Mấy ngày nay Du Thiên Linh bận đến lợi hại, lần trước thích khách ám sát Khi Hoài Ân chỉ là một bộ phận, còn một bộ phận khác ẩn núp bên người nàng, lặng lẽ báo tin cho Hạ Quốc bên kia.
Mặc kệ Hạ Diệc Thầm xuất phát từ mục đích gì, hiện giờ hắn đã là hoàng đế Hạ Quốc, nàng quyết không để kẻ địch của mình được sống tốt.
Thêm việc, nàng tuyên bố với bên ngoài rằng mình “Bị ám sát”, người chân chính hành thích đương nhiên không thể nói rõ, bắt buộc phải tìm một người tới gánh tội.
Binh Bộ Thị Lang kia nàng nhìn không thuận mắt đã lâu, liền nhân cơ hội này trừ khử, dẫn ra ngọ môn ngũ mã phanh thây, cũng cho những đại thần trong triều đình đang có ý định ngo ngoe rục rịch một cái kinh sợ.
Nhưng chuyện phiền toái còn lại cũng rất nhiều, dư đảng của ông ta phải thanh trừ, chỗ trống tại Binh Bộ cũng phải bổ khuyết.
Phụ hoàng suốt ngày chỉ biết tùy nàng vui vẻ, thật đúng là không dùng được!
Nói tóm lại.
Phò mã đang dưỡng bệnh ở trong cung, lang quân của nàng, hoàn toàn bị nàng lãng quên , bệnh của hắn có chuyển biến tốt đẹp hay không nàng cũng không biết.
Với tính tình luôn thuận theo của hắn chắc hẳn sẽ không trách nàng không tới thăm đi? Còn nữa nàng cũng không biết chữa bệnh, cho dù đi thăm nàng cũng không giúp được gì a?
Bất quá Du Thiên Linh vẫn chỉ dám nói thầm, nàng đưa mắt nhìn Chung Lâm nói: “Ngươi muốn vào cung thăm huynh ấy hay không?” Dẫn bằng hữu tốt của huynh ấy tới thăm, chắc hẳn huynh ấy sẽ cao hứng đi?
Chung Lâm có chút ngoài ý muốn nói: “Ta có thể vào cung sao?”
Du Thiên Linh đối diện với gương mặt vui mừng khôn xiết của hắn, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Miệng người này quá đoan chính, nếu hắn đem chuyện vừa chứng kiến thêm mắm thêm muối nói cho Thời Hoài Kim, hậu viện của nàng còn không bùng cháy mới là lạ!
“Hôm nay vẫn là thôi đi, chờ sau khi đại hôn , dọn tới phủ Phò mã rồi, ngươi có thể tới phủ Phò mã chơi cũng không muộn.”
Chung Lâm nghe vậy có chút thất vọng, nói : “Thỉnh công chúa chăm sóc thật tốt cho hắn.”
Du Thiên Linh vừa nghe vậy, trừng mắt nói: “Nam nhân của ta đương nhiên ta sẽ chăm sóc! Còn cần ngươi nói?” Ta còn tìm tới một đống người chăm sóc hắn đấy! Mấy tên nô tài kia nếu ngay cả một người bệnh cũng không chăm sóc được, chắc bọn họ không cần đầu của mình nữa!
Chung Lâm nhìn nam nhân đang tạo dáng bên cạnh nàng, khóe miệng giật giật , chung quy cái gì cũng không nói chỉ hành lễ : “Vi thần cáo từ.”
Du Thiên Linh vẫy tay đuổi hắn đi, trong đầu thì suy nghĩ không biết có nên đề bạt hắn hay không.
Du Thiên Linh lại nhìn về phía Hướng Trạch: “Hôm nay cho ngươi không ít thù lao, thay ta hỏi thăm một chút, trên giang hồ có vị thần y nào có thể chữa bách bệnh hay không.” Nói xong cũng không đợi hắn trả lời, tự mình đi ra ngoài.
Nếu đã nhớ tới, đương nhiên phải về cung nhìn xem.
Du Thiên Linh vừa ra khỏi Toàn Tụ Lâu liền đi thẳng về cung, trên đường còn thuận tay bẻ mấy cành hoa mang về, tổng không thể đi tay không đi?
Thời điểm Du Thiên Linh đến, Thời Hoài Kim đang dùng cơm trưa, trên bếp lò còn có ấm sắc thuốc, sau khi ăn xong sẽ phải uống, vì thế khắp gian phòng đều bị bao trùm bởi mùi thuốc nồng đậm.
