Phong bất giác cảm thấy 1 sự phấn khích đến điên loạn đang dâng lên trong
lòng mình. Anh vừa đi vừa nhún nhảy trông rất khôi hài đến gần chiếc ghế đẩu. Anh duỗi thẳng bàn tay ra, vịn hờ thành ghế 1 cách điệu đà, rồi
anh đặt cả 2 chân ngồi chồm hổm trên chiếc ghế, không quên kèm theo 1 nụ cười bí hiểm với ban giám khảo. Thậm chí anh còn tự nhiên đến mức dùng
ngón tay út, ngoáy ngoáy lỗ tai của mình với vẻ thích thú…
Anh bây giờ không còn là Vũ Phong, chàng công tử kiêu ngạo nữa, mà đã
thật sự biến thành 1 tên hề quái dị. Từ ánh mắt, dáng đi, đáng ngồi,
phong thái không còn mang 1 chút tao nhã nào vốn là của riêng anh nữa,
mà nó trở nên trần trụi, thô kệch và quái đến mức khiến Tuấn phải chồm
cả người ra phía trước, miệng há hốc vì kinh ngạc
3 vị giám khảo luân phiên nhìn nhau, thì thầm to nhỏ điều gì đó, rồi
người đàn ông mang kính săm soi vào hồ sơ của Phong, cất giọng nói
nghiêm nghị:
- Được rồi, cậu đến đây.
Như gỡ bỏ chiếc mặt nạ của gã hề quỷ, Phong bỏ 2 chân xuống và bước đến
gần chiếc bàn bằng 1 phong thái thật tự tin, nhưng không kém phần tao
nhã, khác hẳn sự kì dị khi nãy. Trái tim anh lúc này đây đập liên hồi
khi hồi hộp chờ đợi lời nhận xét của ban giám khảo.
- Cậu… - người đàn ông đó hỏi giọng tò mò – thật sự chỉ từng là sinh viên của trường Đại học Kinh tế thôi à?
- Đúng vậy…! – Phong trố mắt
Người đàn ông thôi dán mắt vào hồ sơ, ông ngước mặt lên nhìn Phong thật lâu, rồi nói:
- Cậu diễn kịch bao giờ chưa?
- Rồi, lúc còn đi học, tôi hay tham gia tiết mục kịch nghệ của trường –
anh nhún vai – nhưng ông biết đấy, chỉ là những vở kịch nhỏ thôi, chẳng
có quy mô hoành tráng gì cả.
Cái phong thái tự tin từ hành động cho đến cách ăn nói của Phong bắt đầu khiến người đàn ông này cảm thấy thú vị. Ông điềm đạm bảo Phong xuống
khán đài chờ đợi kết quả; rồi nhanh chóng gọi tên thí sinh tiếp theo.
Phong đang bước chầm chậm dọc lối đi giữa 2 hàng ghế, thì bỗng cái gã
vừa được gọi tên “Hà Quốc Dũng” bèn cố ý hất mạnh vào vai anh với vẻ
khiêu khích khi hắn bước ngang. Và điều này khiến Phong tức điên lên!
Anh quay phắt lại định tẩn cho hắn 1 trận nhưng…lại thôi…Anh không nên
vì cái tên chết tiệt ấy mà phá hỏng hình tượng của mình.
Tên Dũng ấy là sinh viên của trường sân khấu điện ảnh; nên rõ ràng hắn
có rất nhiều lợi thế. Được đào tạo bài bản, có kinh nghiệm sân khấu, lại gây ấn tượng với ban giám khảo về cái mác có tiếng tăm ấy. Vì thế, hắn
đã có phần dự thi khá tốt và Phong bắt đầu cảm thấy lo lắng khi ban giám khảo bắt đầu tỏ ý hài lòng về tên hống hách này.
Ngồi phía trên Phong, Tuấn vừa quan sát cuộc casting, vừa len lén nhìn
chàng công tử đang tức tối vì đối thủ được khen ngợi; rồi nhoẽn miệng
cười. Bất thình lình…1 bàn tay chạm vào vai Tuấn khiến anh giật bắn cả
người
- Sorry nghen, đợi tôi lâu không? Nãy giờ ở trong cánh gà xem casting, hay quá chừng!
Tuấn quay sang lườm anh chàng với mái tóc highlight nâu vàng vừa ngồi xuống cạnh anh với vẻ trách móc
- Lúc nào ông chẳng để tôi đợi, hôm nay còn bày đặt sorry!
- Thôi, tôi biết Jack rộng lượng chẳng thèm để bụng mấy chuyện cỏn con
này đâu – anh ta cười tươi, chìa 1 đĩa CD cho Tuấn – đây, bố tôi nói rất thích bài hát này, ổng còn hứa sẽ giúp ông thu âm, vui rồi nghen.
Tuấn cười nhẹ, mân mê chiếc CD trong tay. Đây là bài hát mà anh sáng tác dành tặng riêng cho Phương Nhi, giai điệu của nó ướp 1 nỗi buồn man
mác, không có đoạn cao trào, mà chỉ tĩnh lặng, nhẹ nhàng như tình yêu
của anh với cô vậy. Trong suốt 3 năm quen nhau, 2 người hiếm khi có
những lúc giận hờn hay tranh cãi. Vì cô vốn là người hiền lành, hiểu
chuyện. Còn anh thì lúc nào cũng nhường nhịn cô và luôn có những suy
nghĩ chín chắn. Sự ra đi của Nhi đã để lại 1 lổ hỏng quá lớn trong trái
tim của Tuấn, thời gian đầu đối diện với cuộc sống thiếu vắng cô, anh
dường như suy sụp đến đánh mất chính bản thân mình. Anh điên cuồng lao
vào rượu bia, đắm chìm vào trong hơi men; để nó có thể quay ngược bánh
xe thời gian, đưa anh về với quá khứ hạnh phúc, nơi mà vẫn còn hình bóng cô, vẫn còn vương mùi hương và giọng nói ngọt ngào quen thuộc ngày ấy…
Nhưng sau mọi sự động viên của gia đình và bạn bè, cùng với ý chí mạnh
mẽ vốn có, anh dần lấy lại được tinh thần và cố gắng tiếp tục cuộc sống
này…vì cô…
- Nè! – anh chàng kia lay mạnh vai Tuấn – làm gì mà thừ người ra vậy?
Tuấn thoáng giật mình như vừa hoàn hồn trở về, rồi anh nhìn mông lung
xuống phía sân khấu, nơi mà 3 vị giám khảo đang thảo luận với nhau để
quyết định xem những gương mặt ưu tú nào sẽ được lọt vào vòng trong. Sau 1 cái tằng hắng, anh nói hơi gượng:
- Bảo, ông nghĩ ai sẽ được nhận vai hề…?
Mắt anh chàng kia bỗng dưng sáng lên, và nhanh chóng hướng về phía…Dũng
- Cậu Dũng kia, trông khá chuyên nghiệp, nghe nói cậu ta còn là con nhà nòi nữa.
- Chỉ Dũng thôi à…? – Tuấn hỏi bâng quơ
Bảo đảo mắt suy nghĩ, rồi anh đập tay 1 phát khi ánh mắt vô tình lướt ngang Phong
- Đúng rồi, cậu tóc vàng kia! Lúc cậu ta bật cười lên tôi đã nổi hết cả
gai óc đấy. Mà nói thật, gương mặt cậu ta đẹp đến mức ban đầu tôi cứ ngỡ là con gái ấy chứ.!
Tuấn chợt phá lên cười như nắc nẻ. Anh không biết Phong sẽ phản ứng như
thế nào khi nghe lời khen:”Đẹp như con gái” ấy, nhưng nếu là anh, anh
sẽ cảm thấy nó giống 1 lời nói đểu hơn là khen ngợi.
Lúc này thì người đàn ông mang kính rời khỏi chiếc bàn, ông bước đến gần mép sân khấu, dõng dạc nói:
- Chúng tôi đã chọn được 7 người vào vòng trong, cũng là vòng cuối của
phần casting này. Những ai được tôi xướng tên, yêu cầu bước lên sân
khấu. Còn những người khác, có thể ra về.
Không khí căng thẳng bao trùm khắp khán đài, ai nấy cũng chắp tay, nhắm
mát cầu nguyện… Người đàn ông kia ngưng 1 hồi, rồi khẽ nhìn vào tờ giấy
trên tay, bắt đầu đọc cái tên đầu tiên
- Hà Quốc Dũng!
Phong tặc lưỡi 1 cách cay cú, nhưng sau đó anh liền quên đi nỗi tức tối
và tiếp tục lắng tai nghe. Nhưng…liên tục 5 cái tên thoát ra từ miệng
người đàn ông ấy đều lạ hoắc đến đáng sợ. Chỉ còn 1 người cuối cùng có
cơ hội nhận được vai diễn cá tính này… Anh có được chọn không? Chẳng lẽ
anh chưa gây được ấn tượng tốt với họ? Hay tại phong thái tự tin đến
ngạo mạn của anh làm họ có hiềm khích? Rồi người đàn ông kia nhấc nhẹ
gọng kính, xướng to cái tên cuối cùng:
- Và…Vũ Phong!
Phong cố gắng mím chặt môi mình lại để không phải hét lên vì vui mừng.
Anh cảm thấy những sự hồi hộp, lo lắng, căng thẳng đều đồng loạt thoát
ra từ hơi thở của anh. Trong khi đó, tên Dũng lại tỏ vẻ khó chịu ra mặt, theo hắn, sẽ thật nhục nhã nếu để thua 1 tên con trai có dáng người
mảnh khảnh đến ẻo lả như thế này.
Sau khi 7 thí sinh đều có mặt đầy đủ trên sân khấu. Chàng thanh niên với đôi mắt thâm quầng, trông có vẻ trầm tính ngồi bên phải người đàn ông;
liền bước lên phía trước. Anh khẽ nhíu mày nhìn vào từng gương mặt của
thí sinh, rồi nói:
- Vòng này các cậu sẽ diễn 1 đoạn ngắn về cảnh tên hề nhận ra tình yêu
của mình dành cho 1 cô gái hiền lành. Vì tình yêu mãnh liệt đó đã giúp
hắn thoát khỏi bóng đêm tội ác và hướng đến cái thiện. Nhưng hãy chú ý!
Vì tình yêu là 1 thứ hoàn toàn mới lạ đối với tên hề, nên nó vừa làm cho hắn ngỡ ngàng, vừa khiến hắn cảm thấy hạnh phúc.
Nói rồi anh ta chìa cho mỗi người 1 tờ giấy ghi đoạn thoại nhỏ về sự gặp gỡ của gã hề và cô gái
v Julie: Nào, để tôi băng bó vết thương cho anh
v Tên hề ( ngạc nhiên): cô bị ngốc à? Biết tôi là kẻ thù của dân làng mà cô vẫn tốt với tôi sao?
v Julie ( mỉm cười dịu dàng): tôi chưa bao giờ xem ai là kẻ thù cả.
v Tên hề ( bị nụ cười của cô gái làm cho say đắm): sao tôi lại cảm
thấy…vui…à không, hân hoan…, cũng không,… phấn khích trong lòng như thế
này nhỉ?
v Julie: ý anh là hạnh phúc?
v Tên hề ( lại ngạc nhiên): hạnh phúc là gì?
v Julie ( cười hiền, thẹn thùng): là cảm giác khi yêu và được yêu, anh không biết sao?
v Tên hề: yêu…là gì?
v Julie: là khi trái tim anh loạn nhịp vì 1 ai đó.
v Tên hề ( hoảng hốt ôm lấy ngực mình): sao tim tôi lại đau đớn…à không…lại hoạt động, hoạt động nhanh như thế này?
v Julie ( hoảng hốt): Anh sao vậy?
v Tên hề ( bàng hoàng nhìn cô gái): Lẽ nào… tôi yêu cô…?
Trong khi những thí sinh khác đang chăm chú đọc lời thoại thì người
thanh niên ấy dụi dụi con mắt thiếu ngủ của mình, nói sau 1 cái ngáp đầy khiếm nhã:
- Tất cả các cậu sẽ có 15 phút để học thuộc lời thoại tên hề. Sau 15
phút, tôi sẽ thu lại hết những tờ giấy đó và phần thi của các cậu sẽ bắt đầu.
