Nghê Cảnh Hề không nghĩ đến cô nói đùa một câu, Hoắc Thận Ngôn thế mà coi là thật.
Chờ cô đến công ty mới phát hiện cả màn hình chính cũng bị anh đổi thành hình của mình.
Vẫn là ảnh ở Saipan, là ngày bọn họ đi ăn hải sản, Hoắc Cận Ngôn ở đối diện trong tay cầm ly thủy tinh, chất lòng màu đỏ trong ly càng làm nổi bật lên bàn tay vô cùng trắng của anh.
Tấm ảnh này là một trong những tấm mà cô có thể chụp chính diện anh, tóc ngắn chỉnh tề, lộ ra hơn nửa vầng trán cao rộng, mũi cao thẳng, đẹp nhất vẫn là mắt của anh, mắt hai mí sâu vô cùng, mắt hẹp dài hơi xếch lên, mang theo sự lười biếng hiếm thấy.
"Chào buổi sáng." Bên cạnh truyền đến giọng nói tràn đầy sức của Hoa Tranh.
Có điều cô ấy vừa ngồi xuống ghế đã bắt đầu phàn nàn không dứt: "Tàu điện ngầm ở Thượng Hải thật sự quá đông, em cảm giác mỗi ngày đều bị ép thành bánh mất."
"Đã nói là cậu hãy giảm cân đi mà." Một đồng nghiệp nam ngồi đối diện nghe vậy cười đùa trả lời.
Hoa Tranh lập tức trợn mắt, tức giận nói: "Anh mới béo đấy, tôi béo chỗ nào, rất gầy."
"Cảnh Hề người ta còn không có nói mình gầy đâu." Đồng nghiệp nam giống như nhất định phải cãi nhau với Hoa Tranh vậy, sáng sớm đã làm cho người ta ngột ngạt.
Đồng nghiệp nam còn nhìn Nghê Cảnh Hề cười hèn hạ: "Em nói có đúng không, Cảnh Hề."
Từ trước đến nay tính tình của Nghê Cảnh Hề không phải như vậy, cô không có thói quen giẫm lên một cô gái khác để nâng chính mình lên, lạnh lùng trả lời: "Không phải."
Hai chữ này không hề khách khí chút nào, đồng nghiệp nam sửng sốt.
Hoa Tranh bên cạnh ngược lại hết sức vui vẻ, mặt mũi tràn đầy vui vẻ nhìn đối phương: "Cảnh Hề của chúng ta của không chịu nổi bộ dạng này của anh."
Chờ sau khi đồng nghiệp nam mặt đỏ đến mang quay người đi, Hoa Tranh vẫn tiếp tục cười.
Sau khi cô vui vẻ cười, "Bên trong tòa báo chúng ta tại lại có đàn ông nát miệng như vậy, may mắn có người như Cảnh Hề trừ bạo cho dân, giúp đỡ chính nghĩa."
"Em có phải hay không nên giao bản thảo của buổi triển lãm hoa?" Nghê Cảnh Hề nhàn nhạt nhìn thoáng qua cô.
Đề tài triển lãm hoa ở Thượng Hải là tổng biên tập tự mình quyết định, triễn lãm hỏa là tổ chức trong thành phố, huống chi ở thành phố lớn như Thượng Hải này, hiệu quả tuyên truyền đạt được nhất định phải lớn.
Dù sao thì một câu của cấp trên, cấp dưới chạy gãy chân.
Hoa Tranh kêu gào một tiếng, vốn dĩ ban đầu cô muốn viết xong bản thảo vào ngày hôm qua mà vì đột ngột tăng ca, lúc này còn chưa có một nửa chưa viết xong đâu. Cô không nói nữa, bật máy tính lên tranh thủ viết cho xong.
Công việc trong tòa báo không chỉ bận rộn mà còn rườm rà, lúc cô và Hoa Tranh vừa vào làm việc ở tòa báo năm đầu tiên hầu như là lấy tin và biên tập trong biên tập để vượt qua. Lúc mới đầu là theo tiền bối ra ngoài chạy tin tức, đều là chuyện nhà việc vặt, đặc biệt là sinh hoạt trong tổ tin tức nói một câu lông gà vỏ tỏi cũng không quá đáng.
Có lần Nghê Cảnh Hề còn phỏng vấn một vị nãi nãi bị mất đi con mèo yêu quý.
Lúc trở về tòa soạn Hoa Tranh có hỏi qua một chút, ngay lập tức sâu sắc biện hộ cho Đỗ Phi chẳng phải cũng phỏng vấn một vị nãi nãi bị mất mèo hay sao (*Chỗ này Je cũng không hiểu tgiả viết ý như nào nữa),nghĩ không ra Thượng Hải đã qua trăm năm thế mà phòng viên vẫn còn phải tìm mèo cho các vị nãi nãi.
Ban đầu Nghê Cảnh Hề viết rất chú tâm, nghe cô ấy nói xong không hiểu sao cô cảm thấy rất buồn cười.
Cũng may kết quả cuối cùng rất tốt, con mèo kia bởi vì ngã dẫn đến chân bị thương được người đưa trở về, lão nãi nãi đặc biệt nhờ người đưa đến một cờ khen thưởng đến tòa soạn báo, nói là muốn khen ngợi vị phóng nhỏ làm việc nghiêm túc này.
Bây giờ Nghê Cảnh Hề từ phóng viên thực tập chuyển thành phóng viên chính thức, công việc vẫn bận rộn như cũ, nhưng mà mục tiêu của cô lại cao thêm một bậc.
***
Gần trưa Hoắc Thận Ngôn vừa họp xong, vừa mới bước ra khỏi phòng họp đã đi thẳng ra cửa công ty, lịch trình của anh vốn dĩ rất bận rộn dù là buổi trưa cũng sớm có lịch hẹn.
Sau khi anh lên xe, đột nhiên ngẩng đầu lên nói với Đường Miễn ngồi ở tay lái phụ: "Buổi trưa hẹn ở Minh các?"
Đường Miễn quay đầu, nghĩ nghĩ hỏi: "Ngài không hài lòng ạ?"
Khẩu vị của Hoắc Thận Ngôn rất thanh đạm không thích cay, nhà hàng Quảng Đông cao cấp như vậy bình thường đều đặt không được.
"Đưa cho Tinh Tinh một phần, gần đây cô ấy gầy đi rất nhiều." Hoắc Thận Ngôn cúi đầu nhìn điện thoại di động, nhẹ nói.
Đường Miễn vội vàng trả lời, cậu đương nhiên biết Tinh tinh là ai, đây là nhũ danh của Nghê Cảnh Hề. Nhưng cậu cũng không giám gọi như vậy, chủ động nói: "Minh các không có dịch vụ giao hàng, không thì em gói một phần đưa đến công ty phu nhân được không ạ?"
Hoắc Thận Ngôn gật đầu cùng không lên tiếng nữa.
Giờ tan tâm buổi trưa của tòa soạn là mười hai giờ, đãi ngộ ở tòa soạn không tệ còn có nhà ăn. Nhưng những người trẻ đều ngại nhà ăn luôn ăn những món đó, kiểu gì cũng sẽ ra ngoài ăn món khác. Hoa Tranh không thích ăn ở nhà ăn, còn chưa tới giờ tan tầm, cô nàng đã khoanh tay nhìn thức ăn bên ngoài. Nghê Cảnh Hề còn đang kiểm tra lại bản thảo, cô làm việc luôn cẩn thận, bản thảo cô nộp lên cơ bản không cần phải sửa cái gì. Bởi vì quá tập trung tình thần nên lúc điện thoại đổ chuông cô cũng không xem tên người gọi đến, trực tiếp nhận.
"Phu nhân." Giọng nói ôn hòa của Đường Miễn vang lên, tiếng "phu nhân" này của Đường Miễn làm cô sững sờ.
Thật ra dù đã kết hôn được một năm, cô luôn có cảm giác cuộc hôn nhân của cô và Hoắc Thận Ngôn không chân thật, các đồng nghiệp ở tòa soạn cũng chỉ nghĩ cô như một cô gái vừa tốt nghiệp đang liều mạng vì sự nghiệp. Mà trong số người biết thì trưởng bối Hoắc gia đối với cuộc hôn nhân của bọn họ vừa không tán thành lại vừa không coi trọng. Ngẫu nhiên cô sẽ đi theo Hoắc Thận Ngôn về nhà, ngay cả bảo mẫu làm việc ở Hoắc gia cũng không biết nên gọi cô là gì, gọi Nghê tiểu thư thì quá mức xa lạ, gọi thiếu phu nhân thì sẽ khiến cho trưởng bối chán ghét. Chỉ có mỗi lần gặp mặt Đường Miễn, bất cứ ở chỗ nào, anh ta luôn gọi cô một tiếng phu nhân. Cũng chỉ có giờ phút này, cô mới có cảm giác mình là Hoắc phu nhân danh chính ngôn thuận.
Nghê Cảnh Hề hoàn hồn, khẽ nói: "Chào anh, có chuyện gì sao?"
Đường Miễn đối với cô cung kính, ngữ khí nói chuyện của cô với anh cũng không có lạnh lùng như bình thường mà ôn hòa hơn.
"Hoắc tổng để tôi đưa cơm trưa đến cho cô, cô muốn tôi đưa cho tiếp tân hay vẫn là cô xuống dưới lấy?" Đường Miễn suy nghĩ chu đáo, biết Nghê Cảnh Hề ở tòa soạn luôn khiêm tốn, Hoắc Thận Ngôn buổi sáng đưa cô đi làm đều phải dừng xe đều phải cách một đoạn đường. Nếu như anh ta tùy tiện đi lên, e rằng sẽ khiến cho người trong tòa báo dị nghị.
Nghê Cảnh Hề giật mình: "Cơm trưa? Để tôi xuống dưới lấy, làm phiền anh rồi."
Đường Miễn tự nhiên không dám nói phiền phức, cũng không hối thúc hỏi cô khi nào xuống, yên tĩnh đứng dưới lầu chờ. Đến lúc Nghê Cảnh Hề xuống liền nhìn thấy Đường Miễn, một thân âu phục giày da – cách ăn mặc của giới tinh anh, mà trong tay lại cầm một hộp đựng cơm không tương xứng. Là một hộp cơm được chế tác tinh xảo. Nghê Cảnh Hề đi qua, cúi đầu nhìn đồ trong tay anh ta, lại nhớ đến một bàn điểm tâm đầy ắp vào sáng hôm nay. Dù tính tình như cô thế này, cũng nhịn không được mà nói thầm một câu: "Hoắc tổng nhà các anh đây là muốn cho heo ăn sao?"
Đường Miễn nghe được thì cười, đương nhiên cũng muốn thay ông chủ nhà mình nói chuyện, thấp giọng nói: "Hoắc tổng đây là lo lắng cho thân thể của cô."
Lại nói Đường Miễn làm việc cho Hoắc Thận Ngôn đã hơn bảy năm, địa vị của Hoặc Thận Ngôn cao từ trước đến nay lại không lộ vui buồn tức giận, trên người lúc nào cũng lộ ra sự xa cách với mọi người xung quanh. Nhưng đối với Nghê Cảnh Hề, quả thật là không như vậy, cái gì mà lạnh lùng kiếm chế, hoàn toàn không có. Chỉ riêng việc kết hôn với Nghê Cảnh Hề cũng đã lòng trời lở đất. Hoắc Thận Ngôn đối với cô đặc biệt, Đường Miễn có thể thấy được, cho nên mặc kệ người ngoài nói cái gì, anh ta cho tới bây giờ đối với Nghê Cảnh Hề đều vô cùng kính cẩn.
Khi Nghê Cảnh Hề nhận hộp cơm, nó nặng đến nỗi xém tí là cô ngã xuống đất. Cô nhịn không được cuối đầu nhìn thoáng qua hộp cơm, rốt cuộc là đưa bao nhiêu đây? Đợi lúc cô mở hộp cơm ra nhìn thấy, thật sự là hoảng sợ, hộp cơm ba tầng tràn đầy, thức ăn được sắp xếp ngăn nắp.
Hoa Tranh đứng bên cạnh há hốc mồm, trong mắt kém chút nữa là rơi ra ngoài. Cô nàng hỏi: "Cảnh Hề, phú đại cẩu nào lấy lòng đem tới cho chị thế?"
Nghê Cảnh Hề: "..."
Thật là khéo, phú đại cẩu này tên là Hoắc Thận Ngôn.
Nơi này là ban công của tòa soạn, bình thường rãnh rỗi các đồng nghiệp thường uống cà phê ở nơi này, bây giờ là giờ cơm trưa tất cả mọi người đều đi ăn cơm, lúc này Nghê Cảnh Hề mới đem hộp cơm qua bên này ăn. Cô gọi Hoa Tranh ăn cùng cô, dù sao một mình cô khẳng định là ăn không hết.
"Oa, canh này thật ngon." Hoa Tranh vừa ăn vừa cảm khái, người đưa bữa cơm này đặc biệt có tâm, không chỉ có tôm có thịt, mà còn vừa mới nấy, đặc biệt chung canh kia thật sự rất ngon, mà nguyên liệu nấu ăn càng đắt đến làm người ta líu lưỡi. Hoa Tranh cũng không phải là không có kiến thức, cô cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Người theo đuổi chị là phú nhị đại?"
Dẫu sao tùy tiện đưa đến một bữa cơm đều trị giá mấy ngàn, đây cũng không phải là người bình thường có thể đưa được.
Nghê Cảnh Hề không nói chuyện, Hoa Tranh cho là cô muốn phủ nhận vội vàng nói: "Chị chớ chối, nếu không phải người theo đuổi chị, nào có ân cần như thế?"
Lần này Nghê Cảnh Hề lắc đầu, thản nhiên nói: "Thật sự không phải."
Xác thực là không phải muốn theo đuổi cô, đây là chồng cô đưa tới cho cô.
Hoa Tranh thấy cô không muốn nhiều lời, biết đây là chuyện Nghê Cảnh Hề không muốn nói, cô tuyệt đối sẽ không đào ra được một chữ, cô nàng này miệng rất là chặt, đã không thích nói chuyện của mình cũng không thích nghị luận chuyện của người khác.
Sau khi hai người ăn xong, Hoa Tranh sốt ruột đi rửa tay nên đi trước một bước. Nghê Cảnh Hề ở lại thu thập xong, cầm theo hộp cơm chuẩn bị trở về. Ai ngờ cô vừa đi đến hành lang liền nhìn thấy một thân ảnh thon thả từ đối diện đi tới, Ôn Đường xác thực có tư cách kiêu ngạo, dáng người bốc lửa lại biết cách ăn mặc để lợi dụng ưu điểm của mình. Ôn Đường yểu điệu đi đến trước mặt cô thì dừng lại, nghiền ngẫm đánh giá người Nghê Cảnh Hề từ trên xuống dưới. Loại đánh giá người khác không lễ này của cô ta cũng không làm Nghê Cảnh Hề tức giận, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta. Một lát sau, Ôn Đường mở miệng nói: "Cô biết Đường Miễn?"
Nghê Cảnh Hề sững sờ, lại nghĩ đến hẳn là vừa rồi ở dưới lầu lấy cơm trưa bị cô ta thấy được. Đã bị nhìn thấy cô cũng không có ý phủ nhận, chỉ nói: "Biết."
"Hai người có quan hệ thế nào mà cậu ta đích thân mang cơm trưa đến cho cô?" Ôn Đường nhìn cô tìm tòi nghiên cứu, ánh nhìn không hề có ý tốt chút nào. Cô ta đây là nghi ngờ cô có quan hệ với Đường Miễn hay sao... Ý thức được suy nghĩ này của Ôn Đường, Nghê Cảnh Hề chỉ cảm thấy buồn cười. Cô không thèm để ý những phỏng đoán trong đầu của Ôn Đường, dịch sang bên cạnh một chuẩn bị rời đi. Ai ngờ Ôn Đường dường như hạ quyết tâm kiếm chuyện với cô, đứng cản trước mặt không cho cô rời đi. Bầu không khí bắt đầu giương cung bạt kiếm.
Ôn Đường: "Làm tiền bối đừng trách tôi không nói trước – Hoắc Thận Ngôn là người mà tôi ấn định phải phỏng vấn, cho nên cô đừng có hao tổn tâm cơ, cho dù là cô thông qua Đường Miễn thì cuối cùng Tổng biên tập cũng giao cuộc phỏng vấn này tôi mà thôi."
Nghê Cảnh Hề nhìn cô ta, là kinh ngạc cũng là ngoài ý muốn. Nhưng mà không qua một lại lạnh lùng nhìn cô ta, trào phúng nói: "Đáng lẽ ra cô không nên làm phóng viên, cô rất thích hợp làm biên kịch đấy."
Bản lĩnh vừa mở miệng liền bịa chuyện này của cô ta, hoàn toàn có thể so sánh với những biên kịch hoàng kim của những bộ phim truyền hình bây giờ, thậm chí là còn vượt trội hơn họ.
Ôn Đường đương nhiên nghe ra cô đang giễu cợt, cắn răng đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn không để ý đến thân phận của mình chửi tục một câu...
"Mẹ..."
Lúc đầu Nghê Cảnh Hề đã đi được mấy bước, lại chợt xoay người lại, hộp cơm trong tay rơi trên mặt đất, thế mà bước từng bước dài quay trở lại, hai tay níu bả vai của Ôn Đường mạnh mẽ ấn trên tường. Ôn Đường làm việc ở tòa soạn lâu như vậy, hục hặc với đồng nghiệp không biết bao nhiêu lần, thậm chí có người bị cô tàn nhẫn đuổi khỏi công ty. Nhưng những cái kia đều là những thủ đoạn vụm trộm mà thôi, nhưng trên mặt vẫn là hòa hợp êm đềm không dễ bị vạch mặt.
Còn vì sao vừa nãy cô ta lại mở miệng nhục nhã Nghê Cảnh Hề, là bởi vì cô ta không xem Nghê Cảnh Hề là đối thủ, cảm thấy Nghê Cảnh Hề cũng chỉ là một con nhóc vừa tiến vào xã hội được một năm mà thôi, muốn vượt qua cô ta là chuyện si tâm vọng tưởng. Dưới sự tức giận lại vô thức buột miệng chửi tục một câu. Cô làm sao có thể nghĩ đến Nghê Cảnh Hề là một người không đi đường bình thường như bao người, có thể động thủ chứ, cô ta ở tòa soạn lục đục với nhiều người như vậy lại chưa từng gặp phải chuyện này.
Ôn Đường giãy dụa, thân thể vừa động lại bị Nghê Cảnh Hề gắt gao đè lại, Nghê Cảnh Hề lạnh tanh nhìn cô ta: "Cha mẹ của cô chưa từng dạy cô là lúc nói chuyện từng tùy tiện gọi mẹ của người khác hay sao?"
Nghê Cảnh Hề vừa nhìn cô vừa nói từng chữ từng chữ nặng nề vô cùng, Ôn Đường bị cô hù dọa, cả người dựa vào vách tường không dám phản kháng. Nói xong câu đó Nghê Cảnh Hề buông Ôn Đường ra, cô xoay người rời đi, nhưng là vừa đi hai bước lại dừng lại. Ôn Đường vừa há mồm lại thấy cô quay đầu lại thì cả người sững người đứng tại chỗ.
Ánh mắt Nghê Cảnh Hề rơi trên người cô ta, đột nhiên mỉm cười, tràn đầy mỉa mai: "Làm hậu bối tôi cũng tặng cho cô một câu. Hoắc Thận Ngôn, cô chắc chắn không phỏng vấn được đâu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...