toàn tâm toàn ý, người như thế lại càng không thể có mỗi quan hệ không rõ ràng với sư phụ của mình.
Nếu sư phụ lại làm ra chuyện gì, nhất định là cố ý muốn chọc giận ngài, trút giận cho đồ đệ của ngài, lúc này ngài càng phải quan tâm tới Phò mã nhiều hơn, mới có thể khiến vị sư phụ kia yên tâm về ngài.”
Tuy nói Du Thiên Linh tới đây không phải vì việc này, nhưng nghe lời hắn nói nàng lại cảm thấy rất có lý, thì ra trong chuyện này có nguyên do, tại sao nàng lại không nghĩ ra?
Nếu Hướng Trạch quyết định tạm thời gạt nàng, Du Thiên Linh cũng không thể nói gì hơn, vừa lúc mượn cớ rời đi: “Ngươi nói có đạo lý, ta đi trước.”
Hướng Trạch đứng dậy tiễn nàng: “Điện hạ nên nhớ lấy lời ta nói, ngài phải coi vị sư phụ kia như trưởng bối, đứng góc độ của trưởng bối để nhìn nhận vấn đề, đừng coi mỹ nhân sư phụ là tình địch .”
Du Thiên Linh có chút không kiên nhẫn nói: “Đã biết, không cần ngươi phải nhắc nhở.” Dứt lời nàng sải bước rời đi.
Du Thiên Linh đi rồi, quản gia tiến đến trước mặt Hướng Trạch, có chút lo lắng nói: “Đại nhân, tại sao công chúa điện hạ lại đột nhiên tới vào lúc này ? có phải nàng đã phát hiện ra cái gì hay không?”
Nhìn bóng dáng Du Thiên Linh dần dần ẩn sâu trong bóng đêm, nét không đứng đắn trên mặt Hướng Trạch rút đi, ấn đường hơi nhíu lại: “Ta không biết, có lẽ là trùng hợp, cũng có thể nàng đã biết cái gì, chờ xem.” Dứt lời hắn xoay người trở về phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...