Cả Triều Văn Võ Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta


Lặng.

Im lặng.

Vô cùng im lặng.

Cơn thịnh nộ của lão hoàng đế tạm ngưng, ánh mắt cổ quái dừng trên mặt Thôi Y.

Một đại thần có quen biết với Thôi Y muốn nói đỡ cho lão nhưng không tìm được lời nào thích hợp nên chỉ có thể nghẹn họng tại chỗ.

Đồng thời, trong đầu không nhịn được suy nghĩ —

Bảo sao hôm đó đến bái phỏng lại bị phu nhân lão thoái thác với lý do "ốm nặng", không cho bọn họ vào thăm, hóa ra là vì lúc đó tiểu tử ngươi căn bản không có ở nhà!

Binh Bộ Thượng Thư nhìn Hộ Bộ Thượng Thư đang sửng sốt khiếp sợ bên cạnh, thấp giọng nói.

"Ta nhớ sau khi xin nghỉ bệnh, Thôi ngự sử đến thượng triều, mắt trái xanh tím, má phải có vết cào, khóe miệng nứt, trên cổ tay phải còn có một vết bầm rất to đúng không?"

Hộ Bộ Thượng Thư liếc nhìn Binh Bộ Thượng Thư, trong lòng ngạc nhiên.

Trí nhớ của cha nội này quả thật không tồi, có thể nhớ chính xác những vết thương trên người Thôi Y cách đây nửa tháng.

Sau một hồi kinh ngạc, Hộ Bộ Thượng Thư hưng phấn tham gia thảo luận.

"Quả thật không sai, lão còn nói gạch ngói trong nhà rơi xuống nên kinh động đến con mèo lão nuôi, khiến nó nổi điên cào xước mặt lão, lão trong lúc kinh hoảng nên bước hụt chân, té ngã dập mặt."

Binh Bộ Thượng Thư, "Không ngờ là..."

Hộ Bộ Thượng Thư, "Nhà có sư tử Hà Đông."

Hai người trong lòng tuy hiểu rõ nhưng không nói ra, chỉ liếc nhìn nhau, cùng lúc bật cười, vô cùng bỡn cợt.

Còn Thôi Y, sau khi bị tiếng lòng của Hứa Yên Diểu đâm trọng thương, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh.

"Thứ ba…”

Lão kiên định, đặc biệt bình tĩnh như thể đã chuẩn bị sẵn những lời cần nói.

"Tôn nghiêm của hoàng thất là bất khả xâm phạm, thần cho rằng, những người còn lại tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha, nhưng Lưu Dịch phải bị chém đầu để làm gương cho người đời!"

Thái độ chính trực, lời lẽ chính đáng, giọng nói mạnh mẽ ổn trọng, lời nói tuyên truyền giác ngộ.

Hứa Yên Diễu vô cùng ngạc nhiên —

[Đây là thực lực để trở thành tứ phẩm sao, bản lĩnh gió chiều nào theo chiều ấy cũng thật trâu bò.]

Đối mặt với những ánh mắt như có như không, thỉnh thoảng xen lẫn xem thường từ các ngự sử khác, sắc mặt Thôi Y vẫn không đổi.

Làm gì có chuyện gió chiều nào theo chiều ấy? Có sao? Có chuyện như vậy sao? Còn bị xem thường...

Thôi Y âm thầm nghiến răng, cười lạnh một tiếng.

Chờ xem, sớm muộn gì cũng đến lượt các ngươi!


"Bệ hạ!"

Một ngự sử khác như rắn nghển cổ, liếc nhìn Thôi Y với vẻ xem thường, kiêu ngạo bước tới, trong lời nói hàm ý điều gì đó.

"Thần không làm chuyện gì hổ thẹn mà không thể nói!"

Hứa Yên Diễu gãi gãi mặt, không biết vì sao mà cảm thấy lời này quái quái, không quá phù hợp với tình cảnh trước mắt.

Sao đột nhiên từ Thôi Y gió chiều nào theo chiều ấy đến "không làm chuyện gì hổ thẹn mà không thể nói"?

[Ta biết rồi!]

Hứa Yên Diễu vỗ vỗ tay trong lòng, trong mắt hiện lên mấy tia "Ta đã hiểu rồi".

[Vừa rồi ở một góc mà ta không chú ý, nhất định là lão hoàng đế đã ám chỉ cho Thôi Y rằng lão đang nắm nhược điểm của Thôi Y trong tay nên Thôi Y mới khuất phục!]

[Mà ngự sử này thấy Thôi Y bị lão hoàng đế uy hiếp nên mới đứng ra, ám chỉ với lão hoàng đế rằng ta không sợ ngươi uy hiếp!]

Thôi Y, "..."

Quy trình thì đúng nhưng đối tượng thì sai rồi.

