Sau khi trở lại, Kỷ Tầm trở nên càng thêm dính người, hận không thể cùng Giang Mính hòa vào nhau.
Sợ mình không để ý, lão công liền bị gia gia khi dễ.
Giang Mính một bên hưởng thụ Kỷ Tầm toàn thân tâm ỷ lại, một bên không thể không bứt ra đi công ty xử lý công việc.
Kỷ thiếu gia vừa nghe đến hắn muốn đi công tác, còn muốn đi sớm về trễ, liền nhíu chặt lông mày, nhẹ giọng năn nỉ: "Không đi công ty, ở nhà với em không tốt sao?"
Giang Mính bị cậu ôm đến không thể cầm máy vi tính, nỗ lực một chút liền từ bỏ.
Cùng Kỷ Tầm đồng thời ngã về trên giường, hắn thẳng thắn nghiêng người sang đem Kỷ Tầm kéo vào trong lồng ngực, nói: "Ta muốn không đi nữa công tác, Kỷ gia gia liền chụp cho tôi một cái tội danh không chuyên cần."
"Nhưng là, anh cũng không thiếu tiền..." Kỷ Tầm nói thầm, cậu chính là biết đến Giang Mính có rất nhiều tiền, cậu cũng biết, nhà mình cũng rất có tiền, người có tiền tại sao còn phải làm việc?
Đây không phải là tự tìm khổ sao?
Giang Mính nghiêm túc suy tư cái vấn đề này, sau đó nói: "Kiếm thêm a."
Kỷ thiếu gia vẫn không hiểu được vấn đề đi làm kiếm tiền, cậu ôm chặt Giang Mính hỏi ra vấn đề bản thân sợ nhất: "Anh đến công ty liền không trở lại sao?"
"Làm sao lại như vậy a" Giang Mính nhìn mắt Kỷ Tầm nói: "Đã nói sẽ không rời khỏi em."
"Lần trước, anh cũng đã nói như vậy!" Kỷ Tầm lăn vào trong chăn, nhỏ giọng oán giận.
"Tôi sẽ không nuốt lời!" Giang Mính cơ hồ muốn chỉ thiên lập lời thề, hắn phát hiện mình cùng Kỷ Tầm ở nơi này cơ hồ muốn đem công ty phá sản.
"Em không tin! Trừ phi anh mang em theo cùng!"
"Cái gì?"
"Mang em đi làm, phải nhìn thấy anh mới được!"
"..." Giang Mính bật cười, hắn đè lên nửa người của Kỷ Tầm hôn một cái, hùng hồn nói: "Có thể a!"
"Thật sự?" Kỷ Tầm chỉ lo hắn lại đổi ý, vội vã nói bổ sung: "Em sẽ làm phiền, anh yên tâm."
"Em có thể làm loạn cái gì a?" Giang Mính cười: "Đây thực sự là một ý kiến hay, cũng không để em lo lắng, liền giải quyết nỗi khổ tương tư của tôi."
Kỷ thiếu gia đỏ mặt nói: "Làm sao liền nỗi khổ tương tư, kỳ thực nhiều nhất chỉ có mấy tiếng không gặp..."
"Tôi mỗi mộ khắt đều muốn ở cạnh em." Giang Mính vẻ mặt thành thật nói.
Kỷ Tầm nghe lời này không nhịn được cười đến lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, ôm lấy cổ Giang Mính nói: "Vậy thì, vậy thì một khắc cũng không tách ra."
Sáng sớm ngày hôm sau, Kỷ mẹ mới vừa đem hai mảnh thuốc Đông y dược liệu thêm cho vào cháo dinh dưỡng, liền nghe thấy cầu thang vang lên bịch bịch tiếng bước chân.
Ở nhà này cũng chỉ có Kỷ Tầm bước chân vui vẻ gấp gáp như vậy.
Bà nấu xong cháo liền đi ra phòng khách, quả nhiên nhìn thấy Kỷ Tầm cùng Giang Mính tay nắm tay đi xuống lầu.
Giang Mính lễ phép hỏi thăm, Kỷ Tầm thì lại chạy chậm đến trước mặt ôm lấy bà, ngọt ngào nói: "Chào buổi sáng, mẹ!"
Tống Uyển cười vỗ vỗ phía sau lưng cậu nói: "Chào buổi sáng, bảo bối của mẹ." Nàng liếc mắt nhìn thời gian, kỳ quái hỏi: "Hiện tại mới tám giờ a? Hôm nay làm sao dậy sớm như vậy?"
"Con muốn cùng lão công đến công ty! Anh ấy không thể tới trễ, cho nên con chỉ có thể dậy sớm!"
Kỷ mẹ liếc mắt nhìn Giang Mính hỏi: "Làm sao không nói trước với tôi?"
Giang Mính còn chưa đáp lại, Kỷ Tầm vội vã thay hắn giải thích: "Là con tối hôm qua quấn lấy khiến nhất định phải đáp ứng, mẹ đừng giận hắn!"
"Mẹ không có ý tứ tức giận" Kỷ mẹ sờ sờ khuôn mặt nhỏ đã được nuôi đến có chút thịt của Kỷ Tầm nói: "Vậy con lúc nào thì trở về?"
"Không quản Tiểu Tầm lúc nào muốn về, tôi cũng sẽ lái xe đưa em ấy về nhà." Giang Mính vội vã trả lời, trong lời nói cật lực muốn cho Kỷ mẹ tin tưởng hắn sẽ bảo đảm Kỷ Tầm an toàn.
Tống Uyển xót nhi tử, có một lần giáo huấn kia, liền không còn quá ý muốn từ chối chuyện Kỷ Tầm muốn.
Lúc này nhìn Kỷ Tầm ánh mắt mong chờ cũng không làm thêm làm khó dễ chỉ cùng cậu nói: "Một phút chốc cùng gia gia và ba chào hỏi một tiếng, để cho bọn họ biết con ngày hôm nay đi đâu."
"Được ạ! Con sẽ đi nói với gia gia! Bọn họ nhất định cũng sẽ đồng ý có đúng hay không?"
"Chỉ cần là chuyện Tiểu Tầm muốn làm, gia gia cùng ba cũng sẽ không phản đối." Kỷ mẹ kéo Kỷ Tầm đi vào nhà bếp: "Mẹ nấu cháo còn chưa xong mà, xem ra chỉ có thể chờ đợi con trở về ăn."
Bà mỗi ngày đều nấu cháo dinh dưỡng cho con trai, muốn ngon phải nấu hết ba tiếng.
Trong lúc nấu còn phải không ngừng thêm các loại nguyên liệu, đều không thể ít, nấu một lần phải bỏ ra không ít công sức.
Kỷ Tầm hiện tại không ngủ đến mười giờ là sẽ không dậy, trước đây cậu không có thói quen này, thay vào đó là sẽ vì ngủ nhiều năm phút đồng hồ mà nằm trong ổ chăn lăn qua lăn lại cùng bà làm nũng.
Bà quen thuộc, cũng vui vẻ.
Liền lợi dụng thời gian nhi tử ngủ nướng làm cho cậu bữa sáng dinh dưỡng nóng hổi.
Kỷ Tầm rất thích uống cháo, cũng biết cháo luộc lên rất phiền phức.
Ba nói với cậu, mỗi ngày năm giờ mẹ đều rời giường chính là vì chén cháu nóng hầm hập này, cậu tiến lên ôm lấy mẫu thân, nói nghiêm túc: "Khổ cực cho mẹ."
"Không khổ cực."
Nàng nói liền đi làm cho Kỷ Tầm ly sữa bò nóng: "Vậy con ngày hôm nay ăn sáng cùng chúng ta.
Mẹ đem cháo để đến tối chờ con trở về ăn.
Cháo này nấu càng lâu càng thơm."
"Con nhất định đem nồi cháo này đều ăn sạch!"
Giang Mính ở một bên cạnh nhìn nghe, khóe miệng cũng mím môi ý cười, hắn chỉ cảm thấy ước ao, vạn phần ước ao.
Kỷ Tầm ở cùng người nhà so với ở cùng hắn chỉ có vui sướng hơn chứ không hề ít.
Giang Mính hi vọng Kỷ Tầm có thể ngày ngày đều vui vẻ, hắn cũng nỗ lực thay cậu bảo vệ mỗi một phần vui sướng.
Hiện tại làm nũng đối với Kỷ Tầm đã quen, cậu nói vài câu mềm nhẹ liền đem gia gia chọc vui vẻ, cũng nhận được ba ba cho phép.
Điểm tâm ăn xong, Kỷ thiếu gia liền vô cùng phấn chấn cùng Giang Mính đi đến công ty.
AMA khu làm việc có ba tòa nhà lớn, Giang Mính nắm Kỷ Tầm hướng đi phòng làm việc ở tầng cao nhất.
Thuận tiện để cho phòng nhân sự thêm dấu vân tay của Kỷ Tầm.
Hắn để cho Kỷ Tầm cùng mình quyền hạn ngang nhau.
Cho cậu có thể tự do ra vào văn phòng tổng tài, hết thảy khu làm việc, thậm chí phòng hội nghị, thang máy chuyên dụng cũng vì Kỷ Tầm phục vụ.
Kỷ Tầm đến công ty ngày đầu tiên, Giang Mính liền thông qua cái phương pháp này khiến cho tất cả mọi người trong công ty đều biết địa vị của cậu.
Triệt để ngăn chặn một số người không có mắt thừa dịp hắn không chú ý đến làm khó dễ Kỷ Tầm.
Giang Mính phòng làm việc một phân thành ba, có một gian phòng nghỉ ngơi, giống như một cái phòng ngủ nhỏ.
Một gian khác thì lại để máy trải nghiệm game, những sản phẩm của AMA chưa tung ra thị trường, cũng là những thứ tiên tiến nhất.
Phòng ở giữa mới chính là văn phòng, dùng để xử lý công việc.
Giang Mính tràn đầy phấn khởi nắm Kỷ Tầm tiến vào phòng trải nghiệm, đem tác phẩm hắn vừa ý nhất để trước mặt Kỷ Tầm.
Kỷ Tầm đối với những thiết bị này không hiểu lắm, lựa chọn tướng cũng đều chọn loạn.
Giang Mính liếc mắt nhìn, liền gọi điện thoại cho bộ phận khai thác, rất nhanh liền đăng ký cho Kỷ Tầm một cái tài khoản đã được trang bị sẵn tiền.
Hầu như không cần cái gì thao tác, đang ở trong khu vực đã hiếm khi có đối thủ, là người chơi thật sự.
Kỷ Tầm cầm điều khiển game, không mò ra thao tác bước đi, Giang Mính liền ngồi ở trên ghế sa lon từng bước từng bước dạy cậu.
***Nếu như mình không nhầm thì đoạn trên là đang miêu tả game chơi trên tivi hoặc máy tính mà có cái tay cầm điều khiển á, mà này chắc loại tân tiến hơn.
Mãi đến tận Kỷ Tầm bắt đầu, Giang Mính mới để bản thân cậu tự phát huy.
"Vậy tôi đi xử lý chuyện?"
"Được, lão công!" Kỷ thiếu gia lực chú ý tất cả trên màn ảnh máy vi tính, căn bản không liếc mắt nhìn Giang Mính một cái.
Giang Mính có chút bị bơ, liền lẳng lặng đứng ở một bên cạnh, chờ Kỷ Tầm đánh xong 1 trận sau mới mở miệng: "Có phải là quên mất cái gì?"
Kỷ Tầm lúc này mới nhớ tới, ném điều khiển game sang một bên, câu lên cổ Giang Mính ở trên mặt hắn hôn một cái: "Hài lòng chưa?"
Giang Mính cười: "Hài lòng."
"Nhanh đi xử lý công việc!"
"Đi liền!"
Nạp đủ năng lượng từ bé ngoan Giang Mính liền về văn phòng xử lý sự vụ, chuyện của công ty đã chất thành một ngọn núi, hắn bận rộn liền quên thời gian.
Kỷ thiếu gia đối với chơi game cũng không có có hứng thú, dễ dàng thắng mấy trận cũng không có cảm giác thành công.
Mà quá nhiều kiểu game cậu chọn đến hoa cả mắt.
Thẳng thắn đóng lại thiết bị, đứng lên chậm rãi xoay người, đi đến trước mặt Giang Mính, ngáp một cái nói: "Em có chút buồn ngủ."
Giang Mính từ trong núi sự vụ ngẩng đầu lên, ngữ điệu như trước ôn nhu: "Vậy ngủ một chút?"
Hắn đứng lên dắt lấy Kỷ Tầm, đẩy ra cửa phòng ngủ, phía trên là chiếc giường đơn, trên đó cũng bày mấy con thú nhồi bông nhỏ.
Kỷ Tầm ánh mắt sáng lên, chạy tới ôm lấy trong đó một con gấu mèo con lớn, gấu bông có nửa người cao còn rất mềm mại.
"Đều là mô phỏng những nhân vật trong game" Giang Mính giới thiệu đến: "Đều là mấy bản là limited, bên ngoài không mua được, Tiểu Tầm yêu thích con nào có thể tùy ý chọn."
Kỷ Tầm đem "gấu trúc" trả về chỗ cũ sau nói: "Em đều rất yêu thích, để ở bên này cũng rất tốt.
Chồng em cực kỳ lợi hại!"
Giang Mính bị khen đương nhiên cao hứng, có thể cũng không quên Kỷ Tầm cần nghỉ ngơi.
Hắn cho người bày sẵn chăn, liền đắp thêm một tầng thảm nhỏ, mới để cho Kỷ Tầm nằm trên giường ngủ một giấc.
Kỷ thiếu gia xác thực mệt mỏi, đắp chăn liền đã ngủ.
Giang Mính ở bên cạnh cậu đều là ngủ rất tốt.
Giang Mính tín tức tố tựa hồ là mùi hương an ổn nhất Kỷ Tầm ngủi được, nhưng mà tín tức tố loại này chỉ tác dụng với cặp Alpha và Omega đã đánh dấu.
Có thể Kỷ Tầm cùng Giang Mính rõ ràng lúc ký hiệu cắn quá sâu, cũng đã sinh ra hiệu quả như vậy.
Bác sĩ giải thích nói là Kỷ Tầm đối với Giang Mính tâm lý ỷ lại quá mức lớn cho nên sinh ra loại này hiệu quả phụ này.
Giang Mính chờ người ngủ say mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, trở lại văn phòng chuẩn bị tiếp tục xử lý công văn.
Vừa mới vào chỗ, thư ký liền đạp cao gót vội vội vàng vàng đẩy cửa vào nói: "Tổng giám đốc, có người xông vào, hắn nói hắn là ca ca ngài? Chúng tôi không ngăn được cũng không dám cản trở a!"
Thư ký mới vừa nói xong, Giang Tiều chân sau liền theo vào, một đám bảo an cũng đuổi theo phía sau.
Giang Mính mặt trong nháy mắt tối đi, hắn và Giang Tiều dù sao cũng là anh em cùng cha khác mẹ.
Bộ dạng là có ba phần tương tự, người phía dưới đoán chừng là nhìn thấu điểm này, mới không dám nặng tay ngăn cản.
Bằng không Giang Tiều tuyệt đối lên không được tầng cao nhất.
Giang Mính sinh sợ quấy rầy đến giấc ngủ của Tiểu Tầm trong phòng ngủ, chỉ có thể đè nén tức giận thấp giọng nói với bảo an nói: "Con sững sờ làm gì? Người nào cũng dám cho vào? Nhanh chóng đuổi ra ngoài!"
Bảo an được mệnh lệnh liền xuống tay, lôi kéo cánh tay Giang Tiều liền muốn đem hắn mang đi, Giang Tiều không vội phản kích, chỉ vào Giang Mính mắng: "Mày ngày hôm nay đem tao đuổi ra ngoài, ngày mai tao cũng cho người đem chổ ở của mẹ mày trở thành bãi rác."
Giang Mính lập tức giơ tay ngăn lại động tác của bảo an, đến gần vài bước âm thật trầm hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
"Ba tao đã lập di chúc, Giang gia hết thảy bất động sản đều là của tao, bao gồm phòng ở của mẹ mày kia! Tao có quyền xử trí nó.
Mày không muốn cùng tao đàm luận, nhà ở cũ của mẹ mày kia là muốn biến thành bãi rác tốt hơn hay là vẫn là trực tiếp hủy đi tốt hơn?"
Vừa dứt lời, Giang Tiều liền bị Giang Mính một quyền đánh sai lệch mặt, khóe miệng liền chảy máu.
Hắn nhếch khóe miệng dính máu cười: "Mày sợ? Hahahaha mày rốt cuộc biết sợ a Giang Mính!"
Giang Mính hai tay nắm chặt thành quyền hơi run, mà trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh.
Hắn kêu bảo an cùng thư ký đều ra khỏi văn phòng, sau đó lạnh lùng nói: "Ngươi muốn cùng ta đàm phán, vậy đi tới nơi khác."
"Tao liền muốn tại đây cùng mày nói."
Vai Giang Tiều được bảo an thả lỏng, giơ tay lau máu còn chảy trên khóe miệng.
Hiện lên một bộ dò xét vòng quanh phòng làm việc của Giang Mính, ngữ khí quái dị khen: "Thật không nhìn ra được a đệ đệ, mày nói mày ở nhà nguỵ trang đến mức cùng con rùa đen rúc đầu cũng giống nhau.
Không nghĩ tới ở sau lưng lại làm ở công ty lớn như vậy a.
Lừa gạt liền lừa đến mấy năm, mày cũng thật có thể nhịn được a? Một năm này lợi nhuận có đến mấy trăm triệu đi? Tao liền nói, mày tiền ở đâu ra a? Nguyên lai là âm trầm làm đại sự, không đúng, là âm trầm đâm dao mới đúng."
Hắn bước đi thong thả đến trước một cánh cửa, liền muốn thân thủ đi mở, Giang Mính đúng lúc chế trụ tay hắn nói: "Ngươi đơn giản chính là vì tiền, muốn bao nhiêu?"
Hắn đối với tài sản Giang gia một chút hứng thú cũng không, chỉ có căn nhà kia của mẹ, bên trong chứa tưởng niệm cùng hồi ức của hắn đối với mẫu thân.
Hắn không thể để cho bị hủy cũng nhất định muốn chiếm được.
Hắn nguyên tưởng rằng Giang Dịch Sơn đối với mẫu thân nên có một tia hổ thẹn, thật ra vẫn là hắn dối với người khác nghĩ quá tốt rồi.
Giang Tiều không có chấp nhất với việc mở cánh cửa kia, há mồm định giá: "Tao muốn một trăm triệu đem nhà ở kia bán đi."
Căn nhà kia đất đai giá cũng niêm yết, giá thị trường cao nhất 5 triệu.
Giang Mính giờ mới hiểu được hắn tính toán mưu đồ, hắn hỏi ngược lại Giang Tiều: "Ngươi đây là, biến tướng mà muốn ta giúp ngươi trả khoản nợ giúp Giang gia?" Hắn giơ tay sửa lại một chút phần áo cổ tay Giang Tiều làm nhăn, âm thật sâu cười nói: "Một trăm triệu, cũng thật là giở công phu sư tử ngoạm a, ngươi thật sự cho rằng, ta không thể dùng thủ đoạn đem tòa nhà kia lấy đến tay?"
Giang Tiều mở ra tay Giang Mính nói: "Tao biết mày có năng lực, mà tao sẽ không cho mày đọ sức thời gian.
Ngày hôm nay mày không đưa tiền, tao ngày mai sẽ đem người tới cửa hủy đi căn nhà.
Trước tiên đem bức tranh tầm thường đi đốt, sau đó sẽ đem loại toàn bộ số hoa lan kia đập phá! Toàn bộ đều biến thành rác thải! Tao nói được làm được, mày có năng lực, có thể trong vòng một ngày đem căn nhà kia dưới quyền của tao thay đổi sao." Hắn điên điên cười nói: "Mày không thể! Giang Mính! Cho dù mày có bản lĩnh thông thiên cũng không thể thay đổi căn nhà mà ba tao để lại! May chính là một người, cha không thương, cũng không có mẹ để yêu..
Mày....!"
Giang Mính xách lên cổ Giang Tiều, vung mấy quyền lên mũi cùng mặt của hắn đánh cho hắn máu mũi giàn giụa, vành mắt bầm đen.
Giang Tiều dường như chó điên giống nhau phản kháng, một bên phản kích mắng: "Tao con mẹ nó cái gì cũng không có! Chân trần còn sợ mày đi giày sao? Quậy đến huyên náo ai đều không được sống yên ổn, tao không dễ chịu, mày cũng đừng nghĩ! Đừng nghĩ sống tốt!"