Sau đó, 7 người đều cắm cúi, tập trung học lời thoại. 15 phút sau, khi
đã thu hồi lại những tờ giấy, Quốc Dũng – thí sinh đầu tiên – bước lên
sân khấu và bắt đầu phần thi của mình. Không hổ danh là con nhà nòi,
Dũng có những động tác búng tay quái dị, chuyển động rất điệu nghệ và
hắn đọc thoại lưu loát, kiểu đã được đào tạo kĩ lưỡng. Khi đến cảnh gã
hề bàng hoàng nhận ra mình yêu Julie, thì tên Dũng này diễn giống như
vừa bị điện giật, nét mặt hắn trở nên thất thần và lắp bắp nói câu cuối
cùng của đoạn thoại. Phần thi của hắn kết thúc với những tràng vỗ tay
khen ngợi của ban giám khảo. Trong khi Phong ngồi đó cứ xùy xùy ra những âm thanh sặc mùi ghen tức.
Những thí sinh tiếp theo thì liên tục dẫm vào vết xe đổ của nhau. Họ đều chú tâm đến việc diễn tả cảm xúc yêu thương mà quên khuấy đi mất việc
phải chèn vào những sự quái dị của tên hề. Vì thế, khi xem họ diễn, ai
nấy cũng cảm thấy họ giống 1 con người bình thường hơn là 1 gã hề quỷ.
Và phần thi của Phong cũng đã đến, như lần trước, anh vẫn tự tin bước
lên sân khấu, nhưng khi vô tình hướng mặt về phía khán đài bấy giờ đã
khá vắng vẻ, thì trái tim Phong đột nhiên loạn nhịp 1 cách bất thường.
Đôi mắt anh dán chặt vào bóng hình nhiều lần đã khiến anh rung động. Cái nhìn của Phong khiến Tuấn thoáng giật mình, trông nó giống…Nhi quá,
giống đến độ làm anh phải khẽ chau mày lại vì bực mình!
“Cụp!!”, không gian của sân khấu và khán đài bỗng tối đen 1 cách đáng
sợ, nhưng cũng nhờ vậy mà Phong mới có thể dứt ánh mắt của mình ra khỏi
Tuấn, nhưng…tại sao lại mất điện trong lúc quan trọng như thế này chứ?
Chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay kẻ nào đó đã rắp tâm hã m hại anh?
- Mất điện rồi, chắc phải dời phần thi của cậu này lại thôi. – giọng người phụ nữ kia cất lên
- Chị nghĩ sao vậy Vy? – chàng thanh niên càu nhàu – kể từ mai đoàn kịch ta sẽ chẳng còn thời gian rảnh nào nữa đâu!
Phong nghe thấy thế, liền nói vang vọng vẻ vô cùng kiên quyết:
- Khoan đã, không cần phải dời đâu! Tôi sẽ diễn đoạn ấy ngay bây giờ! 3 người chỉ cần nhìn thấy gương mặt tôi là được chứ gì?!
Không đợi cho 3 vị giám khảo kịp phản ứng, Phong nhanh chóng lấy chiếc
Iphone trong túi ra, rồi rọi phần ánh sáng phát từ màn hình lên gương
mặt thanh tú của mình, xong anh lại nói vang:
- 3 người thấy mặt tôi chưa? Nếu thấy rồi thì…phiền chị Vy gì đó hỗ trợ tôi có được không?
Vy mò mẫm bước về phía gương mặt đang phát sáng 1 cách kinh dị kia, rồi e dè bảo:
- Nhưng cậu không thể thấy rõ mặt tôi…diễn xuất sẽ không tự nhiên đâu…
- Tôi sẽ tự tưởng tượng! – Phong nói nghe rất chắc chắn
Trong đêm đen, vang lên tiếng cười khanh khách của người đàn ông mang
kính. Rồi ông cất tiếng, bảo Vy hãy tiếp tục vai trò của mình. Sau 1
tiếng thở dài nhỏ, Vy chuyển sang giọng nói hiền dịu, ngọt ngào của nhân vật Julie:
- Nào, để tôi băng bó vết thương cho anh.
Phong méo mó gương mặt đang nở nụ cười quái dị, rộng đến mang tai của mình trông rất khôi hài
- Cô bị ngốc à? Biết tôi là kẻ thù của dân làng mà cô vẫn tốt với tôi sao?
- Tôi chưa bao giờ xem ai là kẻ thù cả. – Vy cố gắng cười lên thành 1 tiếng nhỏ để Phong nghe thấy
Phong mặc dù không thể thấy được nụ cười của bạn diễn, nhưng anh vẫn cố
mường tượng ra hình ảnh rạng ngời đến nỗi khiến tên hề phải say đắm ấy.
Bất giác… gương mặt của Tuấn lúc mỉm cười chào khán giả lại xuất hiện
trong tâm trí anh, khiến anh không thể ngăn chặn được dòng cảm xúc mãnh
liệt trong lòng lúc này. Bấy giờ, Phong mới nhận ra điểm chung của mình
và tên hề, thứ tình cảm này vừa khiến anh hạnh phúc, vừa làm anh ngỡ
ngàng đến sợ hãi. Rồi đôi mắt Phong bỗng dưng ngây dại đi, anh lắp bắp
với những dòng cảm xúc rất chân thật:
- Sao tôi lại cảm thấy vui…à không, hân hoan…? Cũng không,…phấn khích trong lòng như thế này nhỉ…?
- Ý anh là hạnh phúc…?
- Hạnh phúc? – Phong trố mắt ra, trông anh càng kinh dị hơn dưới ánh đèn mập mờ - là gì vậy…?
- Là … - Vy ngập ngừng vẻ thẹn thùng – cảm giác khi yêu là được yêu, anh không biết sao?
- Yêu…? Là cái gì…?
- Là khi trái tim anh loạn nhịp vì 1 ai đó…!
Lúc này thì Phong diễn giống như đang lên cơn đau tim, khiến 3 vị giám
khảo phải giật mình. Dưới ánh đèn phát ra từ chiếc iphone kia, hàng lông mi dài đổ bóng xuống, tạo thành những vệt đen dài ở mi mắt dưới khiến
gương mặt Phong trở nên kì bí, quái dị hơn bao giờ hết. Rồi anh nhăn
nhó, khổ sở bật những âm thanh eo ** phát ra từ cổ họng của mình:
- Trái tim của tôi…sao lại đau đớn…à không, sao lại hoạt động…hoạt động nhanh như thế này…?
- Anh…sao vậy?? – Vy hoảng hốt
- Lẽ nào… - Phong hơi hướng mặt về phía khán đài, đôi mắt pha 1 chút ngỡ ngàng, nhưng đầy mê dại – tôi…yêu cô…?
Tuấn báu chặt thành ghế 1 cách vô thức, 1 luồng khí lạnh khẽ len vào sau gáy khiến anh phải thoáng rùng mình…
Chợt…! Ánh đèn sân khấu vụt sáng lên, ai đó đã chỉnh sửa lại nguồn điện
đã bị cắt. Khi đã quen dần với thứ ánh sáng chói chang này, Phong dần hé mắt ra và nhìn 1 cách dò xét vào 3 gương mặt đang cứng đờ kia…rồi đột
nhiên, họ đồng loạt vỗ tay khen ngợi anh với thái độ thật lòng nhất. Và
khi 3 vị giám khảo bước vào trong cánh gà để thảo luận chọn ra người
chiến thắng; thì Tuấn liền đứng phắt dậy và bỏ về. Thật sự, anh không
muốn phủ nhận những gì diễn ra trong lòng mình lúc này và cũng chẳng
muốn bận tâm về nó thêm chút nào nữa…
Bên trong cánh gà, người thanh niên liên tục dùng những lời lẽ có cánh để khen ngợi tên Dũng:
- Em thấy chọn Dũng là hợp lý nhất. Cậu ta dù sao cũng là con nhà nòi, phần thi của cậu ấy lại khá tốt!
- Khang à…! – Vy chau mày chen vào – con nhà nòi thì sao chứ? Chúng ta
nên công bằng với các thí sinh khác! Chị thấy Vũ Phong rất nổi trội, tuy cách đọc lời thoại chưa mấy truyền cảm nhưng…bù lại cậu ấy có 1 ngoại
hình đẹp…!
- Lựa chọn giữa người chuyên và không chuyên, vớ vẩn quá đấy! – Khang phì cười kiểu chế nhạo.
Người đàn ông đưa tay ra hiệu cho cả 2 dừng tranh cãi, rồi ông đảo mắt
suy nghĩ… Có lẽ bây giờ ông là người quyết định vai diễn thằng hề quỷ
trong chính tác phẩm của mình, vì câu trả lời của 2 người kia đã quá rõ
ràng rồi. Một bên là con nhà nòi, một bên là anh chàng nghiệp dư cùng
niềm đam mê rực cháy…
Ngoài khán đài, Phong bước hiên ngang đến tên Dũng đang điềm nhiên ngồi
trên chiếc ghế bọc nhung đỏ. Chẳng nói chẳng rằng, anh túm lấy cổ áo hắn và quát lên:
- Thằng hèn! Mày nghĩ dùng hạ sách cắt điện đó là có thể loại được tao sao??
Tên Dũng tỏ vẻ chẳng hề sợ hãi, ngược lại hắn còn đáp trả Phong tỉnh bơ:
- Bằng chứng đâu hả thằng ranh con?
- Khi bước lên sân khấu tao đã kịp nhìn xuống khán đài, và tao chả thấy
mày đâu cả! – Phong lại quát lên đầy giận dữ - nói mày biết, cho dù tao
bị loại, thì tao vẫn tin tao giỏi hơn mày, thằng đê tiện!
Bản tính tự kiêu trỗi dậy, khiến Phong không kiểm soát được lời nói của
mình nữa. Bị cơn tức giận bao trùm, anh định vung tay định đấm cho hắn 1 phát thì… liền bị khựng lại ngay khi giọng nói nghiêm khắc của người
đàn ông vang lên:
- Tất cả trật tự! Giờ tôi sẽ công bố người được nhận vai diễn thằng hề quỷ trong vở kịch Ánh sáng và Bóng tối.!
Phong miễn cưỡng buông tay ra khỏi cổ áo tên Dũng, rồi anh căng thẳng
nhìn vào người đàn ông kia, chờ đợi 1 cái tên… Ông ta ngưng 1 hồi lâu,
cố ý tạo sự hồi hộp thường thấy trong các buổi công bố kết quả. Rồi sau 1 cái tằng hắng đầy khiếm nhã, người đàn ông bắt đầu hé đôi môi khô cằn
của mình ra…
--------------†--------------
Trong quán Sound of Paradise
Tuấn lướt những ngón tay thanh thoát trên phím dương cầm trông có vẻ rất say mê. Chỉ khi như thế này, anh mới thôi nghĩ về những thứ vớ vẩn mà
anh luôn luôn muốn quẳng chúng ra khỏi tâm trí.
Nhưng…tiếng đàn của Tuấn bỗng bị lệch nhịp khi Phong mở cửa bước vào
quán và đi như bay vào phòng vệ sinh. Thật sự, anh cũng tò mò…không biết anh chàng kia đậu hay rớt mà lại có thái độ như thế…
Trước tấm gương lớn, Phong vuốt gược mái tóc của mình lên kiểu như
“không thể tin được”, rồi anh nở 1 nụ cười đắc thắng, tự hào với chính
mình trong tấm gương. Anh đã được nhận vai thằng hề quỷ! Anh đã chiến
thắng tên hèn hạ kia mặc dù hắn có nhiều lợi thế hơn anh! Thật sự lúc
này, Phong hạnh phúc đến phát điên lên được! Anh sẽ được đứng trên sân
khấu để sống cùng nhân vật, sẽ được đứng trước biết bao nhiêu khán giả,
được quyền điều khiển cảm xúc của họ, làm họ cười, làm họ khóc,…Ôi ước
mơ của anh, anh đã gần chạm tay được đến nó rồi…!!!
Tối hôm đó, đến giờ quán đóng cửa nhưng bên ngoài lại mưa tầm tã, sấm
chớp thì giật liên hồi. Vốn sợ lạnh nên Tuấn ghét nhất là phải dầm mưa.
Anh đứng ngán ngẩm nhìn từng giọt nước lăn dài xuống tấm kính, miệng thì ngậm chặt điếu thuốc như để sưởi ấm cho cơ thể vậy. Phong nhanh chóng
nhận ra điều đó, rồi không ngần ngại, anh tiến đến gần Tuấn và bắt
chuyện:
- Ngại dầm mưa à?
- Ừ - Tuấn đáp hờ hững – tôi sợ lạnh
- Ngồi trong xe hơi chắc không lạnh chứ? – Phong nói bâng quơ
Như hiểu được ý cậu chủ, Tuấn lắc nhẹ đầu, nói nhanh:
- Thôi khỏi, tôi chờ hết mưa rồi về.
- Đừng nghĩ tôi lo cho anh – Phong thở dài – tôi chỉ sợ giọng hát anh bị hỏng, rồi quán chúng tôi lại phải tìm đến ca sĩ mới, phiền phức lắm!
Thôi theo tôi, nếu không từ mai đừng đến đây đàn hát nữa.
Dứt câu, Phong kéo tay Tuấn bước ra khỏi cửa, tiến về chiếc xe hơi màu
đen bóng loáng của mình. Khi xe vừa chạy được 5 phút thì mưa bắt đầu
thưa dần. Phong liếc sang chàng ca sĩ, tiếp tục bắt chuyện:
- Anh có bạn gái chưa Tuấn?
Tuấn giật bắn cả người khi nghe Phong nhắc đến 2 chữ “bạn gái”, rồi bằng giọng điệu khá cọc cằn, anh đáp:
- Cô ấy mất rồi!
Phong quay hẳn mặt sang nhìn chằm chằm vào Tuấn, trái tim khó hiểu lại
nhảy múa lung tung trong lồng ngực anh. Sau cái tằng hắng, anh lúng túng nói:
- Ờ…tôi xin lỗi, tôi… vô ý quá.
- Không sao – Tuấn thở ra 1 hơi dài não ruột – còn cậu? Casting thế nào?
- Vai hề thuộc về tôi – Phong nhún vai vẻ tự mãn – như tôi đã đoán lúc đầu.
Tuấn phì cười, thật sự anh không biết cậu công tử này lấy đâu ra ngần ấy sự tự tin thế kia
- Phong này, cậu có khiếu đấy, sao không học trường Sân khấu – điện ảnh?
- Bố tôi xem thường nghề diễn viên, và muốn tôi theo kinh doanh giống ông ấy.
- Ồ - Tuấn trố mắt ngạc nhiên – không lẽ…
- Sao?? – Phong quắc mắt – đừng nói với tôi là anh sẽ giảng đạo cho tôi
về bài học “Phải biết vâng lời cha mẹ” đấy nhé. Tôi thề sẽ quẳng anh
xuống xe ngay đấy!
Anh chàng Tuấn chợt bật lên cười như nắc nẻ, cái kiểu nóng nảy trẻ con của Phong khiến anh buồn cười không chịu được
- Không, ý tôi là tụi mình giống nhau.
Đôi mắt Phong lúc này đã dịu bớt, nó trở thành 1 sự đồng cảm sâu sắc, có phần xúc động khi nghe đến 2 chữ “tụi mình”, nghe thật thân thương làm
sao…!
Khi dừng bên vệ đường vì đèn đỏ, bất chợt có 1 người đàn ông với vẻ
ngoài khắc khổ, liên tục gõ gõ vào cửa kính xe của Phong. Phong kéo cửa
kính xuống, hỏi giọng cọc cằn khi nhìn vào bộ trang phục lôi thôi của
ông:
- Gì vậy chú?!
- Cậu thanh niên tốt bụng, làm ơn cho tôi quá giang đến bệnh viện Gia
Định để thăm vợ tôi, cô ấy vừa bị tai nạn, mà tôi chẳng còn đồng xu nào
để đi xe đến đó cả - ông ta van xin tha thiết.
Vốn dễ mủi lòng, nên mặc dù không thích ngoại hình của người đàn ông,
Phong cũng để cho ông ta mở cửa ngồi vào hàng ghế sau. Nhưng khi xe vừa
chạy vào con đường khá vắng, thì người đàn ông tội nghiệp kia liền lộ ra bộ mặt của 1 tên cướp! Gã mạnh bạo kề dao vào cổ Phong và chìa cái túi
đen cho Tuấn, quát lên:
- Muốn sống thì bỏ hết tiền và những thứ quý giá của 2 đứa bây vào cái túi này! Nhanh lên!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...