Cả Thế Giới Phát Hờn Vì Ganh Tỵ



Editor: nhinhii1721

Thật không dễ dàng mới ngồi dậy, Tiểu Bạch xoa mũi nhìn Tiểu Phương, cực kỳ phiền não, “Cô gái à, cô có thể đừng gọi tôi như vậy hay không?”

“Anh Bạch, anh có thể gọi em là Tiểu Phương!” Tiểu Phương thẹn thùng nói.

Tiểu Bạch ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho cô ta đi qua đó, Tiểu Phương thẹn thùng đi tới gần, Tiểu Bạch vụng trộm chỉ vào Lữ Nam khẽ hỏi cô ta, “Nhìn thấy tên tiểu tử đang gây họa ở bên kia không?”

Tiểu Phương ngẩng đầu nhìn Lữ Nam đang đứng lên đi vào nhà vệ sinh, gật gật đầu.

“Cậu ta rất thích cô, luôn quấn lấy và nhờ Khổng Địch giới thiệu để hai người quen biết nhau, chuyện này là thật, không tin cô cứ hỏi Khổng Địch, bởi vì cậu ta là anh em của tôi, tôi không thể cướp người phụ nữ của bạn thân, cho nên hai chúng ta không có khả năng, cậu ta rất chung tình với cô, chỉ là da mặt mỏng nên xấu hổ, Tiểu Phương à, cô cũng không nên phụ Nam Nam của chúng tôi nha.” Tiểu Bạch thấy Lữ Nam rời khỏi, cũng không lén lút nói nhỏ nữa, vẻ mặt của anh ta rất nghiêm túc, khỏi phải nói có bao nhiêu sự đáng tin rồi.

Tiểu Phương thụ sủng nhược kinh* lén nhìn Lữ Nam, vẻ mặt đều là sự ngạc nhiên.


(*) Thụ sủng nhược kinh: Được yêu thích mà hoảng sợ.

“Thất thần làm gì nữa, nhanh qua kia đi, cô gái, cô nên can đảm đi về phía trước.” Tiểu Bạch cổ vũ cô ta.

Tiểu Phương ra sức gật đầu, nhấc chân chạy tới.

Đường Tiểu Duy cảm thấy dưới chân có chút rung chuyển, vội vàng hét lên, “Tiểu Phương, cô đừng chạy....”

“Tôi.... Tôi đồng ý.” Tiểu Phương đứng ở trước cửa nhà vệ sinh, nhìn Lữ Nam vừa mới mở cửa đi ra, khẩn trương nói.

“Đồng ý cái gì?” Lữ Nam lau tay ném khăn tay vào soạt rác sau đó ung dung hỏi.

Vẻ mặt của Tiểu Phương bình tĩnh, cô ta cảm thấy bây giờ chuyện chính cần làm đó là “lừa gạt cảm tình của anh” trong truyền thuyết, nếu không rất có khả năng bị người ta cười nhạo.

“Em sẽ không phụ anh, anh Lữ.” Tiểu Phương cười, ánh mắt híp thành một đường nhỏ, cô ta xoay xoay người, cúi đầu ngại ngùng nói xong, xoay người chạy đi.


“Phương, đừng chạy...” Đường Tiểu Duy đỡ góc bàn bất đắc dĩ nói.

Tiểu Phương ngồi xuống bên cạnh Ngôn Trân Trân, cúi đầu cười ngây ngô hồi lâu, sau đó lại vùi mặt xuống vai của Ngôn Trân Trân tiếp tục cười, đồng chí Trân Trân nhìn cô gái đơn thuần chất phác đang ảo tưởng, thật sự không đành lòng phá vỡ, có chút oán giận nhìn Tiểu Bạch, “Tại sao lại nói như vậy?”

Giọng nói oán giận dịu dàng của Trân Trân truyền tới lỗ tai của Tiểu Bạch, vẻ mặt oán trách làm cho Tiểu Bạch cảm thấy nhân gian rất đẹp, giữa phản ứng bị Tiểu Phương dọa qua đi, lại gặp một cô gái dịu dàng như vậy, là đàn ông đều cảm thấy đây là một thiên sứ.

Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Ngôn Trân Trân, khẽ cười, vừa muốn nói chuyện, lại bị Đường Tiểu Duy ở bên cạnh đưa tay che tầm mắt, “Đừng phóng điện, đừng trêu chọc, Tinh Nhi là một cô gái tốt, anh tránh xa một chút.”

“Cô gái tốt rất hợp với một người đàn ông tốt như anh không phải sao?” Tiểu Bạch nén giận nhìn Đường Tiểu Duy, khẽ nói với cô, “Bảo bối, để lại cho anh chút mặt mũi, anh muốn nặn ra một hình tượng người đàn ông tốt.”

Lữ Nam đi tới, thấy tư thế này, khẩn trương kéo tay của Đường Tiểu Duy xuống, cười nói, “Có một số việc muốn ngăn cũng ngăn không được.”

Đường Tiểu Duy nhìn bộ dáng lấy lòng của Tiểu Bạch, suy nghĩ một chút liếc anh ta một cái, không để ý tới anh ta nữa.

Bỗng nhiên máy bay rung chuyển, Đường Tiểu Duy nhìn lại, Tiểu Phương hưng phấn đứng lên nhảy


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận