Nam nhân kia đắm chìm trong vui sướng sắp nhận được 80 triệu tiền thưởng mà không nhận biết nguye hiểm đang đến gần.
Bây giờ sắc trời đã muộn, trên đường không có bao nhiêu người.
Trang Dịch đeo cái bao tay, bất động thanh sắc đi tới đè lại người nọ, trên tay hơi dùng lực một cái người nọ lập tức ngã xuống đất.
Trang Dịch đoạt lấy máy ảnh trong tay hắn, hai người vệ sĩ tiến lên nhanh chóng kéo người nọ về phía con hẻm vắng.
Toàn bộ quá trình không tới nửa phút, động tĩnh cực nhỏ.
Giang Mính ôm lấy Kỷ Tầm an ủi, đem người mang về trong xe.
Người đàn ông kia thời điểm phản ứng lại, phát hiện mình đã bị ném vào chỗ ngoặt trong ngõ hẻm, trước mắt còn có ba tên Alpha cao lớn đang nhìn hắn.
Hắn lập tức phát hiện điện thoại di động bị đoạt mất không còn trong tay mình.
"Mày trả điện thoại di động lại cho ông! Đem 80 triểu trả lại cho tao!" Người đàn ông bị tiền tài làm choáng váng đầu óc, cư nhiên từ dưới đất bò dậy muốn phản kháng, Trang Dịch một quyền đánh vào trên mặt hắn, liền đem người đánh ngã.
"Muốn 80 triệu hơn hay là muốn sống hơn?"
Người đàn ông kia khóc mắng: "Tao th*o, con mẹ nó mỗi ngày tao không làm gì chỉ canh chăm chăm tin tức của Kỷ gia, tên Kỷ Tầm kia dáng dấp ra sao tao đều nhớ kỹ ở trong đầu rồi! Tao cố gắng như vậy chỉ muốn lấy 80 triệu kia!" Hắn một bên khóc một bên rống: "Con mẹ nó ai lại không nghĩ đến một đêm giàu có."
Vừa dứt lời, trên trán liền cảm nhận được thứ lạnh lẽo kề lên, tiện đà là thanh âm súng lên cò: "Ngươi chính là muốn đòi tiền?"
"Con mẹ nó dọa người a! Là đồ chơi lừa gạt! Coi như là súng thật, bây giờ nổ súng lập tức sẽ đem cảnh sát tới đây, tao không sợ mày! Không sợ!"
Trang Dịch nở nụ cười, khẩu súng thu về tay: "Ngươi đây ngược lại là nhắc nhở ta."
Người đàn ông tưởng chính mình nói được một câu dọa người kia liền tránh được một kiếp, không nghĩ đến phía sau lôi ra vật nhỏ không rõ hình dáng gọn gàng làm hắn bị thương, sau đó nòng súng một lần nữa nhắm ngay trên trán.
"Ngươi nói đây là súng đồ chơi? Liền cho ngươi trải nghiệm một chút."
Họng súng kia chếch đi mấy phần, chưa đợi người đàn ông phản ứng lại, chỉ nghe "xèo" một tiếng, vang lên bên tai là âm thanh cục đá vỡ tan tành, cùng lúc đó lỗ tai liền đau rát lên.
Hắn thậm chí có thể nghe thấy được một luồng khói súng, hắn quay đầu nhìn sang bên vách tường kia, trên mặt còn ghim viên đạn còn đang chưa dứt khói.
Là! Thật! Thảm!
"..." Dưới thân không chịu khống chế quỳ khụy xuống.
"Tao.....!Ngươi.....!Xin tha mạng!" Hắn cầm lấy ống quần Trang Dịch khóc lóc xin tha: "Tha mạng, tôi không biết người là trên đường là ai! Nếu biết thì có cho tôi mười cái gan ta cũng không dám lại quấy! Xin tha cho tôi đi!"
Trang Dịch này mới thu hồi: "Vậy ngươi ngày hôm nay có thấy cái gì hay không?"
"Tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì! Tôi có chứng quáng gà, ngay cả ngươi là ai đều không nhìn thấy!"
"Quản tốt miệng của ngươi, ta sẽ để người giám thị ngươi, nếu như tiết lộ một chữ nửa câu, ta liền để ngươi thật sự thành người mù."
"Tôi nhất định quản tốt, nhất định quản tốt! Một chữ cũng sẽ không nói ra ngoài!".
Ngôn Tình Sắc
Lúc này hai người vệ sĩ đàn áp người dần ông này mới buông ra, Trang Dịch từ trong túi tiền móc ra một tấm thẻ ngân hàng ném cho hắn: "Điện thoại di động của ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ có thể lấy lại.
Trong tấm thẻ này có 10 vạn đồng, cầm rồi cút đi."
80 triệu không có phúc nhận, lấy 10 vạn đồng này cũng không kém, hắn tuy trong lòng không cam chịu nhưng vẫn nhanh chóng cút lẹ, dù sao vẫn là bảo vệ mạng sống quan trọng nhất.
Trang Dịch trở lại trên xe cùng Giang Mính nói chuyện tình đã được giải quyết.
Giang Mính trầm mặt hỏi một câu: "Ổn thỏa sao?"
"Ngài yên tâm." Trang Dịch nói: "Kỷ tiên sinh sẽ rất an toàn."
Kỷ Tầm nguyên bản vùi ở trong lồng ngực Giang Mính, nghe lời này liền ngẩng đầu lên cùng Trang Dịch nói tiếng cảm tạ.
Cậu chỉ biết là, người xấu bị đuổi đi.
Là sợ bóng sợ gió một hồi.
Từ sau lúc xảy ra việc Giang Mính luôn ôm cậu thật chặt, ghìm đến cánh tay của cậu có chút đau.
"Đừng sợ đừng sợ." Kỷ Tầm liền ngược lại an ủi hắn: "Người xấu đã bị đuổi đi."
Giang Mính nắm chặt tay Kỷ Tầm kề sát ở bộ ngực mình.
Hắn là thật sự sợ, cho dù đã chuẩn bị sẳn tâm lý là Kỷ Tầm sẽ sớm rời khỏi mình.
Nhưng lúc mọi thứ phát sinh, bản năng của hắn lại muốn đi cắt đứt manh mối kia.
Hắn còn lâu mới có được ý nghĩ hào phóng như vậy.
Kỷ Tầm đã ở trong lòng hắn chiếm vị trí trọng yếu, đem cậu cướp đi thì tương đương với là cắt xuống một khối yêu thích.
Đối Giang Mính mà nói, đây là việc tâm đau thấu xương, là trắng đêm bất an lo sợ.
Sau khi trở về, Kỷ Tầm đem con mèo nhỏ ôm trở về ổ mèo, ngồi chồm hỗm trên mặt đất cho nó nằm lên thảm nhỏ, một bên xoa xoa tai mèo đến thất thần.
Mãi đến tận khi Giang Mính gọi bảo cậu đi tắm, mới nhẹ đáp một tiếng.
Từ dưới đất đứng lên, đứng thẳng phút chốc, trước mắt có chút choáng đem đồ vật từ một nhìn ra ba, bất quá một lúc là tốt rồi.
Cậu suy đoán nhất định là vừa mới bị người đàn ông kia chiếu đèn pin vào mắt cho nên mới có thể như vậy.
Dụi dụi con mắt nhanh chóng chạy lên lầu tắm rửa.
Buổi tối lúc ngủ, lại gặp ác mộng, trong mộng không ngừng xuất hiện một cái ánh đèn sáng chói kia, khiến cho cậu váng đầu hoa mắt, bên tai không ngừng vang vang tạp âm.
Rốt cục bị làm tỉnh lại, trên người đã toát ra một tầng mỏng manh mồ hôi lạnh.
Cậu không có bao nhiêu sợ sệt, chẳng qua là cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, trong lòng cũng hoảng hốt trống rỗng.
Cậu theo quán tính nghiêng người ôm Giang Mính, lại phát hiện bên người là khoảng không.
Cậu bỗng nhiên đứng dậy mở đèn giường, chân trần chạy xuống tại lầu hai tìm một vòng đều chưa thấy bóng người Giang Mính, liền chạy lên lầu ba, mới nhìn thấy Giang Mính đứng ở trên ban công rộng rãi hút thuốc.
Kỷ Tầm nhìn thấy hắn mặc trên người vẫn là áo ngủ thật mỏng, không có lên tiếng gọi mà chạy về phòng ngủ tìm một cái chăn len sau đó mới chạy tới.
Giang Mính một thân đứng ở cửa sổ gió hút thuốc đến tỉnh.
Bỗng nhiên cảm nhận được phía sau ấm áp, một tấm chăn len nhỏ đã ở trên người hắn, Kỷ Tầm ở sau lưng vòng qua eo ôm lấy hắn hỏi: "Anh làm sao không ngủ?"
Giang Mính vội vã đem thuốc lá trong tay ném vào trong xọt rác gần đó, phất phất tay cho mùi thuốc lá bay đi, sau đó mới nắm tay Kỷ Tầm hướng trong phòng đi.
Ngày hôm nay rối loạn một trò, trong đầu hắn loạn cực kì, cần phải hút thuốc để cho mình tỉnh táo một chút.
Hắn cũng cũng không phải nghiện hút thuốc, chỉ có áp lực lớn hoặc là có chuyện trong lòng không chỗ giải quyết, mới có thể hút một hai điếu.
Hắn là Alpha, thân thể cường tráng cực kì, làm sao dằn vặt cũng sẽ không có việc gì, thế nhưng Kỷ Tầm không giống vậy.
Hắn thậm chí sợ mùi thuốc lá đem Omega nhỏ làm sặc.
Hắn mang áo khoác trên người mình khoác lên vai gầy nhỏ của Omega, sau đó liền muốn lôi kéo cậu về phòng ngủ, Kỷ Tầm lại không chịu, cậu đứng yên tại chỗ, đem Giang Mính kéo lại hỏi: "Lão công, anh không vui có đúng hay không?"
Giang Mính nói: "Tôi không có không vui "
"Chính là có!" Kỷ Tầm nói: "Vui vẻ thì làm sao lại lên đây hóng gió lạnh? Anh lại còn hút thuốc! Em cũng không biết lúc trước anh có hút thuốc a!"
"Sau này sẽ không hút."
"Lúc anh hút thuốc khẳng định cũng giống như hôm nay trốn tránh em." Kỷ Tầm ôm cánh tay hắn nói: "Hút thuốc không tốt.
Đừng nên hút có được không."
Giang Mính rốt cục cười cười: "Liền nghe lời em, em đến giám sát sẽ không hút nữa."
"Hừ, còn tạm được." Kỷ Tầm nói: "Anh nói với em đi, làm sao lại không vui vậy?"
"...!Là chuyện của công ty."
"Em còn tưởng rằng anh là bị cái người kia ngày hôm nay hù đến ngủ không được đấy." Kỷ Tầm yên tâm một ít, cậu ôm lấy Giang Mính: "Sau này không vui cũng không được trốn, em còn không có thấy được.
Ác mộng giật mình tỉnh lại cũng không ôm anh được."
"Mơ thấy ác mộng?" Giang Mính lo lắng nói: "Ác mông như thế nào?"
"Nhớ không rõ." Omega ngáp một cái: "Chúng ta trở về ngủ được không?"
"Được." Giang Mính không có hỏi kỹ, chỉ nắm tay cậu đi về phòng ngủ.
Hắn sợ trên người mình còn có tàn dư mùi thuốc lá, nhanh chóng đi vọt vào nhà tắm, tắm xong đi ra, Kỷ Tầm đã ng say trên giường.
Giang Mính đem cậu kéo một cái vào trong chăn, cũng không biết lời nói có thể hay không đi vào trong mộng của cậu, hắn tự mình nỉ non: "Em đừng rời bỏ tôi."
Kỷ Tầm mấy ngày nay gặp ác mộng tần suất quá cao, ban đêm cũng phải bị làm tỉnh lại ba, bốn lần.
Mơ tới nội dung cũng giống như là sự tình thật sự phát sinh.
Cũng mặc kệ trong mộng có bao nhiêu chân thực, vừa mở mắt liền quên hết sạch sành sanh.
Cậu biết đến Giang Mính tại vì chuyện của công ty phiền lòng, cũng không cùng Giang Mính đề cập tới, ban đêm lúc thức tỉnh có thể ôm hắn liền an lòng mấy phần.
Nhưng là như vậy nhịn một tuần, trên vành mắt Kỷ Tầm cũng thâm đi như gấu trúc, khí sắc cũng cùng trở nên kém.
Cậu da dẻ trắng nón điểm ấy biến hóa hết sức rõ ràng.
Không quản làm sao che che giấu giấu, vẫn là bị Giang Mính phát hiện.
"Tiểu Tầm gần nhất vành mắt đen có phải là nhiều hơn không?"
"A? Có sao?" Kỷ Tầm chột dạ sờ sờ mặt, cúi đầu.
Giang Mính thả tay đang cầm đũa xuống, ngồi vào bên cạnh cậu nhìn kỹ.
Không chỉ có vành mắt đen nặng, trong đôi mắt đều có tơ máu, điều này hiển nhiên chính là biểu hiện cỉa giấc ngủ không tốt.
Có thể Kỷ Tầm cùng hắn cùng giường cùng gối, giấc ngủ luôn luôn rất tốt, điểm ấy trong lòng hắn cực rõ ràng.
"Em cảm giác như thế nào? Làm sao lại có bộ dáng rất mệt mỏi?"
"Không phải rất mệt." Kỷ Tầm liền vội vàng nói: "Em mỗi ngày đều chỉ phụ trách chơi, sẽ không mệt."
Giang Mính nhìn khuôn mặt nhỏ tiểu tụy của Kỷ Tầm, cau mày nói: "Buổi tối tìm Lương Duy đến xem cho em một chút."
Lương Duy từ khi Kỷ Tầm chuyển biến tốt hơn, liền không có thường xuyên ở tại Lan Thự, mấy ngày nay vừa vặn cũng không ở.
"Không muốn phiền phức hắn nha, khả năng chính là, buổi tối ngủ chậm.
Em mấy ngày nay đi ngủ sớm một chút sẽ không sao rồi."
Kỷ Tầm tội nghiệp mà nói: "Hơn nữa bác sĩ Lương biết đến, lại phải cho em tiêm uống thuốc, em không muốn."
Giang Mính tuy rằng lo lắng, nhưng cho là khả năng thật chỉ là bởi vì gần nhất ngủ không ngon.
Mấy ngày nay hắn về phòng ngủ muộn, Kỷ Tầm luôn chờ hắn, cũng cùng ngủ được muộn, bình thường làm việc và nghỉ ngơi quả thật có bất đồng, có thể là trong thời gian ngắn không thích ứng được, liền nói: "Tôi đêm nay không có việc bận, sẽ ở cạnh em."
Kỷ Tầm gật gật đầu, cười nói được.
Hắn cơm nước xong liền đi lấy thức ăn cho mèo nhỏ, Kỷ thiếu gia hiện tại đã là một tiểu chủ nhân hợp lệ, thức ăn của mèo nhỏ đều là do cậu làm, không có xuất hiện bất cứ vấn đề gì.
Giang Mính thì lại ngồi ở trên ghế sa lon nhìn tốc độ của cổ phiếu hôm nay, chỉ cần giương mắt liền có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của Kỷ Tầm đang cho con mèo nhỏ ăn, tâm tình của hắn rất tốt.
Mỗi ngày sau giờ ngọ liền điềm nhiên an nhàn như vậy.
Kỷ Tầm như thường lệ đem sữa bò từng muỗng từng muỗng đút con mèo nhỏ uống xong, tiểu Nãi Cầu vừa mới bắt đầu rất đói nên uống gấp, sau đó no rồi, liền dùng đầu lưỡi chậm rãi liếm, nỗ lực kéo dài thời gian ở chung cùng tiểu chủ nhân.
Kỷ Tầm tại cho bú sữa luôn luôn rất có kiên trì, chờ Nãi Cầu đem sữa bò đều uống xong, cậu mới cầm bát không đứng dậy.
Cậu ngồi chồm hỗm trên mặt đất thời gian không lâu, đứng lên lại cảm thấy được cực kỳ mệt mỏi.
Khí lực toàn thân dường như đều bị rút đi, còn chưa có đứng vững liền ngã xuống, cái chén trong tay rơi trên mặt đất phát ra âm thanh vỡ vụn.
Giang Mính giật mình, từ một đống dữ liệu bên trong giương mắt liền nhìn thấy Omega nhỏ ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Bác sĩ Lương đang ở nhà nghỉ phép bị một cú điện thoại kêu trở về.
Trong điện thoại Giang Mính âm thanh gấp đến độ như muốn phun lửa, hắn biết chắc là Kỷ Tầm xảy ra chuyện, cũng không dám trì hoãn, lấy ra cái hòm thuốc liền chạy tới.
Hắn buổi tối mới đuổi đến Lan Thự, trong thời gian này Kỷ Tầm vẫn luôn không tỉnh, Giang Mính vẫn luôn trông coi ở bên giường, lôi kéo tay đeo nhẫn của Kỷ Tầm hoàn toàn không có thả ra, bác sĩ đến, hắn mới đứng lên, xem như là tỉnh táo cùng Lương Duy nói ra tình huống.
Sau đó liền bị bác sĩ mời đi ra ngoài.
Nãi Cầu chẳng biết lúc nào chính mình chạy lên lầu, tại cửa phòng ngủ cùng Giang Mính bồi hồi, tựa hồ cũng rất gấp.
Rất nhanh, Lương Duy liền đi ra.
"Không có phát sốt cũng không phải hạ đường huyết, tôi trước mắt kiểm tra trên người không có những vấn đề khác."
Giang Mính vội la lên: "Vậy em ấy làm sao ngất đi?"
"..." Lương Duy nhìn Giang Mính liếc mắt một cái, cẩn thận từng li từng tí một mở miệng: "Có thể là sau đầu thương tổn..."
"Cậu nói cái gì?" Giang Mính xông tới một cái tóm chặt cổ áo của Lương Duy: "Không phải đã nói em ấy rơi xuống núi bị thương đã tốt rồi sao?"
"Giang Mính, cậu quên mất?" Lương Duy tàn khốc nhắc nhở hắn: "Ban đầu là cậu không muốn để cho tôi trị cho cậu ấy chứng mất trí nhớ sao."
Giang Mính ngẩn người một chút, khí thế lập tức rút xuống: " Cậu nói không trị cũng không có ảnh hưởng đến sức khỏe, cho nên tôi mới, tôi..."
Tôi đã làm gì rồi?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...