Editor: nhinhii1721
Khổng Địch nói là Sa Mạc trở lại, mà không phải là Dany Nhi trở lại, hai người đi tới thì thấy, quả thật là chỉ có xe của Sa Mạc, cô tiêu soái nhảy ra từ trong xe, xinh đẹp vỗ tay tán thưởng cùng với mấy người Lữ Nam Phương Đạc, sau khi cười đùa hồi lâu, xe của Dany Nhi mới trở về.
Quả nhiên giống với lời của Khổng Địch đã nói, Sa Mạc thắng.
“Các người thường xuyên đua xe cùng nhau sao?” Khổng Địch nắm rõ thời gian trở về của Sa Mạc trong lòng bàn tay, làm cho Đường Tiểu Duy rất tò mò.
Khổng Địch gật đầu, “Trước kia thường xuyên cùng nhau đua xe, về sau thì cùng nhau lái máy bay.”
Đường Tiểu Duy cho rằng anh đang nói đùa, “Thật hay giả?”
“Là thật.” Khổng Địch nói, “Năm đó bọn anh còn có Lữ Nam cùng nhau đi thi bằng phi công, kết quả anh và Mạc Mạc thi được, bây giờ anh và cô ấy đang làm trợ lý của huấn luyện viên ở trường học, cuối tháng sáu năm nay thì được lên máy bay rồi.”
Đường Tiểu Duy vừa nghe, vẻ mặt hưng phấn, “Nữ phi công, cực kỳ khốc nha! Nhưng mà, tại sao Lữ Nam lại không thi được?”
Khổng Địch nhớ tới chuyện này liền cảm thấy buồn cười, “Khi đó bọn anh phải cởi sạch để tiếp nhận kiểm tra thân thể, tới Lữ Nam, nhân viên kiểm tra nhìn nhìn mặt của cậu ấy, nói, còn quá trẻ, không thích hợp.”
Vậy thì cần gì để cho người ta cởi sạch nữa chứ!
Đường Tiểu Duy không nhịn được cười, lúc nhìn Lữ Nam cảm thấy anh ta thật đáng thương
“Tiểu Đằng Nguyên, Tiểu Đằng Nguyên.....” Dany Nhi hình như thua đến tức giận rồi, hét to Tiểu Đằng Nguyên, đoán chừng là muốn để cho hắn ta giúp báo thù.
Đường Tiểu Duy cùng Khổng Địch chen qua đoàn người, đi đến chỗ bọn Phương Đạc.
“Sa Mạc, cô đừng đi, lại đấu một vòng với Tiểu Đằng Nguyên của bọn tôi đi.” Dany Nhi hét lớn.
Sa Mạc đưa tiền thắng trong tay cho Lý Lạp Phiến, mắt nhìn Dany Nhi, “Không có hứng thú.”
Lý Lạp Phiến bỏ tiền thắng vào trong túi, hừ một tiếng, học theo giọng điệu của Sa Mạc, “Không có hứng thú!”
“Cô sợ thua à?”
“Phép khích tướng* vô dụng đối với tôi.” Sa Mạc lập tức nói.
(*) Phép khích tướng: dùng lời lẽ để kích người ta làm gì đó.
Mặt của Dany Nhi trở nên tồi tệ, hoàn toàn không có biện pháp với người phụ nữ này.
“So đo với phụ nữ là có ý gì.” Một người đàn ông đi ra từ trong đám người ở phía sau Dany Nhi, “Người kia, cái người mà có bộ dạng giống với cái gối thêu hoa*, hai ta đua một trận.”
(*) Gối thêu hoa: Ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng
“Tiểu Đằng Nguyên, anh giúp tôi mang tiền thắng trở về.” Dany Nhi vừa thấy người đàn ông này liền dán lên.
Đường Tiểu Duy nhìn qua, phát hiện cái người gọi là Tiểu Đằng Nguyên này không phải là người vừa rồi tiểu tiện bừa bãi sao.
Mà hướng của ngón tay hắn đang chỉ, vừa đúng là chỗ đứng của đám người Phương Đạc Khổng Địch, mọi người quét qua bộ dáng đẹp trai của đám người này, không thể nghi ngờ gối thêu hoa chính là nói vẻ đẹp của Khổng Địch rồi.
“Anh *** ** ** thử nói lại lần nữa?” Quốc Vương vừa nghe liền nổi giận, nắm chặt quả đấm muốn tiến lên.
Khổng Địch đưa tay ngăn anh ta lại, cực kỳ bình tĩnh mở mắt: “Chơi như thế nào?”
Nhìn anh tùy ý lộ ra phong thái khác thường, trong biểu cảm khinh thường mang theo một chút kiêu ngạo, còn chưa thi đấu nhưng sự kiêu ngạo đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, giống như anh đã là người thắng.
Tiểu Đằng Nguyên chính là đợi những lời nói này, hắn ta cực kỳ tự phụ cười, “Tôi thắng, muốn người phụ nữ bên cạnh anh.”
Đường Tiểu Duy sửng sốt, mắt nhìn về phía Khổng Địch, phát hiện đều là đàn ông, vậy hắn ta nói không phải là chính mình sao?
Khổng Địch cau mày, ánh mắt trở nên sắc bén, “Không được.” Lạnh lùng nói ra hai chữ, hoàn toàn không có bộ dáng thương lượng.
“Hừ!” Đường Tiểu Duy hít hít mũi nhỏ, chỉ dùng một chữ để bày tỏ tâm tình khó chịu của mình.
Tiểu Đằng Nguyên hình như cực kỳ thích Đường Tiểu Duy, hắn ta cười cực kỳ ôn nhu nói với cô, “Em xem người đàn ông mà em theo thật không có dũng khí, không dám cùng anh cá cược.”
Sa Mạc cực kỳ khinh bỉ hắn ta, cười giễu cợt, “Chẳng lẽ lấy vợ của mình để cá cược là có dũng khí sao? Hơn nữa, so tài với Khổng Địch anh nhất định sẽ thua.”
“Vậy thì để cho anh ta so tài với tôi xem thế nào.”
“Anh có cái gì để đặt cược? Không có loại đặt cược này chúng tôi có thể để ý tới, không thể so với Khổng Địch được.” Tiểu Bạch ôm cánh tay, cực kỳ vênh váo hung hăng hỏi.
“Nơi này không phải là đều dùng tiền để so sao?” Hắn ta nói xong nhìn nhìn Dany Nhi, Dany Nhi nhún nhún vai, “Ừm hử.”
“Anh cảm thấy chúng tôi thiếu tiền sao?” Phương Đạc hừ một tiếng, “Muốn để cho chúng tôi lấy Đường Tiểu Duy ra để đặt cược, các người ít nhất cũng phải đưa ra con số xứng với cô ấy.”
Dany chế nhạo, một người phụ nữ, có thể đáng giá bao nhiêu, anh ta quay lại vào trong xe lấy ra một cái rương nhỏ chứa tiền mặt ném xuống đất, hét lên, “Như thế nào?”
Phương Đạc nhếch môi lắc đầu, từ đầu tới cuối ý cười trên mặt cũng chưa từng biến mất, “Một chút tiền này? Cô gái nhà chúng tôi là.....”
“Vô
//