Du Thiên Linh không tìm được Dung Tranh, người này vừa nói xong đã không thấy tăm hơi, ngay cả bóng dáng cũng không thấy, chẳng lẽ thật sự phải chờ hắn tới cửa nàng mới có thể nói xong chuyện kia ? Vậy thì nàng và Thời Hoài Kim cũng đừng mong một cuộc sống yên bình.
Không tìm thấy người, Du Thiên Linh đứng ngoài cổng chờ Thời Hoài Kim, ngẫm lại phản ứng lúc vừa rồi của Thời Hoài Kim giống như chưa hề nhìn thấy cái gì, bằng không tại sao phò mã nhà mình lại mời Dung Tranh đến phủ ? Nhưng hiện nay huynh ấy không biết, không có nghĩa là về sau sẽ không biết, cùng làm quan trong triều, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, sớm muộn gì chuyện cũng sẽ bại lộ.
Nhưng nói như thế nào mới là vấn đề, nói về tình nhân cũ trước mặt phu quân , vừa nghĩ thôi đã cảm thấy kích thích.
Du Thiên Linh thở dài, than thở thời vận của mình không tốt.
Lúc này, Thời Hoài Kim và Văn Tu Viễn được Chung Lâm tiễn ra cổng, sắc mặt Thời Hoài Kim vẫn bình thường, nhưng sắc mặt Văn Tu Viễn thì có chút đỏ , chắc là bị chuốc không ít rượu.
Ai, mời nhân gia tới, kết quả người ta lại thay bọn họ chắn không ít rượu, thật là khiến người băn khoăn.
Du Thiên Linh đi qua quan tâm nói: “Trọng khanh, ngươi có thể cưỡi ngựa sao? Nếu không để Chung Lâm chuẩn bị một chiếc xe ngựa đưa ngươi trở về đi?”
Còn chưa dứt lời, Chung Lâm ở bên cạnh đã hừ lạnh một tiếng.
Du Thiên Linh ngước mắt nhìn hắn một cái, tính tình Chung Lâm so với nàng còn lớn hơn, căm giận trừng mắt nhìn nàng một cái.
Sao lại thế này? Uống rượu xong tính tình lại lớn hơn nha? Cũng dám trừng nàng?
Du Thiên Linh vừa nhướng mày, Văn Tu Viễn ở bên cạnh lắc đầu nói : “Không sao , cũng không phải ta không uống được rượu, chỉ là so với người bình thường thì dễ dàng đỏ mặt hơn thôi, ta chưa say”
Lực chú ý của Du Thiên Linh bị hấp dẫn.
Tất cả những người say rượu đều nói rằng mình không say, nàng rất am hiểu chuyện này, nàng quay sang nói với Văn Tu Viễn : “Được rồi, chúng ta cùng đường, ta và Hoài Kim đưa ngươi về phủ Thái sư trước, rốt cuộc là chúng ta mời ngươi tới, cũng không thể để một mình ngươi trở về được”
Tuy rằng đằng sau Văn Tu Viễn có một đám nô bộc đi theo, nhưng hắn nghe xong cũng không cự tuyệt, ba người xoay người lên ngựa, nói tạm biệt cùng Chung Lâm sau đó rời đi.
Trên đường trở về, Thời Hoài Kim cưỡi ngựa đi giữa, Du Thiên Linh và Văn Tu Viễn một một trái một phải, Văn Tu Viễn vốn là người cao lãnh (cao ngạo và lãnh đạm), không biết có phải do uống nhiều rượu hay không, lời nói cũng nhiều lên, miệng vẫn luôn không ngừng nghỉ nói chuyện cùng Thời Hoài Kim.
“Hoài Kim huynh, không biết thầy dạy thư pháp của huynh là ai? Thế nhưng có thể vẽ lại bút tích của ba vị đại sư một cách chính xác như thế, mấy ngày nay ta vẫn luôn xem xét chữ huynh viết, càng xem càng cảm thán và kinh ngạc với tài hoa của huynh, ta còn mang đến cho tổ phụ ta xem, tổ phụ ta đối với huynh cũng tán thưởng không thôi, ông nói rằng với số tuổi của huynh mà đã có khả năng bực này, có thể nói là thiên tư hơn người.” Dứt lời sắc mặt đỏ bừng kia còn có chút kích động.
