Edit: SodaSora
—
Vừa qua tết, Mạnh Sanh liền chuẩn bị cho chuyến du học của mình. Mạnh Giản lải nhải liên tục với cậu không khác gì bà già, mỗi ngày đều cầm theo cuốn sổ ghi ghi gạch gạch, sợ rằng em trai mình ở nước ngoài sẽ thiếu cái này cái kia.
"Quần áo đã mang đầy đủ chưa?"
"Rồi!"
"Có mang theo thuốc chống dị ứng không?"
"Có!"
"Mang theo bộ trải giường mới mà chị mua cho em chưa?"
"Rồi..."
"Hộ chiếu, chứng minh thư, giấy báo trúng tuyển với giấy chứng nhận này kia đã mang đủ chưa?"
"Đủ.."
"Chị, cái này chắc không cần đâu?" Mạnh Sanh có chút ngơ, nhìn bà chị mình đang đặt từng lon "bà lão Đào Hoa Bích"(1) vào trong hành lý.
"Sao lại không cần! Đồ ăn ở nước ngoài khẳng định em ăn không quen, LaoGanMa chính là thần khí, khi nào ăn không ngon cứ múc lấy một muỗng liền tốt rồi, đừng phiền phức nữa, em không được lấy nó ra!"
"Nhưng chị cứ sắp xếp thêm nhiều đồ như vậy chắc chắn sẽ rất nặng đó!" Mạnh Sanh sốt ruột, càng nặng thì chắc chắn lại càng nhiều tiền.
"Sợ cái gì? Không phải chỉ tốn thêm một chút tiền cước phí thôi sao, nếu để chị phát hiện ra em gầy đến không còn da bọc xương, để chị xem em chống đỡ thế nào!" Mạnh Giản hung dữ uy hiếp em trai mình. Mạnh Sanh từ nhỏ đã rất kén ăn, đồ cậu thích thì ăn đến mức sắp nôn luôn cũng được, còn đồ cậu không thích thì dù có chết cũng không chịu động đến.
Mạnh Sanh cười khổ: "Chị, chị tính đuổi giết em đến tận Mỹ sao?"
Mạnh Giản vỗ vỗ tay đứng lên, nói: "Chị đã mua vé máy bay rồi, chị muốn đích thân đưa em đi!"
Mạnh Sanh đen mặt, sống đến hai mươi tuổi, đại khái cũng chỉ có học sinh tiểu học mới có loại đãi ngộ đưa đi học thế này. Mạnh Sanh không thể phản đối, đành phải thụ động ngoan ngoãn hưởng thụ.
Lấy hành lý đã đóng gói tốt của Mạnh Sanh ra kiểm ra lặp đi lặp lại thêm vài lần, Mạnh Giản mới an tâm rời đi. Sau đó trở về biệt thự, mới vừa vào cửa quản gia đã đi ra đón.
"Tâm trạng của tiên sinh có chút không tốt!"
"Ồ, tôi hiểu rồi." Mạnh Giản thuận miệng đáp. Ngôn Tình Xuyên Không
Quản gia có chút lo lắng nhìn Mạnh Giản, bà biết vấn đề nhất định là vì việc trong nhà. Đã suốt mười lăm ngày, Mạnh Giản vẫn sống ở đây tiên sinh thì vẫn đều đặn đi làm, nhưng bọn họ lại chẳng nói chuyện gì với nhau, thỉnh thoảng Mạnh Giản cũng chỉ "Ừm" vài tiếng cho có lệ với tiên sinh, nhưng thời gian càng lâu, càng cảm thấy có chút không thích hợp.
Mạnh Giản cầm áo khoác lên lầu, quản gia chờ đợi hai người hòa giải, chỉ cần Mạnh Giản chịu xuống nước trước, tiên sinh khẳng định sẽ không so đo.
Nhưng sự mong chờ của bà có vẻ vô ích, Mạnh Giản cầm theo mấy cuốn sách xuống lầu, nhờ đầu bếp pha cho mình một bình trà, kẹp theo cuốn sách rồi gặm quả táo đi về phía phòng sách nhỏ. Dựa cửa sổ, nhàn nhã xem sách.
Buổi chiều ánh nắng chiếu vào căn phòng, bóng thân hình kiều diễm của cô đổ xuống sàn nhà. Hương trà lượn lờ trong không khí khiến căn phòng trở nên ấm áp, Manh Giản đọc sách, khóe miệng mỉm cười, cực kỳ chăm chú.
Chu Minh Thân vừa dừng bước một chút, liền xoay người rời đi.
Vào ngày Mạnh Sanh xuất ngoại, Mạnh Giản đến như đã nói. Chu Minh Thân cùng cô không nói gì với nhau, anh cũng không cản việc cô đưa Mạnh Sanh ra nước ngoài.
Hai chị em đều chưa từng ra nước ngoài, một là vì nghèo hai là vì không có thời gian, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì nghèo. Thời gian ở trên máy bay cũng không phải là ngắn, cũng may Mạnh Giản đã tải về máy kha khá phim truyền hình để xem giải trí.
"Đẹp trai quá đi mất, mẹ ơi, con muốn liếm màn hình a a a!"
Trong cabin yên tĩnh chỉ còn giọng nói phấn khích của Mạnh Giản vang lên. Mạnh Sanh kéo kéo cánh tay của chị gái, "Chị bình tĩnh một chút đi, mọi người đều đang ngủ đó!"
"Sao lại có thể bình tĩnh được chứ, đẹp trai như vậy!" Mạnh Giản cầm Ipad của mình phấn khích nói.
Mạnh Sanh liếc nhìn màn hình một cái, 'Kẻ Ngụy Trang'(2)? "Khó trách sao chị lại hoa si như vậy, một nghiên cứu sinh tiến sĩ chỗ em mang laptop vào phòng thí nghiệm để xem bộ phim này, làm đổ cả rương thuốc thử!"
"Này, không cần phải phá hỏng bầu không khí như vậy có được không?" Mạnh Giản trừng cậu.
Mạnh Sanh nhún vai, đeo bịt mắt lên: "Vậy chị nhỏ tiếng một chút, với cả nhân tiện lau luôn cả nước miếng trên miệng nữa!"
Thời điểm đến Mỹ cũng đã khuya, vừa rời sân bay đã thấy lạnh cóng cả người, hơn nữa hành lý lại nhiều, hai chị em đứng ở cửa ra hứng gió lạnh mà muốn rơi nước mắt.
"Làm sao bây giờ? Một chiếc xe chắc chắn không chất đủ!" Mạnh Sanh nói.
Mạnh Giản xoa xoa mũi, nói: "Xe thương vụ đâu?"
Mạnh Sanh đỡ hành lý, nói: "Chắc sẽ đắt lắm!"
"Đắt thì sợ cái gì, nghèo gia phú lộ(3), chị mang đủ tiền mặt!" Mạnh Giản dùng sức vỗ vỗ lên trước ngực, không nghĩ tới việc hít phải ngụm khí lạnh liền ho khan vài tiếng, cảm giác nơi này so với thành phố B e là lạnh hơn cả level.
Hai chị em đang nói chuyện, thì trước mặt có hai người đàn ông cao lớn mang đồ đen đi tới, trong đó có một người tay cầm điện thoại nhìn thoáng qua đó rồi lại nhìn Mạnh Giản, đứng trước mặt cô, cung kính hỏi: "Mạnh tiểu thư phải không?"
"Hả? Anh là...?" Mạnh Giản cũng không cho rằng mình ở một đất nước xa lạ lại có thể đụng phải người quen.
"Tiên sinh phân phó chúng tôi tới đón cô, xe đang đậu ở bên ngoài, xin mời!"
Mạnh Sanh mở to hai mắt quét một vòng, hỏi: "Chị, chị biết bọn họ?"
Mạnh Giản xấu hổ gãi đầu, nhìn người đàn ông mang đồ đen nói: "Là chú hai Chu nhị phân phó cho anh đi? Không cần phiền phức như vậy, bọn tôi có thể tự bắt xe đến đó!"
"Khách sạn cũng đã thu xếp ổn thỏa cho ngài, cũng không phiền phức chút nào!" Người đàn ông đồ đen đưa tay cầm lấy hành lý ở đằng sau hai người, ra hiệu một ánh mắt, phía trước liền có thêm ba năm người tiến tới giúp họ xách hành lý ra ngoài.
"Này!" Mạnh Giản đuổi theo.
Hành lý cứ vậy nguyên vẹn được đưa đến khách sạn, Mạnh Giản cùng Mạnh Sanh đứng ở giữa phòng nhìn nhau. Những người mang đồ đen đều đã giải tán, trong tay Mạnh Giản còn đang cầm thẻ phòng của phòng bên cạnh.
"Này..." Mạnh Sanh có vốn từ khá nghèo nàn, không biết nên mở miệng nói gì.
Mạnh Giản thở dài, đi đến chỗ chiếc ghế sofa bằng da trước mặt, ngã phịch một cái, nằm đờ trên sofa.
"Muốn hỏi gì thì hỏi đi!"
Mạnh Sanh rót cho chị gái một ly nước, hỏi: "Là vị Chu tiên sinh lần trước đã cứu chúng ta sao?"
"Ừ."
"Anh ta thích chị? Đang theo đuổi chị?" Mạnh Sanh khóe miệng hiện lên ý cười.
Mạnh Giản khẽ động khóe miệng, ngập ngừng vài cái, nói: "Không phải..."
Mạnh Sanh nói: "Em không tin, nếu không phải anh ấy thích chị thì làm gì có chuyện ở nơi xa xôi thế này còn phái người đến đón chúng ta chứ? Huống hồ chị cũng nghe bọn họ nói còn gì, thủ tục nhập học đã hoàn tất từ hai hôm trước, ngày mai em chỉ cần đến gặp giáo sư là được còn gì."
Mạnh Giản nói: "Chị không biết chị và anh ấy được coi là quan hệ gì nữa, có lẽ, chẳng có quan hệ gì..."
(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Mạnh Sanh khó có khi không có cùng suy nghĩ với chị gái mình, cậu ngồi trên ghế sofa đơn, nhướng mắt, khí chất ôn hòa, nói: "Lần trước vừa nhìn em liền thấy giữa hai người chắc chắn điểm không bình thường, thế lực Chu tiên sinh to lớn, nhưng chị cũng không phải kiểu người tầm thường nha! Ánh mắt anh ta nhìn chị em mình cũng giống như cách cậu bé tiểu Hoàng nhà bên nhìn Tiểu Bạch, không thể sai được!"
Mạnh Giản buồn cười, gối đầu lên cánh tay nói: "Em đây là đem chúng ta mắng thành chó đấy à?"
"Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn âu yếm một chú chó có thể nhìn ra được đây là cách thể hiện cảm xúc của con người một cách chân thật nhất." khóe miệng Mạnh Sanh cong lên, cậu nhìn về phía chị gái, giọng điệu bình thản, "Chị, ngoại trừ việc chúng ta không có một người cha tốt, chúng ta không thiếu thứ gì, nhân cách của chúng ta cũng không hề thua kém một ai mà lại còn rất hoàn mỹ! Cho nên, chị không cần phải coi nhẹ mình. Tình yêu mà, nơi nào còn chú trọng việc môn đăng hộ đối chứ? Nếu cứ lo trước lo sau rồi lại chần chừ không dám tiến về phía trước thì đó mới là việc đáng trách. Không cần lấy thế tục để làm thước đo cho tình cảm của chị, anh ta đối xử tốt với chị, điều đó đáng giá để chị thử một lần!"
Mạnh Giản nheo mắt, cô đứng dậy duỗi người, vỗ vai Mạnh Sanh nói: "Em nói đúng lắm, nhưng có điều mà em không nghĩ tới!"
"Cái gì?"
Mạnh Giản cất bước đi về hướng phòng ngủ, giọng nói của cô từ bên trong truyền ra, có chút vang.
"Anh ấy không yêu chị."
Đúng vậy, nếu chúng ta là Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, nếu chúng ta là Romeo và Juliet, có lẽ ta cũng sẽ chấp nhận để đầu rơi máu chảy, vì chút lãng mạn trong lòng mà phấn đấu quên mình. Nhưng chúng ta không phải, điều kiện để hy sinh tính mạng cùng tự do cho tình yêu đó chính là chúng ta phải yêu nhau!
Nhưng cô cùng với Chu Minh Thân thì sao? Cô chỉ là một kẻ mưu mô tìm cách đầu cơ trục lợi ở tuổi đôi mươi, lang thang nơi đầu đường từ nhỏ, trong khi anh lại là ông trùm từng vượt qua bao nhiêu thăng trầm trong giới kinh doanh. Mọi người luôn hô hào cái gọi là tình yêu bình đẳng, nhưng ai có thể mở to mắt, tay vỗ ngực bảo rằng một chiếc xe kéo cùng một chiếc Porsche đặt cạnh nhau trông thật đẹp đôi chứ?
Ưu thế của cô chính là tuổi trẻ xinh đẹp, Chu nhị lại là tiền tài cùng địa vị. Rồi sẽ có ngày cô già đi biến thành bà thím già, mà Chu nhị chỉ cần tiền tài và địa vị vẫn còn đấy thì có thể thu hút biết bao nhiêu mỹ nữ trẻ tuổi vì anh mà cúi người, người trước vừa ngã liền có người sau tiến tới.
Thẳng thắn mà nói, không phải cô tức giận với chú Hai, cô chỉ là đang giận chính mình, giận vì chính mình đã thích một người đàn ông mà đời này cô cũng không thể đuổi kịp, anh uy nghiêm khí phách, long chương phượng tư(4), anh thủ đoạn sắt bén, ra tay quyết đoán. Mà cô thì sao? Mạnh Giản cúi đầu tự nhìn chính mình, trông thật yếu ớt. Sau khi nói những lời trong khi xúc động đấy với chú hai vào ngày hôm đó, điều mà cô nghĩ đến đầu tiên đó lại là may mà anh nghĩ như vậy, may mà anh không hoàn mỹ, may mà... anh cho cô một lý do để cô không tiếp tục lún sâu vào vũng lầy.
Một cô gái hai mươi tuổi mới ra đời không thể ngăn được việc bị thu hút bởi mị lực của một người đàn ông trưởng thành. Ông trời rủ lòng thương, trên đường lại có một sợi dây từ trên trời rơi xuống, nó nói: "Nắm lấy tôi, đây là cơ hội duy nhất để cô được cứu rỗi" Thông minh như Mạnh Giản, sao cô có thể để cho người khác xâu xé được?
Tôi yêu anh, nhưng dường như tôi yêu bản thân mình nhiều hơn!
Cô nói mình đến đây để đưa Mạnh Sanh đi học, nhưng căn bản cô không cần làm gì được. Chu Minh Thân đem mọi chuyện thu xếp ổn thỏa, vì Mạnh Sanh mà tìm một căn biệt thự kiểu Tây không thể bắt bẻ được. Đối mặt với ánh mắt của Mạnh Sanh, Mạnh Giản rốt cuộc không thể ngồi yên. Bất chấp cuộc gọi quốc tế có đắt tiền cách mấy, cô cũng phải nhất quyết gọi được cuộc điện thoại này.
"Alo."
Ở bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông, Mạnh Giản cắn răng: "Có phải anh đã làm hơi quá rồi không? Tôi chỉ nhờ anh bảo vệ sự an toàn cho em trai tôi, anh cho em trai tôi sống trong một căn biệt thự kiểu Tây kia là ý gì?"
Chu Minh Thâm ở đầu bên kia hình như đang tham dự một cuộc hội nghị, anh ngắt lời người chủ trì rồi đi ra khỏi phòng họp.
"Tôi sắp xếp cho cậu ấy hai người bạn cùng phòng, đều là người trẻ tuổi có võ nghệ tốt, vừa có thể cùng cậu ấy nói chuyện cũng có thể bảo vệ cậu ấy an toàn, ở biệt thự có gì không tốt? Chẳng lẽ muốn ba người đàn ông bọn họ phải chen chúc ở trong một căn chung cư nhỏ sao?"
"Chu Minh Thân!" Mạnh Giản dậm chân.
"Tôi đây!" Đầu bên kia như thể có giọng một người đàn ông đang cười nhẹ.
"Thời điểm anh đưa ra quyết định này có hỏi qua ý kiến của tôi không! Tôi là chị của em ấy!"
Chu Minh Thân khoanh chân dựa vào tường, dù bận vẫn ung dung nói: "Không phải là em không muốn nói chuyện với tôi à?"
Mạnh Giản bị nghẹn họng, tay cầm điện thoại của cô nắm chặt.
"Em cảm thấy tôi thu xếp không tốt?" Chu Minh Thân hỏi cô.
"Rất tốt..."
(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
"Như vậy còn chưa đủ hay sao? Khi làm việc chỉ tập trung vào kết quả. Đôi khi quá trình cùng với khởi đầu cũng không có gì quan trọng lắm, em nói có đúng không?"
Mạnh Giản dựa người vào cạnh bàn, giọng nói có chút khô khốc, cô nói: "Anh muốn ám chỉ cái gì?"
"Chúng ta ở bên nhau như thế nào không quan trọng, quan trọng là chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ, đói với nhau cũng rất hài lòng, không phải sao?"
Mạnh Giản hừ lạnh: "Tôi không có ý nói hài lòng về anh!"
"A? Là ai lúc trước ở trên giường gọi anh trai gọi chú hai thoải mái đến không ngừng được? Tôi từ trước tới nay đều nghĩ kỹ thuật của mình đã đủ tốt để lấy lòng Mạnh tiểu thư rồi chứ!"
"Chu Minh Thân, anh một vừa hai phải thôi!" Hai má Mạnh Giản đỏ bừng, vô cùng tức giận.
Chu Minh Thân cầm chiếc điện thoại đã có chút nóng lên, anh chưa bao giờ cảm thấy việc gọi điện thoại để nói chuyện lại khiến người ta thoải mái đến vậy.
Anh nói: "Bảo bối, đã đến lúc em nên trở về rồi! Lời nói ngày hôm đó của tôi quả thật rất khốn nạn, tôi xin lỗi em."
Lỗ tai Mạnh Giản nóng lên, cô bấu chặt vào góc bàn, móng tay trở nên trắng bệch.
"Chu Minh Thân, anh không thể đối với tôi theo kiểu vẫy tay thì tới, xua tay thì đi..."
"Đúng... Là bởi vì tôi không còn cách nào khác nên mới nói ra những lời không thể kiểm soát như vậy, tôi xin lỗi!"
"Hừ, anh thì sao có thể nói lời không kiểm soát như vậy? Chu tiên sinh từ trước tới nay không phải vẫn luôn oai phong nắm chắc phần thắng sao?" Mạnh Giản không hề dè dặt mà châm chọc anh.
Chu Minh Thân im lặng hồi lâu, Mạnh Giản nhìn thoáng qua điện thoại vì cho rằng anh đã tức giận ngắt điện thoại rồi.
Giọng nói của anh vượt qua cả đại dương, đi xuyên qua lục địa, vượt cả núi non xa xôi, giống như chiếc chuông cổ du dương trong chùa, lần lượt vang lên khiến trái tim dao động.
"Nói ra những lời ngày hôm đó là do lòng tôi không chắc chắn, tôi sợ rằng em sẽ coi trọng Chu Chiêu hơn tôi. Nó có tuổi trẻ có sức sống, tương lai vô hạn. Trong khi tôi lại chỉ là một người đàn ông đã bước sang tuổi trung niên, vừa cổ hủ lại không có tình thú. Mạnh Giản, trước mắt em, tất cả các tiền tố đó trước ba chữ Chu Minh Thân đều không đáng để nói, đối với em, tôi chỉ là một người đàn ông bình thường."
Anh nói: "Tôi thừa nhận mình đã thua bởi em, là một kẻ bại trận tôi đối với người chiến thắng rất có thành ý, tôi sẵn sàng cúi đầu trước em."
Bạn đã bao giờ nghĩ tới cảm giác được một người đàn ông có tiền tài quyền lực cúi đầu để xin sự tha thứ chưa? Mạnh Giản không biết, trong một khoảnh khắc đấy, tia lý trí còn lại của cô biến mất, hoàn toàn ngốc luôn.
*Chú thích:
(1) Là một loại ớt chưng dầu nổi tiếng tên là Lao Gan Ma do bà Đào Hoa Bích làm nên. Mọi người có thể lên gg tìm về loại dầu ớt này nha
(2) Kẻ Ngụy Trang(The Pretender): là một bộ phim gián điệp hồi hộp thời đại do, đạo diễn, với sự tham gia của,,, và ra mắt lần đầu vào năm 2015 (Theo Baidu).
(3) Nghèo gia phú lộ: có nghĩa là ở nhà nên tiết kiệm và mang nhiều hơn khi ra ngoài để tránh ngượng ngùng (Baidu)
(4) Long chương phượng tư: Tài hoa như giao long, dung mạo như phượng hoàng, ý chỉ phong thái xuất chúng.
—
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...