Lúc này, ở ngoài cửa phòng Tiểu Phong có hai người đang đứng. Không cần phải nói mọi người hẳn cũng biết là ai.
Bọn họ cơ hồ đều cùng lúc nâng tay lên, định gõ cửa, lại ý thức được mình cùng đối phương có động tác giống như nhau liền thả tay xuống. Ánh mắt của hai người trong không khí lại bắt đầu chọi nhau. (=.=)
Một lúc sau, lại nâng tay, rồi buông; nâng, buông...... Tới tới lui lui vài lần, động tác của bọn họ vẫn là giống nhau như đúc.
Hai người rốt cục cũng ngừng lại.
Sau khi giằng co, đồng thời “Hừ!!”
Đồng thời “Rầm!!” một tiếng, hai cánh cửa bên cạnh phòng Tiểu Phong một trái một phải đều đóng lại.
Đêm thực sự, bắt đầu rồi......
Ngày hôm sau, rất nhiều người đến Duyệt Lai khách điếm tìm ta, nghe giải thích mới biết được, thì ra bọn họ đều là khách nhân của Nghi Xuân viện hôm qua, nói gì mà từ sau khi gặp ta liền “Bị dung mạo và cầm nghệ ngày đó làm cho khuynh đảo”, tranh nhau mời ta đến nhà làm khách, còn có người khoa trương đến nỗi đem sính lễ dâng đến, nói là muốn cầu hôn ta?!!!
Bọn họ cho ta là nữ phẫn nam trang?? Làm cho lão tử khi không bão nổi!!! Một phen mở tung vạt áo, lộ ra một bộ ngực trắng trẻo bằng phẳng, hét lớn: “Các ngươi là đồ cẩu mắt mù!! Lũ đầu heo các ngươi xem rõ ràng cho lão tử!! Lão tử chính là nam nhân hàng thật giá thật!!!!! Đầu các người toàn XXOO**%%¥¥......”
Âm thanh lão tử chửi bậy không ngừng vang vọng trong không khí, Mắt đào hoa cùng Băng sơn nam ở bên cạnh không biết vì cái gì mà tức giận, nhanh tay nhanh chân kéo vạt áo của ta lại.
Đúng lúc này,
“Bịch!”
Âm thanh gì vậy?!
“A!! Thiếu gia! Ngài đừng ngất a!! A ~~ thiếu gia!! Ngài như thế nào mà còn chảy máu mũi?? Người đâu mau tới a ~~~~~” lại là một trận rối loạn.
Cuối cùng, Mắt đào hoa phát huy uy lực của kẻ giàu nhất thiên hạ, đem đuổi đám người này ra ngoài. Sau khi mọi người tản ra, Mắt đào hoa cùng Băng sơn nam quay lại nói với ta: “Thân ái ( Phong), sau này ngươi nhất định không được trước mặt người ngoài mà làm việc vừa rồi!”
“Việc vừa rồi? Việc gì a?” Ta mờ mịt hỏi.
“Là cởi áo!!!” Bọn họ khó khi được nhất trí mà đem cái lỗ tai của ta thiếu chút nữa chấn điếc. Được rồi được rồi, ta biết người cổ đại các ngươi bảo thủ, về sau không làm là được rồi chứ gì, thật là, ta gật gật đầu. Thấy ta đáp ứng, bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra.
Mấy ngày kế tiếp, vẫn là thỉnh thoảng lại có người tới cửa tìm ta, nhưng đều bị chưởng quầy cản lại, lúc thật sự không đỡ được nữa, Mắt đào hoa mới tự thân vận động đi thu phục, hừ! Ai dám không nể mặt kẻ giàu nhất thiên hạ? Nào biết qua vài ngày, bọn họ lại đến tìm ta, nói cái gì mà không tiếc tiền bạc, muốn mời ta đàn mấy khúc cho bọn họ nghe.
Sau lại có người nói cho ta biết, từ khi bọn họ nghe xong tiếng ca của ta liền tựa như trúng độc, những giọng ca khác đều chui không lọt lỗ tai, mà con hồ ly của Nghi Xuân viện kia lúc đàn hát vẫn có rất nhiều người đến nghe, nhưng khi nghe xong cũng không còn những tiếng trầm trồ khen ngợi như trước, mà là lắc đầu nhíu mày nói: “Không được không được, kém nhiều lắm.”