Du Thiên Linh nhíu nhíu mũi, trừng mắt nói: “Mùi thuốc nồng như vậy, cũng không sợ Phò mã bị ngạt? Các ngươi hầu hạ người như vậy?”
Thái giám quản sự nghe vậy sợ hãi quỳ xuống: “Công chúa điện hạ thứ tội, nô tài lập tức mang dược ra ngoài.” Dứt lời nhanh chóng gọi mấy tiểu thái giám ba chân bốn cẳng nâng bếp lò ra bên ngoài.
Du Thiên Linh nhìn sang Hoài Kim đang ăn cơm, lại càng cảm thấy tức giận hơn, canh suông, một đĩa rau cải xào, một chén cháo loãng, nàng vỗ bàn cả giận nói: “Hỗn trướng! Đây là bữa trưa các ngươi chuẩn bị cho Phò mã? Cơm heo không bằng! Cho các ngươi hầu hạ phò mã, mà ngay cả đầu các ngươi cũng không cần!”
Nhóm tiểu thái giám đang nâng bếp lò nghe vậy, chân mềm nhũn, xôn xao quỳ đầy đất: “Công chúa điện hạ thứ tội!”
Sau khi Phò mã tiến vào Lâm Hoa Điện, sáu vị hoàng tử có tới thăm một lần, sau này không có ai tới nữa, công chúa điện hạ một bước cũng chưa từng bước vào.
Ngày ấy Phò mã bị đưa vào trong cung, bọn họ đều nghe thấy tiếng quật ngã đánh đập bên trong, sau đó phụ mẫu Phò mã vào cung, thời điểm rời đi vẻ mặt cũng cực kỳ chật vật.
Tuy rằng trước khi rời đi công chúa có dặn dò bọn họ phải cẩn thận hầu hạ phò mã , nhưng chính nàng ngay cả tới liếc mắt một cái cũng không tới, lại chưa từng phái người tới hỏi thăm, dần dà, bọn họ đều cho rằng công chúa ghét bỏ Phò mã, cố ý cầm tù Phò mã ở trong cung để tra tấn.
Cung nhân trong cung phần lớn đều do tiền triều lưu lại, bọn họ biết ai mới thực sự là chủ tử, người chủ tử không thích , bọn họ hà tất phải vội vàng hầu hạ? Mặc dù nói bọn họ làm hạ nhân cũng không đến mức thật sự cố ý khi dễ Phò mã, nhưng vị Phò mã ốm yếu này, không có tính tình gì, cũng không biết cách sai sử bọn họ, lâu rồi tự nhiên khiến bọn họ chậm trễ việc hầu hạ, nếu hắn không chủ động nói, bọn họ cũng sẽ không ân cần đi lên hầu hạ, chỉ cần trên mặt không phản đối là được.
Thời Hoài Kim đứng lên, ho khan vài tiếng nói: “Công chúa không cần trách lầm bọn họ, là mấy ngày gần đây ta uống thuốc, không có khẩu vị ăn uống, lúc này mới ăn chút thức ăn thanh đạm để điều hòa.”
Du Thiên Linh nghe vậy tức giận cầm chiếc đĩa ném xuống đất, chiếc đĩa xẹt qua làm đổ bát cháo, nàng cả giận nói: “Trong cung thiếu đồ ăn thiếu lương thực sao? Phò mã mà phải ăn mấy thứ nhạt nhẽo này ? Các ngươi định qua mặt ta đúng không?” Nói xong liền quát, “Người tới! Đem mấy tên cẩu nô tài này kéo xuống, mỗi người 50 đại bản!”
Sau khi cung nhân bị kéo xuống, Du Thiên Linh lại trừng mắt về phía Thời Hoài Kim, thấy hắn gầy hơn lần trước một vòng, cả lồng ngực đều có chút đau, nàng chỉ vào mũi hắn nói: “Huynh cho rằng ngày ấy ta hứa hẹn với huynh đều là dỗ huynh vui vẻ sao? Nên huynh mới để mấy tên cẩu nô tài kia khi dễ, còn muốn thay bọn họ nói chuyện?”