Hai huynh đệ đánh nhau, tín tức tố một cách tự nhiên đụng vào lẫn nhau, Giang Mính bất kể là tín tức tố vẫn là thể lực đều hơn Giang Tiều đã quen sống trong nhung lụa, cũng không bị trúng mấy quyền.
Ca-ra-vat đều không loạn, Giang Tiều đã bị đánh nằm trên mặt đất, dựa vào hai tay hai chân chống đỡ lấy mới có thể bò lên.
Giang Tiều chính là muốn đem Giang Mính cũng kéo xuống đất bùn cùng hắn.
Bất quá vừa thở một hơi liền muốn lập tức phản công, nhưng hắn vừa muốn động tác, bỗng nhiên giật mình.
Ánh mắt hắn dư quang quét đến phía sau Giang Mính, cửa đang đóng kia đã mở, đứng ở cửa là người hắn ngày đêm tưởng niệm.
Hắn cho là chính mình nhìn hoa mắt, cúi đầu giơ tay không để ý tới đau đem đôi mắt bị đánh sưng xoa nhẹ nhiều lần.
Xác định tầm mắt rõ ràng sau mới dám lại hướng vị trí kia xem.
Hắn thấy rõ ràng, là Tiểu Tầm bình yên vô sự đứng ở cửa, giờ khắc này cũng đang nhìn hắn.
Ánh mắt kia trong suốt bình tĩnh, liền giống ngày xưa nhìn hắn chăm chú giống nhau như đúc.
"Tiểu Tầm? Là Tiểu Tầm? Là, là Tiểu Tầm sao?" Hắn từ dưới đất bò dậy, lảo đảo muốn hướng Kỷ Tầm đi tới, Giang Mính cũng kịp phản ứng, động tĩnh nãy giờ vẫn là đem Kỷ Tầm đánh thức, sự tình hắn không muốn xảy ra lại đến.
Hắn hai ba bước đi tới, bảo hộ ở phía trước Kỷ Tầm.
Giang Tiều còn đắm chìm trong mất mà lại được mừng như điên, hắn đi tới trước mặt Kỷ Tầm không tới ba bước
Bỗng nhiên ý thức được cái gì, hắn quay người, móc ra trong túi giấy ăn, run tay đem máu trên mặt mình lau chùi sạch sẻ.
Giơ tay sửa lại tóc tai, chỉnh lại ca-ra-vat bị lệch.
Cố gắng đem tình trạng của chính mình điều chỉnh đến tốt nhất, không đến nỗi chật vật như vậy, mới quay người đối mặt Kỷ Tầm.
Hắn đã không để ý tới suy nghĩ khác, chỉ muốn đem Tiểu Tầm ôm vào trong lồng ngực, nói mình đã hối hận cùng tưởng niệm.
Nhưng hắn đến gần vừa muốn mở miệng, Kỷ Tầm liền quay người nắm nắm con gấu cao bằng nữa người, dùng sức hướng trên mặt hắn đánh tới.
Giang Tiều một cái trọng tâm bất ổn, liền bị Omega dùng một cái con gấu bông đánh ngã xuống đất.
Giang Mính đứng tại một bên cạnh.
Kỷ Tầm chỉ vào Giang Tiều mắng: "Từ đâu tới.
Cút ngay!"
Giang Tiều vừa mới bị đánh nhất thời như rơi vào trong mộng, bây giờ lại bị một câu nói mềm nhũn mắng làm hắn bối rối.
Hắn bò dậy muốn nói chuyện, Kỷ Tầm chợt thân thể mềm nhũn, ngửa mặt ngã xuống.
Giang Tiều muốn đưa tay đón, trước kia Kỷ Tầm ở trước mặt hắn bị bệnh, hắn đều chưa từng xem liếc mắt một cái.
Hiện tại hắn sửa sai, nhưng tại lúc hắn nghĩ như vậy, Giang Mính đã đem Kỷ Tầm ôm lấy.
Kỷ Tầm của hắn, bị Giang Mính thật chặt ôm vào trong ngực.
- -----
Lời của editor:
Chời đất mẹ! Edit chương này muốn sang chấn, vừa dài vừa khó chuyển qua sao cho dễ đọc.
Cíuuuu aaaaa~~~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...