Du Thiên Linh vừa vào phòng liền đuổi hết mọi người ra ngoài, nàng đẩy ngã Thời Hoài Kim xuống giường, vội vàng cởi bỏ xiêm y mới mặc trên người Thời Hoài Kim ra.
Cả căn phòng được thắp nến sáng trưng, toàn thân trên dưới Thời Hoài Kim đều bại lộ trước mắt Du Thiên Linh, đương nhiên hắn cảm thấy rất thẹn thùng, duỗi tay muốn lôi kéo quần áo che đậy thân thể: “Thiên Linh, ta……”
Du Thiên Linh bò lên giường, kéo cánh tay hắn , ấn hắn ghé vào trên giường, duỗi tay đánh một cái tát lên mông hắn, phát ra một tiếng “Bang” giòn vang.
“Hiện tại còn biết giữ mặt mũi? Nếu ta đến chậm một bước, xem huynh còn mặt mũi gì gặp ta!”
Lực cánh tay Du Thiên Linh rất lớn, lần này nàng đánh thật, mặc dù Thời Hoài Kim là nam nhân, đột nhiên bị đánh một cái như vậy, nước mắt cũng ngay lập tức tràn đầy trong hốc mắt, không phải hắn muốn khóc, mà đó là phản ứng sinh lý.
Thời Hoài Kim nằm bò không dám xoay người lại, sợ bị nàng phát hiện: “Lần này là ta suy nghĩ không chu toàn, ta cho rằng Lục gia dù thế nào cũng sẽ không dùng loại thủ đoạn này với ta, là ta bất cẩn……”
“Ngay cả ta mà hắn còn dám, huynh cho rằng hắn sẽ nể mặt huynh sao?” Du Thiên Linh liếc mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, “Nói! Các nàng đã chạm vào huynh chưa?”
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Không có, ta không cho mấy người đó đụng tới ta……” Trên thực tế thần trí Thời Hoài Kim vẫn luôn thanh tỉnh, bao gồm thời điểm ở trên xe ngựa.
Hắn dùng thuốc từ nhỏ đến lớn, đối với dược vật hắn cực kỳ mẫn cảm, vừa đưa ly trà lên miệng, hắn đã ngửi ra mùi vị không ổn.
Kỳ thật loại dược này cũng không gợi lên sắc dục trong người hắn, nhưng lại khiến cả người hắn nhanh chóng nóng bừng sau đó đổ mồ hôi, thoạt nhìn không khác gì phản ứng của những người bình thường.
Ngay từ đầu hắn cũng tưởng Hạ Diệc Thầm cố ý hạ dược hắn, nhưng sau khi dược trong người hắn phát tác, quan sát thấy Hạ Diệc Thầm không hề có biểu tình kích động mới biết được không phải hắn, nhưng thời điểm mở cửa sổ nhìn thấy Du Thiên Linh đi vào Minh Nguyệt Lâu.
Hắn nhẫn nhịn lâu như vậy chính là chờ cơ hội này, sao có thể bỏ qua? Liền dứt khoát đâm lao phải theo lao.
Du Thiên Linh không biết suy nghĩ trong lòng hắn, nhớ tới khi Thời Hoài Kim vừa mới lên xe ngựa thì thần chí đã không rõ ràng, nhưng vẫn biết kháng cự nàng, liền biết rằng thời điểm dược phát tác, hắn vẫn luôn ghi nhớ ngoại trừ nàng không để bất cứ nữ tử nào bên ngoài chạm vào cơ thể mình, điểm này khiến nàng thập phần vừa lòng.
Nàng thở ra một hơi, kéo Thời Hoài Kim dậy: “Hiện tại đã biết sai chưa? Về sau còn dám giấu diếm ta không?”
Vừa kéo người lên, hốc mắt phiếm hồng liền bại lộ trước mặt Du Thiên Linh, trong hốc mắt còn có những gợn nước trong suốt, nhìn thấy mà thương, nàng sao có thể nhẫn tâm trách móc hắn thêm câu nào nữa?
Du Thiên Linh sửng sốt, trong lòng có chút ảo não , tuy nhiên ngoài miệng vẫn nghiêm khắc nói: “Huynh còn không biết xấu hổ hay sao mà còn ủy khuất? Ta đánh sai sao? Hiện tại may là không có việc gì, nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?” Dứt lời nàng liếc mắt đến địa phương vừa bị đánh, hình như đã bắt đầu sưng đỏ, tại sao Phò mã của nàng lại mảnh mai như vậy!
Thời Hoài Kim vội vàng lắc đầu, đỏ mặt nói: “Không, ta không ủy khuất, là…… Là quá đau, không nhịn được……” Nói xong hắn duỗi tay xoa xoa đôi mắt, gợn nước đã không còn, nhưng hốc mắt lại càng đỏ.
Du Thiên Linh vừa thấy vậy, sao có thể tiếp tục tức giận ? Nàng bất đắc dĩ thở dài, duỗi tay ôm lấy eo hắn, lòng bàn tay xoa xoa ở nơi đó, nhẹ giọng hỏi: “Còn đau sao?”
Thời Hoài Kim ôm lấy nàng, ngữ khí nhẹ nhàng không thể hiện sự ủy khuất: “Không đau, mới vừa rồi có một chút đau, hiện tại không có việc gì.”
Du Thiên Linh ngẩng đầu nhìn hắn, Thời Hoài Kim mỉm cười hoà thuận vui vẻ, không hề có ý tứ oán trách nàng xuống nặng tay, nhưng chính điều này lại gợi lên áy náy trong lòng Du Thiên Linh.
Nàng bĩu môi hôn hắn một cái, bảo đảm nói: “Về sau ta sẽ không động thủ đánh huynh nữa.” Nếu ở nhà khác, nào có nữ nhân động thủ đánh nam nhân của mình, Du Thiên Linh cũng biết rằng điều này không ổn.
Thời Hoài Kim nghe xong, nghiêm trang nói: “Nàng đánh đúng lắm, lần này là ta sai rồi, phải ăn đánh mới có thể nhớ lâu.
Hơn nữa về sau thân thể ta nhất định sẽ khỏe mạnh, luyện tập cho da dày thịt béo một chút, miễn cho vừa bị nàng nhẹ nhàng đánh một cái, liền đánh ra cả nước mắt, thật sự quá mất mặt……” Hắn cúi đầu xuống, một bộ dáng thật sự không có mặt mũi gặp người.
Du Thiên Linh bị hắn chọc cười, Phò mã của nàng nói chuyện luôn xuôi tai như vậy.
Nàng bò lên người hắn, xấu xa cười: “Dược lực còn không ?”
Dược lực cái gì nha, Thời Hoài Kim căn bản không có việc gì, thoát được mồ hôi đã khá hơn nhiều, nhưng hắn vẫn nói: “Hình như vẫn còn một chút……”
Du Thiên Linh cười ra tiếng, đẩy hắn ngã xuống giường, tiếp tục tác oai tác quái trên người hắn.
Sau khi cuộc thân thiết của đôi phu thê qua đi, bên ngoài đưa thuốc tới, thái y mới dám gõ cửa: “Công chúa, Phò mã nên uống thuốc.”
Thời Hoài Kim muốn đứng dậy, Du Thiên Linh liền ngăn lại: “Ta đi.” Dứt lời lấy chăn đắp lên người cho hắn, tự mình mặc xong xiêm y, sau đó mới cho phép người bên ngoài mang thuốc tiến vào.
Du Thiên Linh bưng chén thuốc ngồi ở mép giường, nhấp thử một ngụm nhỏ, lại lấy muỗng múc một muỗng đưa đến bên môi Thời Hoài Kim: “Không nóng, ta đút cho huynh uống.”
Thời Hoài Kim lại không phải bị bệnh tới mức nguy kịch, duỗi tay nói: “Ta tự uống được rồi.”
Du Thiên Linh liếc mắt nhìn hắn một cái: “Huynh có hiểu tình thú hay không? Lúc này huynh nên nói, được a ~” dứt lời nàng còn ném cho hắn một cái mị nhãn.
Thời Hoài Kim cũng bị nàng chọc cười, nói: “Được a ~” âm cuối được nâng lên giống nàng như đúc.
Du Thiên Linh cười cong mặt mày, xúc từng muỗng một dỗ dành hắn uống hết chén thuốc, trong lúc đó còn đùa giỡn hắn vài lần, xong xuôi nàng lại mang thuốc trị thương tới đây: “Mấy hôm nay bị thương ở chỗ nào? Cho ta xem.”
Thời Hoài Kim nói không có việc gì: “Chỉ là từ trước đến nay ta đi bộ quá ít, da chân mỏng, mấy ngày này lại đi bộ hơi nhiều, mới bị rách da một chút, không có việc gì.”
“Không có việc gì?” Du Thiên Linh hất chăn kéo chân hắn ra , một đôi chân vốn không hề tì vết lại bị chồng chất các vết thương, nàng sao có thể không đau lòng, “ Tên hỗn trướng Hạ Diệc Thầm! Mấy ngày nay làm khó huynh không ít đi?”
Thời Hoài Kim lắc đầu, thập phần hiểu lý lẽ nói: “Chưa nói tới làm khó, kỳ thật Lục gia cũng đi bộ nhiều giống như ta, chỉ là ta……”
Du Thiên Linh lại nhìn ra bộ dáng hắn đang cố gắng ẩn nhẫn: “Huynh còn giúp hắn nói chuyện! Có phải huynh cảm thấy ta không bảo vệ được huynh hay không? Đừng nhìn hắn là hoàng đế, ở trước mặt ta còn không phải vẫn là bộ dáng nghe lời không dám lỗ mãng!”
Thời Hoài Kim thấy nàng lại muốn tức giận, vội vàng giải thích nói “Thật sự không phải, ta biết nàng không sợ hắn, là ta sợ hắn…… Không phải sợ quyền thế của hắn, mà ta sợ rằng bản thân mình sẽ thể hiện sự rụt rè trước mặt hắn.” Hắn thở dài, có hạ giọng nói, “Trong lòng hắn ái mộ nàng, nhưng nàng lại gả cho ta, ta không muốn để hắn cảm thấy nàng đã lựa chọn một người thua kém hắn, nàng gả cho ta đã là một sự thiệt thòi…… mấy ngày nay ta đi bộ khá nhiều, Lục gia cũng thế, nhưng hắn chuyện gì cũng không có, còn ta lại bị thương ở chân, ta biết hắn đang chờ đợi để chê cười ra, nhưng ta không thể cho hắn cơ hội đó, cho nên ta mới cắn răng chịu đựng, không muốn khiến nàng hổ thẹn vì ta……”
Nhìn bộ dáng đáng thương của Phò mã nhà nàng.
Du Thiên Linh căn bản không cần hắn làm như vậy, nhưng nam nhân mà, dù sao vẫn có chút sĩ diện, càng không muốn bại dưới tay “Tình địch” của chính mình, kỳ thật nàng cũng có thể lý giải.
Du Thiên Linh vặn nắp bình thuốc, buồn bực không lên tiếng bôi thuốc cho hắn.
Thời Hoài Kim thấy nàng không nói lời nào, chần chờ hỏi: “Có phải nàng vẫn còn trách ta hay không? Gạt nàng là ta sai, nhưng ta biết , một khi để nàng biết, chắc chắn nàng sẽ thay ta xuất đầu, ta không muốn bởi vì ta mà khiến cho hai nước không hòa thuận……”
Du Thiên Linh thở dài, lắc đầu nói: “Kỳ thật, ta chọn huynh, không chọn hắn, đủ để chứng minh so với hắn thì huynh mạnh hơn rất nhiều.
Người so sánh với người , ở trong lòng ta , không phải so sánh xem ai có quyền thế lớn hơn, cũng không phải so sánh xem ai cứng đầu hơn, mà là so sánh xem ai hợp tâm ý ta hơn, trong mắt ta, huynh chính là người tốt nhất, cho nên ta chọn huynh, người khác nghĩ như thế nào ta cũng không để ý, ta chỉ hy vọng về sau huynh cũng không cần để ý.”
“Nhưng ta cũng không muốn nàng trở thành đề tài trong câu chuyện để người ta nhạo báng.”
Du Thiên Linh nghe vậy mỉm cười: “Đề tài trên người ta còn thiếu sao? Nói thật, ta biết con người của ta, có rất nhiều tật xấu, lại bị rất nhiều người lên án, có thể nói rằng, ở trong mắt thế tục , thanh danh của ta là một mớ hỗn độn, thế cho nên đệ đệ huynh mới không chịu cưới ta, ngoài mặt văn võ đại thần thể hiện sự sợ hãi với ta, nhưng lại ngầm mắng sau lưng ta, ta đều biết.
Nhưng với ta mà nói, ta sống cho bản thân mình, chỉ cần ta vui vẻ là tốt rồi, ta không quan tâm những người khác nghĩ như thế nào về ta, bọn họ có quan hệ gì với ta? Bọn họ không phục cũng phải nghẹn vào trong, nếu không nín được ta sẽ đánh hắn, đánh đến khi hắn chịu phục mới thôi.
Vì thế, ta hy vọng nam nhân của ta cũng như vậy.”
Loại lời nói này, từ trước đến nay Du Thiên Linh chưa từng nói với ai, nàng biết nàng đã làm rất nhiều chuyện không vừa mắt thế tục, nhưng nàng vẫn phải làm, nàng cũng chưa từng nói cho ai biết, đó là điều sâu thẳm trong nội tâm nàng, nhưng nàng lại nói cùng Thời Hoài Kim, có thể vì nàng biết, hắn thật sự không giống những người khác dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng đi?
Nàng tiếp tục nói: “Bên người ta, tới tới lui lui có rất nhiều nam nhân, một số là huynh đệ của ta, có một số người đã từng khiến ta động tâm tư, nhưng cho dù bọn họ có động tâm tư với ta, nhưng sẽ không muốn bị ta đè trên đầu, luôn có suy nghĩ muốn thuần phục ta.
Nhưng huynh không giống thế, huynh không cảm thấy ta đang đè nặng lên huynh, không cảm thấy những việc ta làm là nhục nhã là mất tôn nghiêm của nam nhân, huynh dung túng ta, khiến ta cảm thấy , chúng ta ở bên nhau nhất định sẽ thoải mái……”
Nói như thế nào đây? Kỳ thật Du Thiên Linh cũng không hình dung được, thời điểm ở cạnh Thời Hoài Kim, nàng không cần lo lắng những việc mình làm sẽ tổn thương lòng tự tôn của hắn, nói gì đó sẽ chọc hắn không cao hứng, ở trước mặt hắn , nàng có thể phóng túng, hắn cũng phối hợp rất tốt, hắn luôn có thể nói ra những câu nói khiến nàng hài lòng, chính là một loại thích hợp nói không nên lời.
Thời Hoài Kim không nghĩ tới Du Thiên Linh sẽ nói những lời này với hắn, đây là lần đầu tiên bọn họ thành thật với nhau kể từ khi hai người quen biết đi.
Thời Hoài Kim có chút thả lỏng, nói: “Kỳ thật cũng không phải dung túng…… thời điểm chưa gặp nàng, ta từng nghe được rất nhiều tin đồn về nàng, ta vẫn luôn tò mò, rốt cuộc thì nữ tử như thế nào mới có thể sống tùy ý như thế, nhưng lúc đó ta lại cảm thấy nàng ở xa tận phía chân trời, xa xôi không thể với tới.
Khi ta có cơ hội gặp được nàng, ta thật sự rất kích động, cho nên ta mới không quan tâm mọi thứ mà nói chuyện thẳng thắn với nàng.
May mắn chính là, suy nghĩ của nàng và ta đều khoan dung rộng lượng giống nhau, hai ta đều là người biết phân biệt đúng sai.
Sau khi ở bên cạnh nàng, ta vẫn luôn muốn trở thành nàng, đương nhiên sẽ không giống người khác muốn nàng thay đổi , ta cảm thấy nàng như vậy rất tốt……” tuy nhiên nàng thật sự không giống nữ tử……
Du Thiên Linh không thích hợp với loại không khí thành thật này, nghe vậy thì cười ha ha nói: “Cái gì mà huynh tốt ta tốt, dù sao chúng ta đều là người trên cùng một chiếc thuyền thuyền, huynh còn tưởng tượng ta không đơn giản như vậy sao? Về sau ai ở động đến huynh , huynh cứ nháo mạnh lên cho ta, nháo ra chuyện , ta chống đỡ cho huynh!”
Thời Hoài Kim mỉm cười: “Được, ta đã biết.”
Trong lúc nói chuyện, Du Thiên Linh cũng đã bôi xong thuốc cho hắn, xuống giường rửa sạch tay sau đó nằm trở lại, ôm hắn nói: “Chuyện liên quan đến sứ đoàn Hạ Quốc huynh cũng đừng quản, Hạ Diệc Thầm chính là tên tâm thần, huynh lui một bước, hắn chỉ biết được một tấc lại muốn tiến một thước, đầu óc lại không được bình thướng lắm, chuyện phá hoại gì cũng có thể làm ra, huynh ở chung với hắn ta không yên tâm.”
Thời Hoài Kim nhu thuận nói tốt: “Ngày mai ta sẽ nói một câu với bốn biểu thúc, ta phải bận rộn chuẩn bị cho buổi đi săn.” Qua chuyện này, hắn đã biết thực ra Hạ Diệc Thầm không đáng sợ, Du Thiên Linh đối với hắn , xác thật không có tâm tư gì.
Du Thiên Linh ừ một tiếng: “Đúng rồi, nhanh chóng trở về cùng ta học bắn tên, ta đã đợi huynh bốn ngày rồi.”
Phu thê hai người vừa trò chuyện vừa tiến vào mộng đẹp.
Hôm sau, khi hai người chuẩn bị đi thượng triều, Thời Hoài Kim đã mặc xong quan phục, đột nhiên phát hiện thiếu một thứ, hắn vắt óc nhớ lại, nhưng nghĩ không ra đã làm rơi ở nơi nào, chỉ có thể hỏi người hôm qua cởi xiêm y của hắn là Du Thiên Linh: “Thiên Linh, hôm qua thời điểm nàng cởi xiêm y của ta, có nhìn thấy một cái túi gấm hay không?”
Du Thiên Linh vừa cài đai lưng vừa suy nghĩ, một hồi lâu mới nhớ ra: “Có, thấy được, bên trong có một cái khăn bẩn, ta lấy chiếc túi gấm kia lau tay? Làm sao vậy?”
Thời Hoài Kim nghe vậy thần sắc có chút rối rắm: “Vậy chiếc khăn kia đâu?”
Du Thiên Linh nói: “Ném , bẩn như vậy còn giữ, nếu huynh muốn ta cho người mua thật nhiều cái mới cho huynh.”
Thời Hoài Kim nhìn nàng vô tâm vô vế, nội tâm cảm thấy phức tạp, nửa ngày nói không ra lời.
Du Thiên Linh nhận thấy thần sắc hắn không đúng, có chút chột dạ nói: “Chiếc khăn kia làm sao vậy? Chẳng lẽ có ý nghĩa gì quan trọng ……”
Thời Hoài Kim giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn nhịn không được, nói: “Trên chiếc khăn kia có một vết máu…… Là lạc hồng , đêm đầu tiên của nàng……”
Du Thiên Linh nghe vậy thì choáng váng đầu óc: “Đêm đầu? Khi nào?”
Vừa nhớ tới đêm đó liền cảm thấy thẹn, Thời Hoài Kim đỏ mặt , nhưng hắn thấy bộ dáng không hiểu rõ của Du Thiên Linh, không khỏi hoài nghi có phải nàng căn bản không nhớ rõ đêm hôm đó hay không ……
“Đương nhiên là hôm sứ đoàn Hạ Quốc tới, trong cung mở tiệc, nàng uống rất nhiều rượu, chúng ta trở về liền viên phòng……”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...