Lâm Tuyết vừa khóc vừa cười.
“Đúng, đáng đời tôi có ngày hôm nay, tôi cũng không có tư cách, người có tư cách nhất chính là Tống Tử Hân của anh, chính là đồ hồ ly tinh thích diễn trò nhất.”
“Lâm Tuyết, cô đừng gây sự nữa.”
Lăng Vũ Trạch nghiêm nghị cảnh cáo, ánh mắt đáng sợ như muốn nuốt chứng cô.
Nhưng Lâm Tuyết không e sợ, nở một nụ cười khinh thường.
“Tôi cứ nói, Tống Tử Hân chính là hồ ly tinh, còn anh… anh chỉ là một người đàn ông ngu ngốc.”
“Lâm Tuyết…”
“Tống Tử Hân gài bẫy anh, anh nói tôi vu khống cô ta, cô ta vu khống tôi có người đàn ông khác bên ngoài, anh lại tin cô ta.
Anh là một kẻ máu lạnh, cùng nhân tình cấu kết giết chết con của tôi.
Lăng Vũ Trạch, cảm ơn anh đã đối với tôi tàn nhẫn như vậy, cảm ơn anh đã cho tôi xem thật rõ ràng con người của anh là như thế nào.”
“Lăng Vũ Trạch, có phải tôi chết đi, anh mới có thể tin tưởng tôi?”
Nhịp tim Lăng Vũ Trạch dừng lại một giây, sau đó gương mặt lại trở nên bình tĩnh, thờ ơ nhìn cô, nở một nụ cười lạnh nhạt.
“Nếu cô đã nhìn rõ con người của tôi thì hãy nhanh chóng ký đơn ly hôn đi.
Về phần cô sống hay chết, liên quan gì đến tôi?”
Lăng Vũ Trạch xoay bước lạnh lùng bước đi.
Trái tim của Lâm Tuyết đột nhiên đè nặng bởi một tảng đá lớn, nỗi buồn vô tận tràn ngập trong cô.
Lăng Vũ Trạch , anh ta có thể cùng với người phụ nữ khác tự tay giết chết đứa con của mình, vậy thì làm sao anh ta có thể quan tâm đến sự sống chết của cô.
Lâm Tuyết, mày thật sự quá ngây thơ rồi…
Trong nhiều đêm liên tiếp, Lăng Vũ Trạch đều ép Lâm Tuyết uống chén thuốc không rõ là thuốc gì kia.
Dù Lâm Tuyết có vùng vẫy chống cự, Lăng Vũ Trạch đều không quan tâm đến, khi nhìn thấy cô nuốt hết thứ nước kia, hắn mới hài lòng buông tay.
Lâm Tuyết đau khổ dằn vặt hận chết bản thân mình.
Rõ ràng lý trí đã quyết định sẽ không yêu người đàn ông máu lạnh này nữa.
Thế nhưng, khi hắn đến gần một chút, trái tim của cô vẫn vì thắn mà đập mạnh.
Cô không muốn ly hôn, một phần vì cô không muốn Tống Tử Hân được toại nguyện, mặc khác chính là không nỡ buông tay.
Cuộc hôn nhân này chính là hy vọng cuối cùng để cô giữ lấy Lăng Vũ Trạch, ngay cả khi anh nói rằng anh sẽ không bao giờ yêu cô.
Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Lăng thị.
Tống Tử Hân không vui nũng nịu:”Vũ Trạch, cô ta vẫn không chịu ly hôn với anh à?”
“Ừm.”
Lăng Vũ Trạch im lặng mấy giây, sau đó nhàn nhạt đáp lại, cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, không thể nhìn rõ biểu tình của hắn lúc này.
"Vũ Trạch, chẳng lẽ anh đã mềm lòng với cô ta rồi sao? Em nghe thư ký Lý nói, gần đây anh đều tan làm rất sớm để quay về nhà, anh muốn về gặp Lâm Tuyết sao?"
Tống Tử Hân trong lòng có chút lo lắng nói.
"Vũ Trạch, anh đừng quên chính cô ta biết đứa bé trong bụng cô ta không phải là con của anh, việc phá thai cũng là tự cô ta diễn một cảnh đau lòng như vậy, cô ta là sợ sau này xét nghiệm ADN sẽ bị phơi bày sự thật nên mới tự ý uống thuốc phá thai.
Ngờ đâu vì việc này lại khiến cô ta vô sinh, đây là báo ứng của cô ta, anh đừng nên tự trách."
Ngón tay đang cầm bút của Lăng Vũ Trạch đột nhiên siết chặt, trong lúc nhất thời anh cảm giác hơi thở ngưng trệ.
Vẻn vẹn cũng chỉ là như vậy trong vài giây, anh lại nở nụ cười mỉa mai.
“Đây đều chính là chuyện cô ta tự chuốc lấy, tôi cảm thấy tự trách vì cô ta? Kiếp sau đều khó có khả năng.”
Nghe vậy, Tống Tử Hân mừng rỡ, đưa tay nắm lấy tay Lăng Vũ Trạch, nhân cơ hội tiến lại gần anh hơn.
“Vũ Trạch, em yêu anh, đời này em sẽ không bao giờ phản bội anh.”
Đôi mắt ngước đôi mắt đào hoa hẹp dài nâng lên và nhìn người phụ nữ xinh đep quyến rũ trước mắt.
“Tử Hân, cảm ơn em, nhưng gần đây tôi có rất nhiều việc phải giải quyết, tôi phải đơi mọi chuyện xong xuôi rồi mới giải quyết chuyện ly hôn.”
“Trong công việc có vấn đề gì sao? có cần em nói với ba em một câu không? Ở Hải Sơn này, không ai dám không nể mặt ba em.”
Tống Tử Hân kiêu ngạo nói.
Tống Tử Hân cô, không chỉ là ảnh hậu Hoa Vương danh hiệu, phía sau còn có một thế lực chống lưng hắc bạch lưỡng đạo do cha cô đứng đầu.
Vì vậy, cô muốn đối phó với Lâm Tuyết còn dễ hơn việc bóp chết một con kiến.
Lăng Vũ Trạch hơi cau mày:”Việc của Lăng thị, tôi có thể tự mình giải quyết.”
Tống Tử Hân gật đầu, ánh mắt khao khát nhìn Lăng Vũ Trạch, lòng bàn tay hướng về đùi anh:”Vũ Trạch, em nghe lời anh.”
LÂm Tuyết hôm nay được Lăng Vũ Trạch nhắn đến công ty có việc, nhưng chưa bước vào cửa đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Lăng Vũ Trạch và Tống Tử Hân.
Lâm Tuyết bỗng nhiên cảm thấy bi a, mười năm qua, đến cùng là cô đã yêu phải loại đàn ông như thế nào?
Anh ta sao có thể mù quáng đến mức yêu một con hồ ly tinh giả tạo đạo đức giả và độc ác như Tống Tử Hân?
Mỗi lời Tống Tử Hân nói ra đều là vu khống, nhưng Lăng Vũ Trạch lại tin tưởng không chút nghi ngờ, ngược lại còn an ủi và hứa hẹn với cô ta.
Thân thể bên ngoài vốn đã phục hồi, nhưng vết thương trong lòng ngày càng lớn hơn, không có chảy máu, chỉ có nỗi đau càng ngày càng lớn dần ăn mòn trái tim cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...