Còn những khách nhân ngày đó không đi Nghi Xuân viện hoặc người ở các nơi khác nghe nói một tên nam nhân đã đánh bại ca kỹ nổi tiếng nhất thành Hàng Châu đều cảm thấy thật hứng thú, khi đến khách điếm lại ‘không cẩn thận’ nghe thấy ta đánh đàn ca hát lúc ngủ không được, kết quả là, ta lại có một đống fan hâm mộ. Chỉ trong vài ngày, cơ hồ tất cả mọi người ở Hàng Châu đều biết đại danh cùng “Sự tích quang vinh” của ta, luôn thể tặng ta một cái biệt hiệu, gọi là “Ca thần”. Ai ~~ không nghĩ tới trình độ ngồi lê đôi mách của người cổ đại cũng ngang ngửa lũ paparazzi hiện đại a ~ mà, không có TV lại không có máy tính, bọn họ lấy cái gì mà khiến cho tin tức truyền lan nhanh dữ vậy?
Mắt đào hoa cùng Băng sơn nam mỗi ngày như cũ, đều theo giúp ta dạo chơi khắp thành Hàng Châu, đối với ta là theo kiểu ‘hữu cầu tất ứng’(1). Ta không phải người mù, đương nhiên nhìn ra được trong mắt bọn họ lộ ra tình cảm gì đối với ta, hơn nữa càng ngày càng sâu nặng. Như vậy, còn ta? Ta nghĩ, hẳn cũng là thích bọn họ đi? Bằng không thật sự rất khó giải thích hai cái rung động kia từ đâu mà đến. Thỉnh chú ý, là hai cái. MY GOD! Như vậy bảo ta làm sao lựa chọn?? Lúc này ta thật cũng không biết phải làm sao bây giờ....... Quên đi, không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, tục ngữ nói: thuyền đến thì cầu tự nâng. Cùng lắm thì ba người cứ như vậy đi! Mà cũng không thể cùng lắm đâu.
Trong ba người chúng ta, kẻ bận rộn nhất là Mắt đào hoa, hắn luôn tự mình kiểm tra tình hình tất cả các sản nghiệp ở Hàng Châu. Cho nên, sau khi theo ta đi chơi vài ngày, rốt cục cũng không thể không bắt đầu nề nếp trở lại. Hắc hắc, nhìn không ra hắn còn có bộ dạng như thế này! Làm việc nhanh gọn, quả cảm kiên quyết, sạch sẽ lưu loát, một chút cũng không qua loa, bộ dạng tên lưu manh bình thường ngả ngớn lại dịu dàng hoàn toàn nhìn không thấy, khiến cho các chưởng quầy đều gật đầu bội phục nói: có đại lão bản như vậy là phúc khí của chúng ta a. Vài lần khi hắn đang xử lí công vụ thì bị ta thấy được, hắn liền trong nhanh chóng chạy đến, đắc ý hỏi ta có phải hay không bị hắn cuốn hút? Ta liền thưởng cho hắn một cái cốc đầu!
Lúc Mắt đào hoa không có thời gian đi theo ta, tâm tình của Băng sơn nam lại đặc biệt tốt. Đừng hỏi ta là làm sao biết được, bởi vì tên kia ngàn năm luôn là bộ mặt núi băng, khó có khả năng tìm được trên mặt hắn một biểu tình của con người, nhưng chính là ta có thể cảm giác được, hắn đang cười.(_ _’’)
Lúc Mắt đào hoa tạm thời rảnh rỗi, bọn họ sẽ ở trước mặt ta biểu diễn một cuộc chiến đầy mùi dấm chua(2), chiến lợi phẩm chính là bản thân ta.
Lúc đứng lúc ngồi, đều phải chiếm được vị trí gần ta nhất; khi ăn cơm, liều mạng gắp thức ăn vào chén của ta, nếu không chính là trực tiếp đưa đến tận miệng ta, dường như là đang so xem ta ăn đồ ăn của ai nhiều hơn, thành ra ta một chút cơm cũng không thể hảo hảo mà ăn, cuối cùng điên tiết đem hai người đá đến bàn khác, sau bọn họ đều học thông minh, ngoan ngoãn ăn cơm, không hề gắp cho ta cái này cái kia nữa, chính là khuyên ta nên ăn nhiều một chút, nói cái gì mà ta thật sự rất gầy, hẳn là phải ăn nhiều để bổ dưỡng. Vốn lòng ta còn có chút cảm động nho nhỏ, nào biết Mắt đào hoa nói tiếp: khi ôm mới thoải mái. Hai tay ta hung hăng cốc đầu bọn họ mỗi người một cái, lại đem đuổi đi.
Ngươi cũng đừng nghĩ ta là bất công với Băng sơn nam, tuy rằng câu nói kia không phải hắn nói, nhưng ta tinh tường thấy được đồng ý trong mắt hắn. Tóm lại, bọn họ chính là phải nhiều lần gây chuyện mới cam nguyện, bằng không cả người sẽ không thoải mái.
Một ngày liền như vậy trôi qua.
..................
*****************************************
Đêm dài yên lặng.
Một bóng người lén lút ra khỏi Duyệt Lai khách điếm. Hắn đi vào một nơi hẻo lánh, nhìn thấy bóng người liền lập tức quỳ xuống hành lễ, “Nô tài tham kiến chủ thượng.”
“Hừ, được rồi ~ ngươi đến thực đúng giờ a. Ít nhảm đi, mau nói cho ta biết gần đây Chu Lẫm Nhiên có động tĩnh gì? Còn có, cái tên tiểu tử họ Âu như thế nào lại xuất hiện ở Hàng Châu...... Bọn họ đang làm cái gì … không có tình huống nào kỳ lạ sao? Bằng tài lực(3) của tên tiểu tử đó, nếu hắn trợ giúp Chu Lẫm Nhiên thì nhất định sẽ là phiền toái lớn làm trở ngại lớn kế hoạch của ta.” Bóng người nhíu mày nói.
“Khởi bẩm chủ tử, ngài không cần lo lắng. Hết thảy đều đang tiến hành theo kế hoạch của ngài. Hoàng Thượng...... Ách, Chu Lẫm Nhiên hắn cũng không phát hiện được điều gì cả, còn cùng với Âu thiếu gia mê mẩn một tên nam nhân tên là Dạ Nguyệt Phong, hai người ngoại trừ cả ngày tranh giành tình nhân ra, thì nô tài không phát hiện việc gì dị thường cả, hơn nữa Chu Lẫm Nhiên cũng không tính biểu lộ thân phận của mình với những người khác.”
“Nam nhân? Khặc! Ngươi nói tên tiểu tử họ Âu ta còn có thể lý giải được, nhưng mà Chu Lẫm Nhiên......? Hắn có thể là giả vờ hay không?” Trong giọng nói rõ ràng có hoài nghi.
“Chủ tử. Nô tài nói chính là thật a, nô tài mà có chín lá gan cũng không dám lừa gạt ngài a ~ Chu Lẫm Nhiên quả thật bị làm cho thần hồn điên đảo, hơn nữa, cái nam nhân kia quả thật cũng có tài năng.” Tiếp theo, hắn thao thao bất tuyệt, miêu tả mỹ mạo của Tiểu Phong cùng những “sự tích quang vinh”.
“Nga ~~? Ngươi nói như vậy làm ta thật hứng thú với tên nam nhân đó. Bất quá điều này không phải là trọng điểm, ngươi! Tiếp tục quay về giám thị Chu Lẫm Nhiên, có việc gì liền phải báo cáo ngay với ta!”
“Vâng, chủ tử.” Nói xong liền theo đường cũ trở về khách điếm.
“Hừ. Dạ Nguyệt Phong sao? Có lẽ sẽ có chút giá trị lợi dụng, bất quá chính là đáng tiếc một mỹ nhân như vậy, nhưng đừng lo, nếu Chu Lẫm Nhiên thích cái gì, đến cuối cùng, ta đều phải đoạt được từ tay hắn!! Ha ha ha ha!!!!!!” Tiếng cười tà ác truyền khắp rừng cây, ngay cả mặt trăng đều phải sợ hãi mà trốn vào mây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...