Editor: Jin Mi
Cuộc sống ở quê cực kì phong phú. Đến ngày thứ ba, Đường Tiểu Duy được Khổng Địch bắt đầu dạy lái xe, Khổng Địch đã đồng ý với cô lúc hai người chưa ở chung.di3ndanl3quydOn
Mượn được một chiếc xe hơi mini của chú, Khổng Địch ngồi lên ghế phụ, thắt dây an toàn cho Đường Tiểu Duy, bắt đầu giảng giải.
Dành cả một buổi sáng, Đường Tiểu Duy có thể lái xe trên đường nhỏ ít xe hơi, tuy rằng không dám lái quá nhanh nhưng kiến thức căn bản chủ yếu đã nắm vững, chỉ là kém thành thạo.
Không nghĩ tới kỹ năng không thành thạo này vậy mà có ích vào buổi tối.J|n~LQD
Chuyện là như thế này.
Khổng Địch nói, ngày mai anh và Đường Tiểu Duy phải quay về thành phố Lận Châu, vì vậy những người chú của anh đã chuẩn bị một bữa tiệc rượu đưa tiễn. Tối hôm đó, hai bàn tiệc đầy ấp đồ ăn, một két bia, Khổng Địch tùy tiện ăn một chút gì đó, không uống một giọt bia nào, ngược lại những người khác ăn rất nhiệt tình, uống bia khí thế, nhất thời không khí vô cùng náo nhiệt.
Vì vậy, mọi người hào hứng ca hát, để cho người của cửa hàng tạp hóa đem tới một két bia. di3ndanl3quydOn
Người đưa bia tới chính là Tiểu Phương, cô ta ôm một két bia, nhàn nhã đi tới, khi đi vào trong nhà thì thấy Khổng Địch, cô gái này dường như đã bị dáng vẻ anh tuấn của Khổng Địch làm cho lung lay, cho nên vô ý thức buông lỏng tay, một két bia kia lập tức nện xuống bàn chân vô tội của Khổng Địch đang ngồi trên ghế.
Khổng Địch tội nghiệp vậy mà bị thương, cả buổi ngồi chồm hổm trên đất ôm chân không nhúc nhích.
Bà cụ thấy đứa cháu bảo bối của mình bị thương, đột nhiên một cơn đau tim ùa đến, ngồi trên ghế ôm ngực không nhúc nhích một lúc lâu.
Lúc này, mọi người đều rất sốt ruộc, còn chần chờ gì mà không nhanh chóng lái xe đến bệnh viện. J|n~LQD
Nhìn xung quanh một lần nữa, tất cả những ai biết lái xe đều uống bia rất nhiều, còn lại toàn là những cụ già và phụ nữ trong thôn.
Trân Trân đỡ bà cụ mà nước mắt ào ào chảy xuống, khóc không ra tiếng, tay chân đều luống cuống.di3ndanl3quydOn
“Gọi 120.” Khổng Địch đứng lên, cố nén cơn đau nhảy đến bên cạnh bà cụ.
“120 là ở thị trấn, đến đây cũng phải mất một tiếng, chúng ta tìm một người biết lái xe, lái lên tới bệnh viện thị trấn cũng không quá 20 phút.” Ông hai nói xong lập tức đi ra cửa.
“Đêm khuya như vầy đi đâu mà tìm người, chờ ông tìm được người không biết tới khi nào.” Bà hai ngăn cản ông.
Thời điểm quan trọng như vậy vẫn còn có Đường Tiểu Duy này mà, cô nhìn cả phòng hỗn độn, nhắc nhở bản thân bình tĩnh một chút, sau đó trấn tĩnh nhìn xung quanh: “Chiếc xe hơi mini phía trước là của ai? Đưa chìa khóa xe cho tôi.”
Sau một trận nhỏ hỗn loạn, chìa khóa xe được đưa tới tay Đường Tiểu Duy.
“Ông hai và ông ba tìm hai cái đệm bông, trải ra ở hàng ghế sau của xe, đỡ bà nội nằm xuống.” Khổng Địch biết Đường Tiểu Duy muốn lái xe đưa bọn họ đi bệnh viện, vì vậy miễn cưỡng phân phó.
“Tình nhi cô đừng khóc, cô đi theo lên xe, chăm sóc cho bà.” Đường Tiểu Duy nhìn Trân Trân lệ rơi đầy mặt nói.
Mọi người tiếp tục bận rộn, cuối cùng cũng đỡ được bà cụ lên xe.
“Cục cưng, anh ngồi ở ghế phụ giúp em nhìn đường.” Khổng Địch đứng một chân trên mặt đất, đoán chừng rất đau, sắc mặt của anh có chút tái nhợt.
Đường Tiểu Duy gật đầu một cái, nhìn Khổng Địch với vẻ mặt đau lòng, nhìn một chút đã khóc.di3ndanl3quydOn
Khổng Địch nhìn thấy cô chu cái miệng nhỏ nhắn cùng với đôi mắt rưng rưng, vội vàng sờ sờ khuôn mặt: “Đừng khóc, lát nữa còn phải nhờ vào em, anh không đau, thật đó, em xem anh có thể tự đi ra ngoài.”
Nói xong, Khổng Địch nhảy một chân ra ngoài sân.
Đường Tiểu Duy lau nước mắt, bị anh chọc cho cười rồi.
Lái xe vào buổi tối đối với một người mới vừa học chưa tới đâu như Đường Tiểu Duy mà nói là một thử thách rất lớn, nhưng cô lái xe cực kỳ nghiêm túc, tương đối vững vàng, mỗi một bước đều thực hiện theo những gì Khổng Địch đã nói trước đó, vì vậy, chỉ một lát sau đã đến bệnh viện trong trấn dưới sự chỉ đường của ông hai.
Vài người đỡ bà cụ xuống xe từ từ, Đường Tiểu Duy cũng đỡ Khổng Địch nhảy xuống xe.
Việc kiểm tra và băng bó trong đêm trước khi quay về, Đường Tiểu Duy và Khổng Địch trải qua cũng tương đối phong phú.
Bà cụ không có vấn đề gì lớn, chỉ là nóng lòng, truyền xong một bình nước thì bình phục lại, Khổng Địch cũng không bị gãy xương, bác sĩ băng bó rồi dặn dò anh không được dùng sức trong hai ngày tới. di3ndanl3quydOn
Lúc trở về cũng là Đường Tiểu Duy lái xe, dường như lái vững vàng hơn lúc đến, tình trạng bà cụ đã khôi phục, ngồi ở ghế sau như là đang suy nghĩ cái gì đó, lúc thì nhìn Đường Tiểu Duy lúc thì nhìn Trân Trân nói chuyện.
“Bà nội nhìn xem Đường Tiểu Duy thật giỏi, sáng nay chỉ mới học có một chút thôi.” Khổng Địch vô cùng tự hào.
Bà cụ khẽ nhếch môi, ừ một tiếng: “Chỉ là tiểu bảo bối của bà dạy giỏi.”
Đường Tiểu Duy cảm thấy tay cầm tay lái hơi tê, bình thường bà cụ cư xử như thế này thì cô cũng không cảm thấy gì lạ, nhưng ngày thường luôn nghiêm khắc tựa như một nữ vương, vậy mà mỗi lần gặp Khổng Địch cứ kêu tâm can bảo bối, bảo bối thì thôi đi, nhất định phải thêm chữ tiểu…
“Tài năng như vậy, cục cưng nếu không thì em suy nghĩ một chút về việc đi thi phi công, đến lúc đó hai ta là một nhóm anh hùng bay lượn.” Khổng Địch đột nhiên nghĩ.
“Con muốn công ty hàng không nhà chúng ta phá sản sao?” Bà cụ lập tức phản đối: “Đừng tưởng rằng sáng hôm nay bà không thấy con bé đâm vào đống củi trong lúc tập lái xe.” J|n~LQD
Đường Tiểu Duy cười hì hì, le lưỡi nhìn Khổng Địch, sau đó tò mò hỏi: “Nhà anh còn có công ty hàng không nữa à? Chẳng phải nhà anh làm bên đường thủy sao?”
“Biển khơi không giữ được tham vọng của ông anh, ông đã chuyển hướng phát triển vũ trụ, muốn chinh phục không gian.” Khổng Địch thở dài.
“Tiểu Địch, bà cảm thấy trước kia con không nói nhiều giống như bây giờ.” Bà cụ cũng thở dài, sau đó nhìn Đường Tiểu Duy nói: “Con đừng nghe thằng nhóc này nói bừa, nhà chúng tôi kinh doanh hàng không tư nhân, không phải hàng không vũ trụ.”
“À.”
“Tiểu Duy đang học lớp mấy?” Tính nhiều chuyện bộc phát, bà cụ cũng tìm được chủ đề nói chuyện, chủ động hỏi.
Đường Tiểu Duy đỡ tay lái, không quay đầu lại đáp: “Lớp mười hai.”
“Ừ, Trong nhà có mấy người?” Bà cụ tiếp tục hỏi.
Trong lòng Đường Tiểu Duy ngoan ngoãn đếm số người trong gia đình mình, hình như rất nhiều: “Nhà con nhiều người vô cùng, ông nội con, ba mẹ con, một đống bác trai bác gái.”
“Trong nhà làm cái gì?”
“Mở trung tâm thương mại và siêu thị.” Một dáng vẻ hoàn toàn khéo léo, hỏi gì đáp nấy. J|n~LQD
“Hả?” Bà cụ ngẩng đầu lên, nhìn Đường Tiểu Duy như có điều gì suy nghĩ: “Ông nội là?”
“Đường Thành.”
“Con là người nhà họ Đường?” Bà cụ có chút bất ngờ, đột nhiên giống như nhớ ra được điều gì đó, hỏi: “Ta nghe nói Phương Đạc với một cô gái trong gia đình con có hôn ước, là chị gái của con à?”
Điều này thật xấu hổ, da đầu Đường Tiểu Duy tê dại một hồi. di3ndanl3quydOn
“Không phải, người đó chính là Đường Tiểu Duy của chúng ta.” Khổng Địch nói thẳng: “Phương Đạc không những tranh giành với con, hở ra là đầu độc người khác gậy đánh uyên ương, bà nội, bà thừa dịp bọn họ còn chưa đính hôn mau mau đi đến nhà họ Đường đề nghị kết thông gia.”
“Phương Đạc tranh giành với con?”
“Đúng vậy, ba mẹ Phương Đạc cũng hồ đồ theo, nhìn thấy nhà Đường Tiểu Duy tốt, không những ép buộc làm con dâu nhà họ, cũng không quan tâm Đường Tiểu Duy có đồng ý hay không, trực tiếp ra tay đánh vào nội bộ nhà họ Đường để chiếm được lợi thế.”
Khóe miệng Đường Tiểu Duy mỉm cười khi nghe xong, cảm thấy Khổng Địch thật sự là một diễn viên, diễn vẻ mặt uất ức và bộ dạng nũng nịu vô cùng tốt, thật ra thì, toàn bộ lời Khổng Địch nói cũng không khoa trương, lời nói của anh đều dựa trên thực tế mà nói ra.
“Thật là, nhà họ Phương này có ý gì, dám giành con dâu với nhà chúng ta? Khi dễ chúng ta quá!” Bà cụ vừa nghe, lập tức kích động, giọng nói vô thức cất cao. J|n~LQD
“Bà nội, bà đừng nóng giận, bây giờ bà chỉ mới trở về từ bệnh viện.” Khổng Địch vừa nhìn đường vừa nói với bà cụ, tâm trạng tốt hẳn lên, vội vàng ân cần.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Bà cụ khoát khoát tay: “Bảo bối à, đừng lo lắng, chờ bà nội qua hết năm cúng xong tổ ở đây, trở về lập tức đi tìm Đường lão nhân, để ta xem ông ấy dám gả vợ của con cho thằng nhóc họ Phương kia không.”
Thành công, chuyến đi về quê lần này đã đạt mục đích, Khổng Địch khẽ nháy mắt với Đường Tiều Duy, vui mừng đến tí nữa là huýt sáo. di3ndanl3quydOn
Mọi người trở về nhà ông hai, mới vừa bước xuống xe, thì trông thấy một người ngồi chồm hổm ở cửa chính, đến gần nhìn, đây chẳng phải là Tiểu Phương đấy sao.
Vẻ mặt cô ta như đưa đám, thấy mọi người đã trở về, vội vàng đứng lên chạy tới, chạy hai bước, ánh mắt sợ hãi, cô ta nhìn chân Khổng Địch vị băng bó, mấp máy môi: “Thật…Thật xin lỗi.”
Khổng Địch nhìn thấy cô ta, lập tức cười, nụ cười kia tựa như ánh mặt trời rực rỡ, anh chủ động bước lên trước một bước: “Tiểu Phương, cảm ơn cô, cô thật là một người rất biết đồng cảm.” Lời nói này là một lời chân thành, ánh mắt nhìn Tiểu Phương sáng rực, Tiểu Phương ngây người một lúc không phản ứng gì, sau khi lấy lại tinh thần đã che mặt bỏ chạy, lại là một cú sốc mạnh mẽ!
Sau đó, Khổng Địch và Đường Tiểu Duy trở về thành phố Lận Châu, trừ bỏ chân Khổng Địch bị thương ra, cuộc hành trình về quê lần này cũng coi như thu hoạch lớn.
Lữ Nam tới nhà bọn họ chơi, nhìn thấy chân Khổng Địch gác ở trên bàn, hết sức kinh ngạc hỏi: “Tại sao két bia có thể nện xuống chân vậy?”
“Bởi vì người cầm két bia là một người con gái, con gái nên sẽ yếu đuối, cầm không nổi nên rơi xuống, Thiên Lang tinh* nhà tôi chân thì dài, sau đó là như vậy đó.” Đường Tiểu Duy giải thích.
*Thiên Lang tinh: ngôi sao sáng nhất bầu trời.
“Tiểu Phương.” Khổng Địch nhàn nhã nằm trên ghế sa lon, nghe bọn họ nói về bàn chân, lập tức trong đầu nhảy ra hai chữ này. J|n~LQD
Kể từ khi Tiểu Phương làm chân anh bị thương, Khổng Địch có ấn tượng đặc biệt đối với cô ta, bình thường Khổng Địch không nhớ được ai, nhưng khi nhớ kỹ rồi sẽ nhắc mãi.
“Tiểu Phương là ai?” Lữ Nam ngạc nhiên, vừa nghe được Tiểu Phương chính là tên của con gái, từ trong miệng Khổng Địch thốt ra được tên của con gái, chắc phải đếm trên đầu ngón tay.
“Là một cô gái hiền lành, hay đỏ mặt có hai bím tóc vô cùng duyên dáng.” Khổng Địch hứng thú, bỗng nhiên khen Tiểu Phương.
Lữ Nam bên kia kinh ngạc há to miệng, nhìn Đường Tiểu Duy: “Cô gái này là sao đây, em nhìn xem Khổng Địch chúng ta đã mê muội thành cái dạng gì rồi, Đường Tiểu Duy, em không quan tâm chút nào sao? Từ nhỏ đến lớn, Khổng Địch chưa từng quan tâm người nào như vậy ngoại trừ em ra, em rất có nguy cơ em biết không? Làm thế nào mà còn ngồi đó xem ti vi.”
“Tiểu Phương sao? Em cũng cảm thấy cô ta không tệ, thật thà đáng yêu.” Đường Tiểu Duy thờ ơ trả lời.
Lữ Nam nhìn Đường Tiểu Duy rồi nhìn Khổng Địch, trừng mắt suy nghĩ hồi lâu: “Tớ đột nhiên rất tò mò về cô gái này, Khổng Địch, cậu đã có Đường Tiểu Duy rồi, cũng đừng nghĩ đến người khác, giới thiệu cô gái kia cho tớ đi.”
Khổng Địch nhìn Lữ Nam, lắc đầu một cái: “Cậu không phải là mẫu người cô ta thích.”
“Ơ, một cô gái ở nông thôn như này, mà chê Lữ thiếu gia như tớ đây à?” Lữ Nam nghe bọn họ nói như vậy, càng thêm hứng thú: “Có hình không? Cho tớ xem chút, tớ không thể hình dung được cô gái đó như thế nào.”
“Hình thì không có, nhưng Tiểu Phương trông rất giống với một nữ diễn viên điện ảnh.” Đường Tiểu Duy suy nghĩ nghiêm túc. J|n~LQD
“Ôi chao, nữ diễn viên cơ đấy, nhưng phải là tuyến một* nhé, còn minh tinh nhỏ thì chơi chán rồi.” Con mắt Lữ Nam sáng lên.
*Tuyến một: Nhân vật chính, minh tinh hot hit đang nổi.
Đường Tiểu Duy cúi người lục lọi dưới tủ TV một lúc, tìm ra chiếc đĩa CD: “Cho nè, mang về nhà mà xem.”
“Trương Vũ Khởi hả? Xinh đẹp à nha, em xem trái tim anh cũng muốn bay đến nhà ông cậu của Khổng Địch rồi.” Lữ Nam cầm đĩa CD cười ha hả, tâm trạng vui vẻ. di3ndanl3quydOn
“Một nữ diễn viên khác.” Khổng Địch liếc qua đĩa CD, nói.
“Một người khác? Sao tớ không nhớ được trong phim này còn có nữ diễn viên nào khác chứ?”
“Anh đi xem một lần rồi sẽ biết.” Đường Tiểu Duy nói.
“Được, anh đi nghiên cứu một chút.” Nói xong, Lữ Nam nâng mông cao hứng rời khỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...