Nghê Cảnh Hề ngồi ở bàn làm việc tiếp tục chỉnh sửa bản thảo, một lát sau Hoa Tranh từ toilet chạy như bay đến, kém chút nữa là đã đụng vào ghế của cô. Hoa Tranh vừa nhìn thấy cô liền vô thức hỏi: "Chị Cảnh Hề chị không sao chứ?"
Nghe cô ấy hỏi như vậy Nghê Cảnh Hề liền giật mình, cô hỏi ngược lại: "Chuyện gì?"
Hoa Tranh thoáng nhìn về phía sau, lại nhìn trái nhìn phải thêm vài lần, lúc này mới nói: "Vừa nãy ở trong toilet em nghe nói Ôn Đường tìm chị gây phiền toái hả?"
Nhắc đến cũng thật trung hợp, Hoa Tranh vừa mới bước vào phòng vệ sinh lại có hai người đi vào. Hai người không phải đến để đi vệ sinh mà vừa ăn cơm xong nên đến dặm lại lớp trang điểm. Một cô gái cầm thỏi son YSL, vừa muốn đưa tay xóa đi lớp son cũ vừa quay đầu hỏi cô gái áo trắng bên cảnh: "Vừa nãy tôi nhìn thấy Ôn Đường đi tìm Nghê Cảnh Hề đấy?"
Cô gái áo trắng gọi là Ngô Mộng Ny, là người có quan hệ tốt nhất với Ôn Đường trong tòa soạn. Cô gái đang son môi cũng là chỉ là mang tâm trạng muốn bát quái một chút, thuận mồm hỏi một câu. Ai ngờ vừa hỏi xong, Ngô Mộng Ny nghịch tóc bình chân như vại nói: "Một cô gái nhỏ ý vào mình nhan sắc của mình mà không đi con đường chính đạo, mà lại giẫm lên tiền bối mà đi."
Ỷ vào nhan sắc...
Giẫm lên tiền bối để đi...
Cô gái đang son môi thoáng cái cả người phấn chấn lên, bên trong tòa báo ngày thường không ít tin bát quái, nhưng loại bát quái vừa nghe đã cảm thấy kích thích như này vẫn không có nhiều. Cô ta hỏi: "Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì, nói tôi nghe một chút."
Ngô Mộng Ny cười lạnh: "Cô cũng đừng nhìn Nghê Cảnh Hề bình thường không thích nói chuyện, chó biết cắn người không sủa. Cô ta ấy à, một lòng muốn giẫm lên trên Ôn tổ trưởng của chúng ta. Lúc trước Ôn tổ trưởng không phải muốn phỏng vấn CEO của tập đoàn Hằng Á..."
"Chuyện này không phải nói là không thành sao?" cô gái son môi vội vàng nói.
Chuyện này truyền khắp tòa báo, Ôn Đường muốn phỏng vấn vị đại nhân vẫn luôn đóng cửa không tiếp khách, ở trước mặt tổng biên tập bị mất mặt. Dù sao cô ta cũng đã hạ quân lệnh là muốn làm chuyên đề này, nhưng cuối cùng vẫn không thành công.
Tích cách của Ôn Đường luôn luôn cao ngạo làm việc lại kiêu căng, tự nhiên sẽ chọc cho mấy đồng nghiệp không ưa cô ta. Bình thường lúc cô ta xuân phong đắc ý thì mọi người sẽ không nói cái gì, nhưng khi cô ta có chuyện thì sẽ có người cười nhạo cô ta, phòng trà là nơi cung cấp tài liệu bát quái nhiều nhất trong công ty.
Ngô Mộng Ny liếc cô gái son môi, sâu kín nói: "Cô không biết đâu, chuyện phỏng vấn đã chắc được chín mươi phần trăm, ai ngờ sau này đối phương lại đổi ý."
Cô gái son môi sững sờ, chuyện này sao không giống với bát quái trong công ty truyền?
Không phải nói Ôn Đường bị người ta từ chối từ lần đầu tiên sao, đối phương căn bản là không hề cân chắc tiếp nhận phỏng vấn của cô ta.
"Hôm nay tôi cùng Ôn tổ trưởng ở dưới lầu tận mắt nhìn thấy cô ta gặp mặt trở lỵ của Hoắc tổng, cô nói một chút, trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp như thế. Ôn tổ trưởng phỏng vấn người ta thất bại, quay đầu cô ta lại cùng với trợ lý ở cùng một chỗ. Nếu như chuyện này không có quan hệ với cô ta, đầu của tôi đều có thể vặn xuống."
Cuối cùng, Ngô Mộng Ny khẽ nói: "Cho nên tôi nói những cô gái trẻ này mới vào tòa soạn, đừng nhìn từng người trên mặt đều trung thực, thực ra tâm địa gian xảo hơn nhiều. Cô nói cô ta là một cô gái không có người quen không có gia thế, dựa vào gì có thể cùng trợ lý tổng giám đốc qua lại quen thuộc như vậy, ách..."
Chữ "ách" này quả thực là bao hàm nhiều tầng ý nghĩa khác nhau.
Hoa Tranh lúc đầu ôm bụng ngồi trong phòng toilet, nghe đến đó, tức giận đến mức hận không thể lập tức kéo quần lên ra ngoài tranh luận với đám người phía sau người ta nói loạn này. Ai ngờ đợi cô kéo quần lên ra ngoài thì hai người đã sớm đi rồi. Thế là cô mới vội vã trở về, xem thử Nghê Cảnh Hề có bị khó xử hay không. Cô thấp giọng nói: "Vừa nãy Ôn Đường tới tìm chị?"
Nghê Cảnh Hề: "Làm sao em biết?"
Hoa Tranh nghĩ ngọa tào hóa ra là thật à, thế là cô căm tức đem chuyện nghe được trong toilet nói cho Nghê Cảnh Hề. Hoa Tranh một hơi không ngừng nghỉ nói xong, về sau chém đinh chặt sắt ném câu tiếp theo: "Ôn Đường cô ta hẳn là hận chị."
Nghê Cảnh hề bị cái miệng này của cô chọc cười, trấn an nói: "Không đến mức đó đâu."
Hoa Tranh thấy cô bộ dáng lạnh nhạt mảy may không để trong lòng, càng sốt ruột sợ Nghê Cảnh Hề ăn thiệt. Cô ấy và Nghê Cảnh Hề là cùng nhau tiến vào tòa báo, tính cách hai người hoàn toàn trái ngược nhau. Tính cách Hoa Tranh là kiểu cô gái nhỏ hô hô ha ha , thích chơi thích chạy nhảu không trọng ổn, Nghê Cảnh Hề lại không giống như vậy. Cô làm việc kỹ lưỡng có trật tự, không tham dự những chuyện bát quái bên trong tòa soạn. Đối với cấp trên lại không nịnh nọt, tính cách cũng không phải là bột nhão tùy cho người khác muốn nắm sao thì nắm. Tóm lại trên người cô luôn có cảm giác lạnh nhạt.
Hoa Tranh nhìn trái nhìn phải một vòng, nói với âm lượng rất thấp: "Cậu đừng có không tin, Ôn Đường hận cậu thật, tớ nhìn ra được."
Nghê Cảnh Hề không nói chuyện.
Hoa Tranh nói tiếp: "Chị nghĩ xem lúc chị vừa tiến vào tòa soạn báo của chúng ta đều chấn động, đều bị tài viết văn của chị thuyết phục, thực ra người đẹp cũng thế. Chị xinh đẹp như vậy, chị nói Ôn Đường có thể nhìn chị thuận mắt sao?"
Lời này của Hoa Tranh cũng không có khoa trương tí nào, nhớ đến ngày Nghê Cảnh Hề tiến vào tòa soạn báo xác thực là gây ra chấn động không nhỏ. Cô gái này là kiểu người mà người khác nhìn vào là phải cộng nhận cô rất xinh đẹp. Khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay, mắt hạnh đen nhánh trong suốt, làn da trắng nõn mịn màng. Hoa Tranh thật thích tiểu tỷ tỷ xinh đẹp giống Nghê Cảnh Hề.
Xinh đẹp lại không thích nói nhiều, Nghê Cảnh Hề còn không làm bộ làm tịch, đủ lạnh lạnh, cũng đủ xinh đẹp.
Nghê Cảnh Hề rốt cuộc không còn lời nào để nói ngẩng đầu nhìn cô ấy, Hoa Tranh nhìn cô, thấy vẻ mặt một lời khó nói hết của đối phương, nháy nháy mắt, chứng thực mà hỏi: "Em nói không đúng sao?"
Hồi lâu, Nghê Cảnh Hề mới nói mà không có biểu cảm gì: "Đáng ra em nên đi viết kịch bản cho phim truyền hình mới đúng."
Bên trong tòa báo này đều là tinh anh trong giới biên kịch hay sao.
**
Mấy ngày sau, Nghê Cảnh Hề ngược lại nhịn không được muốn xin lỗi Hoa Tranh vì những đánh giá mú quáng đó. Bởi vì trải qua mấy ngày này, cô phát hiện Ôn Đường đúng là hận cô.
Ngày đó sau khi Nghê Cảnh Hề đem Ôn Đường ấn trên tường cảnh cáo cô ta xong, thì vị này ở trong tòa soạn luôn luôn thuận buồn xuôi gió chưa từng cho ai sắc mặt tốt cả mà Ôn đại phóng viên cũng không có ý định buông tha cô.
Bây giờ, Nghê Cảnh Hề bị phân ở tổ kinh tế, vừa vặn cùng tổ với Ôn Đường.
Ôn Đường tuy chỉ là phó tổ trưởng bên trên còn có tổ trưởng, nhưng vị tổ trưởng này ở trong tòa soạn báo là kẻ già đời, lúc còn trẻ bốc đồng đến tuổi này muốn thăng chức là chuyện không thể nào, nên dứt khoác sống cuộc sống côn đồ. Thế cho nên Ôn Đường là phó tổ trưởng nhưng trong tổ có khi nói chuyện còn có phân lượng hơn vị tổ trưởng này.
Hai ngày này Nghê Cảnh Hề bị sai sử chạy khắp nơi, phỏng vấn hoặc là ở ngoại thành, hoặc là phỏng vấn nhân vật khó chơi.
Buổi trưa lúc muốn ăn cơm, Ngô Mộng Ny ném thứ gì trên bàn làm việc của Nghê Cảnh Hề, "Xế chiều đến nơi này lấy cái tài liệu."
Nghê Cảnh Hề cúi đầu nhìn thoáng qua, không có lên tiếng.
Lúc này đồng nghiệp xung quanh nhìn sang bên này, Nghê Cảnh Hề ngẩng đầu một cái, đám người lập tức tan tác như chim muông.
Ngược lại làm cho Nghê Cảnh Hề cười một tiếng, từ khi nào mà cô trở thành ôn thần rồi?
Cô nhìn thoáng qua địa chỉ, rất tốt, đi tàu điện ngầm mất gần hai giờ. À, mà nơi này chưa chắc là có tàu điện ngầm, đoán chừng là còn phải đổi xe. Nghê Cảnh Hề không có ý định ăn cơm, chuẩn bị trực tiếp xuống lầu đi qua đó.
Hoa Tranh lập tức đuổi theo phía sau: "Chị không ăn cơm thật sao?"
Nghê Cảnh Hề: "Đi lấy tài liệu trước, trên đường tùy tiện ăn chút gì là được."
Hoa Tranh tức giận nói: "Mấy cô ta là cố ý nhắm vào chị đây mà."
Bầu không khí trong tổ mấy hôm nay mọi người có thể nhìn ra được, Ôn Đường là lãnh đạo, muốn cố ý gây khó dễ cho Nghê Cảnh Hề là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lúc xuống lầu, Nghê Cảnh Hề thấy Hoa Tranh còn đi theo mình, thản nhiên nói: "Em đi ăn trưa đi, tự chị có thể đi được
Thấy Hoa Tranh vẫn không muốn đi, cô cố ý nói: "Vẫn là cách xa chị một chút, bây giờ chị là ôn thần, dính vào chị không tốt đâu."
"Chị nói lời này làm gì, lúc mới tiến vào tòa soạn em liền quen biết chị, ai không đứng về phía chị nhưng em sẽ luôn đứng về phía chị." Hoa Tranh kém tí nữa là nhảy dựng lên, là một cô gái coi trọng nghĩa khí, cô hận không thể xông lên trực tiếp vả đám người Ôn Đường. Đối phương là ngầm giày vò Nghê Cảnh Hề, nên cô ấy muốn giúp cũng không thể nào giúp được.
Hoa Tranh giậm chân nói: "Nhưng mà em nghe nói bố của Ôn Đường là bậc lão làng trong giới truyền thông, bằng không tổng biên tập của chúng ta sao có thể nể mặt mũi cô ta như vậy chứ."
Hoa Tranh thật lo lắng thay cho Nghê Cảnh Hề, không thích Ôn Đường là một chuyện, đắc tội cô ta lại là một chuyện khác.
Nghê Cảnh Hề thấy mặt mũi cô ấy tràn đầy sầu khổ như vậy, khuôn mặt bình tĩnh cũng hơi mỉm cười: "Đi ăn cơm trưa đi, đừng lo lằng. Chút chuyện như vậy chị còn không có để trong lòng."
Không phải chỉ là để cô chạy thêm mấy con đường sao, điểm khó xử ấy Nghê Cảnh Hề cũng không có để ý. Tính tình cô cũng không phải thuộc loại ẩn nhẫn nếu thật là vạch mặt nhau, cô không ngại để cho đám người Ôn Đường biết trên đời này còn có chuyện mà mấy cô ta không làm chủ được.
Ai ngờ trời không chiều lòng người, lúc Nghê Cảnh Hề đến thì đối phương không có ở đó. Cô đợi hơn một tiếng đồng hồ mới có thể lấy được tài liệu, đến lúc cô chuẩn bị trở về tòa soạn thì trời đột nhiện đổ mưa.
Nơi này trước kia là phía sau thôn nên không có cửa hàng, cũng không có đường sắt, chỉ có xe buýt. Nghê Cảnh Hề đứng ở trạm xe buyté, hôm này trời mưa còn thêm gió thổi mạnh. Áo lụa trắng cô mặc không bao lâu liền bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, dính trên người mơ hồ có thể nhìn được màu da. Thấy xe buýt không có đến, Nghê Cảnh hề lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi xe. Vừa lấy điện thoại ra tiếng chuông liền vang lên, cô nhìn màn hình thì thấy ba chữ "Hoắc tiên sinh", ngẩn người, dù sao giờ này Hoắc Thận Ngôn gọi điện thoại cho cô thật hiếm thấy.
Nghê Cảnh Hề nhận điện thoại, vừa alo một tiếng lại nhảy mũi một cái.
Cuối tháng chín mặc áo sơ mi quần dài thật phù hợp, dù sao trong văn phòng luôn ngồi máy lạnh. Hết lần này đến lận khác cô lại gặp phải trận mưa này, quần áo bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, lại có gió thổi qua, toàn thân lạnh lẽo răng cũng nhịn không được mà va vào nhau.
Hoắc Thận Ngôn híp mắt hỏi: "Bị cảm sao?"
Nghê Cảnh Hề: "Không có."
Anh ngẩng đầu nhìn mưa to gió lớn bên ngoài cửa sổ xe: "Em đang ở bên ngoài sao?"
Nghê Cảnh Hề liếc mắt một cái thờ ơ nói: "Đúng vậy, chạy tin tức sao có thể luôn luôn ngồi ở văn phòng chứ?"
"Em có mang ô sao? Bên ngoài bây giờ đang mưa." Giọng Hoắc Thận Ngôn hơi trầm xuống hỏi.
Nghê Cảnh Hề bỗng nhiên cắn chặt răng, phòng ngừa chính mình run lên âm thanh răng va vào nhau truyền đến trong điện thoại. Bất thình lình mưa, nhiệt độ chung quanh như giảm đến mười độ. Sau khi cô lấy lại sức lực sau cơn lạnh này mới chầm chậm nói: "Đợi chút nữa em sẽ đón xe về công ty."
Sau khi nói xong câu này hai bên đều hơi dừng lại, hai người đều không phải người am hiểu hàn huyên, nhiều lời. Nhưng dù sao người ta cũng chủ động gọi điện thoại đến, Nghê Cảnh Hề chủ động hỏi: "Bây giờ anh đang làm gì?"
"Về công ty."
A, thì ra là trên đường về công ty.
Nghê Cảnh Hề ngẩng đầu nhìn đường đi bị màn mưa bao phủ, sương mù hơi nước mông lung ngăn cản ánh nhìn đến lợi hại. Đợi lúc cô ý thức được ý nghĩ cả mình thì lại không nhịn được mỉm cười trong lòng. Thế mà cô lại ảo tưởng đến anh sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây.
Sau đó cô ôn hòa nói: "Anh bận bịu đi, em gọi xe về công ty."
Sau khi tắt máy, Nghê Cảnh Hề gọi xe về công ty, nhưng mà do trời mưa to, ngay cả gọi xe trên phần mềm cũng phải xếp hàng hai mươi phút. Xung quanh ngày lạnh cô nhịn không được mà dẫm dẫm chân, cúi đầu nhìn điện thoại di động nghĩ có nên thêm tiền để gọi xe hay không. Thẳng đến khi cô cảm giác có xe dừng lại ở trạm dừng, cô ngẩng đầu, ngẩn ra.
Đường cong lưu loát của chiếc xe màu đen vừa dừng hẳn ở trạm dừng, cửa sau lập tức bị đẩy ra, xe dừng đúng ở nơi có nhiều nước nhất, đôi giày da màu đen bóng lưỡng kia vừa đạp xuống nước bùn lập tức bắn lên.
Hoắc Thận Ngôn từ trên xe bước xuống, trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng có đường vân, vest đen không cài nút mở rộng.
Tài xế lão Hứa lúc này cũng mở cửa, bung dù chuẩn bị che cho anh, Hoắc Thận Ngôn ngược lại nhận dù từ tay anh ta, sải bước đi đến trước mặt Nghê Cảnh Hề.
Nghê Cảnh hề vừa há to miệng, áo vest mang theo nhiệt độ trên người anh đã khoác trên người cô.
Anh thật sự từ trên trời giáng xuống.
Sau đó cô trực tiếp bị Hoắc Thận Ngôn ôm vào trong xe, nghênh ngang rời đi, lưu lại trong quần chúng vây xem trong bến xe chưa kịp phản ứng lại.
Chiếc xe vừa mới xuất hiện là Bentley nha.
"Làm sao anh biết em ở chỗ này?" Sau khi lên xe hồi lâu, Nghê Cảnh Hề vẫn còn chìm đắm trong khiếp sợ.
Khó mà gặp được biểu hiện thú vị như vậy trên mặt cô, Hoắc Thận Ngôn thấp giọng nói: "Em cài đặt cái app kia cho anh mà em đã quên rồi sao?"
Nghê Cảnh Hề lại sững sờ, app?
Đến khi Nghê Cảnh Hề tỉnh táo lại, thì ra là app tình nhân mà Hoa Tranh đã đề cử cho cô, nghe nói là bạn của cô ấy lập nghiệp tạo ra, có thể chia sẻ vị trí của hai người rất đúng.
Lúc trước Hoa Tranh đề cử Nghê Cảnh Hề download, cô còn hỏi app này không phải app chia tay chứ?
Dù sao có thể tùy thời chia sẻ vị trí của mình cho đối phương, hai người cần phải tuyệt đối trung thức với nhau. Nghê Cảnh Hề download cho Hoắc Thận Ngôn, hòa toàn mang theo tâm tình là đùa giỡn mà thôi.
Cô đều quên sạch bách cái app này, thế mà anh vẫn dùng?
Nghê Cảnh Hề mở điện thoại di động của mình ra, nhìn thấy hai đốm nhỏ tượng trưng cho hai người dính vào nhau, buồn cười nói: "Thật sự có tác dụng, dính chặt như thế."
Cô vừa nói xong, đột nhiên cảm thấy tay trái của mình bị cầm lên, sau đó từng ngón tay thon dài của Hoắc Thận Ngôn xen kẽ với ngón tay của cô.
Mười ngón tay siết chặt với nhau
Cô nghiêng đầu nhìn anh, liền nghe thấy anh khẽ thấp giọng nói: "Đây mới gọi là chặt."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...