"A… Điện hạ… đừng như vậy…"
"A Tranh, A Tranh của ta, là ta phụ nàng, thiếu nàng ta sống không được, nàng mau trở về đi."
"Không được, điện hạ, thϊếp đã tiến cung, là quý nhân của bệ hạ, nếu bệ hạ biết, chúng ta… đừng… không được…"
"A Tranh, nàng thơm quá… hoàng gia gia có thể thỏa mãn nàng sao? Lão già rồi!"
Từ hòn non bộ truyền đến âm thanh khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh.
Bên ngoài hòn non bộ, sắc mặt lão hoàng đế đen như đít nồi.
Một đám thái giám đi theo lão, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa trên trán, không dám phát ra tiếng động, xem như bản thân đã chết.
"Lôi ra đây!"
Theo lệnh của lão hoàng đế, đám thái giám xông vào như sói như hổ, bên trong lập tức truyền ra tiếng thét chói tai của cả nam lẫn nữ, chỉ trong chốc lát, hai người bị lôi ra ngoài, tóc tai bù xù, y phục khoác vội quanh người, đai lưng chưa kịp thắt, trông vô cùng chật vật.
Hoàng thái tôn run giọng, hàm răng va vào nhau phát ra tiếng cạch cạch.
"Gia, gia gia…"
Lão hoàng đế khai hỏa toàn bộ uy áp, hiên ngang oai hùng bước tới, vung tay cho một bạt tai thật mạnh lên mặt hoàng thái tôn.
Vương triều Đại Hạ vừa khai quốc được ba mươi mấy năm, thiên hạ này là do lão hoàng đế một đao một thương giành lấy.
Dưới cái tát của một hoàng đế xuất thân từ quân võ, một hoàng tôn được nuông chiều từ bé làm sao có thể chịu được.
Hoàng thái tôn lập tức ngã lăn ra đất, sau khi lồm cồm bò dậy, bên mặt đã sưng đỏ, còn có một cái răng dính máu rơi trên mặt đất.
"Súc sinh!"
Sắc mặt lão hoàng đế vô cùng dữ tợn.
"Đây là tiểu tổ mẫu của ngươi!"
Hoàng thái tôn che mặt, gắng gượng thân người.
"Gia gia! Đây là ngoại thất của con! Là gia gia trực tiếp cướp đoạt!"
"Xùy ——"
Lão hoàng đế lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống, nhìn hắn với vẻ khinh thường.
"Thiên hạ này là của trẫm, đừng nói chỉ là một ngoại thất thấp hèn, cho dù ngươi là hoàng thái tôn, nếu trẫm muốn, ngươi cũng phải lên giường."
Đây là lần đầu hoàng thái tôn đón nhận cú tát tàn nhẫn của cuộc đời, cả người ngẩn ra, vẻ mặt trống rỗng.
Lão hoàng đế không mặn không nhạt nói tiếp.
"Kỳ ca nhi, ngươi không phải là hoàng đế."
"Người đâu, lột sạch đồ của hoàng thái tôn, chỉ cho mặc vải thô áo gai, dùng xe cũi triều đình tống vào ngục!"
Hoàng thái tôn há hốc mồm, không nói nên lời.
Đây có còn là gia gia luôn thương yêu ta không?
Gia gia nỡ lòng nào dùng xe cũi tống ta vào ngục? Gia gia sao có thể đối xử với ta như vậy! Hoàng thái tôn bị tống vào ngục bằng xe cũi, đặc biệt tổn hại đến thanh danh uy tín!
Từ bên cạnh đột nhiên xông đến một người, túm lấy ống quần của lão hoàng đế.
"Bệ hạ! Cầu xin bệ hạ đừng trách điện hạ! Là thϊếp quyến rũ điện hạ! Cầu xin bệ hạ, đừng tống giam điện hạ! Điện hạ là hoàng thái tôn, bị tống vào ngục sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, đánh vào mặt mũi của điện hạ!"
Hoàng thái tôn rưng rưng nước mắt.
"A Tranh…"
Nàng quay đầu chăm chú nhìn hắn, nước mắt lưng tròng, dường như đã hạ quyết tâm, đột nhiên quay về phía lão hoàng đế, bi thương nhưng đầy quyết đoán.
"Bệ hạ! Chuyện này không liên quan đến thái tôn điện hạ! Là thϊếp ham vinh hoa phú quý nên tiến cung, sau đó mong ước thái tôn tài tuấn nên mới làm ra những chuyện như vậy.
Thái tôn còn trẻ, làm sao có thể chịu được sự trêu chọc của thϊếp, đầu óc nhất thời mê muội nên mới bị thϊếp kéo đi làm bậy…"
"A Tranh!!!"
Hoàng thái tôn vừa cảm thấy đau khổ vừa cảm thấy ngọt ngào trong lòng, hắn quỳ thụp xuống đất, khóc lóc.
"Gia gia! Hoàng gia gia! Tôn nhi cầu gia gia! Tôn nhi là A Tranh là lưỡng tình tương duyệt (2)!"
(2) lưỡng tình tương duyệt – hai bên cùng có tình cảm với nhau, tâm đầu ý hợp.
Lão hoàng đế lạnh lùng nhìn đôi uyên ương "mệnh khổ" này, trong mắt không có chút thương hại.
Mặt mũi của thái tôn? Sao ngươi không nghĩ đến mặt mũi của gia gia khi làm bậy với quý nhân của gia gia!
Đặc biệt là văn võ cả triều đều biết mây xanh giăng đầy đầu (3) lão!!!
(3) mây xanh giăng đầy đầu – một cách nói khác của đội nón xanh, bị cắm sừng.
Hơn nữa…
Nếu thật sự thích như vậy, sao ngay từ đầu ngươi không thẳng thắn, công khai cưới hỏi người ta về làm thái tôn phi? Không thì nạp làm thϊếp cũng được, cần gì phải để người ta làm ngoại thất, tiện nhân như vậy, còn không biết xấu hổ mà nói lưỡng tình tương duyệt sao?
Cho rằng hoàng gia gia già rồi, đầu óc không dùng được nữa đúng không!
"Ngây người ra đó làm gì."
Lão hoàng đế lạnh lùng nói, tức đến mức l*иg ngực không ngừng phập phồng.
"Còn không mau lôi xuống!"
Bàn tay thô ráp vì làm việc nhiều năm của thái giám đè lên đôi vai không ngừng giãy giụa của hoàng thái tôn, y phục và hai chân hắn bị kéo lê trên mặt đất, phát ra âm thanh ồn ào.
Tần Tranh run rẩy, từ đáy lòng dâng lên cảm giác sợ hãi khó tả.
Nàng cảm nhận được có ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng vào người mình, nàng khẽ hít mùi bụi bặm của bùn đất thoang thoảng trong không khí…
Tần Tranh càng lúc càng run rẩy dữ dội.
Ngay cả con cháu của mình cũng không tha, hoàng đế làm sao có thể bỏ qua cho nàng!
"Bệ hạ ——"
Cơn gió lạnh xuyên qua giọng nàng như một con dao sắc nhọn, âm thanh thoáng nghe đến tê tâm liệt phế.
"Trong bụng thϊếp đã có cốt nhục của thái tôn điện hạ!"
"Cái gì?!"
Hoàng thái tôn sửng sốt, sau đó mừng như điên.
Trước mắt lão hoàng đế lập tức tối sầm.
Lúc này đã không còn là vấn đề nón có xanh hay không, mà là…
[Con mọe nó! Tần quý nhân đã mang thai với thái tôn! Một tháng rồi!]
Lão hoàng đế không ở đây, Hứa Yên Diểu đương nhiên cũng không nhàn rỗi, tiếp tục ăn dưa, sau đó còn cho người ta gặm một miếng dưa lớn.
[Mọe nó! Nói như vậy thì nếu lão hoàng đế không phát hiện chuyện bọn họ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, lão đã phải nuôi con của người khác rồi sao?]
Kí©h thí©ɧ! Thật sự quá kí©h thí©ɧ!
Cổ họng Hứa Yên Diểu khát khô, kích động nuốt một ngụm nước miếng.
Văn võ cả triều, "!!!"
Lỗ tai lập tức dựng lên.
Ai mà chẳng thích ăn dưa.
Mau lên! Nói nhiều hơn một chút, chúng ta đều thích nghe – bình thường có mấy ai dám lan truyền drama của hoàng thất đâu!
Triều đình vô cùng an tĩnh, xung quanh chỉ có tiếng lửa tí tách, củi khô cháy tản ra mùi khét nhẹ.
Thái Thường Tự Khanh Trịnh Bằng nghe thấy mấy tiếng ùng ục khe khẽ vang lên từ xung quanh, bản thân cũng không khỏi khẩn trương nuốt vài ngụm nước miếng, suýt đã không nhịn được lắc lắc bả vai Hứa Yên Diểu, giục cậu mau chóng sử dụng thần khí gọi là "hệ thống" kia.
[Làm sao bọn họ quen nhau được vậy, để ta tìm hiểu đã.]
Đây rồi đây rồi!
Ánh mắt đám quần thần sáng quắc.
[Wow wow! Ra là ân nhân cứu mạng! Thái tôn ngã xuống vách núi, bị thương nặng dẫn đến sốt cao, được Tần quý nhân, lúc đó vẫn còn là thôn nữ, cứu lên.
Vì trong nhà không có nam nhân nên Tần quý nhân chỉ có thể tự mình chăm sóc thái tôn.
Chăm sóc một hồi cả hai liền lăn đến một chỗ.]
Thái Thường Tự Khanh: Xùy!
Ân nhân cứu mạng, ngươi báo đáp người ta bằng cách để người ta làm ngoại thất của ngươi? Mạng của ngươi chỉ đáng giá như vậy thôi sao? Ít nhất cũng phải để người ta làm trắc phi.
Binh Bộ Thượng Thư lắc đầu.
Xem ra là bị thương vẫn còn nhẹ.
Trước đây lão bị bệnh, hết nóng rồi lạnh, đến sức lực đứng dậy cũng không có, vậy mà thái tôn vẫn còn tâm tư đùa giỡn thôn nữ.
[Khoan đã, khoan đã! Không đời nào! Aiz —— chuyện này thật sự là...]
"thật sự là" một lúc lâu cũng không nói tiếp "thật sự là" cái gì, đám quần thần nóng lòng hóng hớt đến mức suy nghĩ bậy bạ.
"thật sự là" cái gì! Ngươi nói mau lên!
Cắt dưa mà cắt nửa miếng, sau này nhất định sẽ trở thành thái giám!
[Bảo sao Tần quý nhân lại tiến cung.
Hóa ra là thái tôn muốn nghị thân, đối tượng là nữ nhi của Đậu gia.
Tần quý nhân biết chuyện này nên mới bỏ chạy, thái độ của thái tôn với nàng vốn chỉ là "một nữ nhân thấp hèn, một món đồ chơi", khi phát hiện nàng bỏ chạy, hắn mới tỉnh ngộ, đuổi theo nói không phải nàng nhất định không cưới...]
["Nữ nhi của Đậu gia điêu ngoa tự cao tự đại, không có tài cũng không có đức, suốt ngày quấn lấy ta không chịu đi, chỉ biết lì lợm la liếʍ, có đến cầu hôn ta cũng không cưới, huống hồ trong lòng ta chỉ có một mình nàng…"
Chậc chậc chậc, còn dám nói vậy, có bản lĩnh thì nói những lời này trước mặt hoàng hậu đi, xem lão hoàng đế có cho hắn thêm một bạt tai không.]
Vụt vụt vụt ——
Một vài ánh mắt mờ mịt hướng về phía thừa tướng Đậu Thanh.
Sắc mặt Đậu thừa tướng tái mét.
Đậu gia thuộc Hậu tộc, Đế Hậu tình cảm thâm sâu, bọn họ vốn dĩ không cần phải nhất định dính líu đến hoàng thất, tránh đổ thêm dầu vào lửa.
Nếu không phải hoàng hậu muốn thân càng thêm thân, Đậu gia làm sao có thể để trưởng tôn nữ đi làm thái tôn phi.
Nếu ngươi thật sự có người trong lòng, xin hoàng hậu từ hôn cũng không thành vấn đề, hai nhà vẫn có thể giữ mối quan hệ tốt đẹp như xưa.
Ngươi một mặt không rút bỏ hôn ước trói buộc Đậu gia, một mặt ở sau lưng bàn tán nữ nhi nhà ta không có tài cũng không có đức?
Đậu thừa tướng choáng váng mặt mày, phải tự véo lòng bàn tay mình mới không ngất đi vì tức giận.
Từ hôn!
Nhất định phải từ hôn!!!
Loại hôn phu này, nữ nhi nhà lão với tay không tới!
Binh Bộ Thượng Thư hơi cúi đầu, nâng tay áo lên lau mồ hôi, đồng thời lén lút nhét vào miệng một viên kẹo dưới sự che lấp của ống tay áo.
Hương vị ngọt ngào của mật đường lan tràn ra khắp miệng khiến lão suýt đã không nhịn được mà ngâm nga một bài ca.
Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, lão...!xùy xùy xùy, trước khi thái tôn nghị thân Đậu gia, người bệ hạ coi trọng chính là tiểu nữ nhi của lão, nhưng may thay, sau đó hoàng hậu điện hạ coi trọng nữ nhi của Đậu gia, Đậu thừa tướng cũng vui vẻ đáp ứng.
Binh Bộ Thượng Thư nhìn về phía Đậu thừa tướng: Cảm tạ! Cảm tạ! Người tốt như ngươi nhất định sẽ một đời bình an!
Thái Thường Tự Khanh dường như không mấy hứng thú với phong ba bão táp bên ngoài, lão đứng im một chỗ, mắt khép hờ như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng thật ra, lỗ tai lão đã căng chặt hết mức có thể, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồиg ngực ——
Mau lên! Hứa Yên Diểu ngươi mau lên! Ngươi có làm được hay không! Cầm thần khí trong tay, kể chuyện phong lưu của hoàng thất còn cọ tới cọ lui! Phần sau đâu, phần sau đâu! Thái tôn nói không phải nàng nhất định không cưới, sau đó thì sao! Tại sao Tần quý nhân lại tiến cung?
[Wow!]
Sắc mặt quan võ trong triều lập tức tỏa sáng rực rỡ.
Đến rồi, đến rồi!
Hứa Yên Diểu móc từ trong tay áo ra nửa cái bánh hấp còn lại, ngón tay cảm nhận độ ấm của vỏ bánh, hơi có chút dầu mỡ, cậu không nhịn được chảy nước miếng ròng ròng.
[Ta đói đến hoa mắt luôn! Lão hoàng đế không có ở đây, vậy ta có thể ăn vụng rồi! Đói chết mất thôi! Đều do Thái Thường Tự Khanh, tự nhiên tìm ta nói chuyện làm gì, ta còn chưa kịp ăn xong.]
[Nhoàm nhoàm ——]
[Wow wow wow, bánh hấp này thật sự ngon quá đi, hơi nguội rồi mà vẫn còn ngon như vậy.]
Giống như có một bàn tay đang vuốt ve yết hầu của mình, sau đó đột nhiên véo một cái...
Văn võ trong triều, "..."
PHẦN, SAU, ĐÂU!
Ngươi mau nhả phần sau ra trước đi rồi hẵng ăn!
Thái Thường Tự Khanh nghẹn họng, sặc nước miếng.
"Khụ khụ khụ khụ!"
"!!!"
Hứa Yên Diểu đột nhiên ngẩng đầu, nhai ngấu nghiến miếng bánh hấp thơm ngon trong miệng rồi nuốt xuống, cũng không để ý đến dầu chảy ra từ vỏ bánh, gấp gáp nhét nó trở lại tay áo, sau đó quay đầu, cảnh giác nhìn xung quanh.
[Lão hoàng đế trở lại rồi sao?!]
Đồng thời, bàn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt ống tay áo để đảm bảo không có dấu vết nào lưu lại.
Thái Thường Tự Khanh, "!!!"
Lập tức ngừng ho khan.
Đậu thừa tướng, "!!!"
Lập tức nỗ lực nặn ra một nụ cười.
Binh Bộ Thượng Thư, "Aiz a ——"
Cắn trúng đầu lưỡi khi vội vàng nuốt kẹo.
Những quan viên thất thần khác cũng nhanh chóng nín thở, ổn định lại.
Một lúc lâu sau, một chút động tĩnh cũng không thấy.
Có người lớn mật nhìn lên, làm gì có hoàng đế nào.
"..."
Hứa Yên Diểu nghiêng đầu, thấy quan viên trước đó khóc lóc đang nhìn cậu với vẻ mặt như gặp quỷ.
"Ngươi——"
Dám giả truyền thánh chỉ?
Hứa Yên Diểu mờ mịt, "Hả?"
Quan viên, "..."
À, quên mất, người này căn bản không biết tiếng lòng của mình có thể bị quan trong triều nghe thấy.
Y liếc nhìn Hứa Yên Diểu với vẻ oán hận.
Ngươi ở trong lòng ăn nói khoái chí, chúng ta ở đây bị buộc phải nghe tiếng lòng của ngươi, chỉ thiếu điều chuẩn bị sẵn một cỗ quan tài trong phủ.
Những chuyện này là những chuyện mà chúng ta có thể nghe sao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...