Lại nói đến mối quan hệ sâu xa của Du Thiên Linh và Hướng Trạch, cũng bắt đầu từ Dung Tranh.
Năm đó sau khi Du Thiên Linh bình tĩnh lại, nàng vẫn cảm thấy không nuốt trôi cục tức này, nàng thương tâm lâu như vậy, mà Dung Tranh vẫn có thể đang sung sướng ở đâu? Cho nên mặc dù người này còn sống hay đã chết, là tốt hay xấu, nàng vẫn muốn tìm ra hắn , đánh hắn một trận mới có thể hả giận.
Lúc trước trên giang hồ, tổ chức tình báo lớn nhất chính là Hồng Nhạn Lâu, Du Thiên Linh phái người chi tiền mời Hồng Nhạn Lâu tìm Dung Tranh, thế nhưng Hồng Nhạn Lâu lại kiêu ngạo, ngại tiền quá ít, không tiếp.
Du Thiên Linh cho người tăng giá, Hồng Nhạn Lâu lại nói không phải nhân sĩ giang hồ nên vẫn không tiếp.
Du Thiên Linh tính tình lớn, lão tử cho ngươi mặt mũi như vậy, ngươi còn nhăn mặt? Vì thế nàng liền tìm tới cửa.
Lúc ấy Hướng Trạch còn chưa phải lâu chủ của Hồng Nhạn Lâu, mà chỉ là một vị hộ pháp trong đó, dùng tên giả Liễu Phi Tiên ẩn núp ở Phong Nguyệt Tràng để thu thập tình báo, thuận tiện thực hiện quan hệ ngoại giao trên giang hồ, vì thế chuyện ứng phó với Du Thiên Linh liền rơi xuống người hắn.
Hướng Trạch hàng năm lăn lộn ở Phong Nguyệt Tràng, tất nhiên rất biết cách làm người, thân phận của Du Thiên Linh hắn đã biết từ sớm, vì thế sau đó hắn đương nhiên là dùng hoa ngôn xảo ngữ để dỗ dành nàng, nhảy múa xướng ca, dỗ dành đến mức Du Thiên Linh nhanh chóng thành kim chủ của hắn, nàng đã hoàn toàn quên mất rốt cuộc mình tới làm gì.
Lúc đó Du Thiên Linh đã thông suốt, trước khi gặp Dung Tranh , nam nhân đối với nàng không có ý nghĩa gì, nhưng sau khi gặp Dung Tranh rồi, nàng đối với nam nhân ý tưởng liền không giống nhau.
Gặp được loại người như Hướng Trạch , có thể hát có thể nhảy, bộ dáng đẹp mắt , còn dỗ dành nàng vui vẻ, lại là danh đán chúng tinh phủng nguyệt, vì thế ý tưởng sẽ không giống nhau.
Lúc ấy nàng nghĩ thầm: loại người giống Hướng Trạch vừa kiều diễm lại hay làm ra vẻ đê tiện nên trở thành nam nhân của nàng!
Nhưng Hướng Trạch này ăn cơm của nửa số người trên giang hồ nên cũng không thể mỗi ngày chỉ phục vụ một mình Du Thiên Linh , có một lần thời điểm hắn tiếp khách bị Du Thiên Linh nhìn thấy, cũng không phải hắn bán mình, chỉ là khó tránh khỏi sẽ bị người chiếm chút tiện nghi.
Tính tình Du Thiên Linh bá đạo, nàng cho rằng Hướng Trạch bị ép, hắn chỉ bất đắc dĩ mới làm công việc này, nàng nói muốn dẫn hắn về Bắc Cương.
Ai ngờ Hướng Trạch lại không cảm kích, sự nghiệp quan trọng, hắn tỏ vẻ hắn sẽ tiếp tục ăn chén cơm này, nếu nàng không muốn nhìn, về sau có thể đừng tới đây.
Du Thiên Linh cũng là người kiên cường, vừa nghe vậy thì thật sự không tới nữa: Nương, lão tử còn thiếu nam nhân hay sao? Hừ, đoán chừng loại kiều diễm hơi chút đê tiện như thế này cũng không thích hợp với ta!
Sau đó nàng liền trở về Bắc Cương đi, ý nghĩ đi tìm Dung Tranh để trả thù đã quên hết không còn một mảnh.
Thời điểm Du Thiên Linh gặp lại Hướng Trạch, hắn đã là lâu chủ Hồng Nhạn Lâu rồi, lúc đó thanh danh của Hồng Nhạn Lâu trên giang hồ đã vang dội, ngay cả những phi vụ có quan hệ tới triều chính cũng dám nhận.
Kỳ thật Du gia muốn tạo phản thật đúng là không phải nhất thời xúc động, họ nghe nói hôn quân vọng tưởng muốn diệt trừ Du thị bọn họ, thế nhưng rốt cuộc bọn họ ở xa triều đình, nên chỉ có thể tìm tới Hồng Nhạn Lâu mua tin tình báo.
Vốn dĩ Du Thiên Linh không muốn giao tiếp cùng loại người kiều diễm hơi chút đê tiện như Hướng Trạch, nhưng vừa thấy Hướng Trạch có thể giảm giá cho nàng 20%, nàng vẫn đi, rốt cuộc tình báo của Hồng Nhạn Lâu thật con mẹ nó quý!
Sau đó tất nhiên Du Thiên Linh và Hướng Trạch có sự ràng buộc, tuy nhiên đối với Hướng Trạch nàng không có ý tưởng gì, lúc trước có ý tứ với Hướng Trạch cũng chỉ là nhất thời mê muội, rốt cuộc lúc ấy Hướng Trạch là danh đán, bao nhiêu người vì hắn mà vung tiền như rác lại cầu mà không được, vì thế ham muốn chinh phục của Du Thiên Linh liền trỗi dậy, cho nên thời điểm rút lui nàng không hề có một chút do dự, sau đó nàng lại càng quên không còn một mảnh.
Gặp lại, thái độ Hướng Trạch đối với nàng vẫn luôn có chút ái muội, một ngày có thể thổ lộ tám lần, tuy nhiên Du Thiên Linh cũng gặp được hắn hoa ngôn xảo ngữ với người khác như vậy, cho nên nàng đương nhiên không để trong lòng, nàng còn có chút coi thường diễn xuất của Hướng Trạch, nhưng đối với năng lực của hắn nàng thực sự rất tán dương, chỉ là nàng không thích bị hắn dây dưa, nàng có cảm giác như mình đang bị hắn đùa giỡn.
Lúc này, Du Thiên Linh cũng không kiên nhẫn liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Không ngờ có thể gặp được ngươi ở đây, ngươi tới đây làm gì?”
Hướng Trạch vừa nghe lời này liền có chút ủy khuất: “Ta tới nơi này cũng không phải cố ý chờ điện hạ ngài .” Hắn nhìn thoáng qua phía sau, “Ta cùng đồng liêu tới nơi này uống ly trà, học đòi văn vẻ một chút.
Nhưng thật ra người như điện hạ không giống như người sẽ đến loại địa phương này nha?”
Du Thiên Linh nhìn thoáng qua bên kia, xác thật là mấy quan viên Lại Bộ.
Lúc trước nàng xin cho Hướng Trạch một chức quan, Hộ Bộ ngại cha hắn có án tham ô nhận hối lộ, nhưng thật ra Thượng Thư Lại Bộ ngại mặt mũi Du Thiên Linh, nên sắp xếp cho hắn một chức quan thất phẩm nhàn rỗi ở Lại Bộ, công việc ngày thường cũng chính là quản chút sổ sách hồ sơ gì đó, tuy nhiên dường như hắn lăn lộn cũng không tệ lắm.
Du Thiên Linh không có hứng thú ồ một tiếng: “Vậy ngươi tiếp tục làm người phong nhã đi.” Sau đó nàng cùng thủ hạ đi lên lầu .
Chỉ là Du Thiên Linh mới vừa ngồi xuống không lâu, Hướng Trạch liền bưng trà tiến vào: “Ngọc Lăng Xuân là loại trà tốt nhất trong quán này, vì điện hạ ngài không thích uống trà xanh, nên ta liền tự tiện thay đổi cho ngài.”
Du Thiên Linh thấy hắn tiến vào liền phất tay đuổi hắn: “Ai cho ngươi tiến vào, đi ra ngoài đi ra ngoài! Không phải bên ngoài còn có đồng liêu đang đợi ngươi sao?”
Hướng Trạch da mặt dày, sao có thể vừa đuổi liền đi, hắn ngồi đối diện nàng nói: “Điện hạ nói sai rồi, có ngài ở đây, người khác tính là cái gì chứ? Đương nhiên ngài quan trọng hơn.” Nói xong còn tự mình châm trà phục vụ nàng.
Du Thiên Linh biết có đuổi hắn cũng không đi, vì thế nàng chỉ có thể cố uống hết ly trà, không khỏi nhớ tới chuyện lúc trước chi tiền cho hắn tìm Dung Tranh .
Nàng đang định mở miệng hỏi, Hướng Trạch lại nói trước: “Mấy ngày nay có không ít tin đồn nhảm nhí về điện hạ và Công Bộ Dung đại nhân, nghĩ đến điện hạ cũng đã sớm gặp được hắn.
Lúc trước hắn được phong thành kinh thành tam kiệt, ta đã từng điều tra lai lịch của hắn, thật đúng là khó lường, đó không phải là tên thợ rèn tên Bạch Dung mà lúc trước điện hạ muốn tìm sao.”
Du Thiên Linh vừa nghe thế liền vỗ bàn nói: “Nếu ngươi đã tìm được hắn vì sao không nói cho ta!”
Hướng Trạch làm một bộ dáng hơi hoảng sợ nói: “Ngài nhìn ngài đi, vừa nhắc tới hắn liền nổi giận, ta nào dám nói với ngài? Ngài không biết, thân thế của Dung đại nhân thật sự đáng thương, tuy rằng Dung thị lang nói với người ngoài rằng hắn là con vợ lẽ được nuôi dưỡng ở bên ngoài , nhưng kỳ thật hắn là trưởng tử con vợ cả bị Dung thị lang vứt bỏ.
Khi còn bé Dung đại nhân được nương hắn mang về nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ kia trong chốn giang hồ có chút uy tín danh dự , đó là Danh Kiếm Sơn Trang, nương hắn làm ra chuyện khiến người đời gièm pha như thế , mấy vị thúc phụ vẫn luôn chèn ép Dung đại nhân, người ngoài cũng không hề biết Danh Kiếm Sơn Trang còn có một người tên Bạch Dung, vì thế Dung đại nhân tuổi còn nhỏ đã tự mình ra ngoài lang bạt, cuối cùng dừng chân ở Quách gia thôn, sau đó gặp gỡ ngài.”
Hắn thở dài: “Phải công nhận vị Dung đại nhân này thật sự là người có tài hoa, ta cũng là người yêu thích tài năng, thành tựu mà hắn có hiện giờ thật không dễ dàng, nói cho ngài, ngài còn không vác đao tới đây chém hắn hay sao, vì thế ta mới gạt ngài không nói.”
Những chuyện đó Du Thiên Linh vừa nghe Dung Tranh nói, chỉ vài lời cũng biết lúc ấy hắn sống có bao nhiêu khó khăn, trách không được tính tình biến thành người lạnh nhạt và vô lý như vậy.
Nàng quét mắt nhìn Hướng Trạch một cái: “Ngươi cho rằng ngươi có thể giấu diếm bao lâu?”
Hướng Trạch nói: “Ai cũng không nghĩ tới Du gia của ngài thu phục giang sơn này nhanh như vậy, ta nghĩ tốt xấu gì cũng chờ ngài có niềm vui mới rồi sẽ nói, nói không chừng ngài còn không thèm để ý.
Ai, thế sự khó lường.
Tuy nhiên hôm nay ta vẫn đến nói giúp Dung đại nhân vài lời hay, thời điểm cùng ngài tách ra, hắn mới vừa tang mẫu, nhất định là có nguyên do bất đắc dĩ gì, ngài cũng đừng so đo với hắn.”
Nói cho cùng thì nàng và Dung Tranh thật sự vô duyên, bằng không vì sao hai người luôn bỏ lỡ nhau?
Du Thiên Linh lạnh nhạt nói: “Không cần ngươi nói, chuyện của ta và hắn đã được giải quyết rõ ràng, lúc trước là hiểu lầm, hiện tại ta và hắn đã là bằng hữu.”
Hướng Trạch vừa nghe thế liền kinh ngạc: “Điện hạ thật đúng là người tùy ý, một đám người yêu cũ đều trở thành bằng hữu, nếu Phò mã biết, còn không phải sẽ sốt ruột thành cái dạng gì.”
Du Thiên Linh trừng hắn nhìn hắn: “Ngươi đừng có nói hươu nói vượn khắp nơi, chuyện quá khứ đều đã qua, chẳng lẽ phải thật sự xé rách mặt, phải nháo tới mức ngươi chết ta sống? Đó mới là tùy ý.”
Hướng Trạch quơ quơ chén trà trong tay, khóe mắt hồ mị hơi nheo lại, nói: “Ta nghe nói, sau khi nam nữ tách ra còn có thể làm bằng hữu, chỉ có hai loại người.”
Du Thiên Linh ngước mắt nhìn hắn một cái: “Hai loại nào?”
Hướng Trạch mỉm cười, ngón tay vẽ lung tung trên mặt bàn, rũ mắt nói: “Một loại là chưa từng yêu, một loại khác …… Là còn yêu.
Ngài và Dung đại nhân là loại nào ?”
Du Thiên Linh biết hắn lại nói hươu nói vượn, nàng phi một tiếng nói: “Ngươi nói xem ngươi là loại nào trước đi!”
Hướng Trạch nghe vậy chống cằm nhìn nàng, vứt cho nàng một cái mị nhãn phong tình vạn chủng: “Không phải ngài đã biết rõ hay sao còn cố hỏi ~”
Du Thiên Linh ha hả một tiếng, rút đoản đao ở bên hông ném lên bàn: “Ta cảm thấy ngươi một lòng muốn chết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...