Cá Trên Trời

Ngồi trong lớp, tôi đưa mắt ngắm bầu trời ngoài cửa sổ, buồn bã nhớ về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, những kí ức đó khiến tôi chẳng còn để ý đến những gì xảy ra xung quanh.

"Láo xinh!"

Nghe thấy tiếng gọi của Đình Phong ở bên tai, tôi hơi giật mình, khe khẽ lên tiếng:

"Gì thế?"

"Gọi hồn cậu về."

Tôi nháy mắt, sau đó đưa tay nhéo má Đình Phong, không thành thật lắm đáp lại:

"Hồn tớ đặt ở nơi cậu hết rồi, không cần gọi đâu."

"Thế à?"

"Lúc nào cũng thế."

Vừa dứt lời, ánh mắt tôi bỗng rơi vào tờ giấy kiểm tra mười lăm phút môn Ngữ Văn của Đình Phong. Nhìn thấy bài văn nghị luận của nó chẳng khác gì bài kiểm tra toán, không ngờ còn có cả dấu suy ra. Tôi chớp chớp mắt vài lần, chắc chắn rằng bản thân không nhìn nhầm mới đưa tay lên che miệng cười:

"Cậu học toán nhiều quá nên đầu óc không được bình thường đúng không?"

"Cái gì?"

"Đây này." Tôi vừa nói vừa chỉ tay vào bài kiểm tra.

"Ừ nhỉ."

Qua lời kể của mấy đứa trong lớp lúc mới chuyển đến, tôi từng nghĩ Đình Phong là người hoản hảo không có điểm yếu, cho đến khi thấy bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác của nó mỗi khi học môn Ngữ Văn. Ép Đình Phong học môn xã hội này, chẳng khác gì vứt một con cá lên cây cả, thật sự chẳng có chỗ nào hợp lý.

"Bé ngoan, sắp thi cuối kì rồi đấy. Cậu kèm Toán, Lý cho tớ nhé." Có chuyện cần nhờ vả, giọng nói của tôi bắt đầu trở nên ngon ngọt.


Đình Phong nhìn tôi, khoé môi của nó hơi cong lên, không rõ nó đang nghĩ gì trong đầu, một lúc sau mới đáp lại tôi: "Được thôi."

Nhìn thấy biểu cảm đó, đột nhiên tôi có dự cảm không lành:

"Cậu đồng ý dễ như thế à?"

"Đã là bạn gái của anh, thì muốn gì mà chẳng được?"

Phong đặt tay lên má tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn thẳng vào mắt tôi đáp lại.

Tôi ngẩn người một lúc khi thấy hình bóng của bản thân trong đối mắt sâu thẳm của Phong. Dù mối quan hệ hẹn hò giữa chúng tôi là giả, nhưng đôi lúc lại chân thật đến mức kỳ lạ.

Thật ra, điều này chẳng có gì khó hiểu. Bởi, tôi và Đình Phong đều mang trong một lớp mặt nạ dày cộp, luôn trốn tránh việc sống thật với cảm xúc bản thân. Phong chính là diễn viên xuất sắc trong cuộc đời mình. Và tôi, cũng thế.

"Thế cậu rảnh vào lúc nào?"

"Chắc là buổi tối, tầm mười giờ."

"Dạo này tớ bận làm thêm vào ban đêm rồi, chỉ có mỗi tối thứ bảy và chủ nhật rảnh thôi."

Phong nhướng mày: "Cậu đi làm thêm à?"

"Công việc nhẹ nhàng, lương cũng ổn nữa nên tớ mới làm đấy."

"Ừ, vậy thì thứ bảy tuần này tôi kèm cho cậu."

Tôi cười tít mắt, định lên tiếng cảm ơn Phong, bỗng giọng nói của cô giáo chủ nhiệm vang lên:

"Cô biết là hai đứa đang hẹn hò, nhưng ngồi trong lớp nhớ giữ yên lặng và tập trung học bài nhé."


Tôi biết tin đồn giữa tôi và Đình Phong đã lan xa, nhưng thật sự không ngờ rằng chuyện này đã lan tới tai cô giáo chủ nhiệm. Mọi ánh mắt đều dồn về phía tôi và Đình Phong khiến tôi có chút bối rối. Nhưng Phong lại không như thế, nó cười, chẳng có chút lúng túng nào đáp lại: "Em xin lỗi đã làm ảnh hưởng đến lớp ạ."

"Không sao, lần sau nhớ chú ý hơn nhé."

Giờ ra chơi, khi tôi đang "điên lên" với đống đề ôn tập môn Vật Lý, Thế Thành bỗng từ đâu chạy đến chỗ tôi với vẻ mặt hoảng hốt. Nó không nể nang gì kéo Đình Phong sang một bên, ngồi xuống bên cạnh tôi, vừa chỉ vào chiếc điện thoại trên tay vừa nói: "Tớ bị Khánh Như block rồi."

"Cũng vừa lắm." Tôi liếc nhìn chiếc điện thoại, bật cười đáp lại.

Thế Thành chắp tay cầu xin tôi:

"Cậu có số điện thoại của Như không? Cho tớ xin đi."

"Tớ đâu thể tiếp tay cho giặc nhỉ?"

"Ý cậu là gì thế? Tớ không phải giặc, tớ là người thật lòng thích Khánh Như. Tớ thề đấy."

Người ta nói rằng, lời thề của đàn ông thường không đáng tin, nhất là lời của mấy cậu trai mới lớn. Dù bây giờ, Thế Thành đang cố chứng minh cho tôi thấy sự chân thành của mình, nhưng thứ tôi thấy chỉ là một loại tình cảm nhất thời không có kết quả.

Để thêm phần đáng tin cậy, Thế Thành vào danh bạ và Messenger, xoá số điện thoại và block hết các "mập mờ" từ trước đến nay của nó ngay trước mặt tôi.

"Cậu làm chứng cho tớ nhé. Tớ không còn dính dáng gì đến ai khác ngoài Như nữa."

"Sao xung quanh cậu nhiều mối quan hệ phức tạp thế? Tớ vẫn thấy không nên cho cậu số của Như thì hơn."

"Bây giờ tớ chỉ muốn tập trung vào Như thôi."

"Còn sau này thì sao?"


"Đương nhiên vẫn là cô ấy."

Nghe thấy được lời khẳng định chắc nịch từ Thành, chỉ một chút nữa thôi, tôi đã hoàn toàn tin lời của nó. Tôi sợ, sợ một ngày Như sẽ không giữ nổi sự tỉnh táo giống như tôi ban nãy.

Tôi nhất thời không biết trả lời Thành như thế nào, bởi đây là chuyện riêng giữa hai người bọn họ, tôi chẳng có quyền gì mà xen vào. Không biết là vô tình hay cố ý, Đình Phong bỗng nhiên cứu tôi một mạng:

"Cút về chỗ được rồi."

Đình Phong lén nhìn xung quanh, xác nhận không có ai ở gần bên cạnh mới dám khe khẽ lên tiếng.

"Nhưng..."

"Nhanh cái chân lên."

Thế Thành cau mày, định nói mấy câu năn nỉ, nhưng khi thấy thái độ căng như dây đàn của Phong, nó không dám nói thêm lời nào nữa, đành ngoan ngoãn đi về chỗ ngồi.

Vì có Đình Phong ngồi bên cạnh suốt một buổi sáng, Thế Thành không còn dám tới làm phiền tôi nữa. Nhưng, đến giờ ra về, tôi lại phải hớt ha hớt hải chạy đến bệnh viên. Bởi vì Thế Thành bị tai nạn giao thông, mà nguyên nhân xảy ra chuyện này là do Như. Nói chính xác hơn, là do nó mải ngắm con bé trên đường đi học về, nên mới xảy ra sự việc "thương tâm" này.

"Cậu có sao không?"

Vừa bước chân vào phòng bệnh, tôi đã nghe thấy tiếng của An Nguyên vang lên.

"Tớ không sao, chỉ bị gãy chân thôi."

Đình Phong vỗ nhẹ vào vai Thế Thành, diễn ra cái vẻ "anh em thắm thiết" trước mặt mấy đứa trong lớp: "Lần sau cậu phải chú ý cẩn thận hơn nhé."

Tôi vừa bước vào phòng đã thu hút ánh nhìn của mọi người. Đình Phong mỉm cười, vội vàng đi đến nắm lấy tay tôi, giọng nói khe khẽ đầy ngọt ngào: "Trời lạnh thế này còn đến đây làm gì? Lát nữa anh đưa em về."

"Em không sao đâu. Người có sao đang nằm ở kia kìa."

Thế Thành quay đầu sang nhìn Như cười dịu dàng, sau đó lại hướng ánh nhìn về phía tôi: "Có Như ở đây nên tớ không sao thật mà."

Tôi vừa đến được một lúc, An Nguyên liền tỏ ra không vui, nó kiếm cớ ra về, lúc đi còn cố tình lườm tôi bằng con mắt khinh thường. Tôi chẳng buồn quan tâm, bởi dù Nguyên có ghen ghét đến mấy, nó cũng chẳng thể làm gì được ngoài nói mấy câu mỉa mai.

Một lúc sau, mấy đứa trong lớp cũng ra về gần hết, chỉ còn tôi, Đình Phong, Khánh Như và Tấn Tài ở lại.


"Mày hết chuyện để làm rồi à?" Tài cau mày, hơi lớn tiếng quát mắng.

"Anh đừng lớn tiếng như thế, dù sao Thành cũng đang bị thương."

"Ok, nhóc cứ ở lại chăm nó đi. Anh về."

Tấn Tài đút tay vào túi quần, vẻ mặt lạnh tanh rời đi. Lúc nó đi lướt qua, đừng nói là Như, đến tôi còn phải hơi run lên vì sợ, cứ như vừa có một cơn gió lạnh lẽo thổi qua vậy.

"Ở lại mạnh khoẻ, không có chuyện gì nữa thì tao dắt bạn gái về đây."

Phong cười, nụ cười đó vẫn khó đoán như mọi khi. Nó tự nhiên nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi ra khỏi bệnh viện. Dù có phản kháng, nhưng sức lực của tôi so với nó, thực tế mà nói thì chẳng là gì cả.

"Tớ muốn ở lại nói chuyện với Như một chút."

"Về thôi, tôi đưa cậu về."

"Không cần đâu. Hôm nay đột nhiên tốt bụng như thế, cậu làm tớ hơi bất an đấy."

Gió lạnh trước cổng bệnh viện khiến tôi chẳng thể đứng yên được một chỗ, cả cơ thể vô thức run lên vì lạnh. Nhìn thấy bộ dạng thảm thương đó, Đình Phong bước lên phía trước chắn gió cho tôi, thanh âm trầm khàn vang lên trong làn gió: "Đã sợ lạnh như thế sao còn không chịu nghe lời hả?"

"Bé ngoan, cậu quan tâm đến tớ nhiều đến thế à? Có phải là vì cậu đã rung động trước vẻ xinh đẹp này rồi không?"

Nghe tôi nói thế, Phong sững người mất mấy giây, đột nhiên, nó bật cười, cúi người xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào đôi mắt tôi:

"Cậu, đoán, xem."

Giọng nói trầm khàn vừa dứt, chiếc xe hơi thể thao đắt tiền bỗng từ đầu xuất hiện, đỗ phía trước chúng tôi một đoạn. Phong đứng thẳng lưng, lạnh giọng nói với tôi, giọng điệu giống như đang ra lệnh:

"Lên xe."

_______

Dạo gần đây tớ đang bận ôn thi HSG và giữa kì nên không thể ra chap thường xuyên được. Xin lỗi vì đã để các cậu đợi lâu...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận