Chu Cẩn Thần cứng đờ ngay tại chỗ, ánh mắt nhìn Ôn Tịch Viễn vừa căm phẫn vừa không thể tin nổi.
Sắc mặt Ôn Tịch Viễn vẫn bình tĩnh như cũ, một tay nắm lấy tay Lâm Sơ Diệp, tay còn lại cầm micro hỏi Chu Cẩn Thần: “Chu tổng còn có thắc mắc gì không?”
Chu Cẩn Thần hung hăng trừng mắt một cái, không lên tiếng, ánh mắt từ trên người Ôn Tịch Viễn chuyển qua người Lâm Sơ Diệp.
“Lâm Sơ Diệp, em tự nói đi, em có muốn tham gia hay không?”
Ôn Tịch Viễn cũng quay đầu nhìn Lâm Sơ Diệp.
Khóe miệng Lâm Sơ Diệp hơi mấp máy, nhìn về phía Chu Cẩn Thần: “Chu Cẩn Thần, thật xin lỗi, tôi chưa từng nghĩ sẽ ghi hình chương trình này.
Hôm nay cho dù không phải Ôn….”
Giọng Lâm Sơ Diệp hơi dừng một chút, hơi do dự nên dùng “Ôn tổng” hay “Ôn Tịch Viễn”, cuối cùng vẫn lựa chọn gọi thẳng tên anh: “Cho dù hôm nay không có sự xuất hiện của Ôn Tịch Viễn, tôi cũng sẽ không ghi hình chương trình này với anh.”
Lâm Sơ Diệp nói xong, quay người về phía tổ đạo diễn.
Cô cúi đầu một cái thật sâu với tổ đạo diễn và nhân viên công tác, đang muốn mở miệng nói, lại phát hiện giọng của mình quá nhỏ, cho nên cô nhìn về phía Ôn Tịch Viễn, cười cười với anh: “Có thể cho em mượn micro một chút được không?”
Ôn Tịch Viễn nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó đưa micro cho cô.
Hai tay Lâm Sơ Diệp nắm chặt micro, trầm mặc một lát, vẻ mặt áy náy nhìn về phía tổ đạo diễn: “Rất xin lỗi, đạo diễn, cảm ơn mọi người đã công nhận và tín nhiệm tôi, cũng rất cảm ơn mọi người đã cho tôi cơ hội xuất hiện trước công chúng.
Nhưng việc phỏng vấn tham gia chương trình này vốn không phải là chủ ý của tôi, là tôi bị người ta lừa tới đây.
Hơn nữa từ chối tham gia chương trình cũng không phải là việc mà tôi có thể tùy ý quyết định, tôi thật sự rất tức giận, nhưng lại không còn cách nào khác, cho nên tôi không thể không giả vờ đồng ý tham gia.
Tôi biết chuyện như thế này có lần đầu cũng sẽ có lần thứ hai, cho nên tôi rất xin lỗi mọi người, là tôi lợi dụng chương trình để giải trừ hợp đồng với công ty.
Kế hoạch của tôi vốn là sau khi lên sân khấu sẽ nói về chuyện ngừng quay này, trước đó tôi cũng đã gửi hợp đồng đến công ty chuyên về pháp lý để giải quyết, đoán chừng lúc này cũng đã đưa tới rồi, tôi sẵn sàng bồi thường tất cả phí vi phạm hợp đồng.
Gây ra phiền phức cho công việc của mọi người, tôi thật sự rất xin lỗi.”
Lâm Sơ Diệp nói xong thì cúi người 90°với nhân viên của chương trình.
Thật ra trong lòng cô rất rõ ràng, tuy rằng tổ chương trình không dám để Chu Cẩn Thần ký hợp đồng thay cô, nhưng lúc bọn họ đồng ý để Chu Cẩn Thần mang hợp đồng về chính là đã ngầm đồng ý để Chu Cẩn Thần ký thay, chẳng qua là đem phân tách rõ ràng trách nhiệm và quyền lợi ra mà thôi.
Hợp đồng mang về bất kể có phải do cô trực tiếp ký vào hay không, thì tranh cãi cũng chỉ xảy ra giữa cô và Chu Cẩn Thần.
Nhưng nếu là ký kết tại hiện trường, biết rõ cô bị lừa đến còn bắt cô ký vào hợp đồng thì sẽ biến thành ba bên tranh cãi với nhau.
Vì vậy cho nên tổ chương trình đã lựa chọn phương án ít rủi ro cho mình hơn, nhưng kết quả vẫn không thay đổi.
Đội ngũ của chương trình muốn tranh giành cô, cô rất cảm kích họ.
Nhưng sự tích cực này của họ cũng trở thành một phần trách nhiệm mà họ phải gánh vác cho sự thất bại của buổi bấm máy ngày hôm nay.
Đôi mắt Chu Cẩn Thần đã đỏ lên, ánh mắt gắt gao trừng Lâm Sơ Diệp, trong ánh mắt mang theo sự tức giận do bị lừa gạt.
Lâm Sơ Diệp rất quen thuộc với ánh mắt này, vài ngày trước cô đã từng trải qua.
Cô xoay người về phía Chu Cẩn Thần, micro đã được cô tắt đi: “Chu Cẩn Thần, tôi phải nói xin lỗi với anh.
Tuy rằng trò cười hôm nay là do một tay anh tạo ra, nhưng tôi vẫn rất cảm kích anh vì anh thật lòng thích tôi.
Hợp đồng kia, tôi định dùng nó để trình lên tòa làm điều kiện chấm dứt hợp đồng.
Nhiều năm qua, tôi cuối cùng cũng tự do rồi, cảm ơn sự nhân từ của anh lúc sáng, cùng với sự chiếu cố của anh với tôi trong mấy năm qua.
Mặc dù có lúc anh thật sự làm cho tôi cảm thấy đau khổ.”
Lâm Sơ Diệp nói xong cũng cúi đầu với anh ta.
Xoay người lại thì thấy Ôn Tịch Viễn vẫn đang nhìn cô, khuôn mặt có ngũ quan rõ ràng vẫn bình tĩnh như trước, nhưng đôi mắt đen láy nhìn cô lại sâu đến mức không thấy đáy.
Lâm Sơ Diệp cười với anh: “Em rất cảm động, cũng rất vui.
Cảm ơn anh, Ôn Tịch Viễn.”
Lời cảm ơn giống nhau, nhưng lời cảm ơn ngày hôm đó là sự gần gũi, còn lần này lại là xa cách.
Là sự xa cách kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Ánh mắt Ôn Tịch Viễn không rời khỏi cô, không cười, cũng không lên tiếng.
Lâm Sơ Diệp cười cười, bước lên trả micro vào tay anh, khẽ gật đầu, ngay lúc cô muốn quay người rời đi thì Ôn Tịch Viễn nắm chặt tay cô.
“Về văn phòng của anh một chuyến.” Anh nói, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, nhưng bàn tay đang nắm chặt tay cô lại đang thể hiện rõ anh đang cố kiềm chế cảm xúc.
Tầm mắt Lâm Sơ Diệp từ bàn tay đang nổi đầy gân xanh chuyển về phía gương mặt đẹp trai bình tĩnh của anh, mỉm cười: “Được.”
Một màn như thế lọt vào mắt Chu Cẩn Thần, hoàn toàn khơi dậy sự điên cuồng của anh ta.
Anh ta hùng hổ tiến lên, vươn tay ra nắm lấy tay Lâm Sơ Diệp: “Lâm Sơ Diệp, em lại đây! Em giải thích cho rõ ràng là em không có gạt tôi!”
Ôn Tịch Viễn kịp thời bắt được bàn tay đang vươn tới của anh ta, tay kia kéo Lâm Sơ Diệp về phía sau.
“Chu Cẩn Thần, ai là người nên giải thích, trong lòng anh vẫn chưa biết hay sao?” Sắc mặt Ôn Tịch Viễn không thay đổi, nhìn anh ta: “Đã nhiều năm như vậy rồi, là ai vẫn mượn cớ là thích cô ấy để tùy ý hạn chế, chèn ép một cô gái yếu đuối không có sức phản kháng? Là ai đã chặn mọi đường lui của cô ấy, lãng phí 5 năm thanh xuân của một nữ diễn viên? Anh có tư cách gì? Có tư cách gì mà muốn bàn bạc với cô ấy?”
Chu Cẩn Thần hung dữ nhìn anh, giống như một con thú đang dùng sức giãy giụa nhưng vẫn không thể nào thoát ra được vì toàn thân đều bị thương, đôi mắt lại nhìn về phía Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp ngẩng đầu nhìn anh ta: “Chu Cẩn Thần, anh biết tôi ghét nhất là bị người khác lừa gạt cũng không thích gây phiền phức cho người khác.
Cho nên nhiều năm qua, mặc kệ là anh đối xử với tôi như thế nào, tôi cũng không lợi dụng niềm yêu thích của anh đối với tôi mà lừa gạt anh.
Nhưng lần này anh thật sự đã chạm tới giới hạn của tôi.
Nếu anh không gài bẫy tôi thì chuyện này vốn sẽ không xảy ra, cho nên nguyên nhân không phải là do tôi, anh hiểu chưa?”
Chu Cẩn Thần không lên tiếng, vừa uất ức vừa đau thương nhìn cô.
Lâm Sơ Diệp cũng bình tĩnh đối diện với anh ta.
Sự bình tĩnh đó khiến Chu Cẩn Thần càng điên cuồng hơn.
Bất kể ở thời điểm nào, cho dù anh ta có cương quyết, có lấy lòng, có yếu thế, cho dù là chật vật như hiện tại, nhưng anh ta vẫn không thể khuấy động một chút cảm xúc của cô.
Lâm Sơ Diệp tàn nhẫn hơn anh ta ngàn vạn lần.
Anh ta chưa từng gặp qua người phụ nữ nào có thể bình tĩnh đến như thế.
Thậm chí anh ta còn hoài nghi, cô ấy thích người khác sẽ có cảm xúc như thế nào.
Ánh mắt anh ta từ trên người Lâm Sơ Diệp chuyển đến phía Ôn Tịch Viễn cũng đang bình tĩnh nhìn anh ta, Chu Cẩn Thần nở nụ cười.
Anh ta cười với Ôn Tịch Viễn, lại giống như đang cười nhạo chính mình.
Cho dù có thể một tay che trời, có tiền có thế thì làm sao, đối mặt với một người cứng đầu như Lâm Sơ Diệp, kết cục của anh rồi cũng sẽ giống như anh ta mà thôi.
Ôn Tịch Viễn và anh ta, chẳng qua cũng chỉ là chó chê mèo lắm lông mà thôi.
Ôn Tịch Viễn cũng thấy được sự cười nhạo trong mắt anh ta, ánh mắt hơi lạnh xuống, ra hiệu cho bảo vệ đang đứng bên canh: “Dẫn anh ta xuống dưới.”
Sau đó nhìn về phía tổ đạo diễn: “Chương trình có tiếp tục ghi hình hay không các người tự mình quyết định, về phía Chu Cẩn Thần, giữ lại những cảnh có anh ta! Nếu không thì bồi thường theo như hợp đồng đã quy định.”
Nói xong lập tức kéo Lâm Sơ Diệp, xoay người rời đi.
Mọi người thấy hai người rời đi thì ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt không giấu được sự hưng phấn.
Tại hiện trường, ngoại trừ sáu cặp khách mời tham gia chương trình thì cơ bản đều là nhân viên của công ty.
Đa số mọi người trong công ty chưa từng gặp được ông chủ trong truyền thuyết kia.
Chỉ nghe nói có một người như vậy, nhưng người đó rốt cuộc là ai, dáng vẻ như thế nào, phần lớn mọi người chưa ai được gặp.
Công ty có tổng giám đốc đối ngoại và CEO, mọi hoạt động đối ngoại hàng năm đều là bọn họ ra mặt, đối với tổng giám đốc điều hành này, bọn họ cũng chỉ nghe chứ chưa bao giờ gặp mặt.
Không ai ngờ được vị giám đốc điều hành này lại còn trẻ như vậy, thậm chí còn là một người đàn ông cao ráo đẹp trai đến thế.
Càng không nghĩ tới, anh ấy xuất hiện chỉ là để ngăn cản một cô gái tham gia chương trình về tình yêu.
Đối với Lâm Sơ Diệp, mọi người cũng không quá quen thuộc.
Hai người vừa rời đi, mọi người đều không nhịn được mà bàn tán.
Người đàn ông mặc vest đen đã đẫm mồ hôi, cũng may là Ôn Tịch Viễn tới kịp, kịp thời ngăn sơ xuất nhỏ biến thành sơ xuất lớn.
Tổng đạo diễn Lưu Thành thấy hai người đi xa, vẫn có chút mơ hồ: “Lâm Sơ Diệp kia và Ôn tổng là quan hệ như thế nào vậy? Tại sao Ôn tổng lại phải tự mình tới để ngăn cản thế?”
“Sao tôi biết được chứ.” Vẻ mặt người đàn ông mặc vest đen cũng mơ hồ: “Mấy ngày hôm trước Ôn tổng đặc biệt đến chỗ chuẩn bị của chương trình lấy hợp đồng của Lâm Sơ Diệp và Chu Cẩn Thần, lặp đi lặp lại là không được để hai người bọn họ cùng tham gia chương trình này.
Tôi còn nhắn tin riêng cho ông nữa mà, mấy ngày nay không thấy bọn họ mang hợp đồng tới tôi lại còn tưởng ông đã nhận được tin nhắn của tôi rồi.
Ai mà biết được mới sáng sớm mấy người đã dọa tôi hết hồn rồi, tôi tìm khắp nơi không thấy bóng dáng ông đâu mới đành phải gọi cho Ôn tổng, cũng may là tối hôm qua anh ấy có gọi cho tôi để xác nhận danh sách khách mời tham dự.”
Lưu Thành quay đầu nhìn anh ta: “Tin nhắn gì?”
“Wechat đó.” Người đàn ông mặc vest đen lấy điện thoại ra, mở ghi âm hôm đó đưa cho ông ta.
Lưu Thành cũng lấy di động ra, đoạn ghi âm dài 60 giây chưa đọc.
Lưu Thành lập tức muốn đánh anh ta một trận: “Mẹ nó, chuyện quan trọng như thế mà cậu chỉ gửi cho tôi một đoạn ghi âm dài 60 giây thôi à, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, có chuyện gì quan trọng thì phải gọi điện thoại, còn nữa, đừng có mà gửi ghi âm cho tôi, tôi không rảnh để nghe, tai của cậu chỉ để trang trí thôi có đúng không?”
“Đây không phải là bởi vì tôi gọi điện thoại ông cũng không bắt máy sao? Cũng vì quá gấp cho nên tôi mới gửi Wechat cho ông.”
Người đàn ông mặc vest đen tủi thân nói, Lưu Thành bận bịu không nghe điện thoại của anh ta, anh ta cũng sợ mình quên chuyện này nên nhanh chóng gửi tin nhắn Wechat cho ông ta, hợp đồng ký mấy ngày nay cũng không có hợp đồng của Chu Cẩn Thần và Lâm Sơ Diệp, anh ta cũng nghĩ là ông ta đã nhận được tin nhắn rồi, tối hôm qua khi chốt danh sách khách mời cuối cùng cũng không thấy tên của hai người bọn họ, lúc Ôn Tịch Viễn gọi điện thoại đến xác nhận, anh ta còn thề son sắt cam đoan, ai mà biết Lưu Thành vẫn còn lưu luyến Chu Cẩn Thần và Lâm Sơ Diệp, cho họ thời gian đến lúc trước khi bắt đầu ghi hình.
Lưu Thành cũng không nghĩ thân thế Lâm Sơ Diệp lớn như vậy, ông ta đơn giản chỉ là ở góc độ chuyên môn nhìn chúng hai người bọn họ.
Vì hiệu quả của chương trình, chuyện gì không thể buông tay thì ông ta sẽ tuyệt đối không buông tay.
Ai ngờ…..
“Thông báo cho toàn bộ nhân viên, nửa tiếng sau sẽ tiếp tục.” Lưu Thành bực bội hô, nhìn về phía người đàn ông mặc vest đen: “Cậu đi hỏi Chu Cẩn Thần xem anh ta có muốn tiếp tục quay hay là muốn chúng ta bồi thường tiền.”
Nghĩ đến chuyện cứ như thế mà bỏ lỡ một cặp đôi hot, Lưu Thành có hơi đau lòng, lại không nhịn được nhìn về phía Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn rời đi, vừa đúng lúc hai người đi đến thang máy, Ôn Tịch Viễn cúi đầu nhìn Lâm Sơ Diệp, cô cũng ngẩng đầu đối mắt với anh.
Rõ ràng chỉ là một ánh mắt thăm dò nhưng cũng khiến Lưu Thành phát hiện hai người cực kỳ đẹp đôi, hơn nữa so với hình ảnh ngây thơ yếu đuối của Lâm Sơ Diệp khi ở cùng Chu Cẩn Thần cường thế bá đạo thâm tình cực kỳ khác biệt.
Hai người họ khi ở chung mang lại cho người khác cảm giác ấm áp cưng chiều đối phương khiến người khác không nói nên lời.
Mỗi người đều có những động tác khác nhau, nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân và ánh mắt nhìn đối phương đều phù hợp với thị yếu của khán giả.
Nghĩ như thế, cảm giác đau lòng như lúc nãy của Lưu Thành cũng vơi đi ít nhiều, thật ra ông ta không ngại để Ôn Tịch Viễn thay Chu Cẩn Thần tham gia chương trình cùng Lâm Sơ Diệp, không những không ngại mà ngược lại còn cực kỳ hoan nghênh, nhưng chỉ là ông ta không dám nói chuyện này với Ôn Tịch Viễn.
——
Ôn Tịch Viễn đưa Lâm Sơ Diệp trở về cao ốc Hoa Ngôn bên cạnh.
Hai người đi vào thang máy chuyên dụng.
Suốt đoạn đường đi, Ôn Tịch Viễn không nói chuyện, Lâm Sơ Diệp cũng không nói chuyện, chỉ bình tĩnh đứng bên cạnh anh.
Cô vẫn không khỏi hụt hẫng khi biết Ôn Tịch Viễn là người đứng sau Hoa Ngôn.
Điều này có chút vượt ngoài tầm dự đoán của cô.
Cô ngẩng đầu nhìn Ôn Tịch Viễn.
Đường cong khuôn mặt vẫn bình thản như cũ, đường nét lông mày vẫn lạnh lùng quen thuộc, nhưng không biết có phải do ảnh hưởng bởi địa điểm bây giờ hay không mà khiến khuôn mặt anh trở nên sắc bén hơn.
Không biết có phải là cô nhìn quá chăm chú hay không.
Ôn Tịch Viễn đột nhiên xoay người.
Lâm Sơ Diệp đúng lúc chạm phải ánh mắt của anh.
Cô hơi ngượng ngùng, nở nụ cười.
Ôn Tịch Viễn cũng cười cười, nhấc cánh tay lên, rất tự nhiên đặt lên vai cô, sau đó cảm nhận được rõ ràng cơ thể cô trở nên căng thẳng.
Lâm Sơ Diệp cũng nhận ra điều này, gượng cười với anh.
Ôn Tịch Viễn cười, xoa vai cô vài cái, sau đó buông ra.
