Cả Thế Giới Phát Hờn Vì Ganh Tỵ



Editor: Jin Mi

“Làm cho em nhớ tới 《 ánh sáng đô thị》*.” Đường Tiểu Duy nhìn một mạnh một yếu đối lập, nói.

*Ánh sáng đô thị (City Lights): Bộ phim câm – hài hước của Mỹ, công chiếu năm 1930, phim được biên kịch và đạo diễn bởi Charlie Chaplin.

“Anh ta không có sự hài hước của Chaplin, ít nhất anh không cười.” Giọng nói lười biếng của Tiểu Bạch truyền đến: “Trốn tránh có ích gì chứ.”

“Phương thiếu? Ôi, đúng thật là Phương thiếu.” Một giọng nói truyền đến từ phía sau, vài người quay đầu lại, thấy một người đàn ông trung niên trong bộ tây trang và giày da, một vài người trẻ tuổi ngồi bên cạnh anh ta.

“Phương thiếu, tôi là tổng thanh tra thiết kế của bất động sản Hán Lam, có lẽ ngài không nhớ rõ tôi.” Người nọ lễ độ cung kính.


“Nhân viên của công ty anh à? Loại thành phần tri thức như vậy cũng có sở thích này à?” Tiểu Bạch tò mò nhìn những nhân viên thiết kế ngồi nghiêm trang, không nghĩ rằng bọn họ còn có niềm đam mê này.

Người đàn ông trung niên bên cạnh một người bốn mắt nhanh chóng giải thích: “Kia kìa, Thôi Ninh ở phía dưới, là nhân viên của bộ phận chúng tôi, vừa mới tốt nghiệp đại học nửa năm, ở trường học có lẽ khá ưu tú, sau khi đến làm chỗ chúng tôi, khỏi phải nói có bao nhiêu là kiêu ngạo, tự cho rằng bản thân rất tài năng, không xem trọng ai cả, lão đại của chúng tôi không dùng bản vẽ của anh ta nên anh ta nói chúng tôi nhắm vào anh ta, đố kị tài năng của anh ta, không phải như vậy, chúng tôi đánh cược với anh ta, nếu anh ta có thể chịu đựng qua hai vòng đấu với Quốc Vương, lão đại chúng tôi sẽ dùng bản vẽ của anh ta.”

Lão đại mà anh ta nói chính là tổng thanh tra thiết kế, tổng thanh tra thiết kế chờ người nọ nói xong vội vàng giải thích với Phương Đạc: “Phương thiếu, chúng tôi không phải lấy công việc ra đùa giỡn, chúng tôi chỉ là muốn dạy cho anh ta một bài học, chắc chắn anh ta không thể sống sót qua hai vòng, thực sự.”

Phương Đạc khoát tay, cười cười: “Không có chuyện gì, bất động sản Hán Lam tạm thời không thuộc quyền quản lý của tôi, các cậu không cần sợ tôi trách tội, hơn nữa, tôi cũng cảm thấy trận đánh cược này rất thú vị.”

Đường Tiểu Duy bĩu môi, cảm thấy Phương Đạc chỉ xem náo nhiệt không bận tâm chuyện lớn.

“Đ-A-N-G...G! Đ-A-N-G...G! Đ-A-N-G...G!” Tiếng chiêng vang lên lần nữa, ván thứ hai bắt đầu.

Khổng Địch ngoan ngoãn quay đầu nhìn Đường Tiểu Duy, dáng vẻ vô cùng nghe lời, anh dùng hành động chứng tỏ bản thân không nhìn những người mẫu mát mẻ trên sân.

Đường Tiểu Duy bị anh chọc cười, vui vẻ hôn hai cái trên môi khích lệ anh.

Ván thứ hai Thôi Ninh đã không còn tránh dễ dàng như vậy nữa, Quốc Vương dường như vô cùng chán ghét cảm giác đánh không trúng, cho nên có chút bực bội, một khi bắt được cơ hội, đánh vào cằm Thôi Ninh một quyền, khiến anh ta mất một khoảng thời gian mới bò dậy, vừa đứng dậy đầu óc còn chưa kịp tỉnh táo, thêm một cú đấm vào khóe mắt, hốt hoảng vịn cây cột bên cạnh, anh ta bị dồn vào góc sau đó nhận thêm mấy cú đấm trời giáng từ Quốc Vương, khiến cho khán giả reo hò, cuối cùng để cho bọn họ thưởng thức.

Thôi Ninh đã hốt hoảng, một bên chống cây cột từ từ trượt xuống, ngồi trên mặt đất, Quốc Vương nhân lúc mọi người bên dưới hoan hô, nhẹ nhàng nhấc Thôi Ninh lên, vung cánh tay lên, xách anh ta ném về phía bên kia, Thôi Ninh đập xuống đất sau đó trượt rất xa, Quốc Vương sãi bước nhanh tới muốn đánh anh ta tiếp.

Đúng lúc này, một bóng người nhanh chóng chui từ dưới dây thừng, ngăn ở trước mặt Thôi Ninh: “Đừng đánh, đừng đánh, chúng tôi chịu thua.”

Khán giả xôn xao, diễn trò gì đây?


Sau khi Đường Tiểu Duy thấy rõ người nọ, hô một cái đứng lên.

“Đường Lâm?” Sau khi Lữ Nam thấy rõ người trên đài, cũng hết sức ngạc nhiên.

Quốc Vương rất độ lượng, anh ta khinh thường khoát tay áo, ý bảo Đường Lâm có thể dẫn Thôi Ninh đi, sau đó lấy bao tay đánh bốc, từ trong sân chui ra ngoài.

Nhờ sự giúp đỡ của nhân viên công tác bên dưới, Thôi Ninh được đỡ đến ghế dài bên ngoài sàn đấu nằm nghỉ ngơi.

Bên trong sân tiếp tục bắt đầu một trận đấu mới, khán giả đã sớm đem tâm tư đặt vào hai người đàn ông cơ bắp vật lộn trên đài, dễ dàng quên mất mấy cú đánh ngã Thôi Ninh vừa rồi.

Dường như anh ta chỉ là một thằng ngốc giải trí nhất thời của bọn họ.

“Tôi nói anh ta sống không qua hai vòng mà.” Tổng giám đốc thiết kế vui vẻ.

Phía sau bọn họ truyền đến tiếng cười không chút khiêng kỵ.

“Em đi xem Đường Lâm chút.” Đường Tiểu Duy đứng dậy, nói với Khổng Địch.


“Anh đi với em.” Khổng Địch đứng lên theo.

Vì vậy, Phương Đạc, Tiểu Bạch và Lữ Nam cũng đứng dậy đi theo.

Tìm được chỗ Thôi Ninh nghỉ ngơi, bọn họ nhìn thấy Đường Lâm đang cầm một chiếc khăn tay cẩn thận lau máu ở khóe miệng cho anh ta, vẻ mặt tràn đầy đau lòng.

“Em nhẹ một chút, đau.” Tâm trạng Thôi Ninh chắc hẳn rất tệ, cho nên giọng điệu của anh ta vô cùng không tốt.

“A, thật xin lỗi, em nhẹ một chút.” Đường Lâm khẩn trương vội


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui