Cả Triều Văn Võ Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta


Tuyên Đức Đế nhìn những vàng bạc châu báu được chuyển vào quốc khố, thiếu chút nữa là cảm động đến rơi nước mắt.

Tất cả mọi người trong phủ Tề vương đều bị trừng phạt, thế tử Tề vương bị xử tử, những người khác từng làm chuyện gian trá phạm pháp cũng bị xử tử, những người không làm thì đều bị lưu đày.

Phủ Hộ quốc tướng quân thì càng không cần phải nói, cả phủ không có một người nào trong sạch.

Hơn nữa còn bắt được rất nhiều quan viên có liên hệ với hai phủ này, nếu không phải nhờ Lâm Mặc thì Hoàng Đế còn không biết trong triều đình của mình lại có nhiều người của Tề vương đến vậy.

Ngươi nói người này đã chết rồi mà sao còn để lại nhiều tai mắt như vậy, cuối cùng là muốn làm gì, để lại cho nhi tử của mình sao?! Thiên hạ này không phải là thiên hạ của ông ta!
Nhưng mà may quá, mọi chuyện đã hoàn toàn lắng xuống, bây giờ ông cũng đã trở thành Hoàng Đế có tiền rồi!
Lý công công nhìn Hoàng Đế vui vẻ, trong lòng cũng thấy chua xót.


Làm Hoàng Đế mà làm đến mức này thì quả thực là không còn ai nữa rồi.

Lý công công vừa giúp Hoàng Đế chỉnh lại y phục vừa nói: "Hoàng Thượng, đã có tiền rồi thì không bằng đổi bộ đồ mặc bên trong này đi, đã vá không biết bao nhiêu lần rồi, mặc dù quần lót của ngài đã đổi mới nhưng những chiếc áo lót này của ngài cũng quá cũ nát.

"
Hoàng Đế liếc nhìn áo lót của mình, sau đó thản nhiên nói: "Đổi gì mà đổi, trẫm thấy thế này cũng khá tốt, y phục phải mặc mềm rồi mới thoải mái, vẫn còn mặc được mà.

"
Lý công công: “! ” Cho dù có tiền rồi thì cũng không sửa được cái tính keo kiệt này của ngài.


Sáng nay, Lâm Mặc lại hiếm khi không buôn chuyện với Hệ thống, Tuyên Đức Đế nhìn nàng mấy lần, tất cả các quan viên có mặt vừa bàn bạc đại sự quốc gia vừa không ngừng nhìn về phía nàng.

Lý đại nhân ngồi trước nàng bị những ánh mắt này nhìn đến toát cả mồ hôi lạnh.

Còn Tiểu Lâm đại nhân được chúng ta quan tâm thì lúc này đang ngủ gà ngủ gật, cả người như con lật đật lắc qua lắc lại, khiến người ta nghi ngờ rằng nàng sẽ ngã xuống đất vào giây tiếp theo.

Nhìn thời gian của buổi chầu sáng đã trôi qua một nửa, nếu không có chuyện gì hay ho nữa thì buổi sáng này coi như lãng phí rồi.

Tuyên Đức Đế khẽ ho khan, sau đó ra hiệu cho Lý đại nhân.

Lý đại nhân: “! ”
Ôi chao! Nghiệt ngã quá! Một sử quan như ông ta mà lại phải gọi người khác dậy trong buổi chầu sáng, làm quan cả nửa đời rồi mà đây là lần đầu tiên ông ta phải làm việc này trong buổi chầu sáng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận