“Miễn khán giả thích là được rồi.” Từ Tử Dương cảm thấy mình bị xúc phạm nên nhấn mạnh, “Tôi làm như thế là do nhu cầu của thị trường.”
“Với tư cách là người xem, tôi không thấy hay chỗ nào cả.” Ôn Tịch Viễn đứng lên, thấy Lâu Viễn Hàng lại mất trạng thái cũng không có hứng thú tiếp tục ở lại đây nữa, cũng không còn nhiều thời gian.
Hôm nay chỉ đơn giản là bộ phim đầu tiên Lâm Sơ Diệp đóng chính bấm máy, cực kỳ có ý nghĩa nên anh mới qua đây.
“Một kịch bản tốt không phải là dựa vào đường hóa học để tạo ra.” Ôn Tịch Viễn nhìn về phía Từ Tử Dương đang đứng dậy: “Tôi đã xem qua kịch bản của bộ phim này, nội dung và tình tiết trong phim khá tốt, cũng bộc lộ được nội tâm của từng nhân vật, cũng không phải là phim tình cảm thuần, không nhất thiết phải thêm vào những chi tiết rắc đường để làm loãng đi tiết tấu.”
Ôn Tịch Viễn nói xong lập tức xoay người đi ra ngoài.
Từ Tử Dương vẫn còn câu hỏi nên đuổi theo anh: “Thật ra thì, thật lòng mà nói tôi cũng không muốn thêm vào, nhưng nhóm biên kịch kia cứ một lần rồi lại một lần muốn tôi thêm vào.
Lời của tư bản tôi nào có thể làm trái được chứ đúng không?”
Ôn Tịch Viễn: “Vậy cậu sửa lại đi.”
Từ Tử Dương: “…..”
Ôn Tịch Viễn vỗ vỗ vai anh ta: “Tư bản đã được đổi thành người khác rồi.
Cậu không biết điều này sao?”
Từ Tử Dương: “…..”
Đúng rồi nhỉ, tư bản mới không phải đang đứng trước mặt anh ta hay sao.
Nhưng vừa nghĩ đến phải sửa kịch bản, Từ Tử Dương cũng đau đầu: “Mấy nhà tư bản các cậu có thể xem biên kịch là người hay không?”
Ôn Tịch Viễn liếc anh ta một cái: “Sửa mấy cảnh chi tiết thôi, không phải bảo cậu sửa lại toàn bộ.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi ngang qua phòng thay đồ.
Nghĩ đến thái độ của chuyên viên trang điểm trong lúc hóa trang cho Lâm Sơ Diệp sáng ngày hôm nay, Ôn Tịch Viễn nhìn vào bên trong.
Chuyên viên trang điểm đang hóa trang cho diễn viên khác, đại khái là bởi vì vị trí của đoàn làm phim tương đối nhỏ, mà diễn viên thì lại nhiều, thái độ của chuyên viên trang điểm cũng giống như buổi sáng lúc trang điểm cho Lâm Sơ Diệp, sắc mặt không tốt cho lắm, còn hơi mất kiên nhẫn, hóa trang giống như chỉ đang làm cho có.
Quần áo và trang sức bên cạnh nhìn cũng khá được.
Tuy rằng bộ phim này ban đầu chỉ là một bộ phim chế tác nhỏ, nhưng Chu Cẩn Thần đã lấy tiền túi ra để chế tác quần áo và trang sức.
Ngày đó anh để Lưu Vĩnh nói về chuyện lo ngại về chất lượng chẳng qua chỉ là để chèn ép tâm lý chờ mong của Chu Cẩn Thần, nhưng đối với một bộ phim truyền hình như thế này mà nói thì cũng tương xứng, sau khi tính toán thời gian và chi phí để chỉnh lại quần áo và trang sức, Ôn Tịch Viễn cảm thấy có thể bỏ qua vấn đề quần áo và trang sức này.
Từ Tử Dương chú ý tới ánh mắt của Ôn Tịch Viễn: “Sao thế?”
“Không có gì.” Ôn Tịch Viễn lạnh nhạt đáp, nhìn về phía Lâm Sơ Diệp vẫn còn đang quay phim, tối qua mười hai giờ mới ngủ, bốn giờ đã phải thức dậy, vẫn có thể chịu đựng được, nhưng vẫn có chút mệt mỏi.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay: “Chút nữa tôi còn có một cuộc họp, về trước đây.”
Từ Tử Dương gật đầu, đây mới là Ôn Tịch Viễn của bình thường, trở lại trạng thái làm việc bình thường thì làm gì còn thời gian giám sát đoàn làm phim.
Ôn Tịch Viễn lên xe, trước khi đi gọi cho Lưu Vĩnh một cuộc điện thoại: “Đổi đoàn đội tạo hình.”
Lưu Vĩnh ở đầu bên kia sửng sốt: “Đã bấm máy rồi, nếu bây giờ đổi người thì sẽ không tìm được người thích hợp để lập tức vào đoàn.”
Ôn Tịch Viễn: “Không sao, cứ để bọn họ nghỉ ngơi vài ngày trước đi.”
Nói xong lập tức cúp điện thoại.
Nguyên tắc từ trước đến nay của anh chính là phải biết rõ trách nhiệm và đạo đức nghề nghiệp của bản thân rồi mới nhận công tác, chứ không phải là rút kinh nghiệm từ những lời nhắc nhở của người khác.
——
Lâm Sơ Diệp thật vất vả mới quay xong cảnh kia, kích động đi xuống đã không thấy bóng dáng Ôn Tịch Viễn đâu, chỉ thấy Từ Tử Dương đang ngồi một mình ở đó.
Lâm Sơ Diệp rõ ràng cảm nhận được cảm giác mất mát vào lúc đó.
Thật ra tình cảm của cô đối với Ôn Tịch Viễn có chút phức tạp.
Lúc đó cô tưởng rằng hoàn cảnh của anh khó khăn, cô chủ động đi tìm anh cũng không cảm thấy áp lực.
Lúc đó tâm lý của cô cho rằng cô và Ôn Tịch Viễn là ngang hàng, cũng không cần lo lắng sau khi kết hôn người nhà của anh có đối xử với cô tốt hay không, có bắt cô làm việc này việc kia hay không, bởi vì cô là người kiếm tiền nuôi gia đình, cho nên cũng sẽ không để ý đến những người khác khoa tay múa chân, cô cũng tin tưởng Ôn Tịch Viễn cũng sẽ không bắt cô làm điều gì mà cô không muốn, bởi vậy lúc thấy anh cũng tán thành với điều kiện tiên quyết này, cô chắc chắn khi hai người kết hôn có thể sống một cuộc sống thoải mái nhất.
Nhưng đến khi cô phát hiện khả năng kinh tế của Ôn Tịch Viễn có thể đè ép cô, dựa theo quy tắc phổ biến trong xã hội là ai có tiền thì người đó làm chủ, cô không thể không tuân theo những quy tắc của gia đình anh, nếu như không nhanh chóng chấm dứt nhất định sẽ từ từ tạo nên tâm lý mất cân bằng, kết quả cuối cùng là cả hai người đều chán ghét lẫn nhau.
Kết quả như thế khiến đêm hôm đó cô quyết định chọn từ bỏ.
Có lẽ bởi vì cô đã phải sống trong sự kiểm soát quá nhiều năm, cho nên khát vọng muốn làm chủ cuộc sống của cô mạnh mẽ hơn bất kỳ người nào khác.
Đêm đó sau khi phát sinh quan hệ với Ôn Tịch Viễn xong cô cũng không ngủ, rõ ràng là rất mệt, nhưng lại không hề buồn ngủ chút nào, trong lòng trống rỗng.
Loại cảm giác này giống như bạn cô độc một mình ở trong sa mạc một thời gian dài, sau đó vất vả lắm mới tìm được một người đồng hành, trong lòng cực kỳ vui mừng, nghĩ đến cuối cùng mình cũng có thể tìm được một người có thể cùng mình đi qua sa mạc rộng lớn này, nhưng khi quay đầu lại lại phát hiện anh ta đã được máy bay trực thăng đón đi, còn bản thân chỉ có thể một mình tiếp tục tìm kiếm đường ra trong sa mạc này.
Cô rất khó chịu, nhưng cô lại sợ hãi, không muốn tiếp tục sống một cuộc sống mà bản thân mình không thể quyết định mọi thứ.
Khi đó cô chỉ biết, nếu bỏ qua Ôn Tịch Viễn, nhất định là sẽ rất tiếc nuối.
Loại tiếc nuối này tám năm trước cô đã từng trải qua, cho nên sau khi gặp lại Ôn Tịch Viễn, cô cực kỳ vui mừng.
Sau này khi nhắc đến chuyện kết hôn, cô nghĩ sẽ nuôi anh, thật ra không phải là do anh nghèo hay gì khác, chỉ bởi vì anh là Ôn Tịch Viễn.
Thật ra trong lòng Lâm Sơ Diệp rất rõ ràng, dù là ai đi chăng nữa, cô cũng sẽ không cảm thấy xúc động như vậy.
Từ khi bắt đầu gặp được Ôn Tịch Viễn thời trung học, người có thể khiến cô sinh ra cảm giác say mê, chỉ có một mình anh.
Chỉ là thời học sinh còn ngây thơ rụt rè, cứ thế mà bị bỏ lỡ.
Cho nên sau khi gặp lại anh ở thành phố Ninh, cô đã lớn mật hơn, nhưng không ngờ rằng, cuối cùng vẫn không phải là anh.
Buổi tối ngày hôm đó cô đã suy nghĩ rất lâu, một bên là cuộc sống bị kiểm soát như cũ và một bên là làm bạn với người chưa quá ỷ lại vào đối phương, cuối cùng cô chọn cái thứ nhất.
Nếu không phải Ôn Tịch Viễn tìm đến, Lâm Sơ Diệp biết, đời này cô và Ôn Tịch Viễn cứ như thế trôi qua.
Đối với Ôn Tịch Viễn, giữa bọn họ không có hiểu lầm hay mâu thuẫn gì, ngược lại giữa hai người còn có lực hấp dẫn rất mạnh, cho nên sau khi gặp lại anh, hai người vẫn có thể hài hòa như lúc ở thành phố Ninh, nhưng Lâm Sơ Diệp biết, cô không dám đề cập chuyện kết hôn với Ôn Tịch Viễn một lần nữa, cô rất sợ cuộc sống bị người khác kiểm soát như hiện tại, nhưng cô cũng biết, không lấy kết hôn làm mục đích mà tiếp xúc với Ôn Tịch Viễn cũng coi như là không chịu trách nhiệm.
Tối hôm qua cô còn nửa đùa nửa thật nói với anh cô vẫn còn mơ mộng đến gen của anh, nếu hai người làm chuyện kia thành công, rất có thể cô sẽ bỏ đi mà bỏ lại con.
Thông minh như Ôn Tịch Viễn không thể không nghe ra ẩn ý trong lời của cô, cho nên lúc cô nói với anh rằng bọn họ như thế không tốt lắm, anh nói “Trai chưa vợ gái chưa chồng, cũng không có bạn trai bạn gái, không có người trong lòng, ngươi tình ta nguyện, không tốt chỗ nào chứ?” chính là đang nói cho cô biết, anh không ngại.
Trong lòng đã nghĩ ra trước kết quả, cho nên cô đã từ chối anh trước.
Còn anh lựa chọn thuận theo tự nhiên, đem quyền chủ động đặt trong tay cô.
Cho nên cô cực kỳ mâu thuẫn, một bên là động tâm, một bên là bóng ma tâm lý nhiều năm, giống như buổi thử vai ngày hôm đó, tất cả mọi người đều nói cô làm rất tốt, cô nhận vai diễn này đi, cơ hội này dành cho cô, trong lòng cô tràn đầy vui mừng.
Nhưng đến khi Chu Cẩn Thần nói một câu “Lâm Sơ Diệp không thể làm nữ chính”đã dập tắt mọi hy vọng của cô, một lần nữa để cô trở lại với vai nữ phụ số bốn mà bản thân không hề muốn.
Loại mâu thuẫn này càng lớn dần khi nhìn thấy chỗ Ôn Tịch Viễn trống.
“Anh ấy…..” Lâm Sơ Diệp chần chờ, nhìn về phía Từ Tử Dương: “Anh ấy đi rồi sao?”
Từ Tử Dương gật đầu: “Ừm, công ty còn có cuộc họp nên cậu ấy về trước rồi.”
Lâm Sơ Diệp khẽ “Ồ” một tiếng, cảm giác mất mát trong lòng cũng không vì câu nói này của Từ Tử Dương mà vơi đi.
Ôn Tịch Viễn rất ôn nhu, chăm sóc cô quá mức chu đáo, rất dễ dàng khiến cô sinh ra cảm giác ỷ lại vào anh.
Buổi chiều trôi qua trong cảm xúc mất mát, nhưng mấy năm qua cô đã rèn luyện được tính chuyên nghiệp, không đem cảm xúc cá nhân vào kịch bản, cho nên quá trình quay chụp vẫn rất thuận lợi.
Nhưng trạng thái nhập vai của mỗi người không giống nhau, cho nên hôm nay quay đến hơn mười giờ mới xong.
Sau khi kết thúc công việc, người trong đoàn làm phim lên xe trở về khách sạn.
Lâm Sơ Diệp còn muốn chuẩn bị cho cảnh diễn ngày mai, muốn tìm người diễn thử, cô không có trợ lý, nên đi tìm Phùng San San rồi ở trong phòng của cô ấy.
Khi đi qua cửa thoát hiểm đang đóng chặt, Lâm Sơ Diệp nghe thấy giọng trầm thấp của Chu Cẩn Thần truyền đến: “Công ty nhỏ của Lưu Vĩnh kia lấy đâu ra năm ngàn vạn đầu tư thêm vào?”
Đầu dây bên kia không biết nói cái gì, chỉ nghe Chu Cẩn Thần nói: “Vậy đi điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cái công ty kia của ông ta có bán đi cũng không nổi năm ngàn vạn đâu.”
Nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại, dùng sức kéo cửa thoát hiểm ra.
Lâm Sơ Diệp và Phùng San San không trốn kịp, ba người đối mặt với nhau.
Lâm Sơ Diệp bình tĩnh chào hỏi: “Chu tổng.”
Phùng San San hơi xấu hổ: “Chu tổng, thật ngại quá, chúng tôi đúng lúc đi qua đây.”
Chu Cẩn Thần không nói chuyện, chỉ lạnh lùng liếc Lâm Sơ Diệp một cái, xoay người rời đi.
Đi được một nửa lại dừng lại.
“Hôm nay biểu hiện không tồi, tiếp tục cố gắng.”
Lâm Sơ Diệp vẫn khách sáo nói lời cảm ơn: “Cảm ơn Chu tổng.”
Chu Cẩn Thần không để ý tới cô nữa mà rời đi.
Lâm Sơ Diệp theo Phùng San San vào phòng.
Phùng San San hoang mang kéo Lâm Sơ Diệp: “Sao chị cảm thấy thái độ của Chu tổng với em có hơi khác nhỉ?”
Lâm Sơ Diệp không để ý.
“Vậy sao?” Cô thuận miệng đáp, sau đó lấy kịch bản ra: “Nhanh nhanh diễn thử nào, ngày mai phải dậy lúc năm giờ, không kịp đâu.”
“Lịch quay như thế này cũng quá gấp rồi.” Phùng San San cũng lấy kịch bản ra, không nhịn được mà lải nhải: “Em nói xem hôm qua hơn chín giờ em mới bị đổi thành nữ chính, tiệc liên hoan đến hơn mười giờ mới kết thúc, sáng nay bốn giờ đã phải dậy trang điểm, sau đó bấm máy, quay chụp, kết thúc công việc cũng đã hơn mười giờ, trở lại khách sạn cũng đã mười một giờ, lại còn phải đọc kịch bản rồi tẩy trang các thứ, ít nhất cũng phải hai tiếng mới xong, ngày mai năm giờ đã phải dậy trang điểm bắt đầu quay chụp, cơ thể nào mà chịu nổi cơ chứ.”
Lâm Sơ Diệp: “Quay phim chính là như vậy mà.”
Vừa dứt lời, điện thoại của cô và Phùng San San đồng thời có tin nhắn Wechat gửi tới.
Phùng San San mở ra đọc, là thông báo của nhà sản xuất gửi vào nhóm của đoàn làm phim: “Suy nghĩ đến mấy ngày nay sắp xếp thời gian quay chụp có chút vội vàng, mọi người vẫn chưa bắt kịp tiết tấu, đồng thời cũng đang điều chỉnh một số vấn đề bên trong đoàn, Lưu tổng thông báo đến mọi người tạm nghỉ ba ngày, mọi người nghỉ ngơi trước đã nhé.”
“Được nghỉ ba ngày.” Phùng San San vui mừng nhìn Lâm Sơ Diệp: “Mới vừa bấm máy đã được nghỉ, Lưu tổng này cũng được đó chứ, còn lo lắng cho nhân viên công tác thế này nha.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn tổng: Vợ của tôi, tôi có quyền cưng chiều~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...