Dường như Thời Hoài Kim có chút thất thần, thần sắc nhàn nhạt nói: “Văn thái sư quá khen, ban đầu thư pháp của ta là tổ phụ dạy, cũng do từ nhỏ ta ốm yếu, không làm được chuyện khác, nên cả ngày làm bạn cùng sách vở, nhàn rỗi không có việc gì liền vẽ lại bút tích của chư vị đại sư, cũng không phải người có tài hoa xuất chúng, chỉ có thể nói là cần cù bù thông minh thôi.” Như vậy so với Văn Tu Viễn còn có vẻ cao lãnh hơn.
Văn Tu Viễn lắc đầu: “Huynh quá khiêm tốn, đều là người đọc sách, là thiên tư hơn người hay cần cù bù thông minh, tất nhiên vừa nhìn liền có thể rõ ràng, tài hoa như huynh lại giống như minh châu bị phủ bụi trần, thật sự khiến người ta phải tiếc hấn.
Qua mấy ngày nữa ở hồ Bằng Nguyên có hội thơ, không biết đến lúc đó Hoài Kim huynh có muốn đi cùng hay không?”
Du Thiên Linh vẫn luôn dựng lỗ tai lắng nghe, nghe thấy thế nàng rất muốn Thời Hoài Kim đồng ý đi.
Lúc trước bởi vì ốm yếu nên phò mã nhà nàng luôn bị nhốt trong hầu phủ, cũng không có bằng hữu gì, thấy phò mã nhà nàng đối xử với người bằng hữu duy nhất là Chung Lâm chung phòng bệnh cực kỳ quý trọng, đáy lòng đương nhiên rất muốn phò mã đi kết giao thêm nhiều bằng hữu.
Ai ngờ Thời Hoài Kim lại lắc đầu: “Đa tạ lời mời của Văn công tử, nhưng ta không quen tới những trường hợp như vậy.
Tuy nhiên khó được Văn công tử thưởng thức , nếu Văn công tử rảnh rỗi, có thể đến trong phủ, chúng ta sẽ có thời gian luận bàn nhiều hơn.”
Văn Tu Viễn nghe vậy cũng không cảm thấy tiếc hận, ngược lại bộ dáng của hắn hập phần khâm phục nói: “Hoài Kim huynh không màng danh lợi, thật khiến người ta khâm phục, chọn được ngày chắc chắn ta sẽ đến quấy rầy quý phủ.” Hắn nói chuyện có chút nhiệt tình “Hôm nay gặp mặt, ta chỉ hận vì được gặp Hoài Kim huynh quá muộn, chẳng biết có may mắn được kết giao bằng hữu cùng Hoài Kim huynh hay không?”
Thời Hoài Kim nghe vậy nhìn về phía hắn, thập phần chân thành nở một nụ cười, nói: “Ta cùng Trọng Khanh đã là bằng hữu.”
Văn Tu Viễn nghe xong cũng mỉm cười, gọi : “Hoài Kim.”
Du Thiên Linh bên cạnh giống như bị bọn họ bài trừ ra ngoài, nghe bọn họ ngươi một câu ta một câu trò chuyện với nhau thật vui, hiện tại còn gọi tên húy của nhau, nàng có loại ảo giác nam nhân của mình bị nam nhân khác đoạt đi mất rồi, trong lòng có một chút cảm xúc nho nhỏ.
Du Thiên Linh duỗi tay kéo vạt áo Thời Hoài Kim, Thời Hoài Kim quay đầu nhìn nàng: “Làm sao vậy?”
Du Thiên Linh bĩu môi nói: “Hôm nay ăn không tốt, bụng có chút không thoải mái.”
Thời Hoài Kim nghe vậy liền hiểu rõ, thuận miệng an ủi nàng một câu: “Không có việc gì, trở về uống chút nước đường đỏ là được rồi.” Nói xong lại tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Văn Tu Viễn, “Mấy ngày nay ta đang vẽ lại kinh thư của Tuệ Văn đại sư, chữ viết trong kinh thư của đại sư cực kỳ tinh diệu, có một số chỗ ta không hiểu, không biết Trọng Khanh có nghiên cứu về kinh thư hay không?”
Văn Tu Viễn nghe vậy thì thể hiện một bộ dáng hứng thú dạt dào: “Đã từng đọc qua, đến lúc đó chúng ta có thể thảo luận một phen.”
Du Thiên Linh ở một bên hừ hừ: “Kinh thư có cái gì đẹp? Còn không phải một đống A di đà phật, đại từ đại bi sao?”
