Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Cố Thanh Giác run lẩy bẩy bị Tạ Dịch ôm chặt vào lòng, y còn chưa kịp hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thì đã thấy người anh em cùng làm chuyện xấu năm đó đang cười đầy ẩn ý, tim y đập loạn lên xém chút nữa là hẹo luôn tại chỗ.
【Thống ~ ba ba~ con sợ quá...】
【Ba mau về đi...!Một mình con chịu không thấu...】
Hệ Thống quét số liệu vỡ vụn vào một góc, hạch nhân cũng phát run.
【Ba ba~ Ngươi mới là ba...!Ta cũng sợ lắm...】
Cố nhu nhược lạnh hết sống lưng, không dám nhúc nhích một chút nào, trong đầu đều là hình ảnh bị thiên lôi đánh cộng thêm thập đại khổ hình, sao tên điên này lại đến Huyền Thiên Tông, còn phản ứng hiện tại của đại sư huynh là sao?
Chẳng lẽ là hắn lừa đại sư huynh để có thể tiến vào Huyền Thiên Tông, sau đó sẽ vạch trần bộ mặt thật của y ngay trước toàn tông, để bàn dân thiên hạ đều biết Chiêu Minh Tiên Tôn thực ra là một tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo nghiêm trang?
Cơ Nguyệt Thanh! Ngươi thật là độc ác!
Quỷ Vương rất không hài lòng với phản ứng của Cố Thanh Giác, hắn ôm ngực than vãn, "Tiên tôn, gặp bằng hữu cũ cũng không chào một câu, đạo đãi khách của Huyền Thiên Tông là như vậy sao?"
Cố Thanh Giác sợ chết khiếp không dám cứng với hắn, y đã tốn hết toàn bộ tinh lực để đứng vững khi mới nhìn thấy gương mặt này, kêu y hồ hởi đón tiếp hắn còn không bằng coi như y đã chết luôn đi.
Cơ Nguyệt Thanh không thấy tiểu mỹ nhân hắn vẫn tâm tâm niệm niệm trả lời, phiền muộn chỉ thoáng qua trong ánh mắt rồi lại như gió xuân phơi phới, tốc độ trở mặt nhanh như lật bánh tráng càng khiến Cố Thanh Giác không dám làm gì.
Y sai rồi, khi ấy y không nên vì bớt chút chuyện mà đi Quỷ Vực, càng không nên thấy Quỷ Vực lạnh xương sống như vậy còn bước vào, lại càng không nên gặp hắn rồi vẫn còn kết giao với hắn.
Nếu như năm đó không đến Quỷ Vực cũng không liên quan đến hắn, bây giờ y vẫn là tiểu bạch liên vô tội đáng thương chứ không phải nơm nớp lo sợ sẽ bị treo lên hưng sư vấn tội, còn phải đề phòng bỗng nhiên bị thọc cho một kiếm, ai bảo y không biết tên thần kinh này sẽ gây khó dễ lúc nào chứ.
Cao xanh ơi! Đất mẹ hỡi! Trên đời đã có Cố Thanh Giác ta! Tại sao còn sinh ra Cơ Nguyệt Thanh?!
Tạ Dịch nhận thấy thân thể gầy yếu sợ sệt run rẩy, sự hổ thẹn vô bờ gần như bức bách hắn, "Thanh Giác đừng sợ, là lỗi của sư huynh, sư huynh không nên trách oan đệ, bây giờ huynh đã biết tất cả rồi."
Cố nhu nhược khốn khổ trốn sau bả vai của đại sư huynh ngăn lại ánh nhìn nóng bỏng của Quỷ Vương, cũng không dám đoán rốt cuộc Tạ Dịch biết cái gì, im lặng là vàng, hôm nay y phải sinh ra cả một mỏ vàng.
Cơ Nguyệt Thanh làm như không biết Cố Thanh Giác kháng cự, hắn vòng qua Tạ Dịch đến trước mặt y, ra vẻ tủi thân hỏi, "Tiên tôn đây là không thích ta sao?"
Cố Thanh Giác nghe lời này hận không thể lập tức gật đầu, còn phải dõng dạc tuyên bố có ngươi không có ta, có ta không có ngươi, sau đó dứt khoát đá đít hắn từ đỉnh núi xuống, tốt nhất là cả đời này đừng gặp lại nữa.
Nhưng mà...!Y không thể.
Cơ Nguyệt Thanh cầm đằng chuôi, y cam đoan chỉ cần y dám gật một cái, tên điên kia có thể lập tức bóc trần toàn bộ giao dịch khi xưa của cả hai ra, sau đó chờ bọn họ chính là chuyến du lịch đến hoàng tuyền.
Thống ba ba cứu mạng, con không muốn chết đâu hu hu hu~
Nội tâm Cố nhút nhát khóc thành chó con nhưng bên ngoài vẫn cứng nhắc lắc đầu, chỉ lo chọc Quỷ Vương điên lên thì hắn sẽ kéo cả hai cùng đi chết.
Cuộc sống này quá khó khăn, tổng bộ trời đánh! Rốt cuộc là tên chết tiệt nào lôi y về đây, mạng của nhân viên thì không phải mạng chắc?
Ánh mắt Tạ Dịch trầm xuống, che chở cho Cố Thanh Giác đáng thương sau lưng, hắn nhìn ra tiểu sư đệ sợ hãi Cơ Nguyệt Thanh, sau khi ổn định tâm trạng mới nhàn nhạt mở miệng, "Ở đây không phải chỗ nói chuyện, vào trong điện trước đi."
Cố nhu nhược cảnh giác đi sau lưng sư huynh, chết sớm chết muộn đều là chết, kéo thêm được chút nào hay chút ấy, không phải y sợ sau khi lật xe sẽ quá thảm, chỉ là lo các sư huynh không chịu nổi cú sốc này.
Trời đất ui, thời nay khó tìm được sư đệ nào tri kỷ như y lắm nha.
Ý cười của Quỷ Vương vẫn rất thoải mái, lần nữa chen vào giữa hai người, trên đầu ngón tay lại xuất hiện một đóa hoa đỏ thẫm, nháy mắt vô cùng dịu dàng với Cố Thanh Giác, "Tiên tôn, Ma Tôn vô liêm sỉ kia không xứng ở bên ngươi, bản vương cảm thấy hai chúng ta mới là tuyệt phối."
Cố Thanh Giác hoảng sợ trợn tròn mắt, 【Thống!!!!! Hắn lại phát bệnh kìa!!!!!!!】
Hệ Thống đã biến thành dữ liệu chết chỉ còn là một đám tro, vài mảnh vụn xếp thành hàng chữ trên đất "Thống Thống đã tử trận, có việc thì hóa vàng".
Tuy Hệ Thống không trông chờ được gì nhưng đại sư huynh lại rất đáng tin, Tạ tông chủ lạnh lùng nhìn Quỷ Vương gan dạ đến mức dám trêu đùa tiểu sư đệ trước mặt hắn, bèn phất phù trần lập tức trói người ném vào trong điện, "Thanh Giác đừng lo, có sư huynh ở đây, sẽ không ai làm hại đệ được."
Khóe môi Cố Thanh Giác căng cứng, lần này là gượng cười thật, y thực sự hy vọng mình là tiểu bạch liên nhu nhược chưa làm chuyện gì xấu, nghe đại sư huynh an ủi như vậy chắc chắn phải cảm động đến mức rút khăn tay khóc hu hu luôn, nhưng mà y có phải là sen trắng không dính bùn đâu.
Tiểu bạch liên nhà người ta dù sao gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn, y có thể chắc chắn mình cũng vậy sao? Khoan đã, bây giờ sư huynh có bao nhiêu hòa ái, chốc nữa lật xe càng đánh ác bấy nhiêu, y thực sự chịu không nổi đâu.
Tạ Dịch nhẹ nhàng vỗ vai Cố Thanh Giác, thở dài nắm bàn tay đã lạnh ngắt của y dắt vào trong.
Thanh Giác không biết hắn nhìn thấy gì ở chỗ Quỷ Vương, lúc này lại sợ hãi như vậy, là lo lắng hắn sẽ nghĩ tiểu sư đệ thực sự là kẻ xấu sao?
Đứa nhỏ ngốc, sai lầm không biết phân biệt thị phi một lần là đủ rồi, sao hắn có thể té cùng một hố hai lần chứ?
Cơ Nguyệt Thanh bị Tạ tông chủ đối đãi thô bạo cũng không giận, công pháp của Quỷ Vực đặc thù, chỉ cần Quỷ Vực còn tồn tại thì Quỷ Vương còn bất tử, nhưng hắn không thể tùy tiện rời khỏi Quỷ Vực, nếu không sẽ dễ dàng bị người chế trụ như lúc này.
Đây là nơi ở của tiểu mỹ nhân sao? Quả nhiên rất hợp với y, nhìn thoải mái dễ chịu thật khiến người vui vẻ.
Quỷ Vương ở trong điện thoải mái ngó nghiêng chỗ này một ít xem chỗ kia một tẹo, đến khi thấy tiểu mỹ nhân một lòng mong ngóng bị Tạ Dịch dắt tay đi vào mới tắt ngúm nụ cười, "Tạ tông chủ, tiểu mỹ nhân không phải đứa trẻ ba tuổi, ngài làm vậy có phải quá thân mật hay không?"
Cố Thanh Giác giật thót, khí sắc nhợt nhạt nhìn đại sư huynh điềm tĩnh có thể dựa dẫm, nếu không phải chú ý đến hình tượng, y sẽ lập tức đu cả hai tay hai chân lên người Tạ Dịch.
Dắt tay xíu cũng tính là thân mật sao? Hồi bé y vẫn luôn ngủ cùng một giường với đại sư huynh đó nha!
Tên thần kinh không ai thương không ai yêu không ai quản làm sao hiểu được tình cảm thắm thiết giữa sư huynh đệ bọn họ chứ! Kẻ suốt ngày giao lưu với hoa hoa cỏ cỏ mới đúng là trẻ em ba tuổi nha!
Tạ tông chủ an ủi tiểu sư đệ đáng thương xong mới lạnh lùng nhìn về phía Quỷ Vương đang muốn phá rối tình cảm sư huynh đệ, "Người ngươi đã gặp được, Huyền Thiên Tông không hoan nghênh người đến từ Quỷ Vực."
"Huyền Thiên Tông cũng không hoan nghênh Ma Tôn, chẳng phải Ma Tôn thích đến là đến thích đi là đi sao?" Cơ Nguyệt Thanh phớt lờ lệnh tiễn khách, không hề khách sáo ngồi xuống bên cạnh, khuôn mặt yêu mị vẫn đầy ý cười, hắn nheo nheo mắt vẫn không từ bỏ ý định muốn cuỗm Quỷ Hậu về Quỷ Vực, "Tiên tôn, ngươi xem bản vương đã giúp ngươi nói ra chân tướng, nếu ngươi thực sự không muốn rời Huyền Thiên Tông, bản vương cũng có thể ở lại đây."
Cố Thanh Giác sắp bị dọa đến điên rồi, nhìn tên thần kinh đang thẹn thùng, tim y muốn ngừng đập luôn, "Chân tướng...!gì cơ..."
Quỷ Vương nghiêng đầu mặt đầy vô tội, "Chính là chân tướng năm đó ngươi đi tìm ta còn gì, tiểu mỹ nhân khiến người thương yêu như vậy, bản vương sao có thể để tiểu mỹ nhân chịu ấm ức thêm."
Cố Thanh Giác:...!
Rồi xong, cụ đi chân lạnh toát.
Tiên tôn bạch y môi mấp máy không nói ra lời, cả người mất hết sức sống ngã vào ghế, đôi mắt đen láy hoàn toàn không còn ánh sáng.
【 Thống, thu dọn đồ đạc đi, chúng ta sắp cút khỏi thế giới này ngay và luôn rồi.】
【 Sư huynh! Đệ thật sự xin lỗi các huynh hu hu hu, may mà sư tôn không còn nữa, nếu không ngài biết chuyện này sợ là bị chọc tức đến sống lại luôn, sau này các huynh thu đồ ngàn vạn lần đừng lấy đệ làm tiêu chuẩn nha hu hu hu~】
【Vĩnh biệt, kho bạc nhỏ mà ta chưa kịp dọn.】
【Vĩnh biệt, người yêu ta và người ta yêu.】
【Vĩnh biệt, thế giới xinh đẹp này.】*
*Hai câu dưới là trong bài "người yêu tôi và người tôi yêu" nhó
Vui lòng tại trang chính chủ aka w.o.r.d.press Chuồng Chó Lạc Đà và w.a.t.t.pad chodateam
https://youtu.be/nmmt4vXCtFA
Hệ Thống thê thê thảm thảm bò từ đống tro ra, vừa hít mũi vừa hát bè, 【Vĩnh biệt, thế giới làm Thống Thống không thoát khỏi bóng ma tâm lý...】
*
Ngày xửa ngày xưa, có một cục giám sát trong đại vũ trụ ba ngàn thế giới, bên trong cục giám sát có hai con gà nho nhỏ.
Dưới số phận sắp đặt, hai con gà trở thành đồng nghiệp, sau khi được tổng bộ bố trí, cuối cùng chúng đã nhận được tư liệu đầu tiên về thế giới nơi chúng thực tập.
Trong phút chốc, trời long đất lở, ngày tận thế đã đến, vũ trụ trở về thuở nguyên sơ.
Chúng chỉ là hai tân binh, làm sao biết mình vừa bốc phải cốt truyện về thế giới tiên hiệp có độ khó cực cao chứ?
Hai con gà trố mắt nhìn nhau, ngỡ ngàng muốn tìm tổng bộ khiếu nại nhưng lại bị xua về, không còn cách nào khác, tổng bộ nói thì đơn giản lắm, nhưng chúng lại không thể chấp nhận một nhiệm vụ có rủi ro.
Chỉ là cốt truyện tiên hiệp, các đại lão cũng phải tu tập lại từ đầu, biết đâu chừng chúng chính là thiên chi kiêu tử ngàn năm khó gặp thì sao?
Hai con gà chíp sục sôi ý chí chiến đấu đối mặt với cốt truyện, nhưng thời gian ở thế giới tiên hiệp quá dài, lúc mới bắt đầu có bao nhiêu nhiệt huyết tuôn trào đi chăng nữa, qua mấy trăm năm sau cũng chỉ còn lại hai con gà rù.
Ngoan ngoãn làm tiểu thiên tài trong tông môn không tốt sao? Rốt cuộc cái cốt truyện này là do ai viết ra, với thân phận địa vị của y còn phải nhỏ nhen tới độ đi làm mấy việc đó sao?
Cố Thanh Giác ghét bỏ cốt truyện này nhưng không được phép bỏ, thế mà Hệ Thống không bị sa ngã bởi những năm tháng thảnh thơi, nó còn chật vật bảo tồn một tia trách nhiệm với nhiệm vụ chạy theo cốt truyện.
Mặc kệ cốt truyện có hợp lý hay không, mặc kệ thiết lập của ngươi vỡ nát ra sao, đến lúc cốt truyện chính thức bắt đầu, Cố yếu đuối ngươi nhất định phải làm một con rối chạy bằng cơm cho Thống gia ta, ngươi bắt buộc phải theo tình tiết trong truyện!
Sông lớn đổ về Đông! Công cụ vô cảm quay đầu đi không bao giờ trở lại!*
*Hức vế đầu là câu trong bài nì, hình như là Thủy Hử, tui hong coi nên hong rành lắm, đại khái nói về chí hướng anh hùng, đã quyết tâm là không quay đầu í, nghe quen tai vcl
Vui lòng tại trang chính chủ aka w.o.r.d.press Chuồng Chó Lạc Đà và w.a.t.t.pad chodateam
https://youtu.be/h-47s8ES5Ik
Vì vậy, hai con gà nơm nớp lo sợ xem hướng dẫn làm chuyện xấu trong cốt truyện, ban đầu là đi cướp pháp bảo của người ta, lo nạn nhân mất bảo vật sẽ nghĩ quẩn tự sát, chúng còn lặng lẽ lượn quanh chờ cơ hội quăng một pháp khí còn tốt hơn cái cũ.
Gọi là gì nhỉ...!Ừm là "trong họa có phúc".
Lúc ấy Hệ Thống còn rất được việc, lặng lẽ gây chuyện không để ai phát hiện ra điều bất thường.
Cứ như vậy, hai con gà tỉ mẩn theo cốt truyện, nghiêm túc đập vỡ hình tượng tiên tôn lòng mang thiên hạ, cho đến khi tình tiết tàn sát Tây Tiêu Thành dần dần xuất hiện.
Cố Thanh Giác thân là thanh niên năm tốt lớn lên trong thời đại mới, tất nhiên không chịu làm nhiệm vụ đẫm máu như thế này, một hai gào khóc đòi bỏ cuộc, Hệ Thống không có cách nào, đành lọc các địa danh trong cốt truyện, sau đó tìm cho y một nơi không xuất hiện trong chính truyện để nhờ vả.
Ký chủ gan bé không dám giết người, nó cũng không có can đảm ra tay, vậy thì tìm người có kinh nghiệm tới giúp là được, dù sao khi làm xong tình tiết này thì phần diễn của họ cũng kết thúc.
Sau khi lui về cánh gà, ở đây ra sao cũng không liên quan tới chúng, có giỏi thì lôi người ta từ thế giới khác về đi, xin lỗi chứ tới chúng cũng không có bản lĩnh này đâu.
Hệ Thống vui vẻ cho ký chủ ra ngoài tìm Quỷ Vực, đưa Cố Thanh Giác vào rừng rậm âm u, sau khi thấy cung điện tối tăm dưới rừng cây, nó cũng không đếm xỉa đến chân y mềm nhũn, cứ thế đẩy thẳng người vào "giao chiến" với chiếc đùi vàng nó ngàn chọn vạn tuyển.
Cố Thanh Giác nhát gan từ nhỏ, vừa sợ bóng tối vừa sợ ma quỷ, ở tông môn được các sư huynh chăm như chăm con suốt mấy trăm năm lại càng trở nên mong manh dễ vỡ, vừa nghe hai chữ "Quỷ Vương" suýt chút nữa té ngửa ra, càng không cần nhắc đến trực tiếp nói chuyện với Quỷ Vương.
Quỷ Vương liệu có phải là mặt cọp mắt lồi đầu lân hay không?
Có hình người còn ổn, lỡ mà là nữ quỷ lưỡi dài nhỏ máu như mưa thì sao? Có khi nào y đi vào thẳng lưng nhưng phải nằm ngang đi ra không hu hu hu~
Thật may là Quỷ Vương không phải là quỷ lưỡi dài hay mặt cọp gì đó, mà là một anh đẹp trai dung mạo tuấn tú thích mặc đồ đỏ.
Cố nhút nhát nuốt nước miếng, cảm thấy anh trai này dịu dàng hòa ái còn có vẻ rất dễ nói chuyện nên gắng chịu nỗi sợ trong lòng, nhanh chóng nói hết dự định khi tới đây.
Anh đẹp trai lúc không nói chuyện đúng là một mỹ nam hoà nhã, nhưng vừa mở miệng thì khí chất thần kinh hoàn toàn lộ sạch.
Một người một Thống hoảng hốt ôm đầu khóc lóc trong thức hải, thật lòng chỉ mong trước mặt là nữ quỷ lưỡi dài còn hơn là một kẻ vừa cười vừa tỏa ra sát khí cực mạnh.
Cố Thanh Giác kiên cường nhanh chóng suy tính, vốn muốn đánh nhanh thắng nhanh rồi mau mau chạy khỏi cái chỗ quỷ quái này, nhưng mà không thuận lợi như y nghĩ, Quỷ Vương lại nhìn ra trên người y đang có thứ khác tồn tại.
Hệ Thống sợ chết khiếp, không dám tin rằng kỹ thuật ẩn trốn cao siêu của nó lại bị phát hiện, chắc chắn Quỷ Vương đang lừa gạt ký chủ.
Nội tâm Cố Thanh Giác đang lệ chảy thành sông nhưng bên ngoài vẫn không để lộ sơ hở, họ là những nhân viên sắp bước tới đỉnh cao nhân sinh, sau khi thoát khỏi cốt truyện này chính là chờ phê bình khen thưởng rồi phát huân chương lao động.
Cố gắng lên Cố nhu nhược, ngươi chính là nhân viên cừ khôi nhất trên đời!
Một người một Thống không hề biết mình đã bị nhìn thấu, lúc bị trêu chọc y liền ngơ ra, Hệ Thống lập tức nổi cáu, 【Cái đệt! Dám ghẹo con ta ngay trước mặt bố nó! Mẹ nó chứ đồ Quỷ Vương ngu ngốc! Bố mày thèm vào! Con trai, chúng ta đi!】
Cố Thanh Giác run bần bật, 【Ba, ba tức đúng người đúng tội đi, giật điện vô hắn ấy chứ giật con làm gì? Con mới là người bị chọc mà hu hu hu~】
Hệ Thống: 【...】
Hệ Thống: 【Xin lỗi xin lỗi, nghiệp vụ chưa thạo nên nhầm, con trai yêu còn ổn không?】
Cố Thanh Giác nén nước mắt không trả lời Hệ Thống thiếu chuyên nghiệp, đúng lúc Quỷ Vương bỗng nhiên tốt tính hơn, mặc dù không biết tại sao nhưng có lợi mà không chiếm là đồ ngu, nhanh nhanh chóng chóng lấy đồ rồi chạy khỏi đây mới là quan trọng nhất.
Hai con gà chịu đủ kinh hãi run rẩy rời khỏi điện Quỷ Vương u ám, đến khi thấy cánh cửa ngoài cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố nhu nhược vẫn lo lắng khi nhớ tới tình tiết đồ thành tiếp theo, sau khi ra ngoài mới bắt đầu đàm phán với Hệ Thống, 【Ba, chúng ta thương lượng đi, giết hại dân trong thành quả thực hơi tàn nhẫn, hay ta đi tìm một chuồng heo, đồ sát một đàn heo có được không?】
Hệ Thống công chính nghiêm minh: 【Không ra thể thống gì cả, còn đòi mổ một đàn heo, sao ngươi không đòi cắt cổ một đàn gà* đi?
Cố Thanh Giác: 【Cái này nghe tục lắm, hơn nữa heo mắc hơn gà, sau khi chúng ta đi các đệ tử tông môn còn có thể cải thiện bữa ăn.】
*Kê kê = chym đó hihi
Vui lòng tại trang chính chủ aka w.o.r.d.press Chuồng Chó Lạc Đà và w.a.t.t.pad chodateam
Hệ Thống: 【Không được, Quỷ Vương đáng sợ như vậy chúng ta cũng gặp rồi, tình tiết này ngươi phải làm thật đàng hoàng cho ta.】
Cố Thanh Giác: 【...】
Con gà chíp bị ép vào đường cùng nở một nụ cười đầy tàn nhẫn, "Nếu đã thế, vậy thì cùng chết đi!"
Hệ Thống: 【Đệt! Ngươi muốn làm gì?!】
Cố nhu nhược khóc òa lên: 【Ba à!!! Please please!!! Đằng nào những người kia cũng sẽ được cứu sống, ba làm ơn cho thêm hào quang hồi sinh sau nửa tháng vào cổ độc được không? Có vậy con mới yên tâm được! Được không ba được không được không?!!!】
Hệ Thống ê răng bắt đầu tạo đoạn code hào quang ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài, 【Ta đã tạo nghiệp gì mà phải dính lấy nhóc ăn hại như ngươi chứ?】
Cố mít ướt lập tức vui mừng: 【Con cảm ơn ba!!!】
*
Trong điện, Cố Thanh Giác hồi tưởng lại cảnh tượng đến Quỷ Vực năm đó, tự biết mình không còn hy vọng sống, cũng không dám đối mặt với đại sư huynh vì đại nghĩa gánh vác tông môn, y bối rối nhìn mũi giày, cứ thế ngơ ngẩn rơi nước mắt.
Tam sư huynh lâu như vậy cũng không thấy đâu, có phải đang ở ngoài tụ chưởng hay không?
Quỷ Vương vốn đang đợi được khen, ngàn lần không ngờ chưa thấy khen đâu lại còn làm cho Cố Thanh Giác khóc, hắn nhìn y bần thần đỏ mắt rơi lệ, lập tức tay chân luống cuống, "Ấy! Ngươi đừng khóc, bản vương vừa nói sai gì sao?"
----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Cố: Với kỹ thuật diễn cao siêu của ta, nếu là thế giới cũ thì Oscar chắc chắn thiếu ta một bức tượng vàng.
Quỷ Vương: Ta chỉ im lặng mỉm cười..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...