Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Ma Tôn bệ hạ tới không hình đi không ảnh, không làm kinh động bất kỳ ai.
Bên kia căn phòng, Khải Nguyệt Tiên Tôn vẫn còn đang hứng thú xem trò vui của Bạch Vân Mạc cùng Bạch Tố Tố.
Hắn có thể khẳng định lần nữa rằng nếu không phải Bạch cô nương có chút thủ đoạn không thể nói với người nào, hai người này tuyệt đối không thể nào yêu đương với nhau.
Yêu Vương vẫn là tính tình trẻ con, có lẽ ngay cả cảm giác có người yêu là gì cũng chưa biết.
Nếu là thật sự động tâm, bây giờ cũng sẽ không ồn ào thành thế này.
Tất cả khác thường đều liên quan tới Bạch Tố Tố, chỉ cần không có nàng, Trọng Uyên cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Hơn hết với tu vi của Trọng Uyên, trừ khi chính hắn không đánh trả, với thực lực của Yêu Vương căn bản không phải là đối thủ của sư đệ nhà mình.
Chỉ sợ Trọng Uyên không cẩn thận bị Bạch Tố Tố khống chế, cuối cùng lại tự mình chủ động đi chết.
Tiên tôn ôn hòa như ngọc trong con ngươi ánh lên ý cười, quyết định sau khi giải quyết chuyện của Bạch Tố Tố xong sẽ liên lạc với Yêu Tộc Bắc Cương, để Bạch Vân Mạc ở lại Huyền Thiên Tông ít lâu nữa, Thanh Giác hẳn sẽ rất thích đùa giỡn cùng Yêu Vương.
Hệ Thống ở bên đang cười đến mất sạch hình tượng, tình tiết cổ điển trong phim tình cảm này làm sao bị một tên Yêu Vương không có khả năng diễn xuất diễn đến mượt mà thế nhỉ?
Còn có Bạch cô nương nữa nha, không phải ngươi muốn được mỹ nam vây quanh sao? Yêu Vương mặc dù bị khờ nhưng nhìn qua đã biết đây là một kẻ có tính chiếm hữu cao.
Bây giờ không còn hào quang si ngốc, xem chừng sẽ không chấp nhận ngươi có nam nhân khác đâu, ước mơ lập harem của ngươi sợ là chưa học nghề xong đã sập tiệm trước ha ha ha ha ha~~
Ngươi muốn làm Hải Vương, hắn liền đào ao cá cho ngươi.
Không đúng, có khi bây giờ hắn tỉnh rồi cũng không chịu làm cá cho ngươi vờn há há há~~
Bạch Vân Mạc không biết người yêu lấy đâu ra nhiều nước mắt vậy khiến hắn muốn phát điên.
Yêu Vương bệ hạ không cảm thấy mình sai ở đâu, không có lỗi cũng không cần nhận lỗi.
Cuối cùng chính hắn cũng thấy mình thật là oan ức, bèn biến thành mèo con ôm lấy chân Vân Thính Lan, bắt đầu khóc rống lên.
Không phải chỉ là khóc thôi sao? Ai mà chẳng biết khóc?
Tình hình càng lúc càng không thể khống chế, Hệ Thống đã cười thành tiếng heo kêu, ỷ vào người khác không thấy được nó, nó liền cười hô hố lăn lộn không khác khỉ núi là bao.
Chết mất thôi, Yêu Vương thật sự là quá giải trí, phải gọi cả nhóc ký chủ tới xem, cảnh tượng hài hước thế này làm sao thiếu được Cố nhóc con chứ ha ha ha~
Từ từ!!!
Không đúng!!!
Nhóc con đâu?!!
Hệ Thống ba ba đang cười như điên lập tức khựng lại, sau khi nhận ra trong đan phòng không một bóng người liền đần cả ra.
Tiểu ký chủ đâu? Ký chủ bé con lanh lợi nghe lời đáng yêu như vậy đi đâu rồi? Mới vừa rồi vẫn còn ở đây mà, sao vừa loáng cái đã không thấy tăm hơi?
Nhị sư huynh! Đừng hóng hớt nữa! Tiểu bảo bối của chúng ta đâu mất rồi nè a a a!!!
Hệ Thống chạy tới chạy lui trong phòng, sau khi nhạy bén nhận ra ma khí còn sót lại, số liệu cũng nổ thành pháo bông.
Cái tên Ma Tôn phản diện xấu xa kia lại dám dưới mí mắt Thống gia ta bế người đi! Nghĩ Thống gia không có cách bắt ngươi sao?
Hệ Thống hùng hùng hổ hổ phát cáu, thấy Vân Thính Lan còn không phát hiện Cố Thanh Giác mất tích, nó lại không tiện lộ diện, dứt khoát để cho bọn họ tiếp tục khóc nháo tưng bừng.
Còn nó ngựa không ngừng vó chạy tới Ma Giới bảo vệ ký chủ đáng thương trước.
Vốn đang cảm thấy Nhị sư huynh rất đáng tin, giờ thì hay rồi, tiểu bảo bối biến mất cũng không phát hiện.
Quả nhiên vào lúc quan trọng vẫn phải là dựa vào Thống gia chống đỡ nửa bầu trời.
Rõ ràng kẻ đem hy vọng đặt lên mấy vị sư huynh này mới là đứa ngốc tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả*.
(*前无古人后无来者: trước không có ai sau cũng không có ai làm được điều như vậy.)
Ai nấy nhìn qua đều toát ra vẻ thông minh, mà sao đến lúc quan trọng liền lật xe hết, khiến Thống gia không biết phải chửi thế nào mới được.
Hệ Thống hùng hổ xông tới Ma Giới, sau khi về thức hải của Cố Thanh Giác mới kiểm tra ký chủ từ đầu đến chân một vòng, chắc chắn cái đứa nhóc khiến người ta lo lắng này chỉ là đang ngủ, nó mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Thanh Giác đã trở thành một đứa bé như vậy, bị ức hiếp còn phải cần cha già đến đòi lại công bằng.
Sư huynh kiểu gì một người cũng không nhờ vả được, thà nó tự lực cánh sinh vẫn yên tâm hơn.
Cho tới khi Vân Thính Lan phát hiện tiểu sư đệ không còn ở trong đan phòng, Ma Tôn đã trở lại Ma Giới và đem bít kín hai thông đạo.
Hắn dán hơn trăm tấm bùa chú, thêm hơn trăm lớp cấm chế, kết giới đều tăng cường quanh chu vi mấy trăm dặm.
Một tòa giới môn nho nhỏ, cứ thế chặn đến gió cũng thể lọt qua.
*
Ân Minh Chúc kiểu gì cũng không nghĩ chuyện sẽ thuận lợi như vậy, sau khi trở lại Bất Độ Thành hắn thậm chí còn cảm thấy dưới chân như bước trên mây, rõ ràng như một giấc mơ vậy, nhưng đứa nhỏ ấm áp nằm trong lòng thì không thể là giả được.
Hắn thật mang được sư tôn về Ma Giới rồi.
Ân Minh Chúc đặt Cố Thanh Giác lên giường, hắn yên lặng đứng bên không nói không rằng, chỉ ngơ ngẩn nhìn đứa nhỏ đang ngủ say giấc, dường như chỉ cần như vậy hắn cũng đã được cứu rỗi.
Những kẻ Tiên Giới kia đều là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Sư tôn đáng yêu như vậy, bất kỳ ai cũng cảm thấy mềm lòng, vì sao bọn họ lại nghĩ hắn sẽ làm hại y, rõ ràng hắn thương yêu cưng chiều y còn không kịp.
Nơi đó đều là những kẻ đầy tâm tư suy bụng ta ra bụng người, để sư tôn ở lại Tiên Giới mới là nguy hiểm.
Ma Tôn bệ hạ tự tìm lý do cho mình, người khác có tin hay không không quan trọng, tự hắn tin hắn là được.
Ánh đèn trong điện mờ tối, khuôn mặt nhỏ nhắn của cố nhóc con đỏ ửng, trong không gian tối lờ mờ lại có cảm giác ấm áp.
Hệ Thống mặt không cảm xúc nhìn một màn "Cha con tình thâm", nó ở trong thức hải Cố Thanh Giác vừa sợ vừa mắng, may là tên kia không làm gì xấu, nếu không Thống gia nhất định sẽ khiến ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời này.
Nếu như ký chủ đang ở dạng trưởng thành, ngươi cướp người đi còn có thể lật qua lật lại làm chút chuyện không thể xuất hiện trên Tấn Giang.
Bây giờ y chỉ là một đứa trẻ, đệt mợ ngươi bế y về lúc này là đang giúp mấy tên sư bá kia chăm con à?
Bên ngoài điện, mấy tên Ma Tộc cầm đầu đang tụ lại một chỗ, từng tên đều khóc không ra nước mắt chỉ muốn bỏ của chạy lấy người.
Rốt cuộc là chuyện gì thế này, hai giới Tiên Ma đang an ổn nhiều năm, cuối cùng lại bị Ma Tôn nhà bọn họ phá vỡ hòa bình sao?
Bọn họ biết thanh danh Ma Tộc không tốt, nhưng Ma Giới cũng không phải chỉ là những kẻ không có đầu óc chỉ biết đánh đánh đấm đấm.
Phần lớn bọn họ đều biết suy nghĩ mà, có thời gian liều mạng như vậy, chi bằng cố gắng tu luyện chẳng phải tốt hơn sao?
Từ vạn năm trước Tiên Ma đại chiến, hai giới cũng tổn thương nguyên khí nặng nề.
Sau mấy ngàn năm mới chậm rãi khôi phục, hiện tại Ma Giới cũng không phải là một tấc đất năm tên Ma Tộc, không cần thiết phải mở rộng bờ cõi.
Địa bàn của mình còn dư dả rất nhiều, thật sự không cần đi tấn công Tiên Giới.
"Các ngươi nói xem, khi nào Tiên Giới mới phát hiện Chiêu Minh Tiên Tôn mất tích?" Ma Tộc sừng trâu vai u thịt bắp thẫn thờ nhìn trời, giọng nói mơ hồ như đã bị dọa bay hồn vía.
Mị ma hộ pháp cũng hơi ủ rũ mất tinh thần, "Với sự coi trọng của mấy vị tôn giả ở Huyền Thiên Tông với Chiêu Minh Tiên Tôn, ta dám cam đoan là giờ này Huyền Li Kiếm Tôn đang trên đường giết tới đây rồi."
Vừa dứt lời, chợt có sấm sét nổi lên ở chân trời xa xa, các Ma Tộc sợ hãi ôm nhau thành một cục.
Nhìn hướng giới môn có sát ý ngùn ngụt kéo tới liền không dám đi ra ngoài, "Có phải là Huyền Li Kiếm Tôn đang sử dụng bản mạng kiếm hay không? Động tĩnh lớn như vậy, nhất định là bản mạng kiếm!"
Mị ma hộ pháp bị gạt bên ngoài đang run như cầy sấy, nàng xoa xoa cánh tay sợ đến nổi da gà, cố gắng ngẩng đầu nhìn mấy tên không có tiền đồ bên cạnh, ra vẻ không hề kinh hãi chạy thẳng vào trong điện, "Bệ hạ! Huyền Li Kiếm Tôn đánh tới đây rồi!"
Những kẻ đang ôm nhau tránh rét:???
Gay rồi, thật là thất sách! Lúc này đi theo bệ hạ mới an toàn nhất! Mị ma quả nhiên xảo trá!
*
Cố Thanh Giác bị sự nhốn nháo bên ngoài làm tỉnh ngủ, mơ màng nhìn trần giường xa lạ, còn chưa kịp nghĩ gì liền bị ôm vào trong lòng vuốt lưng trấn an.
"Không sợ nào, bên ngoài chỉ là sấm sét thôi." Ân Minh Chúc rủ mi giấu đi tối tăm trong mắt, giọng nói tuy trầm thấp nhưng lại khiến cố nhóc con rất an tâm, y vừa mới tỉnh ngủ, còn vô thức cọ cọ vào tay hắn, lúc sau mới nhập nhèm chui ra hỏi, "Đây là nơi nào?"
Ma Tôn bệ hạ còn đang lưu luyến xúc cảm vừa rồi, thấy tiểu sư tôn mặt đầy cảnh giác nhìn mình, hắn mới đưa tay nhéo má y, cười cười dỗ dành, "Nơi này là Ma Giới."
"Ngươi đem ta đến chỗ này làm gì?" Cố Thanh Giác chớp mắt mấy cái, nghe tới hai chữ Ma Giới cũng không sợ, chỉ là ra vẻ tức giận, "Chẳng lẽ là bắt ta sau đó uy hiếp sư huynh ta?"
"Sao có thể chứ?" Ân Minh Chúc ôn nhu nhìn đứa nhỏ khác xa với tiên tôn thanh lãnh xa cách người ngoài trong trí nhớ hắn, có chút hoài niệm lại thư thái, "Chờ lát nữa gọi mấy người tới chơi cùng ngươi, ta không ở đây ngươi có sợ không?"
Sự chú ý của cố nhóc con rất nhanh bị dời đi, y bò lại gần ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt trong veo ngây thơ rất nhanh đã hiện ra vẻ tủi thân, "Ngươi đưa ta tới đây nhưng lại quăng ta cho người khác, vậy ngươi dẫn ta ra ngoài làm gì nha?"
Ma Tôn bệ hạ bị sự moe của cố nhóc con làm cho muốn ôm tim, hận không thể ôm tiểu sư tôn vào lòng hung hăng chụt chụt mấy cái.
Nhưng mà không được, sát thần đã đánh tới cửa rồi.
Vì cuộc sống an ổn sau này, hắn có nuối tiếc cách mấy cũng chỉ có thể ra ngoài cản người lại trước.
Cố nhóc con cũng không nhõng nhẽo, thấy Ân Minh Chúc thật sự phải đi ra ngoài, y phùng má một chút lại nói, "Lúc chúng ta rời khỏi Huyền Thiên Tông các sư huynh có biết không? Không phải là ta lén chạy ra ngoài đâu nha~"
"Đừng lo lắng, ta biết giải quyết việc này mà." Ân Minh Chúc xoa đầu đứa trẻ, sai mấy Ma Tộc ăn mặc bình thường tới trông nom y, sau đó mới đi ra hướng giới môn.
Các Ma Tộc được sắp xếp ở lại tôn sùng nhìn theo bóng lưng Ma Tôn bệ hạ đi đối mặt với cuồng phong bão táp, sau khi bóng dáng bệ hạ khuất khỏi tầm mắt mới thu hết nào sừng nào cánh vào cho giống con người.
Chẳng may dọa sợ tiểu bảo bối của người ta bên trong, kẻ đối mặt với mưa rền gió dữ sẽ là bọn họ.
Hệ Thống thở dài thườn thượt, hận rèn sắt không thành thép lấy số liệu bể loảng xoảng ném vào tường, tại sao nó lại phải nuôi nấng một đứa con không tim không phổi như vậy?
À, không đúng, sau khi ký chủ trưởng thành mới bị trói buộc với nó.
Khi ký chủ còn bé tính tình như thế nào nó không hề biết.
Hiện tại tiểu ký chủ còn trực tiếp nhào vào lòng người ta để tìm niềm vui*, phải lo lắng cho tiểu tổ tông này chính là trách nhiệm của nó.
(*cụm nì là chỉ người chạy theo người khác để được vui chơi/ có lợi.)
Nhóc con lớn như vậy mà cứ để cho y tùy tiện ôm đùi dạo thì có thể làm gì, ngoại trừ chạy theo chăm con thì nó còn có lựa chọn khác sao?
Hệ Thống cắn răng nghiến lợi nhìn Ma Tôn không biết tôn sư trọng đạo dỗ sư tôn của hắn như dỗ con trai.
Càng làm cho Thống Thống tức giận là cố nhóc con thật sự ngoan ngoãn ngồi chơi trong điện.
Hệ Thống ba ba bình thường nói ngươi làm gì sao ngươi không nghe lời giống vậy?
Giờ còn biết ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng*, thật là khiến cha già tan nát trái tim.
(*Củi chỏ quay ra ngoài: hướng về người ngoài, bênh vực/ nghe lời/ quan tâm người ngoài hơn ó.)
*
Tin tức Chiêu Minh Tiên Tôn mất tích rất nhanh đã truyền khắp Ngọc Quỳnh Phong, không đợi Tạ Dịch phản ứng lại, toàn bộ tông môn liền biết tiên tôn nhà bọn họ thật vất vả mới đưa về được lúc này đã không thấy đâu.
Ma Tôn quang minh chính đại xuất hiện ở đại điển chứng tỏ sẽ nhắm vào Chiêu Minh Tiên Tôn, buổi lễ vừa kết thúc liền không thấy hắn và tiên tôn đâu.
Điều này nghĩa là gì? Chính là Chiêu Minh Tiên Tôn bị tên Ma Tôn độc ác kia mang đi mất rồi!
Sắc mặt Tạ tông chủ đen kịt, hắn không ngờ Ân Minh Chúc lại thật sự dám thừa cơ đưa Cố Thanh Giác đi.
Đệ tử tông môn vốn đang hiểu lầm hắn, giờ thì hay rồi, mặc hắn giải thích thế nào cũng không có ai tin.
Là hắn sai rồi, hắn không nên thấy Ân Minh Chúc tỏ ra vô hại liền nghĩ tên kia đã cải tà quy chính.
Ma Tộc vì đạt được mục đích từ trước đến giờ không chừa thủ đoạn nào, Ân Minh Chúc có thể trong thời gian ngắn ngủi đã ngồi vững vị trí Ma Tôn, làm sao có thể là người quang minh lỗi lạc được?
Tạ tông chủ phải ở lại trấn giữ tông môn, còn phải trấn an các đệ tử đang loạn lên.
Chưởng giáo đại đệ tử Hòa Ương sau khi biết ngọn nguồn vấn đề cũng không biết nên đứng về phía ai.
Dù sao dưới cái nhìn của các các sư huynh đệ, nếu không phải sư tôn ngầm cho phép, âm mưu của Ân Minh Chúc cũng không khả năng thực hiện được.
Nhưng sư tôn thật sự vô tội, trên dưới Huyền Thiên Tông sẽ không ai hy sinh tiểu sư thúc.
Cho dù tương lai có thể khai chiến với Ma Giới, sư tôn cũng sẽ không đồng ý đẩy tiểu sư thúc đến nơi đầu sóng ngọn gió.
Trời xui đất khiến lại khiến sư tôn không biết phải giải thích thế nào.
Nhớ năm đó, tiểu sư thúc cũng là bất lực như vậy.
Hiện tại dù sao cũng có hắn và các sư thúc biết sư tôn sẽ không làm điều đó.
Nhưng năm xưa không một ai nguyện ý tin tưởng tiểu sư thúc, y thậm chí còn không buồn giải thích, vẫn lưng đeo ô danh tới tận lúc hồn phi phách tán.
*
Cố Thanh Giác bị Ân Minh Chúc không một tiếng động mang đi, Bạch Vân Mạc cũng tự trách không thôi.
Nếu như Khải Nguyệt Tiên Tôn không bị hắn kéo quần khóc lóc, cũng sẽ không để tiểu tiên tôn phải ở một mình trong đan phòng, nếu vậy cho dù Ân Minh Chúc có bản lĩnh phi thường cỡ nào cũng không có cách đưa y khỏi Huyền Thiên Tông.
Nói thế nào đi nữa, chuyện thành ra thế này cũng có một phần trách nhiệm của hắn.
Dù không thể đánh lại Ân Minh Chúc, hắn cũng không thể ngồi yên mà nhìn.
Hơn nữa hắn có đánh lại hay không cũng không liên quan, còn có Diệp Trọng Uyên ở đây cơ mà.
Vì vậy, lúc Diệp Trọng Uyên từ Kiếm Trủng đi ra giết thẳng tới Ma Giới, bạch mao Yêu Vương còn chưa dỗ người yêu xong cũng mặc kệ nàng, vội vã chạy theo Kiếm Tôn.
Chờ thời điểm hai người kia đánh nhau, hắn nhân cơ hội tìm cứu Chiêu Minh Tiên Tôn ra là được.
Bạch Vân Mạc đi rồi, để Bạch Tố Tố mặt đầy mờ mịt ở lại Ngọc Quỳnh Phong, hơn nữa vừa quay người, chờ đợi nàng chính là Vân Thính Lan mặt không cảm xúc.
Vân Thính Lan vốn đã suy nghĩ nên dùng thủ đoạn nào để tìm ra thứ khác thường trên ả đàn bà trước mặt.
Nhưng là bây giờ hắn đã đổi ý, nếu ả ta là ngọn nguồn khiến Trọng Uyên gặp trắc trở sau này, vậy hắn cứ thẳng tay cho ngọn nguồn biến mất.
Về phần Yêu Vương kia, bây giờ không nghĩ ra không có nghĩa là tương lai cũng không thấy ả khác thường.
*
Bất Độ Thành, Ma cung.
Hệ Thống bay ra xem Diệp Trọng Uyên và Ân Minh Chúc đánh nhau đến trời đất tối sầm, nhìn thêm một lúc nhìn thấy Bạch Vân Mạc đang lén lén lút lút tránh khỏi chiến trường đi tới đây, nó luôn cảm thấy cảnh tượng này có chút quen mắt.
Nếu như Kiếm Tôn đổi thành Yêu Vương, Cố Thanh Giác là Bạch Tố Tố...!
Nữ chính bị Ma Tôn cường thủ hào đoạt bắt về Ma Giới, Yêu Vương bị cướp người yêu liền lửa giận ngút trời trực tiếp đánh tới Ma Giới.
Hai người một lời không hợp liền động thủ, uy lực lớn đến mức suýt nữa hủy luôn thông đạo giữa hai giới Tiên Ma.
Ma Tôn phản điện không đánh nổi Yêu Vương, còn bị thương nặng suýt chút nữa mất mạng, chỉ có thể trơ mắt nhìn tuyệt thế mỹ nhân mình cướp về lúc này đang dịu dàng nép trong lòng Yêu Vương, nội tâm vặn vẹo bắt đầu tính kế bắt nàng tiếp.
Vcl! Con trai ơi! Cha mi cầm nhầm cốt truyện mất rồi!!!
Tổng bộ rác rưởi làm cái mẹ gì vậy? Các ngươi phân cốt truyện là dùng chân phân sao? Đệt mẹ rối hết cả lên thế này!
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thống: Cái lùm mía*! Là một loại thực vật!
(*Thảo-cỏ, đọc giống từ thao- đệt =)))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...