Văn Tu Viễn nghe thấy tỏ vẻ không tán đồng: “Công chúa nói như vậy là không đúng rồi, bên trong kinh thư có rất nhiều đại trí tuệ, người lễ Phật đều là những người siêu phàm thoát tục, có thể hiểu được rất nhiều đạo lý mà phàm nhân không hiểu được.”
Thời Hoài Kim cũng phụ họa nói: “Lời nói của Trọng khanh cực kỳ đúng, Phật gia không ngừng lấy từ bi làm gốc, còn có rất nhiều đạo lý được ẩn giấu trong đó, đáng giá để chúng ta phải đọc sách tìm hiểu.”
U, hai người còn kẻ xướng người hoạ, nam nhân nhà nàng cũng làm phản rồi, còn phối hợp với Văn Tu Viễn phản bác nàng.
Du Thiên Linh không cao hứng: Hừ, các ngươi cứ nói đi, ta không thèm để ý tới các ngươi nữa!
Căn bản Thời Hoài Kim cùng Văn Tu Viễn không tính toán để ý tới nàng, hai người trò chuyện với nhau càng nói càng vui.
Chờ tới cửa phủ Thái sư , Văn Tu Viễn vẫn chưa đã thèm nói: “Chờ lần sau gặp mặt chúng ta lại tiếp tục nói.”
Thời Hoài Kim vui vẻ đáp ứng: “Cầu mà không được.”
Du Thiên Linh ở bên cạnh bĩu môi.
Văn Tu Viễn đột nhiên nói với nàng: “Thiên Linh, hôm nay nhìn thấy Hoài Kim, ta mới biết vì sao lúc trước nàng lại chọn huynh ấy, chọn được người phu quân như thế này, nàng nhất định phải quý trọng .” Nói xong ánh mắt kia còn có chút ý vị thâm trường.
Đương nhiên Du Thiên Linh biết hắn đang ám chỉ cái gì, gật đầu nói: “ Đó là chuyện đương nhiên, còn cần ngươi phải nói sao? Được rồi, sắc trời không còn sớm, chúng ta cũng nên trở về thôi.” Nói xong cất bước trở về trước.
Thời Hoài Kim và Văn Tu Viễn nói xong lời tạm biệt, mới xoay người lên ngựa đuổi theo Du Thiên Linh, nhưng hắn chỉ đi bên cạnh nàng mà không nói lời nào.
Du Thiên Linh quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, thần sắc nhàn nhạt, không còn bộ dáng thật vui vẻ giống như vừa trò chuyện với Văn Tu Viễn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nàng nói: “Huynh và Văn Tu Viễn rất hợp nhau.”
Thời Hoài Kim nghe vậy gật đầu: “Trọng khanh là người có học thức uyên bác, trò chuyện cùng huynh ấy ta được không ít lợi ích.”
Du Thiên Linh hỏi hắn: “Hắn mời huynh đi hội thơ, tại sao huynh không đi? Quen biết thêm nhiều bằng hữu không tốt sao?”
Thời Hoài Kim vẫn giữ thần sắc nhàn nhạt nói: “Nghiên cứu học vấn không phải cho đẹp mặt mũi, có chút tài học cũng không cần cả thiên hạ cùng biết, chỉ cần có ba đến năm bằng hữu thân thiết như vậy là được rồi .” Nói xong hắn lại hỏi nàng, “Nói vậy điện hạ cũng không cần có nhiều tài học, danh tiếng của Phò mã mới có thể dệt hoa trên gấm.”
Du Thiên Linh nghe vậy thì nhíu mày, hắn lại gọi nàng là điện hạ, chẳng lẽ vừa rồi hắn thấy được nhưng lại không nói ra?
Du Thiên Linh rối rắm nửa ngày, cưỡi ngựa tiến đến bên người hắn, hỏi: “Huynh có biết Dung Tranh không? Huynh thật sự muốn kết giao, biến hắn trở thành ba đến năm người bằng hữu kia sao?”
Thời Hoài Kim nghe vậy bàn tay nắm dây cương không tự giác căng thẳng, sắc mặt vẫn giữ nguyên bộ dáng bất động thanh sắc: “Không phải người nọ cũng là bằng hữu của nàng sao? Có gì không thể kết giao.”
Du Thiên Linh thở dài: “Là bằng hữu, nhưng không phải bằng hữu bình thường……”
Lúc này Thời Hoài Kim mới quay đầu nhìn về phía nàng, biểu tình có chút nghi hoặc, biết rõ còn cố hỏi : “Có ý gì?”
Du Thiên Linh sờ sờ cánh mũi, thập phần khó xử mở miệng nói: “Là người yêu cũ……” Dứt lời ho nhẹ một tiếng nói, “Cuộc sống mà, ai cũng có quá khứ, không cẩn thận gặp gỡ người yêu cũ cũng là chuyện bình thường mà , đúng không?”
Nàng cố ý để Thời Hoài Kim cảm thấy chuyện này không có gì ghê gớm, ai ngờ lúc này Thời Hoài Kim lại trở nên không hề hiểu ý, nói: “Ta không có.”
Du Thiên Linh xấu hổ, nuốt ngụm nước miếng nói: “Cái này…… Rốt cuộc quá khứ đều đã qua, chúng ta vẫn phải nhìn về phía trước đúng không? Ta và Dung Tranh không có gì, chúng ta đã ba năm không gặp, tình cảm yêu đương gì cũng không còn!” Nàng do dự nói, “Nhưng …… Dung Tranh, khả năng có chút bướng bỉnh, trong khoảng thời gian ngắn có thể hắn chưa tiếp thu được chuyện ta đã thành thân, hắn……”
Vừa thấy nàng ấp úng, Thời Hoài Kim liền biết sự tình không đơn giản giống như nàng nói rằng mọi chuyện đều đã qua.
Hắn ngắt lời nàng, hỏi: “Lúc trước vì sao phải tách ra?”
Du Thiên Linh bị câu hỏi của hắn làm trở tay không kịp, a một tiếng, nói: “Bởi vì hiểu lầm……” Nàng lại thở dài, nói lại sự tình lúc trước cho hắn nghe, “Lúc ấy cảm thấy rất khó tiếp nhận, nhưng hiện nay quay đầu nhìn lại cũng không có chuyện gì to lớn.
Tuy rằng tách ra là hiểu lầm, khiến người ta cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng rốt cuộc mọi chuyện đều đã qua, tình cảm lúc trước cũng nhạt dần, vì vậy hãy bỏ qua đi.”
Nàng còn dám ở trước mặt hắn nói rằng nàng tiếc nuối?!
Thời Hoài Kim không nói chuyện, một lát sau hắn mới dùng ngữ khí lạnh nhạt nói: “Nếu ta là Dung đại nhân, cũng rất khó chấp nhận chuyện này.
Người yêu mà mình khổ sở giấu kín trong lòng, ba năm sau lại gả cho người khác, mà người khác kia còn là người nàng mới quen biết không lâu , là người vô dụng, nếu là ta, ta cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ.”
Du Thiên Linh vừa nghe thế vội vàng an ủi hắn nói: “Huynh vô dụng chỗ nào? Cao lãnh như Văn Tu Viễn còn khen huynh hết lời, huynh là tốt nhất!”
Thời Hoài Kim không để ý tới lời khích lệ của nàng, một lát sau hắn mang thần sắc kiên định nói: “Cho nên ta càng muốn mời Dung đại nhân đến phủ, để cho hắn biết chúng ta sống tốt như thế nào, có bao nhiêu ân ái.”
Du Thiên Linh nghe vậy sửng sốt: Chậc, cái này có chút tàn nhẫn đi……
Vốn dĩ nàng đã cảm thấy có lỗi với Dung Tranh rồi, cũng không cần thiết phải kích thích hắn như vậy đi?
“Cái này…… Không tốt lắm đâu?”
Hai tròng mắt Thời Hoài Kim híp lại: “Điện hạ luyến tiếc sao? Nếu điện hạ muốn hưởng Tề nhân chi phúc, chỉ cần Dung đại nhân đồng ý, ta cũng không có ý kiến.”
Sau đó huynh sẽ không bao giờ cho ta bước chân vào phòng huynh nữa đúng không?
Có vết xe đổ Phong Linh, Du Thiên Linh mới không tin lời nói dối khoan dung rộng lượng của Thời Hoài Kim, đã gọi nàng là điện hạ rồi, còn giả bộ rộng lượng cái gì nữa.
“Được được được, huynh muốn như thế nào thì cứ làm như thế.” Không thể trêu vào, không thể trêu vào!
Lúc này Thời Hoài Kim mới lộ ra vài nét tươi cười.
Du Thiên Linh vừa nhìn thấy, thầm than: Quả nhiên nam nhân đều khẩu thị tâm phi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...