Thời Hoài Kim dưỡng bệnh nhiều ngày như vậy, thế nhưng sắc mặt vẫn suy yếu không một chút khởi sắc, hắn một tay đỡ bàn, cúi đầu ho khan vài tiếng, chậm rãi nói: “Điện hạ, cung nhân trong cung cũng không dễ dàng, ngày ngày phải nghiền ngẫm tâm tư của chủ tử, nghiền ngẫm đúng không nhất định sẽ được một câu ngợi khen, nghiền ngẫm sai sẽ nhận bản tử giống như bọn họ mới vừa rồi.
Bọn họ cũng không quá khắt khe với ta, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng đi.”
Lời này thoáng nghe thì không có gì, nhưng cẩn thận suy ngẫm thì có thể nghe ra vài phần ẩn ý.
Hắn đây là đang trách nàng đã quên hắn? Trách nàng lâu như vậy cũng không tới thăm hắn, thế cho nên cung nhân mới cho rằng nàng không thích hắn?
Du Thiên Linh ngẫm lại lời hứa sẽ đối xử với hắn thật tốt của mình, kết quả lại lãng quên hắn nhiều ngày như vậy, mặt có chút hồng, giảo biện nói: “Trước lúc ta đi đều đã nói, bọn họ phải hầu hạ huynh thật tốt, đám cẩu nô tài này, đầu óc đều dùng để nuôi heo sao! Như thế nào đều nghe không hiểu tiếng người?” Nói xong, nàng đi lên phía trước, lôi kéo Thời Hoài Kim ngồi xuống, “Huynh còn đang bệnh đấy, cũng đừng đứng lên.
Nhìn sắc mặt này của huynh, cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp, hay là thái y cũng không cẩn thận chẩn trị?”
Sau đó chính là một bộ dáng trừng mắt tức giận, dường như chỉ cần hắn gật đầu, nàng lập tức sẽ tháo đầu mấy vị thái y xuống dưới làm bóng cho hắn đá.
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Mấy vị thái y đã làm tròn chức trách, mỗi ngày đều lại đây bắt mạch, thuốc cũng được đưa tới kịp thời, chỉ do ta yếu đuối, lành bệnh chậm, điện hạ không cần giận chó đánh mèo lên mấy vị thái y.”
Du Thiên Linh có chút hồ nghi: “Thật sự?”
Thời Hoài Kim gật đầu: “Thiên chân vạn xác, nếu ngày xưa ở trong phủ, lúc này sợ rằng ta còn phải nằm trên giường không thể đứng dậy đâu.” Lời này là lời nói thật, mấy vị thái y đối xử với hắn cực kỳ để bụng, ngày ngày thay phiên nhau tới thăm hắn, sợ rằng vừa không cẩn thận hắn sẽ bị bệnh nặng hơn.
Tốt xấu gì cũng có mấy người hiểu chuyện, Du Thiên Linh xem như tìm lại được chút mặt mũi, sau đó nàng nhíu mày nói với Thời Hoài Kim : “Ta đã nói sẽ che chở cho huynh, đương nhiên sẽ không nuốt lời, về sau có gì ủy khuất hãy trực tiếp ta nói với ta, không cần che giấu.” Lão tử cũng không phải con giun trong bụng huynh, huynh không nói, lão tử nào biết huynh muốn cái gì? Nam nhân thật là phiền toái.
Thời Hoài Kim ôn hòa cười: “Điện hạ lo lắng nhiều rồi, ta thật sự không có gì ủy khuất.
Ân sủng của điện hạ, là may mắn mà ông trời trao tặng cho sinh mệnh của ta, sao dám nói đến ủy khuất, cảnh ngộ hiện tại, so với quá khứ đã tốt hơn rất nhiều rồi.”
Người này tuy rằng đang cười, nhưng Du Thiên Linh lại có chút đau lòng, âm thầm khó chịu vì nhiều ngày qua mình đã không quan tâm tới hắn.
Phò mã của nàng là một tiểu đáng thương, nàng phải sủng ái thật nhiều mới được.
“Còn nói không giận ta? Không phải lại bắt đầu gọi ta là điện hạ rồi sao.
Mấy ngày này là ta sai, mọi việc bận rộn, không lo lắng tới thăm huynh, nhưng không phải vừa có thời gian là ta liền tới ngay sao?”
Thời Hoài Kim cụp mắt thuận miệng nói: “Điện…… Thiên Linh thật sự hiểu lầm rồi, ta tuyệt không có ý tứ trách nàng, chỉ là ngày ấy thời điểm nàng mang theo tức giận rời đi, sau đó qua vài ngày cũng không thấy tới, ta cho rằng nàng là bởi vì phụ mẫu đệ đệ ta mà tức giận, nên không dám mạo muội cầu kiến nàng, còn thỉnh nàng tha thứ, chỉ có thể chờ nàng như vậy, qua mấy ngày nàng không tới, ta cho rằng nàng……” Nói xong liền có chút ủy khuất.
Du Thiên Linh vừa nghe liền hiểu được, thật sự không nghĩ tới trong lòng nam nhân còn cong cong vòng vèo nhiều như vậy, nàng bất quá chỉ mấy ngày không tới, hắn đã suy nghĩ nhiều như vậy, nếu nàng tiếp tục không tới, có lẽ hắn sẽ treo cổ tự sát đi?
“Cho nên huynh cứ chịu đựng như vậy, tự khiến mình khổ sở? Thật là ngốc, phụ mẫu đệ đệ huynh là phụ mẫu đệ đệ huynh, huynh là huynh, ta Du Thiên Linh tuyệt đối không phải người tùy tiện giận chó đánh mèo.
Ngày ấy ta tức giận cũng không phải bởi vì huynh, nói ngắn lại, ta nhiều ngày không tới cũng không phải bởi vì huynh, ta thật sự quá bận.” Nói xong lại thêm một câu, “Sau này ta sẽ tới thăm huynh nhiều hơn.”
Bộ dáng Thời Hoài Kim rất dễ dàng thỏa mãn, tươi cười rạng rỡ nói: “Nghe được những lời này của điện hạ, ta liền yên tâm rồi.”
Mỹ nhân vừa cười, trăm hoa đua nở, Phò mã của nàng thật khiến người khác đau lòng.
Du Thiên Linh kéo tay hắn qua sờ sờ, vẫn là đốt ngón tay thon dài, trắng nõn mềm mại, chỉ là gầy đi rất nhiều, sờ lên cũng chẳng thấy tí thịt nào: “Dưỡng thân mình cho thật tốt, có yêu cầu gì cứ nói với ta, đến ngày đại hôn, động phòng hoa chúc, huynh phải dưỡng tốt thân mình mới được.”
Thời Hoài Kim nghe vậy sắc mặt hơi xấu hổ, gật đầu nói: “Ta hiểu.”
Du Thiên Linh cười hắc hắc, trống rỗng kêu một tiếng: “Trần Khiêm!”
Không đến một lát, một nam tử cao lớn trong bộ xiêm y thuần sắc đen đi đến, quỳ lạy nói: “Đại tướng quân!”
“Trần Khiêm, từ hôm nay về sau, ngươi ở bên cạnh bảo vệ Phò mã, Phò mã có chuyện gì, ngươi thay huynh ấy truyền đạt, không được sai lầm!” Trần Khiêm cùng Trần Nhượng là một đôi huynh đệ, đều do một tay nàng bồi dưỡng , một người ở trong tối một người ở ngoài sáng, luôn nhận được sự tín nhiệm của nàng một cách sâu sắc.
Trần Khiêm nghe vậy ngẩng đầu nhìn Thời Hoài Kim ngồi bên cạnh Du Thiên Linh, gương mặt không biểu tình: “Thuộc hạ tuân mệnh!”
Du Thiên Linh nắm tay Thời Hoài Kim , cười khanh khách nói: “Về sau có Trần Khiêm, tuyệt sẽ không có ai có thể khi dễ lên đầu huynh.”
Thời Hoài Kim nhìn Trần Khiêm quỳ gối ở nơi đó, chần chờ nói: “Ta nơi này cũng không có chuyện quan trọng gì, vị tướng quân này ở bên người ta, sợ rằng sẽ lãng phí nhân tài.”
Du Thiên Linh lắc đầu nói: “Tại sao lại lãng phí nhân tài ? Hiện tại , huynh đối với ta mà nói chính là người quan trọng nhất.” Thế nào? Lời này rất dễ nghe đi? Cảm động không? Muốn vọt tới lồng ngực ta hay không?
Thời Hoài Kim không nghe được tiếng lòng của nàng, rụt rè nói: “Vậy đa tạ công chúa.”
Tạ thì phải dùng miệng mà tạ a? Ngay cả Trần Khiêm tốt như vậy ta cũng cho huynh, tốt xấu gì huynh cũng nên hôn một cái chứ? Sách, thật không có nhãn lực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...