Diệp Vân Chu không biết rõ lắm về U Minh các nên chưa hề nghĩ nhiều.
Nhìn từ xa, bên cạnh vị thiếu chủ thần bí đeo mặt nạ nửa mặt, mặc áo khoác rộng thùng thình chính là sứ giả lần trước đến đưa đồ.
Dường như nhận ra ánh mắt của y, người đó giơ tay lên vẫy vẫy.
Phi thuyền cập bến dừng lại, kế tiếp sẽ có trận dịch chuyển của U Minh các.
Lần này tới Mộ Lâm Giang không định phô trương gì, hai bên cầu thang mạn mỗi bên đứng một Túc Tiêu vệ.
Hắn rời thuyền lên bờ, vị thiếu chủ kia bèn chắp tay khách khí nói: “Vãn bối Lận Doanh, phụng mệnh hộ tống Mộ cung chủ đến núi Vạn Nhận.
Sắc trời đã tối, Mộ cung chủ cũng có thể ngụ lại ở dịch trạm trước.”
“Quý các chủ đã ngàn dặn vạn dò vì cục đá này, chỉ sợ nhận về muộn một ngày là tổn thất nặng nề, vẫn nên trả lại sớm thôi.” Mộ Lâm Giang nửa đùa nửa thật phẩy tay áo.
“Cũng được, mời đi bên này.” Lận Thương Minh chỉ muốn mau mau kết thúc nhiệm vụ hộ tống, không do dự nửa phần mà dứt khoát quay người dẫn đường.
“Các chủ thúc giục không phải vì cục đá, thực ra là nóng lòng tiếp khách đó.” Kỷ Nhai bên cạnh chân thành đi chậm lại mấy bước, “Không lâu trước đây ta mới nghe các chủ nói về ngài, tuy chỉ đôi câu vài lời, nhưng đã có cảm giác bãi bể nương dâu, sau này lại có thể thấy phong thái của Mộ cung chủ là một may mắn lớn của Thương Mân giới.”
Mộ Lâm Giang cười hai tiếng, không quan tâm thật giả, lời khen thì ai mà không thích nghe.
Diệp Vân Chu thấy hai người này rất thú vị.
Bảo thiếu chủ nhà mình tới đón, thể hiện rõ rằng đang muốn cho thiếu chủ mượn nguồn nhân lực để giới thiệu quan hệ, nhưng thanh niên đeo mặt nạ kia dường như không cảm kích, ngược lại sốt ruột thoát thân.
Trái lại sứ giả này, phong cách làm việc khác hẳn với thiếu chủ, song vẫn có thể trơn tru theo bên cạnh hắn.
“Khụ.” Mộ Lâm Giang cố ý đi lệch mấy bước, cản lại tầm nhìn của Diệp Vân Chu, cảnh cáo y đừng có suy nghĩ nguy hiểm thừa thãi gì.
Diệp Vân Chu vừa hứng lên lại bị nén về, nhưng ngại hai người U Minh các ở đằng trước, chỉ có thể giữ nụ cười.
Họ dùng trận dịch chuyển tới thẳng Vạn Nhận sơn, nơi U Minh các bản môn tọa lạc.
Khí hậu Nam Cương nóng bức, tuy là buổi tối, nhưng Diệp Vân Chu vẫn bị gió nóng phả vào mặt làm ngột ngạt, nhìn áo choàng của thiếu chủ U Minh các lại càng ngốt thái quá.
Mộ Lâm Giang hóa Xuân Giang Đình Nguyệt mở ra, nghiêng nghiêng về phía Diệp Vân Chu.
Y vốn không muốn đứng dưới dù của hắn để người khác đoán quan hệ giữa họ, nhưng bóng râm hắt xuống, mang theo hơi lạnh như trên đỉnh Hà Hoang, y chỉ đắn đo một lát liền nhàn hạ hưởng thụ.
Quả nhiên, Diệp Vân Chu thấy lúc Kỷ Nhai ngoảnh đầu lại vẻ mặt thay đổi rất vi diệu, giống như đang nhịn cười.
Y nhìn thẳng, đứng nghiêm chỉnh, cố gắng khiến hành động che dù cho mình của Mộ Lâm Giang thành hành vi đáng kính cấp trên yêu mến cấp dưới.
“Các chủ đang thưởng cảnh ở vườn hoa.” Kỷ Nhai lập tức đưa hai người đến gặp Ngục Tà Tôn.
Lận Thương Minh thuận thế lên tiếng: “Vậy chúng ta sẽ không quấy rầy thêm nữa.”
Mộ Lâm Giang gật đầu.
Diệp Vân Chu quan sát vườn hoa không hiểu sao có phần quái dị này, dỏng tai nghe thấy hai câu đối thoại loáng thoáng.
“Thế lúc trời mưa ta che dù cho ngươi nhiều hơn, hay ngươi che dù cho ta nhiều hơn?”
“… Dùng Ngự Phong quyết nhiều hơn.”
Diệp Vân Chu cười khẽ một tiếng, tiện tay sờ lá cây vươn ra bên ngoài hàng rào trúc, sau đó thoáng ngẩn người, bừng tỉnh ngộ ra tại sao vườn hoa này lại có vẻ kì quặc.
Trên núi Vạn Nhận toàn là hoa văn trang trí theo phong tục Nam Cương và những cây cối dị hợm, tựa như được bao phủ bởi khu rừng rậm rạp.
Nhưng vườn hoa này lại điểm tô trang nhã, dẫn lối vào chốn sâu thẳm, là phong cách điển hình của Tu Chân cảnh.
Diệp Vân Chu bắt kịp bước chân Mộ Lâm Giang, lòng thầm ảo não, ước tính tỉ lệ thắng của ván cược lại giảm bớt hai mươi phần trăm, không nhịn được nói: “Xem ra tình báo của ngươi đã giúp ngươi nắm chắc thắng lợi.”
“Đánh cược mà, vẫn có nguy cơ.” Mộ Lâm Giang thản nhiên nói.
Diệp Vân Chu không hiểu nổi Ngục Tà Tôn có thói xấu gì mà lại xây lâm viên phong cách Tu Chân cảnh nước lửa bất dung ở nhà mình.
Y cùng Mộ Lâm Giang đi đến cuối con đường nhỏ lát đá xanh, thấy một người thuần Nam Cương cũng không dung hòa với phong cách lâm viên đang tỉa cành bằng kéo.
Sau đó Diệp Vân Chu lại càng không hiểu, chẳng lẽ tất cả những người cao tuổi đều có sở thích trồng hoa nuôi cỏ à?
“Đã lâu không gặp, Mộ cung chủ.” Vân Ký Thư ngồi dậy, vẩy lá dính trên kéo.
Bấy giờ Diệp Vân Chu mới thấy rõ hắn cắt cái gì: một bụi cây đang yên đang lành tự nhiên mọc ra hai cái sừng hai bên, lại còn không đối xứng, làm y khó chịu không dời nổi mắt.
“Xin ta hỗ trợ việc gì, nói thẳng đi.” Mộ Lâm Giang ném hộp đựng đá qua.
Vân Ký Thư tiện tay đỡ lấy cất vào túi càn khôn, lẳng cây kéo vào gốc cây trong vườn, sau một tiếng vang trầm, nó đã ghim chắc vào đó.
“Ta cho ngươi mượn cục đá này, ngươi làm việc cho ta, trao đổi đồng giá, bảo ta xin ngươi, thật dám ăn nói ngông cuồng.” Vân Ký Thư nhìn chòng chọc Mộ Lâm Giang cười khẩy một tiếng, đuôi mắt đỏ đậm như máu.
“Ha, tùy ngươi thích chơi trò chữ nghĩa.” Mộ Lâm Giang đưa Xuân Giang Đình Nguyệt cho Diệp Vân Chu, vào đình hóng gió với Vân Ký Thư, “Diệp công tử ta tin được, ngươi có chuyện cứ nói thẳng, ta không có ai cần cho lui hết.”
Hắn vừa nói như vậy, mắt Vân Ký Thư lại xem xét Diệp Vân Chu một chặp, Diệp Vân Chu hơi gật đầu: “Vãn bối bái kiến Ngục Tà Tôn tiền bối.”
“Ngươi tu vi gì?” Vân Ký Thư hỏi.
Diệp Vân Chu đang định nói mình Trúc Cơ, Vân Ký Thư lại nheo con ngươi hẹp dài cảnh cáo: “Dù có là chủ nhân ngươi cũng không có gan giảo hoạt nói dối ngay trước mặt ta đâu.”
“Ngươi nói suông gan dạ trước mặt ta mới đúng là nực cười.” Mộ Lâm Giang đốp thay một câu cho Diệp Vân Chu, đưa tay vỗ nhẹ sau lưng y, “Huống hồ ta cũng không phải chủ nhân của y.”
Vân Ký Thư nghiêng mắt nhìn hai người một lượt, giễu cợt nói: “Gần đây có xu hướng gì à? Cả đám cao thủ tái xuất chính trường đều bị nhóc con vắt mũi chưa sạch làm điên đảo… Ồ, nhóc này hình như cũng không phải người trẻ tuổi chân chính gì.”
Trong bụng Diệp Vân Chu căng thẳng, cau mày nói: “Ngươi nhìn ra cái gì?”
“Yên tâm, người của Mộ cung chủ, ta không có hứng nhằm vào.
Hơn nữa ta còn có biện pháp cho ngươi bước thẳng tới ngưỡng cửa Nguyên Anh, về phần điều kiện à… Ta sẽ không làm khó hắn quá.” Vân Ký Thư ngồi xuống trên lan can đình hóng gió, co một chân từ áo mỏng đỏ cháy đậy một tầng sa giẫm lên lan can, chân trần không dính một hạt bụi, lộ ra xích bạc và hình xăm trên mắt cá.
Diệp Vân Chu mới liếc qua cái giò như ẩn như hiện cạnh vạt áo Vân Ký Thư, Mộ Lâm Giang đã chẳn ngay trước mặt y, khó chịu nói: “Ngươi lịch sự hơn một chút được không.”
“Người Nam Cương chúng ta không thấy chỗ nào không lịch sự hết.” Vân Ký Thư lành lạnh nói, “Cẩn thận trông người càng chặt, y chạy càng nhanh.”
Diệp Vân Chu vô cùng bất đắc dĩ, đưa tay kéo Mộ Lâm Giang ra.
Nếu trước đây thì có lẽ y còn xem xét một chút, nhưng giờ điều kiện này đã không thể làm y động lòng nữa: “Đa tạ ý tốt của các chủ, có điều vẫn nên làm đến nơi tu luyện đến chốn thì tốt hơn.”
“Hừ, ra là tính nết nhẫn nại.” Vân Ký Thư nhướng mày.
Lúc này thị nữ đã mang hộp gỗ dẹt dài lại đây, đưa đồ cho hắn, đoạn lặng lẽ liếc nhìn Mộ Lâm Giang một cái, sắc mặt tức khắc trắng bợt.
Mộ Lâm Giang rời mắt quan sát hộp gỗ trong tay hắn.
Vân Ký Thư cho thị nữ lui xuống, cảm thán: “Xem ra dạo này tâm thái ngươi có tiến bộ phết nhỉ, đây là tác dụng phụ của việc bị d*c vọng điên đảo à?”
“… Lục Ẩm Sương đến ngươi cũng ngậm dao trong miệng kiểu đấy à?” Mộ Lâm Giang mở nắp ấm trà trên bàn đình hóng gió, nhìn cái, lại đậy về.
“Hắn bình thường hơn ngươi nhiều, ta nói hắn làm gì.” Vân Ký Thư hừ mũi.
“Ta thấy tính tình hắn không hiền lành như ta đâu.” Mộ Lâm Giang châm chọc.
Diệp Vân Chu ngồi một bên không xen mồm vào được.
Những tu giả đỉnh Đại Thừa cai quản một phương chân chính này, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút liên hệ trong quá khứ.
Y nghe ra quan hệ giữa Mộ Lâm Giang và Ngục Tà Tôn khá ổn, không khỏi có phần hối hận, chưa gì đã bại lộ bản thân trước mắt U Minh các chủ.
Vân Ký Thư mở hộp gỗ, lấy ra một cây súng etpigon từ trong đó, màu đỏ sậm cẩn viền vàng sáng lấp lánh, có thể gấp lại ở khúc giữa, nhưng chỗ hơi chếch gần cò súng lại có một vết cắt, hình như bị tổn hại khá nghiêm trọng.
“U Minh các không sửa được à?” Mộ Lâm Giang nhận súng etpigon, mở súng “cách” một tiếng, đứng dậy hất ra ngoài, tay trái nâng nòng súng nghiêng đầu ngắm một chút, “Một phần trận đồ có tác dụng thay đạn bị tổn hại, chỉ cần khắc lại rồi tự chữa là được.”
“Thực ra ta có thể sửa, nhưng sau khi sửa triệt để sẽ không khắc trận được nữa.” Vân Ký Thư nói, “Ta muốn ngươi thêm một trận đồ nữa, phong ấn một chiêu Cửu Minh Huyền Âm hỏa của ta, để phòng hờ cho bất cứ tình huống nào.”
“Xem ra ngươi rất để ý nghĩa tử này, chẳng lẽ ngươi cũng bị tình thân điên đảo sao?” Mộ Lâm Giang thừa cơ ăn miếng trả miếng, “Các hạ cũng có trình độ thuật trận uyên bác, vậy mà cúi đầu xin ta, thật là tổn hại uy danh Ngục Tà Tôn.”
“Ngươi mai danh ẩn tích ba trăm năm, thì ra chỉ có lưỡi sắc hơn, không có tí tẹo bản lĩnh thực thụ nào.” Vân Ký Thư tiếc nuối chìa tay, “Trả đây, ta tự khắc.”
“Đang làm pháp bảo bình thường, tự nhiên bị ngươi hành hạ thành que cời lửa thì tiếc lắm.” Hai ngón tay Mộ Lâm Giang đặt trên cây súng, vạch nhẹ một đường, vài trận đồ phức tạp chồng chất liền phủ lên trên súng.
Diệp Vân Chu nhìn mấy lần, xem không hiểu, vì thế đành phải đứng dậy thả bộ bên đình hóng gió.
Vân Ký Thư gác chéo chân ra ngoài lan can, cười nói với Diệp Vân Chu dưới đình: “Ngươi biết điệu bộ hắn hồi trước không? Cái danh hiệu khiến người nghe sợ vỡ mật ấy, ngươi hẳn nên thăm dò đoạn lịch sử đó để có nhận thức rõ ràng về hắn, có lẽ đến khi đó ngươi sẽ biết mà lùi bước.”
“Ta đang giúp ngươi sửa pháp bảo của thiếu chủ các ngươi đấy, chú ý lời ăn tiếng nói của ngươi, bằng không ta sẩy tay thì rất dễ lưu lại lỗ hổng trí mạng.” Mộ Lâm Giang giương mắt cảnh cáo hắn.
“Thực ra ta có nghe Mộ cung chủ nói hồi trước hắn từng có một danh hiệu.” Diệp Vân Chu tò mò tìm hiểu, “Chẳng hay các chủ có biết?”
Mộ Lâm Giang bèn đằng hắng hai tiếng: “Có gì hay mà hỏi.”
“Ngày trước khi ta lùng bắt một tội phạm truy nã của U Minh các từng đến Mặc Ảnh đô.
Ta vẫn còn phải làm việc theo lệnh, nhưng lúc ấy Mộ cung chủ đã sớm tự lập môn hộ, tuy chỉ có một thành trì dưới đỉnh Hà Hoang, song không chút nào suy giảm uy phong, ngông cuồng như đã xưng bá tam đô vậy.” Vân Ký Thư móc mỉa nói, “Tiếc rằng thế sự xoay vần, cảnh còn người mất, bây giờ ta nắm quyền Nam Cương, còn Mộ cung chủ lại bị đám ô hợp Hoàng đô Dạ đô gièm pha xa lánh, thật khiến người khác khó chịu thay.
Ngươi muốn biết danh hào trước kia của Mộ cung chủ à? Đó chính là vinh quang ngày xưa hắn nhớ cũng không được.”
Mộ Lâm Giang thở dài não nề một tiếng: “Ta sẽ khắc thêm giúp ngươi một trận đồ nữa, câm miệng.”
Vân Ký Thư quay xe ngay tức thì: “Có điều dù ngươi muốn biết, ta cũng sẽ không nói cho ngươi, ta tuyệt đối không thiện tâm thỏa mãn lòng hiếu kì của kẻ khác đâu.”
Diệp Vân Chu: “…”
Y sầm mặt nói với Mộ Lâm Giang: “Ta về dịch trạm, ngươi cứ sửa từ từ.”
“Mai đưa trả ngươi.” Mộ Lâm Giang cất súng etpigon đảm bảo với Vân Ký Thư, bước nhanh đuổi theo Diệp Vân Chu, “Lần sau, chỉ cần lần sau ngươi cược thắng ta, ta sẽ nói cho ngươi bí mật này.”
“Tại sao không phải lần này.” Diệp Vân Chu liếc xéo hắn.
“Bởi vì ta đã thắng.” Mộ Lâm Giang đã tính cả.
“Sao lại thế?” Diệp Vân Chu không phục.
“Quanh năm chỗ Ngục Tà Tôn đều có đầu bếp nổi tiếng của Tu Chân cảnh, ta lén gửi truyền âm cho hắn, bảo hắn ngày hôm sau hạ lệnh làm toàn đồ ăn đặc sản Tu Chân cảnh.” Mộ Lâm Giang cười thích chí, “Dù sao lúc chúng ta cược cũng chưa nói không được gian lận.”
Diệp Vân Chu: “…”
Y hít sâu, nổi giận đùng đùng nói: “Lần sau ta nhất định sẽ thắng ngươi!”
Tác giả có lời muốn nói: Lần sau cũng không nhất định
Tóm lại đã kết thúc rồi! Phần không thể xuất hiện sáng mai sẽ xuất hiện ở phần bình luận _(:з” ∠)_
Shikki: Nhà hảo tâm nào gửi iêm raw phần này thì iêm làm chứ lười quá ợ
- HẾT TRUYỆN-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...