Thang máy rất nhanh đã dừng ở tầng cao nhất.
“Đi ra ngoài trước đi.” Ôn Tịch Viễn nhẹ giọng nói, đây là câu nói đầu tiên của anh trong suốt cả quãng đường đi.
Lâm Sơ Diệp đáp “Vâng” một tiếng, theo anh đi ra khỏi thang máy.
Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Diệp đặt chân đến cấm địa này.
Tầng cao nhất của cao ốc Hoa Ngôn trang trí xa hoa, đối diện khu làm việc là một khu nghỉ ngơi lớn, bên trong có ghế sô pha và bàn tròn nhỏ, có cả máy pha cà phê và món tráng miệng, ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất chiếu vào khiến không gian vừa sáng sủa vừa thoải mái.
Lâm Sơ Diệp đi theo Ôn Tịch Viễn vào văn phòng của anh.
Vẫn là một gian phòng sáng sủa rộng rãi, nhưng phong cách trang trí theo tông màu trắng đen khiến căn phòng có cảm giác nghiêm túc hơn hẳn.
Trước bàn làm việc có ghế sô pha dùng để tiếp khách, trong văn phòng còn có phòng nghỉ.
Lâm Sơ Diệp cảm thấy như cô đang lạc vào Đại quan viên của Lưu bà bà*.
*Đại quan viên: Theo tác phẩm Hồng Lâu Mộng, đây là khu vườn chỉ dành cho 12 cô tiểu thư xinh đẹp của hai phủ Ninh và phủ Vinh.
Giả Bảo Ngọc là cậu ấm duy nhất được sống ở đây (nguồn: zingnews.vn)
*Lưu bà bà: là một nhân vật nổi tiếng trong tác phẩm nổi tiếng Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần, là một trong những nhân vật rất được yêu thích (trích nguồn zhidao.baidu)
Không gian làm việc của Hoa Ngôn khiến cô có cảm giác áp bức và thận trọng.
Ôn Tịch Viễn cũng nhìn ra sự thận trọng của cô, quay người mỉm cười một cái: “Vào đó ngồi trước đi.”
Sau đó lại hỏi thêm: “Em muốn uống gì không?”
“Nước lọc là được rồi.” Lâm Sơ Diệp nói, sau đó ngồi xuống ghế sô pha.
Ôn Tịch Viễn rót cho cô một ly nước sôi để nguội, quay người nhìn thấy cô đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, thận trọng giống như người mới vào công ty để phỏng vấn, nhưng gương mặt vẫn trầm tĩnh bình thản như trước.
Ôn Tịch Viễn cầm ly nước đi về phía cô, đưa ly nước.
“Cảm ơn.” Lâm Sơ Diệp nhẹ giọng nói, giơ tay nhận lấy.
“Không có gì.” Ôn Tịch Viễn nói, hơi cúi người xuống, một tay chống lên ghế sô pha phía sau lưng cô, một tay đặt lên tay vịn bên trái sô pha, sau đó nhìn về phía cô.
“Lâm Sơ Diệp, em lại đang suy nghĩ cái gì thế?”
Lâm Sơ Diệp mấp máy môi, một hồi lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh: “Em đang suy nghĩ, anh lợi hại như thế, em lại có chút muốn bỏ chạy, làm sao bây giờ?”
Ôn Tịch Viễn: “Tại sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Em cho là em đã có thể tiếp nhận việc anh là một chiếc túi Hermes cao cấp, nhưng đột nhiên em lại phát hiện, hóa ra không chỉ là hàng cao cấp mà còn là phiên bản có một không hai, em có chút không biết phải làm thế nào.
Bây giờ còn có thể rút lui không?”
Ôn Tịch Viễn lắc đầu: “Không thể.”
Lâm Sơ Diệp: “Tại sao chứ?”
Ôn Tịch Viễn: “Hàng đã được đóng gói rồi, không thể trả lại.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn tổng: Sờ cũng sờ qua rồi, không lý nào lại có thể trả hàng được
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...