Cả Thế Giới Biết Em Yêu Anh


Tống Tử Hân rõ ràng là giật mình, ánh mắt cũng co rúm lại một cái.
"Vũ Trạch, anh, anh đang nói gì vậy? Em giết ba mẹ anh khi nào?"
Ánh mắt Lăng Vũ Trạch long lên sự oán giận nhìn xuống phía Tống Tử Hân:"Cô không có thật sao?"
"Ngay từ đầu ai đã lừa dối tôi để tôi nghĩ rằng  chính Tiểu Tuyết đã giết cha mẹ tôi? Kẻ sát nhân thật sự đã sống một cuộc sống vô lương tâm sau khi gây ra việc tán tận lương tâm như vậy."
"Vũ Trạch, anh đang nói về vụ tai nạn xe hơi xảy ra với ba mẹ anh chín năm trước phải không? Vụ việc đó đã điều tra ra kết quả rồi mà.

Chính là do Lâm Tuyết và mẹ cô ta đã lao ra đường bất ngờ cho nên mới hại ba mẹ anh bị lật xe, làm sao lại có liên quan đến em?"
Tống Tử Hân thất kinh giảo biện, sau đó ánh mắt hung hăng của cô ta rơi vào Lâm Tuyết.
"Lâm Tuyết, nhất định là do tiện nhân này dối trá, bằng không thì Vũ Trạch sao có thể hiểu nhầm tao như vậy."
Tống Tử Hân giương nanh vuốt từ dưới đất bò dậy, giận dữ hét lên và định lao tới đánh Lâm Tuyết.
Lăng Vũ Trạch tất nhiên sẽ không cho Tống Tử Hân thực hiện ý định đó.
Trong mấy năm qua, anh đã gây ra bao nhiêu ủy khuất và tổn thương cho người phụ nữ anh yêu nhất, bây giờ sự thật đã sáng tỏ, anh sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai làm tổn thương đến một sợi tóc của cô nữa.

"Chát."
Lòng bàn tay Lăng Vũ Trạch đánh thẳng vào mặt Tống Tử Hân.
Cái tát này chính là anh thay Lâm Tuyết mà đánh.
Tống Tử Hân bị đánh đến choáng váng.
Từ nhỏ Tống Tử Hân là tiểu thư nhà họ Tống giàu có được ba mẹ nuông chiều, không bị nói nặng một câu huống hồ là bị đánh.
"Vũ Trạch, anh đánh em? Anh thật sự đánh em vì tiện nhân Lâm Tuyết này sao?"
Tống Tử Hân đưa tay che mặt, gương mặt đầy ủy khuất bò đến chân Lăng Vũ Trạch.
"Vũ Trạch, đừng để bị Lâm Tuyết lừa.

Em đã yêu anh nhiều năm như vậy, sao em có thể làm điều có lỗi với anh được? Vụ tai nạn chín năm trước thật sự không liên quan đến em.

Là em quan tâm đến anh nên em đã nhờ ba em điều tra nguyên nhân của vụ tai nạn, em chỉ nói cho anh kết quả điều tra mà thôi, em chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lý cả."
"Tống Tử Hân, cho đến lúc này cô còn mở to mắt nói dối sao? Cô làm chuyện thương thiên hại lý còn thiếu sao? Cô đã quên chính cô mua chuộc người hầu ở Lăng phủ để cho tôi uống thuốc khiến tôi sảy thai? Quên mất cô đã cho người đâm xe vào tôi?"
Lâm Tuyết oán hận chỉ trích.
"Đứa con mà cô mang thai căn bản không phải con của Vũ Trạch, tôi làm vậy là muốn tốt cho Vũ Trạch.

Cô không xứng đáng làm Lăng phu nhân."
Tống Tử Hân cãi chày cãi cối, sau đó lại nhìn về phía Lăng Vũ Trạch giải thích.
"Vũ Trạch, tin em đi, em chưa bao giờ lừa dối anh, tất cả những gì em làm đều là vì anh."
"Vì tôi?"
Đôi mắt đen nham hiểm của Lăng Vũ Trạch hung hăn châm chọc Tống Tử Hân.
"Chín năm trước, lái xe không có giấy phép và chạy quá tốc độ đã giết chết ba mẹ tôi và mẹ của Tiểu Tuyết cũng là vì tôi?"
Lăng Vũ Trạch vừa nói xong, Tống Tử Hân đột nhiên cảm thấy mình như một quả bóng xì hơi, sắc mặt tái nhợt.

"Cô dám nói cô không nhớ chín năm trước đã chuyện gì xảy ra sao? Một bên là Tiểu Tuyết hôn mệ tại chổ, mẹ Tiểu Tuyết không qua khỏi, còn cha mẹ tôi bị lật nhào chết thảm chỉ vì tránh xe của cô."
"Chính cô gây ra mọi tội ác nhưng gia đình cô đã dùng tiền và mối quan hệ để loại trừ cô ra khỏi vụ tai nạn xe đó.

Cuối cùng, cô đổ hết trách nhiệm lên Tiểu Tuyết và mẹ của cô ấy.

Tống Tử Hân, trên đời này tại sao lại có loại người độc ác như cô."
"Không phải? Tôi không có như vậy."
"Chính là cô."
"Cô không chỉ là kẻ sát nhân, cô ác độc đến mức mang cái gọi là sự thật kia đến nói với tôi khi biết tôi thích Tiểu Tuyết, để tôi phải hận cô ấy, khiến tôi không thể nào thổ lộ tình cảm với cô ấy.

Còn cô liền có thể làm một đại minh tinh người người yêu thích, Tống Tử Hân, tôi Lăng Vũ Trạch hôm nay nói cho cô biết, cuộc sống thoải mái của cô đã kết thúc."
Như có một tia sét đánh trúng đỉnh đầu, Tống Tử Hân sắc mặt trắng bệch, toàn thân mềm nhũng.
Cô ta không biết Lăng Vũ Trạch đã điều tra những tin tức kia ở đâu, và cô ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Lăng Vũ Trạch sẽ biết được sự thật.
Trong mắt cô, ba cô ta ở Hải Sơn chính là một tay che trời, hắc bạch lưỡng đạo.

Ở Hải Sơn này không ai dám động đến Tống Tử Hân cô ta.

Nhưng mà những rắc rối mà cô ta gặp gần đây người cha quyền lực của cô không thể giải quyết được dư luận bất lợi với cô lần này.
Lâm Tuyết nhìn thấy sự tức giận trên gương mặt Lăng Vũ Trạch, kèm theo sự tiếc nuối dành cho ba mẹ anh, cô đưa tay ra nắm lấy tay anh, mang theo sự ấm áp và an ủi cho anh.
Lăng Vũ Trạch quay lại nhìn Lâm Tuyết, ánh mắt nhanh chóng dịu lại.
"Tuyết nhi, từ nay trở đi, anh sẽ không bao giờ để em chịu bất kỳ ủy khuất nào nữa.

Lâm Tuyết, em là người phụ nữ duy nhất mà Lăng Vũ Trạch yêu thương nhất trên đời này."
"Không, không thể nào!"
Tống Tử Hân khó khăn đứng lên, chỉ vào Lâm Tuyết.
"Anh làm sao có thể thích Lâm Tuyết? Cô ấy không phải là người anh thích nhất, em mới chính là người anh thích nhất!"
Tống Tử Hân không thể chấp nhận kết quả này, vẻ măt hung ác bước tới trước mặt Lăng Vũ Trạch.
"Vũ Trạch, thật xin lỗi, lúc đó em mới có mười tám tuổi, còn chưa hiểu chuyện, em chỉ muốn lái xe đùa vui một chút, không nghĩ là…"
"Cô thật sự không cố ý? Hay là cố ý dùng xe để đâm vào Tiểu Tuyết.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận