Editor: Jin Mi
“Chị ấy vừa nói rút lui rồi tìm người khác?” Khổng Địch nhìn Đường Tiểu Duy, muốn xác nhận lời Mạc Mạc vừa nói.
Đường Tiểu Duy suy nghĩ một chút, gật đầu.
Khổng Địch liếc nhìn Lý Lạp Phiến, nói: “Theo đuổi anh lần nữa cũng không thể thành cái dạng kia được, đây là nói quá rồi.”
Đường Tiểu Duy tiếp tục gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng đáng yêu.
“Cục cưng, Lý Lạp Phiến rất xấu, phải không?” Khổng Địch cau mày, có chút canh cánh trong lòng.
“So với anh, mọi người đều xấu.” Đường Tiểu Duy biết lúc Khổng Địch so sánh, nhất định phải thuận theo anh ấy, nếu không anh ấy sẽ tiếp tục hỏi.
“Nếu như vậy, sau này em chỉ được nhìn một mình anh thôi.” Khổng Địch vui vẻ.
“….” Cô bị mắc mưu rồi.
Tiểu Bạch, Lữ Nam và một đám người xúm lại chạy tới tường thủy tinh xem biểu diễn ở lầu dưới, không dám đi trêu chọc Lý Lạp Phiến nữa, xem ra thực sự sợ Mạc Mạc.
“Nhìn kìa, nhìn kìa, rãnh sâu thật…Là nịt ngực màu hồng.” Một nhóm bên kia tường thủy tinh hỗn loạn, thậm chí có người lấy ra ống nhòm, trên cao nhìn xuống xung quanh.
“Cho tôi xem, cho tôi xem.”
“….”
“Anh nhìn những con sói đội lốt người kìa, rõ ràng thật hạ lưu, chúng ta đừng học theo bọn họ.” Mạc Mạc khinh bỉ nhìn bọn Tiểu Bạch, nói với Lý Lạp Phiến.
Lý Lạp Phiến giống như muốn thể hiện quyết tâm, gật đầu mạnh mẽ.
“Cục cưng, anh cũng không muốn học theo bọn họ.” Khổng Địch lại gần Đường Tiểu Duy, đặt cằm tựa lên bả vai cô, nhỏ giọng nói.
Đường Tiểu Duy cười hì hì quay đầu nhìn Khổng Địch: “Ừ.”
Mặt hai người cách nhau rất gần, Khổng Địch nhìn gương mặt cười đáng yêu phía đối diện, mắt sáng rực lên, ngẩng đầu lập tức môi tiến lại gần, Đường Tiểu Duy vô thức né tránh, nụ hôn rơi xuống gò má của cô.
Đường Tiểu Duy nghiêng đầu nhìn anh: “Có người đấy.”
“Canh chừng bọn họ.” Khổng Định duỗi tay, ôm chầm lấy cổ Đường Tiểu Duy, tư thế rất mạnh mẽ, áp xuống môi của cô.
Chỉ chốc lát sau, một cái đệm dựa ném tới đầu hai người, Khổng Địch thuận thế nhìn, chỉ thấy Lữ Nam ngồi ở đối diện, hai chân bắt chéo nhìn hai người.
Khổng Địch liếc anh ta một cái, không để ý tới, quay lại vuốt cằm Đường Tiểu Duy, tiến tới tiếp tục hôn.
Tính cách của Khổng Địch rất khác người, những lúc anh bất chợt muốn làm gì thì nhất định làm cho bằng được, bất kể thời gian và không gian, cũng không bị không gian xung quanh chi phối, chẳng hạn như hiện tại, có thể tâm tư anh bị tác động khi nghe người khác nói những lời bẩn thỉu, cũng có thể Đường Tiểu Duy trong lúc vô tình dụ dỗ anh, dù sao anh vẫn muốn hôn cô.
Thêm một cái đệm dựa bị ném tới: “Đừng hôn nữa, đây là quán bar chứ không phải nhà của cậu đâu.”
Khổng Địch không thèm để ý chị ấy, tiếp tục hôn Đường Tiểu Duy, không phải anh muốn biểu diễn trực tiếp cho mọi người xem, xác định chỗ này là góc tối, dù cho các cậu ấy nhìn chằm chằm cũng không thấy được dáng vẻ bọn họ hôn lưỡi.
“Bên dưới có trò vui, nghe nói có một tiểu bạch kiểm* khiêu chiến Quốc Vương, chúng ta đi xem thử nào, nhóm Tiểu Bạch cũng đi rồi.” Lữ Nam nói tiếp.
*Tiểu bạch kiểm: Chỉ những chàng trai mặt mũi thanh tú, vẻ ngoài trắng trẻo, yếu ớt, đẹp trai.
Tiểu bạch kiểm khiêu chiến Quốc Vương? Khổng Địch nhíu mày, chuyện này thật thú vị.
“Đi xem một chút?” Khổng Địch hỏi Đường Tiểu Duy.
Đường Tiểu Duy lau miệng, giả vờ bình tĩnh, gật đầu một cái như không có gì, theo Khổng Địch đứng lên, cũng không nhìn Lữ Nam một cái.
Lữ Nam nghĩ rằng có lẽ cô xấu hổ.
“Nhóm Tiểu Bạch đâu?” Đường Tiểu Duy nhìn bức tường thủy tinh, ngoài nhìn thấy người qua lại, những tên đăng đồ lãng tử* kia biến đâu mất ráo.
*Đăng đồ lãng tử: Trai hư, [bad word].
“Đi xuống trước rồi, khi hai người còn đang hôn nhau say đắm, bọn họ đi xuống theo Phương Đạc, Mạc Mạc và Lý Lạp Phiến đi đánh bài, hai người bọn họ bàn bạc rằng muốn kiếm thêm chút tiền sinh hoạt đem về, thực ra cũng biết cách trang trải cuộc sống khi kết hôn.” Lữ Nam nói xong bỗng dừng lại, nhìn hai người: “Phương Đạc nhìn thấy các cậu rồi.”
Đường Tiểu Duy ồ một tiếng không nói gì thêm, bộ dạng Khổng Địch giống như không nghe thấy.
“Ồ cái gì mà ồ, còn không hỏi xem người ta ra làm sao, phải chịu bao nhiêu đả kích vì chuyện này.”
“Vậy anh ấy thế nào rồi?” Đường Tiểu Duy vô cùng nghe lời, kêu hỏi thì hỏi ngay lập tức.
“Không sao cả, liếc mắt nhìn, rồi xoay người đi ra ngoài.” Lữ Nam suy nghĩ một chút nói tiếp: “Trước đó Phương Đạc vẫn bình thường nhưng sau khi nhìn thấy hai người các cậu thì vô cùng im lặng, đôi khi nhìn thấy cậu ta đùa giỡn với chúng tôi, nhưng tâm trạng không vui không thể che giấu được.”
Trong lúc nhất thời hai người không ai nói gì.
“Anh ấy không phải chơi bài
//