Lão hoàng đế, "..."

Liên quan gì đến trẫm! Tội của ngươi thì ngươi tự gánh! Đừng có tùy tiện đổ oan cho người khác! Trước giờ chỉ có thần tử gánh tội thay cho hoàng đế chứ chưa từng thấy thần tử nào khiến hoàng đế gánh tội thay.

Một chuỗi lời nói xẹt qua trong lòng, suýt nữa lăn thành làn đạn.

Ngự sử vừa đứng ra nói hành xử cung kính nhưng giọng điệu rất cứng rắn.

"Thần cho rằng, công chúa tuy có địa vị cao quý nhưng sau khi thành thân cũng không nên dựa vào phụ thân mà ức hiếp trượng phu.

Bởi vì cái gọi là, nam càn, nữ khôn, nam dương, nữ âm, nam cương, nữ nhu, phu tôn thê ti mới là lễ nghĩa của người đời."

"Công chúa Phòng Lăng, ái nữ của Thái Tông tiền triều, nuôi nam sủng, ngoài giường ức hiếp phò mã, sự việc bại lộ, đám nam sủng hoặc bị chém chết hoặc bị đày ải, công chúa cũng bị giam cầm."

"Triều nhà Chu năm trăm năm trước, công chúa Đan Dương chọn chồng.

Phò mã là danh tướng Vu Triệt của nhà Chu, nhưng công chúa không thích con nhà võ, cho rằng phò mã vụng về, thành thân nửa năm cũng không ngủ chung giường.

Chu Tông biết chuyện, cho rằng những lời nói và việc làm của công chúa không hợp với đạo làm vợ, gây tổn hại đến bộ mặt của hoàng thất, không xứng làm vợ người, sau đó hạ lệnh hai người hòa ly, đồng thời đổi thành công chúa Nam Bình ôn nhu hiền thục."

"Dung Đế tiền triều cũng biết công chúa phải tuân theo đạo làm vợ, nghiêm túc tuân theo phẩm hạnh của nữ nhân, ôn lương cung kiệm, cử án tề ma.

Không lẽ bệ hạ còn không bằng một đế vương ngu ngốc, nhúng tay vào mâu thuẫn phu thê, thẳng tay trị phò mã tội phạm thượng?"

Vừa dứt lời liền nghe thấy một tiếng lòng tràn ngập kinh ngạc và cảm thán —

[Ô wow!]

Lão hoàng đế vừa định đứng dậy thưởng cho ngự sử này một bạt tai, nhưng khi nghe thấy âm thanh quen thuộc, lão khựng lại một chút, sau đó ung dung tự đắc ngồi trở lại.

Sau khi ngự sử này xuất hiện, Hứa Yên Diễu lần nữa chọc chọc Binh Bộ Tư Vụ.


"Người này là ai vậy?"

Binh Bộ Tư Vụ lau nước mắt.

"Hứa lang, xét công mật báo cho ngươi, sau này nhớ lập mộ cho ta."

Hứa Yên Diểu hả một tiếng, hoang mang không hiểu gì.

Binh Bộ Tư Vụ đã gấp gáp không chờ nổi, vừa cười vừa nói.

"Lão thất phu (16) này họ Ôn, tên Hành Ái, huynh trưởng của lão là môn khách (17) của Thái tử, nhi tử của lão đã thành thân với nữ nhi thứ mười tám của bệ hạ."

(16) thất phu – tầm thường, dốt nát, hàm ý coi thường.

(17) môn khách – người có tài, được quý tộc phong kiến nuôi trong nhà để dùng tài năng khi cần thiết.

Bả vai Hứa Yên Diểu hơi nhúc nhích, đầu gật nhẹ.

"Ra là vậy."

Thông tin càng chi tiết sẽ càng dễ hóng được nhiều drama trong hệ thống.

[Ồ! wow!]

Hai mắt Hứa Yên Diểu sáng ngời, làm bộ chú ý chuyện triều chính nhưng thật chất đang vui vẻ gặm dưa.

[Chẳng trách người này cứ một mực nhấn mạnh công chúa nhất định phải tuân thủ phu thê vi cương, hóa ra là vì công chúa Tương Dương chưa bao giờ nể mặt lão.]

Công chúa Vạn Thọ, người đang bị công kích đến mức không giấu được sự buồn bực trên mặt, ngơ ngác nhìn Hứa Yên Diểu.

Hôm qua sau khi trở về từ biệt viện của phò mã, cùng với việc trải qua một hồi suy nghĩ và quan sát vừa rồi, nàng sớm đã phát hiện thanh âm mà Hứa Yên Diểu luôn ngậm miệng phát ra không phải là tiếng bụng, mà là tiếng lòng.

Hiện tại, tiếng lòng kia đang nhắc đến muội muội thứ mười tám của nàng.

"Tương Dương..."

Công chúa Vạn Thọ nhớ đến Đậu hoàng hậu.

Công chúa Tương Dương là nữ nhi nhỏ nhất của Hoàng hậu, từ nhỏ đã nhận được toàn bộ sủng ái của Đế Hậu, bốn vị huynh trưởng ruột và hai vị tỷ tỷ ruột cũng cưng nàng như cưng trứng, vì lẽ đó mà tính cách cũng khác hẳn công chúa Vạn Thọ, phải nói là vô cùng ngạo mạn.

Hứa Yên Diểu vừa nhắc đến công chúa Tương Dương, Ôn ngự sử vừa rồi còn hùng hổ bất khuất đột nhiên đỏ bừng mặt, người không biết còn tưởng nơi đang diễn ra triều hội thiếu oxy để thở.

Lão thấy một đám bá quan văn võ đều vểnh tai nghe ngóng, rõ ràng là hứng thú với chuyện riêng của nhà lão hơn là việc phò mã của công chúa Vạn Thọ có nên bị tống giam hay không.

Vì thế mà khuôn mặt càng lúc càng đỏ, huyết áp có lẽ đã tăng vọt lên hơn một trăm tám.

Thấy sắc mặt của Ôn ngự sử, lão hoàng đế nheo mắt, cười lạnh.

Không phải ngươi thích nhìn chằm chằm vào chuyện riêng của hoàng thất sao, không bằng cũng để người khác nhìn chằm chằm vào chuyện riêng của nhà ngươi xem thế nào.

Hứa Yên Diểu lật xem hệ thống, hóng hớt drama với tâm trạng vô cùng thoải mái.


[Để xem, để xem, công chúa vừa vào cửa, Ôn Hành Ái đã yêu cầu công chúa phải giống như một nữ nhân bình thường.

Ngày thứ hai sau khi thành thân, phải tắm gội, thay quần áo, làm lễ hành bái cha mẹ chồng, nhận được sự tán thành của các tôn trưởng trong nhà chồng.]

[Sau đó, công chúa Tương Dương trực tiếp xoay người rời đi, muốn trở về phủ công chúa.

Tuy nhiên, người của Ôn gia lại sợ, sợ lão hoàng để biết chuyện nên cầu xin công chúa Tương Dương xuống xe ngựa.

Cha mẹ chồng ngược lại phải hành lễ với công chúa Tương Dương thì mới dỗ công chúa miễn cưỡng nguôi giận.]

Đám quần thần: WOW!

Sau đó thì sao, sau đó thì sao!

Không ngờ...!Hứa Yên Diểu nói không sai, người càng thiếu cái gì thì càng nhấn mạnh cái đó, Ôn gia này không phải như vậy sao? Gặp phải công chúa tính cách mạnh mẽ, lập tức công kích công chúa không đủ nhu thuận.

Chậc chậc.

[Sau đó sau đó!]

[Vốn là sau khi trượng phu chết, thê tử phải để tang trượng phu ba năm, ngược lại, trượng phu chỉ cần để tang thê tử một năm, công chúa khi qua đời cũng phải như vậy.

Nhưng ba tháng trước, công chúa Kỳ Dương qua đời, công chúa Tương Dương trực tiếp đến cửa uy hiếp phò mã của công chúa Kỳ Dương nhất định phải để tang tỷ tỷ của công chúa Tương Dương trong ba năm.]

[Ôn Hành Ái biết chuyện, vì muốn thực thi quyền hành của cha chồng nên răn dạy công chúa Tương Dương đã vấy bẩn đức hạnh của công chúa Kỳ Dương, khiến công chúa Kỳ Dương sau khi chết cũng không được yên.

Công chúa Tương Dương thẳng thừng đáp trả, nói lão yên tâm, nếu nàng chết, không cần ủy khuất phò mã chịu tang cho nàng ba năm, nàng sẽ dẫn phò mã đi theo nàng.]

[Ha ha ha ha ha ha, con mọe nó, công chúa thật lợi hại, Ôn Hành Ái bị nàng làm cho câm nín không nói nên lời.]

Đám quần thần: WOW! WOW!

Không thể không nói, chuyện riêng của nhà người khác là miếng dưa cực kỳ ngon, càng nghe càng thấy cuốn.

Không ngờ lão già cổ hủ này cũng biết sợ.

Bảo sao cắn công chúa Vạn Thọ chặt như vậy!

Đây không phải là đang bắt nạt kẻ yếu thế sao?

Một loạt ánh mắt chế nhạo đổ dồn lên người Ôn ngự sử.

Cổ của Ôn ngự sử gần như đỏ au nhưng mặt và cổ vẫn cứng ngắc, không hề nhúc nhích.

Lão vốn đã chuẩn bị tâm lý chuyện của công chúa Tương Dương sẽ bị bại lộ, nhưng phải đến lúc thật sự đối mặt với tình huống này, lão mới phát hiện, những sự chỉ trỏ phán xét, những lời xì xào bàn tán, những ánh mắt cổ quái, lại khiến người ta khó có thể chịu nổi.

Hơn nữa...

Là công chúa vô lễ, Ôn gia nghiêm chỉnh tuân thủ lễ tiết, có gì là sai! Người mất mặt là công chúa, không phải Ôn gia! Những người này bị làm sao vậy! Không lẽ lão không được chỉ trích công chúa không giữ đạo làm vợ sao!

Đương nhiên, lão già cổ hủ mặc dù không chịu được nhưng cũng không có cách nào ngăn cản Hứa Yên Diểu.

Nếu lão hét lên câm miệng, Hứa Yên Diễu tuyệt đối không nhận ra là đang nói mình.

Mà nếu gọi thẳng tên Hứa Yên Diểu, chỉ sợ còn chưa kịp nói đã bị mấy quan viên quanh đây nhào lên bịt miệng lại.

Tiếng lòng của Hứa Yên Diểu mang đến lợi ích rất lớn, chẳng hạn như chuyện Nam Việt muốn làm phản bị vạch trần ngày hôm qua.

Bởi vì bị bại lộ từ sớm, phản đồ chuẩn bị không đủ, lần phản loạn này chắc chắn bị trấn áp, thương vong cũng không quá nhiều, thế nên đã có mười mấy gia đình quý tộc nhét con cháu vào quân đội để bọn họ lên chiến trường kiếm vài danh hiệu.

Ôn Hành Ái muốn tổn hại đến lợi ích của mọi người, không có cửa.


Mà khiến Ôn Hành Ái muốn chết nhất chính là tiếng lòng của Hứa Yên Diểu vẫn chưa chịu dừng lại!

Hứa Yên Diểu đang đào sâu vào nhà lão! Hơn nữa, không chỉ giới hạn trong chuyện phò mã của công chúa!

[Chậc chậc, nhà này nhiều dưa quá.

Vị đại ca kia của lão, cũng là môn khách của thái tử, chơi tiểu quan đến mức mắc bệnh lậu.]

Bách quan: Oắt đờ phắc!

Không ngờ môn khách của thái tử lại chơi tiểu quan, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong!

Đậu thừa tướng, "..."

"Ôn môn khách?!"

Ôn ngự sử trợn to hai mắt, miệng lẩm bẩm.

"Đại ca của ta...!bảy mươi lăm!"

Thái tử đột nhiên nghe được chuyện man rợ của môn khách nhà mình, trực tiếp bị sặc nước bọt.

"Khụ khụ khụ khụ!"

Ho khan xong còn nói thầm trong lòng.

"Càng già càng dẻo dai."

Thậm chí còn gây ấn tượng hơn phụ hoàng sáu mươi ba tuổi trâu già gặm cỏ non của hắn.

Kích thích! Quá kích thích!

Hắn thích!

Hình như làm vậy không phải cho lắm?

Thái tử vuốt chút lương tâm còn sót lại của mình, nghĩ đến hắn bình thường cũng không thích vị môn khách này, động một chút liền xổ một tràng đạo lý, còn thường xuyên mặt đỏ tía tai lải nhải suốt ngày, nói hắn phong thái hiệp khách quá mạnh, không giống quân vương.

Nghĩ đến đây, thái tử lập tức ném bay lương tâm.

Dưa ngon quá, hi hi!

Ít nhất thì hắn ôn lương cung kiệm, không có làm mấy chuyện giường chiếu bậy bạ!

Bách quan gặm hết miếng dưa này đến miếng dưa khác, cuối cùng không nhịn được, bắt đầu nghị luận sôi nổi ngay trong triều.

"Ôn môn khách cũng thật bất cẩn, chơi sao mà để mắc bệnh."

"Ta đã nói rồi, nhà bọn họ lúc nào cũng tỏ ra thanh cao, nhất định là vì có gì đó không muốn người khác biết mà gièm pha, cuối cùng không phải đã có người bới ra rồi đó sao?"

"Phốc — ta chỉ chờ xem kịch hay thôi, môn khách của thái tử à, chậc chậc, sau hôm nay không biết còn có thể làm môn khách của thái tử nữa không."

"Đừng nói môn khách của thái tử, chỉ sợ công chúa Tương Dương cũng đổi phò mã."

Có người hiểu chuyện, đưa mắt nhìn trộm lão hoàng đế, quả nhiên sắc mặt của lão tái mét, cực kỳ tồi tệ.

Hứa Yên Diểu không để ý, Hứa Yên Diểu vẫn đang bới.

Hai mắt sáng như đèn pin.

Bách quan cũng hai mắt sáng như đèn pin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận