Cả Thế Giới Phát Hờn Vì Ganh Tỵ

Editor: Âu Dương Lạc Cửu

Đường Lâm nhìn Đường Tiểu Duy hồi lâu, thấy cô không có một chút dáng vẻ muốn nhượng bộ, súc miệng vài lần sau đó thở dài nói: “Chị thật sự chịu thua em rồi... Ngày hôm qua chúng ta vốn hẹn bọn Phương Đạc chơi đánh bài, nhưng mà Khổng Địch vẫn không tới, Phương Đạc lập tức gấp gáp, đi đến nhà trọ tìm Khổng Địch thì phát hiện không có ai, gọi điện thoại tới nhà họ Khổng, họ cũng nói Khổng Địch không trở về, Khổng Địch cũng là một người ký quái, vậy mà lại không mua điện thoại di động, liên lạc lập tức gặp khó khăn, mấu chốt anh là một người đàn ông, tìm không được thì thôi, nhưng Phương Đạc lại thật sự gấp gáp, một người kề cận Khổng Địch như thế, rốt cuộc không chịu được, ép buộc chúng ta đi theo tìm, cuối cùng tra ra được xe của anh dừng ở bến tàu Vượng Thủy, đoán rằng có khả năng anh đã lên đảo, Phương Đạc liền gọi điện thoại đến khách sạn ở đảo Mặt Trăng, biết là anh đã ở bên đó, nghe nói còn dẫn theo một cô gái đặt một gian phòng, có người nói bả vai còn bị thương, người này không biết lại tự giày vò cái gì nữa...”

Đường Lâm nhìn Đường Tiểu Duy đang ngơ ngác hỏi: “Em có chấp nhận lời giải thích này không? Đường Tiểu Duy, em đừng làm phiền chị nữa, kể từ sau khi biết Khổng Địch mang theo một cô gái đặt phòng khách sạn, lòng chị vẫn đang đau, nghe nói anh ấy bị thương, lòng chị đau giống như ngồi trên lửa nóng, này, em có đang nghe không đấy? Đường Tiểu Duy em chưa bao giờ yêu thích một người, nên em không biết loại cảm giác này, rất khó chịu, cho nên, chị đi chơi bên ngoài, chính là tự chữa lành vết thương của bản thân.”

Đường Tiểu Duy bĩu môi, thầm nghĩ, ngày hôm qua cô nhìn thấy Khổng Địch bị thương ở sau lưng cũng vô cùng lo lắng, nhưng quan trọng nhất là Phương Đạc biết cánh tay Khổng Địch bị thương, cho nên, anh ta cố ý, cái đồ tiểu nhân hèn hạ.

Đương nhiên cô cũng không nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra ngoài, sau đó ngồi trên ghế sa lon không nhúc nhích hồi lâu.

Cô tuyệt đối không dám nói cho Đường Lâm biết cô gái "Mướn phòng" cùng với Khổng Địch kia chính là cô, lại không dám nói Khổng Địch bị thương cũng là vì cứu cô, Đường Tiểu Duy chắc chắn, ở trong lòng Đường Lâm, địa vị của Khổng Địch đã sớm vượt qua cô, hơn nữa Đường Lâm biết sẽ càng hy vọng người bị thương là cô.

Khổng Địch mất tích một đêm, Đường Lâm lo lắng đi theo tìm kiếm, cô mất tích một đêm, Đường Lâm thân ái nhất cũng không biết.

Không biết nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, thế nhưng vừa nghĩ tới Khổng Địch, lại cảm thấy tràn đầy, cảm giác phức tạp mà Đường Tiểu Duy sống gần mười bảy năm chưa từng có.

Đường Lâm sẽ không theo cô cả đời, chị sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, những lời này Đường Lâm nói với cô rất nhiều lần, thế nhưng Đường Tiểu Duy vẫn không tin, bây giờ, cô rốt cục cũng tin.

Khí trời dần lạnh, Đường Lâm vì xinh đẹp mà ăn mặc mỏng manh, đối với Đường Tiểu Duy mà nói, Đường Lâm giống như trang phục mỏng manh trên người chị, không làm chính bản thân chị ấm áp được, cũng không làm Đường Tiểu Duy ấm áp được nữa rồi.

--- ------ --- tôi là đường phân cách Đường Tiểu Duy thất vọng về Đường Lâm --- --------

Thứ hai, lúc Đường Tiểu Duy tới trường, đã reo chuông tiết tự học, cô bước nhanh vào phòng học, đẩy cửa ra, cảm thấy bầu không khí trong phòng học có chút quái dị, ánh mắt của các bạn học gần đó nhìn cô mang theo một ít tìm tòi nghiên cứu, bảng đen không biết vì sao lại có một đám người vây quanh, ríu rít thảo luận cái gì, thấy cô tới, đều ngậm miệng nhìn cô, vẻ mặt Đường Tiểu Duy khó hiểu: “Nhìn tớ để làm gì?”

Không một người nói chuyện, chỉ có Lưu Ân Kỳ chạy tới, kéo tay áo Đường Tiểu Duy nói: “Cậu nhìn bảng đen đi.”

Đường Tiểu Duy liếc nhìn nơi mà đám người kia vây quanh, bảng đen bình thường là nơi viết bài tập và để tổ trực nhật dùng, từ trước cho tới bây giờ Đường Tiểu Duy đều không để ý tới, lần này ngược lại thật sự tò mò, cô chen vào từ khe hở giữa đám người, nhìn thoáng qua, lập tức phát hỏa, chặn lại xé xuống: “Cái này ai làm?”


Trên bảng đen dán một tờ giấy, là tờ giấy tiếng Anh của Đường Tiểu Duy, mấu chốt là tờ giấy không có gì, chỉ là chữ trên tờ giấy rất bắt mắt.

"Khổng Địch, tôi muốn hẹn hò với anh. "

"Buổi chiều tan học, gặp ở cửa sau trường học."

Quan trọng hơn nữa là, những chữ này cũng không có vấn đề gì, bọn họ muốn nhìn thì nhìn, không cần che che giấu giấu, nhưng hành vi vô sỉ dán vật riêng tư của Đường Tiểu Duy lên bảng để mọi người mua vui thảo luận, đối với cô là trắng trợn khiêu khích.

Đương nhiên không có người trả lời câu hỏi của cô.

Đừng nhìn Đường Tiểu Duy bình thường giống như quả hồng mềm, dáng vẻ dễ thương khả ái, khi tức giận thì cũng rất kinh khủng, cô mặt lạnh nhìn mọi người: “Chúng ta không phải chỉ hẹn hò thôi sao, thích soi mói chỗ nào?” Cô nhìn gần đó đều là một ít nữ sinh chỉ trỏ, cười giễu cợt một tiếng, xoay người dán tờ giấy vào giữ bảng, một nơi vô cùng bắt mắt: “Cho các cậu xem đủ đấy.”

Tất cả mọi người không nói gì, có một ít nữ sinh hừ vài tiếng rồi trở về chỗ ngồi, trong nhất thời phòng học khôi phục như bình thường, mọi người im lặng bắt đầu tự học, chỉ là bầu không khí còn có chút quái dị.

“Đường Tiểu Duy, cậu khốc liệt như vậy sẽ rất khó kết bạn.” Đường Tiểu Duy mới vừa ngồi vào chỗ ngồi, Lưu Ân Kỳ lập tức quay đầu nói với cô.

Đường Tiểu Duy không nói lời nào, chỉ im lặng.

Trác Hoan cúi đầu học tập, tựa như hết thảy đều không có quan hệ gì với cậu.

Tiết 1: Tiếng chuông học vang lên, rất khéo tiết này vẫn là lớp Anh ngữ, cô Nhậm mang cặp mắt kiếng thật dầy chậm rãi đi tới, hoàn toàn không liếc mắt đến bảng đen, giảng bài khoảng gần nửa giờ thì xoay người viết lên bảng, vừa quay đầu lại thì càng hoảng sợ, đẩy kính mắt một cái dán mặt vào trên bảng đen, nghiêm túc nhìn tờ giấy kia, nhìn từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng con mắt dưới cặp mắt kiếng hiện lên vẻ mặt kinh ngạc quay đầu nhìn Đường Tiểu Duy, tiểu quỷ họ Đường trời phái tới dằn vặt cô lại hẹn hò với Khổng Địch?

“Đường Tiểu Duy, thật chứ?” Cô trừng con mắt bị cận tản ra ánh sáng hỏi.

“...” Phụ nữ trung niên cũng nhiều chuyện như vậy? Đường Tiểu Duy ngơ ngác nhìn không đáp.

“Khổng Địch thích loại chuyện này? Truyền giấy?” Cô Nhậm lẩm bẩm trong miệng quay đầu lại nhìn tờ giấy kia một chút: “Trách không được con gái của mình hẹn cậu ấy nhiều lần như vậy mà cậu ấy vẫn không đồng ý, thì ra là thích kín đáo...”


“...” Bạn học cả lớp đều cạn lời rồi.

Sự việc còn lâu mới có thể kết thúc, chỉ mấy ngày, lời đồn Đường Tiểu Duy lớn mật tỏ tình trong lớp, len lén hẹn hò với thầy giáo dạy thay ở cửa sau trường học nổi lên bốn phía, trong chốc lát, cô thành nhân vật tâm điểm của trường trung học, chuyện này cũng trở thành đề tài nói chuyện trong giờ học và sau khi tan học của các học sinh.

Mà người có liên quan, Khổng Địch và Đường Tiểu Duy, một người thần bí chẳng bao giờ xuất hiện, một người vẫn sinh hoạt như cũ không thèm để ý đến chút nào.

Thế nhưng, cuối cùng vẫn có người để ý, hôm nay chủ nhiệm lớp gọi Đường Tiểu Duy vào trong phòng làm việc.

“Đường Tiểu Duy, em là học sinh vừa mới chuyển tới trong học kỳ vừa rồi, sự hiểu biết của tôi đối với em cũng không nhiều, lần trước họp phụ huynh, phụ huynh của em cũng không đến, lần này xảy ra chuyện như vậy, có thể gọi phụ huynh nhà em tới một chuyến hay không?” Chủ nhiệm lớp nói lời thấm thía.

“Lần này là chuyện gì ạ?” Đường Tiểu Duy hỏi.

Chủ nhiệm lớp dừng một chút, văng ra hai chữ: “Yêu sớm.”

Mấy ngày nay tuy Đường Tiểu Duy tỏ ra không để bụng, nhưng bị các loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu hoài nghi đập thẳng vào, thật sự rất khó chịu, vì vậy ngay sau khi chủ nhiệm lớp nói xong cô cũng có chút mất hứng, trong lòng dùng sức nói thầm: "Sớm em gái cô ấy, chỉ có tôi yêu thích người kia thôi, điều quan trọng là người kia cũng không có ý tứ này, hai chúng tôi hẹn gặp một lần, tại sao lại chụp cái mũ yêu sớm đó cho tôi chứ."

“Chiều nay đi! Tôi không có lớp.” Chủ nhiệm lớp nhìn thời khoá biểu của mình, đã bắt đầu định thời gian.

“Cô ơi, người nhà của em không tới được. “ Đường Tiểu Duy nói.

“Lần trước họp phụ huynh em cũng nói như vậy, rốt cuộc là bận cái gì chứ, làm sao lại tới không được?” Chủ nhiệm lớp hết sức không vừa lòng với câu trả lời của Đường Tiểu Duy.

“Thật sự rất bận, mỗi ngày em đều không thấy được bóng người của bọn họ.”

“Bận rộn đến mức không quan tâm đến con cái? Xem ra tôi thật sự cần phải nói chuyện với cha mẹ em một chút...” Chủ nhiệm lớp nhíu mày, sau đó khoát tay: “Chiều nay cá nhân tôi đến là được, em đi ra ngoài đi. “


Đường Tiểu Duy vô cùng buồn bực đi ra khỏi phòng làm việc, chuyện này nhất định không thể nói cho Đường Lâm, nếu không... Chị ấy biết chuyện xấu giữa cô và Khổng Địch, không chẻ cô ra hai nửa mới là lạ, trong nhà cũng nhất định không nói, một gậy của ông cụ trong nhà có thể làm cô bay thẳng tới Nam Cực.

Xem ra, chỉ có thể kéo dài.

Ngày đầu tiên, Đường Tiểu Duy nói nhà của cô thật sự không có người.

Ngày thứ hai, Đường Tiểu Duy nói nhà của cô không có người.

Ngày thứ ba, Đường Tiểu Duy nói chờ một chút.

Ngày thứ tư, Đường Tiểu Duy nói tiếp tục chờ.

...

...

Vì vậy, tháng mười hai chậm rãi đến, trời đông giá rét vẫn không đè ép được cơn tức của cô giáo, chủ nhiệm lớp hạ tối hậu thư: “Đường Tiểu Duy, nếu ngày mai phụ huynh của em không đến, thì em cũng không cần đến nữa.”

Vì vậy, Đường Tiểu Duy buồn khổ kéo dài không nổi nữa.

Thế nhưng, kéo dài không được cũng phải kéo, so với chủ nhiệm lớp, Đường Lâm và ông cụ còn kinh khủng hơn.

Ngày hôm sau, Đường Tiểu Duy kiên trì đi đến trường học, ăn xong cơm trưa, buổi chiều tiết 1: Lớp tự học, chủ nhiệm lớp đi vào phòng học, thẳng đến chỗ Đường Tiểu Duy: “Đường Tiểu Duy, phụ huynh của em đâu?”

“À... Cô giáo...”

Đường Tiểu Duy tội nghiệp chớp chớp mắt to làm bộ đáng yêu.

“Còn nhớ rõ ngày hôm qua tôi nói cái gì không?” Khuôn mặt chủ nhiệm lớp dữ tợn, không nhìn cô đang bán manh.


Đường Tiểu Duy gật đầu: “Nhớ kỹ... Nhưng mà...”

Nhìn ánh mắt lạnh lùng của chủ nhiệm lớp, trong lòng Đường Tiểu Duy thở dài, xem ra hôm nay khó thoát khỏi cái chết, vì vậy thu dọn túi sách, chuẩn bị về nhà, dù sao cũng không phải là lần một lần hai, Đường Tiểu Duy cảm thán một chút, tâm trạng cũng không thay đổi gì lắm, lúc cô mới vừa kéo khóa túi sách: “Cốc cốc “ tiếng đập cửa vang lên.

Chủ nhiệm lớp hô tiến vào.

Cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, một người đứng ở cửa, trong chốc lát phòng học sáng chói lọi.

“Chào cô, tôi đến họp phụ huynh cho Đường Tiểu Duy.” "Ánh sáng chói lọi" ở cửa mở miệng, Đường Tiểu Duy cảm thấy ánh sáng đã chói lọi đến mức muốn chọc mù mắt người ta rồi, thật lâu không thấy, đột nhiên lại xuất hiện, hơn nữa lại xuất hiện trong thời khắc cứu mạng, trong phút chốc Đường Tiểu Duy có một loại xúc động muốn khóc.

“Em là gì của Đường Tiểu Duy?” Tuy tuổi tác của chủ nhiệm lớp không nhỏ, nhưng bởi vì là giáo viên ưu tú từ trường học khác điều tới, cho nên vẫn không quá quen thuộc đối với nhân vật quan trọng năm đó của trường học.

"Ánh sáng chói lọi" nhìn Đường Tiểu Duy một chút, mỉm cười, nói ra bốn chữ: “Bạn trai tin đồn.”

“A?” Chủ nhiệm lớp trung niên rõ ràng theo không kịp xưng hô dũng mãnh của thanh niên thời hiện đại.

“Chính là đối tượng yêu sớm của Đường Tiểu Duy, Khổng Địch.” "Ánh sáng chói lọi" tốt tánh giải thích lại một lần.

“Trong tin đồn...” Đường Tiểu Duy lẩm bẩm, cô cũng không muốn làm cho chủ nhiệm lớp hiểu lầm thêm cái gì nữa, nếu không... Cái này mà ồn ào đến nhà, người bi thảm chính là cô.

Khổng Địch không giải thích nhiều lập tức theo chủ nhiệm lớp đi phòng làm việc, lúc đi vẫn không quên quay đầu lại nháy nháy mắt với Đường Tiểu Duy.

Trong phút chốc phòng học ồn ào hẳn lên, Đường Tiểu Duy lại thành tiêu điểm mà ánh mắt bốn phương tám hướng bắn phá tới.

“Đừng nói chuyện, đang vào học.” Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng của Trác Hoan vang lên vô cùng rõ ràng trong phòng học.

Ngay tức khắc, phòng học yên tĩnh lại.

Dù sao đều những học sinh yêu học tập, rất nhanh đã tiến vào trạng thái nghiêm túc. Có thể Đường Tiểu Duy sẽ không yên tâm như vậy, bởi vì hiện tại bạn trai tin đồn đang ở trong phòng làm việc của giáo viên.

Mà trong lòng lại có một loại cảm xúc khác thường đang gây rối, chỉ bởi vì đã lâu không gặp Khổng Địch, bây giờ lại gặp mặt nữa rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui