Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu


Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Cậu bóp viên chocolate, thận trọng đưa qua, như thể che chở người của mình, với đôi mắt trong veo dịu dàng.
Trong bóng tối yên tĩnh đến mức hai người có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn bàn tìm tới, Lộc Hành Ngâm nhét sô cô la cho hắn rồi nhẹ nhàng đi về.
Cố Phóng Vi ngước mắt lên và nhìn thấy Lộc Hành Ngâm đang ngồi thẳng lưng trước bàn làm việc, ánh đèn trắng soi rõ viền da hơi trong suốt và hơi ửng đỏ của cậu.
Bên tai đỏ ửng.
Cố Phóng Vi chưa bao giờ nhận ra rõ ràng như thời điểm này: nhóc con trước mặt này, thực sự rất thích hắn.
Sô cô la trong long ban tay của hắn mang theo nhiệt độ cơ thể, nhưng nó nguội đi một lúc sau.

Lớp giấy thiếc bên ngoài cứng rắn, giống như dũng khí táo bạo và nhiệt tình của Lộc Hành Ngâm, bao bọc bên trong một trái tim hơi đắng, ngọt lại mềm.
Thình thịch đập.
Trước khi Lộc Hành Ngâm kêu, Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện lần lượt tỉnh dậy.

Bọn họ ngủ mà luôn có vấn đề học tập trong lòng, nên không thể ngủ ngon, vì thế tời giường, mượn phòng tắm trong ký túc xá của Lộc Hành Ngâm, tắm nước lạnh từng người, tràn đầy năng lượng lao ra ngoài.
Đèn trong ký túc xá đã được bật trở lại.

Chuông vào lớp và chuông tự học buổi tối luôn vang lên sau một lúc du dương, ký túc xá lặng thinh, còn vắng lặng hơn cả bầu không khí trong thư viện.
Chỉ khi chuông reo, bọn họ mới nói chuyện.
"Làm mấy đề rồi?
"Vừa mới làm xong bộ tổ hợp, mấy ngày nay làm rất nhiều, xem ra cũng không khó như ban đầu tưởng tượng —— tớ hiện tại hình như có thể hai tiếng liền làm xong?" Hoàng Phi Kiện lẩm bẩm một lúc.
Cố Phóng Vi cũng tỉnh dậy.
Chuông reo hết lần này đến lần khác, sau khi nghe chuông báo hết giờ bốn lần, các học sinh lớp buổi tối lần lượt quay trở lại, bên ngoài ồn ào một lúc, trong vòng nửa giờ, đèn tắt và chuông reo, và những chuyển động đó lại từ từ biến mất.
"Tối nay thức trắng đêm đi, dù gì đã trốn buổi tự học buổi tối.

Ngày mai cũng nghỉ nữa, sau ngày nghỉ là kỳ thi tháng.

Ngay cả khi Lão Lý phát hiện ra chúng ta đang làm gì, chắc cũng không gọi phụ huynh gì đó đâu." Dịch Thanh Dương đề nghị.
"Có lý!" Đầu bên kia video, Thẩm Kha lập tức đồng ý.
Một nhóm người nhanh chóng thay đổi kế hoạch —— tất cả đều ngủ ở chỗ của Lộc Hành Ngâm, Dịch Thanh Dương, Hoàng Phi Kiện và Thẩm Thanh Vân cố chen ngủ chung giường, Cố Phóng Vi ngủ chung giường với Lộc Hành Ngâm.
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Ba người không cần nhét vào một giường, như vậy ngủ không được.


Anh ơi, anh muốn cùng Dịch Thanh Dương ngủ không?"
"Còn cậu thì sao?" Dịch Thanh Dương gãi gãi đầu.
Lộc Hành Ngâm mỉm cười: "Tôi vẫn như ngày hôm qua.

Tôi thức cả đêm rồi ngủ vào buổi trưa.

Nếu buồn ngủ giữa chừng, tôi nằm trên bàn một lúc.

Không cần ngủ trên giường."
Sự sắp xếp này rất hợp lý, nhưng Cố Phóng Vi không biết tại sao, từ lời nói của cậu, hắn có thể nghe ra ý việc vạch ra một ranh giới rõ ràng —— rõ ràng Lộc Hành Ngâm vẫn quan tâm đến mối quan hệ hiện tại của hai người, cậu không muốn ngủ chung giường với hắn nữa.
Cố Phóng Vi nhẹ nhàng nói: "Mỗi ngày đều ngủ như vậy, thân thể sớm muộn gì cũng hỏng.

Cứ như vậy, tôi trở về —— không, em trở về chỗ anh ngủ đi, anh cùng bọn họ ở chỗ này chen chúc."
Lộc Hành Ngâm mở to mắt nhìn hắn.
Cố Phóng Vi bình tĩnh nói: "Anh không thể để em trai ngủ trên bàn, nếu em cảm thấy ra ngoài một mình tốn thời gian, dễ bị tổ khối bắt gặp, thì nhường chỗ cho em.

Anh ngủ trên bàn, em đến trên giường."
Hoàng Phi Kiện một bên nghe không kiên nhẫn: "Cái gì anh anh em em, người lớn rồi rồi nhường nhịn làm màu gì, muốn ngủ cái gì cũng được, ai cũng không nên ngủ trên bàn, cứng như vậy, chỗ cho người ngủ sao?"
Lộc Hành Ngâm mỉm cười, cúi đầu không nói nữa.
Cố Phóng Vi đầu ngón tay xoay xoay cây bút, rồi dừng lại, một lúc sau, hắn không biết nên nói gì, chỉ nói: "...!Vậy mấy cậu đều tỉnh dậy, tôi sẽ giảng cho các cậu công thức Chết Chắc."
Một câu làm vực dậy tinh thần của mọi người, thậm chí Thẩm Thanh Vân còn mang theo một chiếc ghế ra: "Chờ mỗi người anh như cậu đó! Mặc dù anh đã ký vào trường đại học cũng đã làm thủ tục nhập học khác, nhưng trước đó tôi cũng chuyên kỳ thi đại học.

Cậu có bí quyết Chết Chắc gì?"
"Nội dung siêu cương." Giọng nói của Cố Phóng Vi rất lười biếng, "Phạm vi áp dụng là chọn điền vào chỗ trống với tính toán câu cuối, phạm vi ứng dụng toán học và vật lý, đối với học sinh bình thường, không cần phải dành thời gian này nỗ lực, nhưng các cậu đều là những học sinh giỏi nhất của trường Trung học số 7 Thanh Mặc sẽ không khó hiểu."
"Công thức căn đặc trưng của dãy số[1], tích phân hàm, hàm Gaussian, loại bỏ đa thức...!lớp nâng cao Đã nói qua một ít rồi, chúng ta trực tiếp đi vào ví dụ, các cậu có thể hiểu làm như thế nào, dùng phương pháp trung học phổ thông viết quá trình, lại dùng những công thức này tính toán kết quả, hiệu quả có thể tăng lên rất nhiều." Cố Phóng Vi nói.
[1] 數列特徵根公式: Có thể hiểu là dùng pp điểm cố định để tìm hệ số hoặc chứng minh dãy – Cái này tui cũng chả hiểu tên chính xác là gì luôn tại search wiki hong ra.

Chỉ thấy bài đăng của một giáo viên THPT bên Trung: https://zhuanlan.zhihu.com/p/26169866
Mọi người chăm chú lắng nghe ghi chép.

Cố Phóng Vi giảng đề rất ổn định, hắn luôn có thể tìm ra những ví dụ tiêu biểu nhất và sử dụng ngôn ngữ ngắn gọn và nhanh nhất để khiến bọn họ hiểu.

Bởi vì hắn không cần phải chờ nhiều người không thể theo kịp, tường thuật của hắn nhảy rất nhiều, nhưng hắn không bỏ qua logic mấu chốt, bộ não của mọi người đang chạy với tốc độ cao, hết sức tập trung.
Thẩm Thanh Vân giơ tay.
Cố Phóng Vi với đôi mắt đào hoa xinh đẹp lườm anh ta: "Anh đang làm gì vậy?"
Thẩm Thanh Vân: "Cậu nói cái này, tôi chợt nghĩ ra một cái.

Rất nhiều đề hoá học thi đua có đề cập tới nội dung hoá học phổ thông, chẳng hạn như các đề thiết kế tổng hợp hữu cơ."
"Vậy anh chờ lát nữa giảng." Cố Phóng Vi lại lười biếng nói, "Anh thi hóa học, vừa công bố kết quả thi đua, nên anh sẽ chịu trách nhiệm các dành đề có thể sẽ được trong lần thi môn hoá, anh có được không?"
Thẩm Thanh Vân gãi đầu: "Anh sẽ thử xem."
"Được là được, không được là không được;.

Để tìm nguyên mẫu đề, cần phải có thị lực, thứ hai, tư duy liên tưởng và thứ ba, góc nhìn của người ra, nên đừng lãng phí thời gian của người khác." Cố Phóng Vi nói.
Thẩm Thanh Vân: "..."
Anh ta lặng lẽ viết một tờ giấy rồi nhét vào người Dịch Thanh Dương đang ở một bên: "Anh luôn cảm thấy vị tiên nam này hình như có gì đó chống lại ý anh, phải không?"
Dịch Thanh Dương đang chăm chỉ ghi nhớ điểm kiến ​​thức, sau khi đọc ghi chú, cậu ta ngơ ngác nhìn lên: "Hả? Có sao?"
Cố Phóng Vi dành một giờ để điểm tất cả các công thức tính nhanh làm kỹ xảo kiểm tra cho bọn họ, rồi ném bút lên bàn: "Tôi sẽ tìm đề gốc, tìm trên điện thoại di động không tiện, lát nữa tôi leo tường dung máy tính giúp các cậu tìm với chọn lọc, sau đó in ra cho các cậu làm."
Dịch Thanh Dương nhìn hắn không có gì ngoài sự ngưỡng mộ: "Anh em ơi, cậu trâu bò như vậy, cái gì cũng sắp xếp tốt cho bọn tôi?"
"Thuận tay." Cố Phóng Vi nhìn vào thời gian, đứng dậy vươn vai.
Đã là hai giờ rưỡi sáng.
Lộc Hành Ngâm yên lặng lắng nghe, yên lặng viết ghi chú, viết xong cũng không nói gì, chỉ im lặng đứng dậy, tìm một chiếc cốc chưa dùng đến rửa sạch, sau đó đi ra ban công lấy phích nước ra, rót một cốc nước nóng, tìm một túi trà hoa nhài khác và ném nó vào.
Túi trà này là lần cậu tìm Tạ Điềm hỏi chuyện, Tạ Điềm thuận tay đưa cho cậu, cậu coi như trân bảo giữ gìn.
"Anh ơi, uống nước đi." Cậu đưa cốc cho Cố Phóng Vi.
Cố Phóng Vi cầm lấy chiếc cốc còn nóng và thơm, cảm thấy hơi phỏng tay ——không chỉ nóng theo nghĩa đen.

Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện lo lắng nhìn sang một bên: "Tiểu Lộc, cậu còn nhiều không? Bọn tui cũng muốn uống trà hoa nhài."
Lộc Hành Ngâm mỉm cười, dịu dàng lặng lẽ nhìn Cố Phóng Vi: "Không còn nữa, chỉ có một túi này thôi."
Cố Phóng Vi cảm thấy tách trà ngày càng nóng.
Chén trà này chứa đựng tình cảm của em trai hắn dành cho hắn —— dù hắn không có ý định tiếp nhận tâm ý của cậu, nhưng nếu hắn một tách trà cũng từ chối, em ấy...!có lẽ sẽ buồn.

Hắn vẫn nhớ cảnh Lộc Hành Ngâm chui vào ổ mèo khổng lồ của mình, hai tay che mắt, khóe mắt của thiếu niên ngoan ngoãn hiền lành hơi đỏ lên, còn đọng lại chút ẩm ướt.

Đó là lần đầu tiên và duy nhất hắn thấy Lộc Hành Ngâm khóc.
Vốn dĩ hiện tại có thể quay về, Cố Phóng Vi kiên nhẫn ngồi thêm 20 phút, đột ngột uống cạn cốc trà lài.
Sau khi uống xong, hắn cảm thấy hơi bồng bềnh —— loại trà có them tinh dầu này có hiệu quả giống như say trà, sau đó hắn bình tĩnh lại và nói với họ: "Vậy tôi về trước đi, sáng mai sẽ đến."
Hắn lại trèo xuống ban công.
Lộc Hành Ngâm đi theo hắn ra ban công, sau đó cúi đầu nhìn hắn, môi mấp máy, tựa hồ muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói.
Từ góc nhìn của Cố Phóng Vi, hắn có thể nhìn thấy cái đầu đầy tóc của cục trắng nhỏ nhô ra, phía sau là bầu trời đầy sao của đêm đông.
Hắn vững vàng đáp xuống, định dùng đôi mắt hoa đào ngước lên vẫy tay với cậu theo tính khí lúc trước, nhưng lại do dự —— còn chưa kịp quay đầu lại, thiếu niên phía trên đã đi trước, từng bước cười nói: đôi mắt lấp lánh, và vẫy tay với hắn một lần nữa.
Bỗng nhiên liền rút về, không thấy nữa.
*
Cố Phóng Vi về nhà, ở lại nguyên đêm.
Người máy nhỏ đã không hoạt động bên cạnh hắn hai ngày, hắn quên sạc pin, con Tiều cương thi tròn trịa này đang vặn vẹo, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để thu hút sự chú ý của hắn: "Xin chào xin chào, tôi sắp hết pin rồi, trạng thái của bạn được phát hiện là: pin yếu, không thể đo lường, tôi có thể hát một bài hát tặng bạn."
Cố Phóng Vi đưa tay ra tắt nguồn.

Máy in trong nhà kêu vo vo, nhả ra giấy hơi nóng, có mùi mực.
Các tạp chí học thuật về kỳ thi tuyển sinh đại học gần đây, đề thi đua, các tạp chí của giáo viên nổi tiếng và phương hướng chuyên môn của đội kiểm tra chất lượng những năm trước...!Cố Phóng Vi có khung truy xuất thông tin của riêng mình, nhanh chóng chọn các thông tin và đề cần thiết.

Trong những năm thi như đánh cờ, hắn đã quen với những việc như này.
Tuy rằng loại hành vi này đã hai năm không phát sinh, nhưng cái loại trò chơi kích động mà căng thẳng yên tĩnh, vẫn có thể đưa hắn trở về những năm tháng thuần khiết ngây thơ cùng nhiệt huyết cháy bỏng, còn tốt hơn vô số lần một mình đối mặt với hoàng hôn, thử nghiệm hệ thống ngày đêm.
Hắn không nhận ra rằng đó là một cơn nghiện, hắn không cảm thấy buồn ngủ, cho dù đó không phải là vấn đề của chính hắn, thì nó cũng không còn khó khăn với anh ấy nữa —— chỉ là một bài kiểm tra chất lượng tháng mà thôu.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy hào hứng.
*
Cố Phóng Vi 8 giờ sáng thu dọn mọi thứ, cầm vài tờ đề trở lại, hắn vừa bước vào cửa, Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện đã cười với hắn: "Lật xe lật xe."
Hắn liếc nhìn tại ký túc xá, nhưng không thấy Lộc Hành Ngâm, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Cũng may cậu về sớm, năm giờ rưỡi sáng nay, không biết vì sao chủ nhiệm khối bệnh thần kinh táp phát, đến kiểm tra kỷ luật ký túc xá của cả khối, vừa lên lầu ba, ổng nhìn thấy đèn ở chỗ của bọn tôi, liền bắt giữ cả đám hahahaha." Hoàng Phi Kiện cười rất vui, như thể cậu ta không bị bắt mà là người khác, "Tiểu Lộc đi mua bữa sáng, Thẩm Thanh Vân cũng đi.

Anh ấy có thầy Trần bảo kê nên không sợ, nhưng hôm nay có thể dục giữa giờ, bọn tôi chắc bị phê bình toàn trường."
"Thẩm Kha không bị bắt, nhưng bị tịch thu điện thoại.

Mà cái điện thoại đó là của tôi..." Dịch Thanh Dương thở ngắn than dài, Hoàng Phi Kiện an ủi cậu ta: "Cuối tuần mới được lấy lại, Lão Lý sẽ không đập điện thoại của cậu đâu.

Nhìn này, ít nhất hiện tại chúng ta có thể cúp tiết quang minh chính đại!"
Thời gian tập thể dục giữa giờ là 9 giờ 20 phút, tổ khối 11 chuyển từ tập thể dục sang chạy.
Mặc dù rất không cam lòng, nhưng những đứa trẻ này vẫn không thể phản kháng, bị tổ khối lôi đến bồn hoa ở quảng trường lớn nhất.


Tất cả các lớp xếp xung quanh bồn hoa đều có thể nhìn thấy.
"Hôm nay thông báo phê bình một vài người làm xáo trộn kỷ luật ký túc xá! Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện ban 1 lớp 11, Lộc Hành Ngâm ban 27 lớp 11.

Không chỉ đưa những người không liên quan vào trường mà còn bật đèn suốt đêm!"
Phía dưới nghị luận sôi nổi.
Cố Phóng Vi đứng trong đội hình của ban 27.

Ban 27 và ban 1 nối đuôi nhau, có thể nhìn thẳng vào bồn hoa, khi ngước mắt lên, bọn họ có thể thấy Dịch Thanh Dương và nhóm của cậu ta đang đứng trên đó, tất cả đều nhướng mày — phải nói chỉ có Lộc Hành Ngâm cụp mắt xuống, dáng vẻ vô cùng xấu hổ.
Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện có thái độ bình tĩnh.
"Ban 1 với ban 27? Đều là mấy ban đầu, bọn họ đang làm cái gì? Đánh bài hả?" Phía dưới học sinh nghị luận.
Chủ nhiệm tổ khối mặt không chút thay đổi, "Mấu chốt là những học sinh này cả đêm làm cái gì? Học bài!"
"Vcl ạ!" Trần Viên Viên cầm cốc nước đang uống nước, cười sặc sụa, "Tôi tin! Thật sự là chuyện mà Tiểu học bá có thể làm được!"
Cả khối cười rộ lên.
Các học sinh Ưng Tài ban trên trời đang tận hưởng bóng mát dưới gốc cây bên cạnh cũng cảm thấy buồn cười: "Có nhầm lẫn gì không?"
Các học sinh ban 1 tình cờ ở gần đó, có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của họ: "Có phải vì lo lắng bọn mình sẽ đè bẹp trong kỳ thi tháng nên mới học chăm chỉ như vậy không? Chăm chỉ dữ trời...!Hahahahaha."
"Đúng nha, nói thật, muốn nỗ lức lật kèo còn phải xem thời điểm, tiến độ giảng dạy của bọn họ đến đâu rồi? Tổng ôn tập phổ thông bên mình đã bắt đầu được hai tháng, cái này có thể so sánh sao?"
.......
Sau khi chạy thể thao kết thúc, chủ nhiệm tổ khối mới cho mấy đứa oắt con bị phê bình này....!xuống.

Tuy nhiên, như Hoàng Phi Kiện đã nói, sau khi bị bắt, họ còn trốn học một cách công khai hơn —— hôm nay, cả lớp cuối cùng cũng bước vào thời gian ôn thi tháng, bọn họ đang ôn tập trong lớp, rồi trốn học để đến ký túc xá Lộc Hành Ngâm ôn tập, chủ nhiệm khối cũng thấy buồn cười, nhắm mắt làm ngơ.

Cố Phóng Vi và Thẩm Kha đến tụ hợp.

Mọi người xung quanh đang nhìn bọn họ, thỉnh thoảng có người biết sẽ đến chế giễu.

Hoàng Phi Kiện và Dịch Thanh Dương có một thái độ bình tĩnh, nhưng Lộc Hành Ngâm lặng lẽ đi suốt quãng đường và vẫn không nói chuyện.

Tuy rằng nhóc con này có phong cách ngông cuồng, nhưng ở những phương diện này, tựa hồ vẫn có chút tương đồng về nhận thức của học sinh ngoan truyền thống —— ví dụ như đi quán net bị bắt về đồn cảnh sát, đó là một chuyện lớn, hoặc bị bắt nạt như gà con, bị cả khối phê bình cũng thấy nhục, thấy đáng xấu hổ.

Vì vậy, giống như một cái bánh bao trắng tròn, cuộn lại không nói tiếng nào.

Cố Phóng Vi nghĩ tới, hắn cảm thấy phép ẩn dụ này rất sống động, nó mô tả một cách sinh động dáng vẻ trắng trẻo, nhút nhát và hấp háy của Lộc Hành Ngâm, khi hắn mở mắt ra, trên môi không khỏi nở một nụ cười..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận